XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Trên sách có một câu nói bị gạch đi: Để linh hồn được yên bình, hàng ngày mỗi người nên làm ít nhất hai việc mà mình không thích. Bên cạnh là một hàng chữ viết tay: Tôi cho rằng phải làm ngược lại.

Lam Thiên Nhiên chưa hiểu, anh không cảm thấy câu này có gì đáng để cười.

Thực ra Từ Tán cười trước tiên là vì thấy nét chữ của Lam Thiên Nhiên rất quen thuộc, sau đó mới là vì thấy dòng ghi chú tiện tay viết này thú vị. Anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Thiên Nhiên đứng bên trên: “Suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau. Trước kia tôi cứ luôn làm những việc mình không thích, cho nên mới khó chịu, sau này tôi quyết định cố gắng làm được những gì mình thích, thế là cảm thấy tốt hơn.”

Lam Thiên Nhiên cúi đầu nhìn anh: “Tôi không được nhạy bén như cậu, có rất nhiều việc mà khi chưa làm, tôi sẽ không biết mình có thích hay không.”

Từ Tán toét miệng cười, cổ vũ hoặc thậm chí là xúi giục người kia: “Đầu tiên phải có can đảm đi thử, rồi mới biết có sau đó hay không.”

Lam Thiên Nhiên nhìn về khóe miệng đang cười của Từ Tán, lát sau mới dời mắt đi, đồng thời rời khỏi vị trí đằng sau sô pha. Anh vừa đi về phía bàn làm việc vừa nói: “Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về quyển sách này là cảm giác cô độc, mỗi người chúng ta đều đang sống cô độc trên đời này.”

“Đúng vậy, mỗi chúng ta đều là một hòn đảo độc lập.” Từ Tán đáp.

Lam Thiên Nhiên nhìn lại anh.

Một hòn đảo đơn độc nhìn về phía một hòn đảo cũng đứng riêng lẻ như nó.

Giờ phút này họ không còn một mình, mà trở thành quần đảo.

Khi tâm hồn được kết nối, họ không còn cô độc nữa.

Nhưng chỉ trong một giây phút này thôi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nước sông chảy xiết lao về phía trước, khiến ánh nhìn đang trao nhau bị cuốn theo.

Lam Thiên Nhiên trở về bên bàn của mình.

Ánh mắt của Từ Tán thì di chuyển không ngừng, dời từ nơi này sang nơi khác, nhưng muốn bắt được một chú bướm đang đập cánh bay múa. Hoặc phải chẳng, anh chính là con bướm đó.

“Còn ấn tượng nào khác không?” Lát sau, Từ Tán giật mình, cười hỏi.

Lam Thiên Nhiên suy nghĩ rồi đáp: “Còn nhớ một câu trong đó: Tình cảm có những lý do mà lý trí không thể giải đáp được.”

“Tôi cũng nhớ câu này.” Từ Tán cười: “Cậu từng có lúc nào như vậy chưa?”

“Có.”

“Hở?” Từ Tán tò mò.

Lam Thiên Nhiên không trả lời.

Từ Tán không hỏi tiếp, mà quay lại đề tài cũ: “Tôi thấy dù lý trí không thể hiểu được, thì vẫn nên ủng hộ tình cảm, vì chỉ cần IQ vẫn đang hoạt động, thì tỷ lệ thành công sẽ đạt đến mức cao nhất.”

Lam Thiên Nhiên ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Tình cảm của cậu gần đây muốn làm gì?”

“Muốn đến nhà cậu ăn ké.”

Lam Thiên Nhiên bật cười: “Cậu cứ đến, mỗi ngày đến cũng được.”

“Cậu nói đấy nhé.”

“Ừ.”

Khi Từ Tán ra về, anh mượn của Lam Thiên Nhiên vài quyển sách, rồi thề: “Tôi nhất định sẽ giữ thật kỹ, tuyệt đối không làm bẩn làm hư đâu.”

Lam Thiên Nhiên: “Hư rồi cũng không sao, như thế tôi sẽ có lý do để không cho cậu mượn nữa.”

Từ Tán gật đầu: “Đúng là khi cậu không muốn làm điều gì, sẽ nói thẳng ra. Nếu tôi không đọc hiểu được nét mặt của người ta, tôi sẽ tin rằng lời khách sáo như vậy là nói thật.”

Lam Thiên Nhiên hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không phải là tôi mới như vậy?”

“Đương nhiên không chỉ có cậu. Nhưng chúng ta cũng có khác biệt, cậu không nhạy cảm về phương diện này, còn tôi thì đơn giản là mặt dày.” Từ Tán nói rất nghiêm chỉnh.

“…” Lam Thiên Nhiên cười.

Mãi đến khi lái xe đi xa rồi, Từ Tán mới ngẫm lại nụ cười của Lam Thiên Nhiên, anh ngâm nga: “Anh quỳ trước Đức Phật cầu xin mấy ngàn năm, nguyện dùng muôn kiếp đổi lấy một đời tình duyên, mong lòng này cảm động…”

Ý thức được mình đang hát cái gì, anh mới trợn mắt ngậm miệng lại.

Về nhà, Từ Tán lật sổ ghi bài giảng mà anh lấy từ nhà cũ ra, rồi mở đến sách mà Lam Thiên Nhiên cho mượn tối nay, bắt đầu so sánh hai nét chữ. Cách mà anh sử dụng là tìm hai chữ giống nhau, xem chúng có giống không. Anh đặt hai chữ cạnh bên nhau, nhìn cái này rồi xem cái kia, đúng là rất giống. Dù không phải là như cùng một khuôn đúc ra, các chi tiết nhỏ vẫn hơi khác, nhưng góc nghiêng của chữ là như nhau, thứ tự nét viết cũng giống, những đường nối nét cũng vậy.

Đây là chữ của một người viết.

Từ Tán đặt cả sổ và sách xuống, nụ cười chân thật mới hiện ra. Đầu tiên là khóe miệng kéo lên, cơ mặt chuyển động, hai mắt cong cong, sau đó miệng toét ra, đồng thời phát ra tiếng cười, càng lúc càng lớn, sau cùng cố định lại ở một mức âm lượng, và kéo dài rất lâu.

Sau khi cười đã rồi, Từ Tán mới bước đến chỗ sảnh trước cửa ra vào, mở hai thùng lớn mà anh vừa chuyển về nhà ra, cho cả đào cả nước vào tủ lạnh. Nhìn những thức này, anh lại nghĩ đến Lam Thiên Nhiên, mà nhớ đến thì lại thấy vui.

Nước được đựng trong chai thủy tinh dáng cao, trông khá nghệ thuật. Lúc ở núi Phúc Vân, Lam Thiên Nhiên dùng chai nước của riêng mình để đựng, có thể là vì chai thủy tinh này quá nặng, không tiện mang theo.

Từ Tán mở một chai nước, tuy không cần mang đi đâu, nhưng anh vẫn đổ vào ly trước rồi mới uống.



Chuông cửa vang lên, Lão Điền bước đến bên mắt mèo, nhìn ra ngoài trước rồi mới mở.

Từ Tán vào nhà, cười với Lão Điền, sau đó nhìn quanh trong phòng. Đây là một căn nhà bình thường, trong phòng khách có Lão Điền cùng ba người khác. Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn và bộ váy ngắn, cô ngồi trên sô pha chơi trò chơi trên điện thoại. Một người khác nữa khá đứng tuổi với mái đầu đinh, là người trong võ quán của Lão Điền, trong tay đang cầm một con dao làm bếp, mắt thì nhìn chằm chằm vào gã đàn ông ở góc tường. Kẻ đứng sát tường có ngoại hình bình thường nhưng hơi quen mắt, gã toát mồ hôi đầy đầu, căng thẳng đứng ôm cái balô của mình, khi nhìn thấy Từ Tán thì trợn trừng hai mắt.

Từ Tán chào hỏi hai người quen trước: “Chị Điềm, anh Trương.” Sau đó anh mới nhìn đến gã đàn ông ở góc tường: “Lại gặp nhau rồi. Lần trước chụp lén tôi ngoài đường, còn lần này lại làm gì đây?”

Người phụ nữ trên ghế sô pha nói: “Theo dõi chị, xông vào nhà, có ý định thực hiện hành vi quấy rối…”

Gã đàn ông vội vàng giải thích: “Tôi không có! Là cô mời tôi vào mà! Cô thuê tôi điều tra chồng của cô, còn nói chồng cô thường nhân lúc cô không có nhà để hẹn người đàn bà khác về mây mưa, cho nên cô muốn gắn thiết bị giám sát trong nhà để quay lại chứng cứ ngoại tình.”

Từ Tán cau mày: “Nói bậy, chị Điềm còn đang độc thân.”

Điền Điềm đã từng kết hôn, nhưng ly dị rồi.

Gã đàn ông kia nhìn lại mấy người xung quanh, rồi sau cùng nhìn chằm chằm vào Từ Tán: “Là anh, anh đặt bẫy tôi, anh muốn gì?”

“Chính anh xâm nhập vào nhà người khác, giờ lại nói người ta đặt bẫy anh.” Từ Tán cười khẩy: “Chị Điềm, gọi cảnh sát đi.”

“Ừ.” Điền Điềm cúi đầu nhìn điện thoại.

“Đừng! Có gì từ từ nói!” Gã kia vội vàng ngăn cản: “Các người…thật ra các người muốn gì?”

Từ Tán: “Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ có anh đó, anh muốn sao? Tại sao cứ gây chuyện với tôi?”

Gã kia vội nói: “Không phải, tôi không có, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi, tôi không biết gì cả!”

“Mẹ mày, mày không chịu chút đau khổ là không biết điều hả?” Lão Điền bẻ ngón tay răng rắc, từng bước ép sát đối phương: “Mày chưa được tao cho phép đã xông vào nhà tao, tao đánh mày một trận thì coi là phòng vệ chính đáng thôi nhé.”

“Có gì từ từ nói, không cần phải như thế mà!” Gã kia kinh hãi không ngớt, rụt người hẳn vào tường.

Lão Điền không dừng chân.

Gã vội nói với Từ Tán: “Đơn hàng của anh là do ông chủ nhận, tôi thật sự không biết chuyện gì cả!”

Lão Điền dừng bước, nhìn sang Từ Tán.

Từ Tán: “Anh không thể không biết gì cả.”

Lão Điền mất kiên nhẫn, mặt căng lên, bước dài đến bên tường rồi nắm cổ áo gã kia, xách hẳn người lên.

“Tôi nói tôi nói!” Gã vội vàng kêu: “Là một người phụ nữ, khi cô ta nói chuyện với ông chủ thì tôi có nghe thấy giọng, là nữ!”

Từ Tán vẫn không phản ứng: “Chỉ thế thôi?”

Lão Điền giơ nắm đấm lên, gã kia vùng vẫy bằng hết sức, nhưng Lão Điền quá khỏe nên gã càng giằng co lại càng khiến cổ bị siết chặt hơn. Nắm đấm của Lão Điền bất ngờ rơi xuống, gã kia trúng ngay một đấm vào mặt. Đầu gã lệch sang một bên, đụng vào tường, mắt trợn trắng lên như ngất đi rồi.

Từ Tán: “Chị Điềm, có nước lạnh không? Cho hắn một chai.”

“Có đây.” Điền Điềm đứng dậy bước về phía tủ lạnh.

Cặp mắt của gã lập tức khôi phục tỉnh táo, gã cười khổ: “Cô ta họ Hà, tôi có số điện thoại.”

Từ Tán đánh giá người này, thấy được gã để di động trong túi quần. Anh lại gần lấy nó ra, hỏi: “Mật khẩu?”

Gã đành khai ra.

Tìm thấy số điện thoại của cô Hà kia, Từ Tán gửi cho Hạng Vãng: Điều tra chủ số này cho anh, bây giờ có luôn, anh đang vội.

Hạng Vãng: Có ngay!

Lát sau, Hạng Vãng gửi thông tin chứng minh thư của một người đến: Hà Văn Vũ, nữ, dân tộc Hán…

Lát sau nữa, tất cả thông tin về bằng lái xe, bảo hiểm xã hội của Hà Văn Vũ cũng được gửi luôn.

Từ Tán nhìn thấy trong mục công việc của Hà Văn Vũ, cô ta là nhân viên của Đông Phong Capital.

Trong đầu Từ Tán lập tức hiện lên những tin tức liên quan đến Đông Phong Capital: tay sai của Vương Đình là Tôn Triết bây giờ đang làm Phó tổng của Đông Phong, nhà họ Vương thì có làm ăn qua lại với Đông Phong.

“Xem thử túi của gã, sẵn lục soát cả người.” Từ Tán nói.

Lão Điền giật balô của gã xuống đưa cho Từ Tán, sau đó trừng mắt nhìn: “Mày tự cởi, hay để tao cởi cho mày?”

Gã nhăn nhó mặt mày: “Trên người tôi không có gì, ở trong balô hết rồi.”

“Đừng nói nhiều, cởi!”

Sau khi tìm ra bút ghi âm, thẻ nhớ máy chụp hình các loại, Từ Tán mới nhìn sang gã đàn ông quần áo không chỉnh tề như vừa bị người ta sàm sỡ: “Những thứ này tôi bỏ tiền mua.”

Anh rút ví tiền ra, lấy vài tờ giấy bạc ra đưa cho gã. Anh cứ vươn tay, gã chỉ đành lại gần nhận tiền.

“Anh xem đi, mọi người nói chuyện ôn hòa thế có phải tốt không.” Từ Tán hỏi: “Khi trở về định nói thế nào với ông chủ của anh?”

Người đàn ông do dự: “…Anh muốn tôi nói sao?”

Từ Tán cười: “Tôi hy vọng chúng ta có thể làm bạn với nhau, mà dù không thành bạn được, thì cũng có thể ôn hoa nói chuyện, dù sao thì bây giờ là xã hội pháp trị, phải không?”

Gã kia trở về thuật lại những gì trải qua với ông chủ Đàm, cũng lặp lại lời của Từ Tán đúng nguyên văn: “Ông chủ, anh ta nói muốn làm bạn là muốn mua chuộc chúng ta à?”

“Nửa này nửa nọ, làm bạn là mua chuộc, xã hội pháp trị là đe dọa, nếu chúng ta đối đầu với anh ta, thì chắc chắn công ty chúng ta sẽ bị phá sập.”

Vì dù sao công ty này không phải làm ăn chính quy, mà thuộc về vùng xám.



Rời khỏi nhà họ Điền, Từ Tán về xe mình. Anh không khởi động xe ngay, mà gọi điện cho Lam Thiên Nhiên trước, vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu trực tiếp: “Bây giờ tôi đang ở khu Trường Bình làm chút chuyện, lát nữa xong rồi muốn sang nhà cậu ăn cơm, được không?”

Đến mười hai giờ trưa, cũng là lúc ăn cơm, cuộc họp tạm ngừng.

“Cách gì?”

Zhiliao là một diễn đàn nổi tiếng chuyên về hỏi đáp, người dùng của nó đến từ đủ mọi ngành nghề, trong đó không thiếu người có chuyên môn. Từ Tán có tài khoản trên đó, nhưng anh đọc bài là chính chứ ít khi nào lên tiếng.Mọi người đều cười, trừ Lam Thiên Nhiên.Từ Tán biết Lam Thiên Nhiên cũng đoán được hiện giờ anh đang không vui. Anh thả chậm hơi thở của mình, rồi bình tĩnh hỏi: “Có phải cậu thấy tôi là một người hành động theo cảm tính không?”

YEY trở thành đối tượng bị chê cười của toàn giới khởi nghiệp. Dường như YEY đã không ổn rồi, bắt đầu nguội lạnh dần.

Khi anh rửa tay, La Tiểu Duệ cũng chen đến bên cạnh bồn rửa: “Anh Tán, anh với Phó tổng Lam không có chuyện gì chứ hả, lúc họp anh cứ nhìn người ta hoài.”

“Đừng có nói bậy.” Từ Tán lùi về sau hai bước, ngửa người ra sau, nhìn ra bên ngoài một cái. Thấy không có ai, anh mới quay trở lại trước bồn rửa, giật tờ khăn giấy lau tay.

Lam Thiên Nhiên trở thành đối tượng bị cô lập.

Gần đây nhiều vấn đề, hai người phải liên hệ thường xuyên, cứ giờ ăn là lại đi cùng nhau.

Tôn Triết thở dài: “Có người đang chơi chúng ta.”Cảnh sát giao thông xem xong thì quy mọi trách nhiệm cho tóc vàng: “Sau này lái xe cẩn thận đó.”“Cậu nghĩ cái gì thế, đương nhiên là không.”Cảnh sát giao thông xem xong thì quy mọi trách nhiệm cho tóc vàng: “Sau này lái xe cẩn thận đó.”Mọi người đều cười, trừ Lam Thiên Nhiên.

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc