XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Từ Tán lạnh nhạt nói: “Đừng có cười ra tiếng.”

Hạng Vãng bụm miệng lại, không còn tiếng nhưng nhìn mặt thì biết hắn vẫn đang cười.

Triệu Hồng: “Bọn họ đến Nhã Châu hỏi chuyện của cậu là muốn làm gì?”

Từ Tán: “Không biết, nhưng chắc là không phải chuyện tốt rồi.”

Hạng Vãng: “Để em hỏi thử bên Nhã Châu xem là ai đang gây chuyện.”

“Chắc không hỏi ra được gì đâu.” Từ Tán nói: “Mà người ta cũng chưa làm gì, chỉ là có hứng tìm hiểu sự tích của anh thôi.”

Hạng Vãng: “Hỏi rồi mới biết chứ!”

Nhưng Hạng Vãng đi hỏi một cái thì kéo theo không biết bao nhiêu việc, phía Nhã Châu bắt đầu có lời đồn ai đó đắc tội với cậu Hạng, sắp xui xẻo rồi. Một vài người nhờ quan hệ để tìm hiểu xem ai là kẻ không có mắt đó, chẳng qua là lo người nhà mình bất cẩn gây chuyện bên ngoài, sớm biết sớm cứu chữa, để muộn rồi có khi lại như từ cảm lạnh thành viêm phổi. Quanh đi quẩn lại, người lớn nhà họ Hạng cũng biết tin, rồi truyền đến tai Nhạc Trĩ.

Nhạc Trĩ hỏi rõ đầu đuôi xong thì rất không vui: “Lại làm việc cho Từ Tán? Từ Tán này đang làm gì thế không biết.”

Thư ký: “Tôi đi hỏi thử?”

Nhạc Trĩ phất tay: “Ngày mai tôi ghé Trường Thanh Viên một chuyến.”

Thư ký gật đầu, nói sẽ sắp xếp thời gian.

Hạng Vãng không biết mình gây ra sóng to gió lớn gì, vẫn tiếp tục ăn uống chơi bời kiêm quấy rầy Triệu Hồng.

Một ngày nọ, khi hắn nổi hứng chạy đến văn phòng luật sư tìm Triệu Hồng, đồng nghiệp ở đó nói rằng nah ta không có mặt.

“Ra ngoài rồi? Anh ta đi đâu?”

Đồng nghiệp kia: “Không rõ lắm.”

Rời khỏi văn phòng, Hạng Vãng gọi Đại Trường: “Định vị di động của Triệu Hồng, xem anh ta đang ở đâu.”

Đại Trường: “Vì sao phải làm vậy?”

Hạng Vãng: “Chúng ta đến đây bao niêu lần rồi, chắc anh phải hiểu đồng nghiệp của anh ta ở mức tương đối chứ?”

Đại Trường lắc đầu.

Hạng Vãng tặc lưỡi, nói thẳng luôn ra: “Lão Triệu không đi vì công việc, nếu không thì đồng nghiệp sẽ nói anh ta đi gặp khách hàng, hoặc là đến tòa án gì đó, tuyệt đối không trả lời mơ hồ.”

Đại Trường gật đầu: “Tôi hiểu rồi, luật sư Triệu đi làm việc riêng, vậy thì càng không nên điều tra xem người ta ở đâu chứ.”

Hạng Vãng: “Sai, càng nên điều tra, tìm hiểu một người không chỉ thông qua thời gian anh ta làm việc, mà phải biết ở bên ngoài anh ta thế nào!”

Đại Trường há miệng, Hạng Vãng giành trước: “Anh im đi, mau cho người điều tra, chờ lúc anh cằn nhằn xong thì đã biết anh ta đang ở đâu rồi.”

Đại Trường do dự một lát, rồi gọi điện nhờ người giúp định vị di động của Triệu Hồng. Kết quả thể hiện Triệu Hồng đang ở nghĩa trang.

Hạng Vãng: “Sao tự nhiên lại đi tảo mộ? Lẽ nào hôm nay là ngày giỗ mẹ anh ta? Vậy chắc chắn anh ta rất buồn… Đi, chúng ta đi xem thử.”

Đại Trường: “Vậy cậu phải giải thích nguyên nhân mình đến nghĩa trang thế nào?”

Hạng Vãng: “Để tôi nghĩ xem… Chúng ta không vào trong, chỉ dừng ở gần nghĩa trang, sau đó tôi gọi điện hỏi anh ta đang ở đâu, anh ta sẽ nói là ở nghĩa trang, tôi liền nói tình cờ đi qua gần đó, vậy là được chứ gì?”

Nhưng khác với dự đoán của Hạng Vãng, Triệu Hồng không nghe máy.

“Đại Trường, đừng nói anh ta đã đi chứ?”

Đại Trường nghĩ ra cách: “Chúng ta đi thử xem xe của anh ta còn đó không.”

Xe của Triệu Hồng đang ở trong bãi xe của nghĩa trang, nếu xe còn ở đây thì người cũng chưa đi.

Hạng Vãng: “Đại Trường, anh có ống nhòm không?”

“Có.”

“Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào quan sát thử.”

Đại Trường nhìn quanh, giúp Hạng Vãng chọn một vị trí có tầm nhìn thoáng đãng. Hạng Vãng giơ ống nhòm lên nhìn về phía dốc núi xa xa, một rừng bia mộ trông hết sức hoành tráng, chẳng khác gì một dãy quân bài domino.

Hạng Vãng nhìn xuyên qua ống nhòm, lướt qua mỗi tấm bia: “Tôi thấy Lão Triệu rồi! Ủa, đó là…”

Giọng điệu của hắn vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” Đại Trường hỏi.

“Không sao.” Hạng Vãng nói: “Tôi nhìn lầm rồi.”



Trên chiếc xe lao vun vút, Hạng Vãng gửi một tin nhắn: Anh, anh đang ở đâu? Em đến tìm anh, có chuyện cần nói với anh.

Đại Trường nhìn Hạng Vãng qua kính chiếu hậu trong xe, thấy hết sức khó hiểu, rõ ràng cố tình chạy đến Trường Thanh Viên tìm Triệu Hồng, không hiểu sao lại vội vàng bỏ đi như thế?

Từ Tán nhận được tin của Hạng Vãng, trả lời: Đến công ty anh đi. Sau đó gửi kèm theo địa chỉ của văn phòng mới.

Hạng Vãng đưa cho Đại Trường xem: “Đi, sang chỗ anh tôi.”

Đại Trường: “Được.”

Thì ra là muốn tìm Từ Tán, chắc là Từ Tán có việc tìm Hạng Vãng, nên hắn mới quyết định vứt bỏ Triệu Hồng để chạy sang bên này.

Một giờ sau, Đại Trường ngồi ở sô pha trong sảnh chờ, uống cà phê xem tạp chí. Còn Hạng Vãng thì vào văn phòng của Từ Tán.

Từ Tán nhìn hắn, đóng cửa lại: “Sao thế? Làm gì mà ủ rũ.”

Hạng Vãng không trả lời thẳng, mà nhìn quanh: “Sao văn phòng mới cũng đơn giản thế này? Anh còn không để sô pha?”

Từ Tán: “Chưa mua, từ từ rồi tính.”

Hạng Vãng đến bên cửa sổ, ngồi trên bệ cửa nhìn ra ngoài: “Phong cảnh bên này được thật.”

Từ Tán đi đến cạnh hắn, nhìn về hướng cao ốc Hằng Thịnh như một thói quen: “Buổi tối những tòa nhà này sẽ mở đèn, trông rất ấn tượng, giống trong phim khoa học viễn tưởng. Đương nhiên, ô nhiễm ánh sáng rất nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, cũng tạo thành vấn đề môi trường.”

Hạng Vãng ngơ ngác: “Không ngờ anh cũng chú ý đến ô nhiễm ánh sáng.”

Từ Tán cười, không phải anh chú ý, mà là Lam Thiên Nhiên, từ ngày đầu tiên gặp lại nhau, người kia đã nhắc đến cảnh đêm và ánh đèn rồi.

Lúc này, Hạng Vãng đột nhiên hỏi: “Anh, anh biết chuyện Lão Triệu có quen với cậu của em không?”

“…” Nụ cười trên mặt Từ Tán đông cứng lại: “Cậu nào cơ?”

“Đương nhiên là người ở Minh này.”

“Có chuyện gì? Cậu kể lại từ đầu đến cuối xem nào.” Từ Tán nhanh chóng quay lại bên bàn làm việc của mình, nắm lấy lưng ghế kéo đến cạnh cửa sổ. Anh ngồi xuống, cơ thể hôi nghiêng về trước, mắt nhìn chằm chằm vào Hạng Vãng.

“…” Hạng Vãng tự nhiên có cảm giác mình đang bị thẩm vấn.

Từ Tán thở dài: “Cậu lại ngơ ngác cái gì?”

Hạng Vãng lắc đầu, sau đó kể lại việc mình thấy hôm nay: Lão Triệu và cậu của hắn trò chuyện trước mộ trong Trường Thanh Viên.

Từ Tán nghe xong, hỏi: “Tại sao cậu theo dõi Lão Triệu?”

Hạng Vãng cúi đầu ủ rũ: “Vốn định xem thử ngoài giờ làm việc thì anh ta thế nào, anh cũng biết mà, anh ta bình thường cứ đóng vai nghiêm chỉnh…”

Từ Tán thầm nhủ đúng vậy, bình thường đóng kịch, không ngờ anh ta là người của Nhạc Trĩ, đúng là gian xảo.

Hạng Vãng do dự hỏi: “Anh, anh nói có khi nào là cậu của em gọi Lão Triệu đến, đe dọa anh ta phải rời xa em không?”

Từ Tán câm nín: “Đầu óc cậu chỉ biết yêu đương thôi à?”

Hạng Vãng: “…”

Từ Tán: “Nếu chỉ vì việc đó thì không cần thiết phải hẹn ở nghĩa trang, có thể chọn một nơi bình thường, ví dụ như nhà hàng.”

Hẹn trong nghĩa trang có tính bảo mật cao, rõ ràng là Nhạc Trĩ không muốn để lộ Triệu Hồng, muốn cho anh ta tiếp tục che giấu. Nếu Triệu Hồng là con cờ của Nhạc Trĩ, vậy chắc chắn không phải là chuẩn bị cho Hạng Vãng, mà để đối phó với anh. Nhạc Trĩ không yên tâm về anh.

Từ Tán: “Việc này tạm thời giữ bí mật, để anh nghĩ xem nên giải quyết thế nào.”

Hạng Vãng: “Có nghiêm trọng không?”

Từ Tán: “Có nghe người ta nói chưa: Người làm trong làng giải trí mà thành danh được đều thành tinh hết rồi.”

Hạng Vãng gật đầu.

Từ Tán: “Ở trong giới đó còn khó sống hơn làng giải trí, cậu thấy sao?”

Hạng Vãng lại gật đầu.

“Cậu của cậu rất giỏi. Anh quen biết Lão Triệu mười năm, lần đầu tiên mới biết hai người họ quen nhau.” Từ Tán hỏi: “Cậu thấy việc này là thế nào?”

Hạng Vãng suy nghĩ một lát, cứ như chết lặng cả con tim: “Cậu của em mua chuộc Lão Triệu. Ông ấy muốn làm gì chứ?”

Từ Tán: “Có rất nhiều khả năng. Có thể là vì cậu, sợ anh hại cậu, cậu nên thấy vui vì có người quan tâm đến mình; cũng có thể là do thấy chuẩn mực đạo đức của anh không cao, sợ anh biến thành tai họa, nên phải đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh.”

Triệu Hồng là cố vấn pháp luật của anh, nếu muốn đào hố thì rất dễ dàng thực hiện. Không ngờ Nhạc Trĩ lại để tâm đến anh như thế, thật chẳng biết có nên ăn mừng vì anh chưa bao giờ làm trái ý Nhạc Trĩ, bảo đi về đông là không dám về tay hay không đây?

Hạng Vãng hơi giận: “Chuẩn mực đạo đức của anh còn cao hơn họ nhiều!”

Từ Tán lắc đầu: “Ông ta và Lão Triệu chắc chắn là tuân thủ pháp luật hơn anh rồi.”

Anh nói tiếp: “Không cần phải so sánh với người khác, lo cho tốt bản thân mình là đủ. Giữ đúng nguyên tắc của mình, đây chính là ý nghĩa mà chúng ta mang đến cho cuộc sống.”

Anh luôn dạy Hạng Vãng như thế, mà chính hắn cũng thích và tán thành với mớ lý luận sặc mùi trẻ trâu này.

“Anh xử lý đi.” Hạng Vãng nói rất thành thục: “Em không gây chuyện.”

Không gây thêm phiền toái cho người khác là một trong những nguyên tắc làm người quan trọng của hắn.



Ngày hôm đó, Từ Tán kiểm tra lại toàn bộ những văn bản pháp luật đã qua tay Triệu Hồng suốt cả đêm, không có vấn đề gì. Anh thở phào, bây giờ có thể yên tâm để suy nghĩ chuyện sau này rồi.

Đầu tiên, anh và Triệu Hồng không thể trở mặt với nhau. Việc đó sẽ đánh động đến Nhạc Trĩ, nếu Triệu Hồng là người của ông ta, anh không dùng người cũng tương đương với không nể mặt Nhạc Trĩ.

Không thể bỏ, thì anh cần phải giảm bớt việc hợp tác với văn phòng của Triệu Hồng, tìm một luật sư khác để chia sẻ công việc với anh ta. Để phòng tránh Triệu Hồng gây bất lợi cho mình, anh nên tạo một cái bẫy cho Triệu Hồng, tranh thủ bắt thóp anh ta để đề phòng cho tương lai.

Anh cũng có thể lược bỏ bước này, trực tiếp nói thẳng mọi chuyện. Hai bên đang là bạn bè, nên tin tưởng nhân phẩm của người ta. Nhưng như thế thì quá lý tưởng, ngay cả cha ruột mà Từ Tán còn không tin, bảo anh tin Triệu Hồng thì quá khó khăn.

Sáu giờ rưỡi sáng, Từ Tán gọi điện cho Lam Thiên Nhiên: “Hỏi cậu việc này, cậu tin Triệu Hồng không?”

Lam Thiên Nhiên: “Tin.”

Từ Tán hỏi: “Tại sao?”

“Anh ta chưa từng làm việc gì để tôi không tin. Tuy rằng mấy năm nay tiếp xúc khá ít, nhưng tôi cho rằng bản chất của con người rất khó thay đổi.” Lam Thiên Nhiên hỏi thêm: “Có chuyện gì à?”

Từ Tán: “Không có gì, chỉ một vấn đề nhỏ, tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta.”

Lam Thiên Nhiên hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

Từ Tán cười nói: “Không cần. Hôm nay cậu có ở Hằng Thịnh? Trưa ăn cơm được không?”

“Có, được.”

Đến khoảng 8 giờ, Từ Tán gọi cho Triệu Hồng, hỏi anh ta có thời gian để gặp mặt không.

Triệu Hồng hỏi: “Có việc gì gấp?” Mới 8 giờ sáng mà gọi anh ta, từ trước đến nay chưa từng có.

Từ Tán đáp: “Gặp rồi nói.”

Triệu Hồng có cảm giác Từ Tán hơi bất thường, nhưng không rõ vì sao. Hay là do Hạng Vãng? Hạng Vãng hình như cũng hơi lạ. Hôm qua hắn đến văn phòng rồi sau đó còn gọi cho anh, nhưng khi đó anh không nghe máy, đến khi gọi lại thì Hạng Vãng chỉ đáp “tôi đang bận, lần sau nói” rồi cúp máy luôn. Có lẽ đang giận anh không nghe máy.

Khoảng 40 phút sau, Từ Tán đến văn phòng của Triệu Hồng. Anh không ngồi trên sô pha như trước đây, mà chọn ngồi đối diện Triệu Hồng, vị trí mà Hạng Vãng thường hay chọn.

Từ Tán nhìn thẳng vào Triệu Hồng, cười hỏi: “Anh và Nhạc Trĩ quen nhau từ năm nào?”

Triệu Hồng vốn đang cười, nghe xong câu hỏi thì nụ cười lập tức trở nên mất tự nhiên.

Anh ta  đẩy mắt kính: “Sao cậu biết?”

“Tình cờ thôi. Hôm qua ông ta gọi anh đến gặp, đúng không?” Từ Tán che miệng ngáp: “Tôi nghe xong thì cả đêm không ngủ được.”

Triệu Hồng: “Hạng Vãng? Cậu ta phát hiện à?” Chẳng trách thái độ của Hạng Vãng lại đột nhiên thay đổi.

Triệu Hồng: “Lần đầu tiên ông ta tìm tôi là 4 năm trước, khi nhà họ Vương sắp xảy ra chuyện. Ông ta hỏi về tình hình của cậu, khi ấy người tiếp xúc với tôi chắc là có chuyên môn thẩm vấn, tôi không chống được nên biết gì nói đó, nhưng tôi biết cũng không nhiều…”

“Anh biết đủ nhiều rồi.” Từ Tán nói: “Nhưng cũng không thể trách anh được, tình thế ép người, hết cách.”

Triệu Hồng: “Khi ấy tôi còn thấy cậu liên lụy tôi.”

Từ Tán nhìn anh ta: Anh còn lên mặt.

Triệu Hồng: “Ông ta không thường tìm tôi, nhưng thỉnh thoảng có quan tâm đến việc cậu có phạm pháp hay không. Tôi luôn nói cậu rất biết điều rất yên phận, là một công dân tốt.”

Từ Tán: “…”

Triệu Hồng cầm ly lên uống nước, rồi kể tiếp: “Vốn cũng không có gì, lần trước là vì việc của Tạ Khai Ngôn, ông ta lại gọi tôi, muốn biết giữa cậu và Hạng Vãng thật ra có quan hệ gì.”

“Hả?” Từ Tán ngạc nhiên: “Tìm anh không phải vì chuyện bị tạm giam à?”

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc