XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Những năm gần đây, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, ngày hôm nay còn có tuyết rơi.

Thời tiết lạnh lẽo như thế này, ngủ ở chân đạp tất nhiên không phải là chuyện thoải mái gì, rốt cuộc chân đạp cũng không có ấm áp như giường.

Thân Giác đứng ở mép giường giúp Mộ Dung Tu trải giường xong, liền chuẩn bị giúp Mộ Dung Tu cởi ngoại bào ra. Vóc dáng của Mộ Dung Tu tương đối cao hơn Thân Giác, thời điểm cởi quần áo, hắn buộc phải giang hai tay. Mộ Dung Tu ngưỡng cằm, miễn cho bị đỉnh đầu Thân Giác cọ qua.

Đã từng có một lần Mộ Dung Tu thất thần, đầu tóc Thân Giác vô tình quét qua cằm hắn, hắn vừa cảm thấy một trận ngứa ngáy, Thân Giác đã quỳ xuống cáo tội.

Tối nay, Mộ Dung Tu rũ mắt nhìn Thân Giác, lại nhìn xuống chân đạp lạnh lẽo, đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ di chuyển, sau đó hắn bình tĩnh hỏi: "Ngủ ở chân đạp có lạnh không?"

Thân Giác gấp đai lưng của Mộ Dung Tu lại cẩn thận gọn gàng rồi đặt trên bàn hồng sơn, mới thấp giọng đáp lời, "Bẩm, không lạnh."

Mộ Dung Tu khụ một tiếng, "Trẫm lại cảm thấy ban đêm có hơi lạnh."

Thân Giác ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Tu, "Vậy để tối nay nô tài rót thêm hai bình nước nóng cho bệ hạ, đặt ở lòng bàn chân, không chừng sẽ đỡ lạnh hơn một chút."

Mộ Dung Tu theo thói quen nhíu mày lại, vì đối phương giả ngu. Hắn nhìn mặt Thân Giác, cảm thấy không nên vòng vo nữa, "Tối nay người bồi trẫm cùng ngủ, ngươi ngủ ở chân đạp kia lỡ đâu bị nhiễm phong hàn, về sau ai tới hầu hạ trẫm?" Hắn thấy Thân Giác định mở miệng, lập tức cắt lời của đối phương trước, "Những người khác đều không hầu hạ tốt bằng ngươi, được rồi, ngươi không cần nói nữa."

Thân Giác khó xử mím môi, "Nhưng cái này thật sự không hợp với luân thường đạo lý. Làm gì có thái giám nào to gan dám ngủ chung giường với Hoàng Thượng?"

"Ai nói không có? Sùng Văn Đế trời sinh chân lạnh, đại thái giám bên người ngài vào ban đêm sẽ thường xuyên giúp ngài làm ấm chân." Mộ Dung Tu nâng cằm, "Ngươi tối nay ngủ bên trong."

Thân Giác nói không lại Mộ Dung Tu, chỉ có thể nghe lệnh, chỉ là Mộ Dung Tu cố ý để cho cậu ngủ bên trong làm Thân Giác cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà Mộ Dung Tu nghĩ rất đơn giản, lần trước hắn và Thân Giác ngủ cùng nhau, Thân Giác gắt gao dán vào hắn, hắn cũng không dám đẩy đối phương, sợ lay đối phương tỉnh, cũng sợ đẩy đối phương lăn xuống dưới giường. Hắn để cho Thân Giác ngủ bên trong thì sẽ không sợ đẩy đối phương xuống dưới giường nữa.

Mộ Dung Tu đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị đối phương dán lên, nhưng tối nay Thân Giác lại quá mức an phận, đừng nói là dính hắn, ngay cả thân thể cũng gần như không cử động. Mộ Dung Tu đột nhiên mở mắt ra, không vui nhìn người nằm bên cạnh. Thân Giác đang ngủ ngon lành, căn bản không biết có người vẫn luôn nhìn cậu, không thể không nói ngủ ở long sàng của Mộ Dung Tu thật sự rất thoải mái, hôm nay Thân giác đặc biệt mỏi mệt, gần như vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi.

Thật ra thời điểm còn làm thần tiên, Thân Giác không có thói quen ngủ chung một giường với người khác. Nhưng mà đã trải qua ngàn năm luân hồi, cậu cũng sớm dưỡng thành thói quen hoàn toàn xem nhẹ người nằm cạnh bên gối mình.

Tất nhiên, chờ đợi của Mộ Dung Tu không có kết quả. Lần trước Thân Giác dính hắn là do Thân Giác căn bản không hề ngủ, miệng vết thương trên người đau đến mức cậu không thể nào ngủ nổi, cậu liền dứt khoát cố ý thân cận Mộ Dung Tu. Mà lúc này đây Thân Giác ngủ rồi, làm sao có chuyện sẽ đi thân cận Mộ Dung Tu nữa.

Mộ Dung Tu nằm thẳng lại một chút, bởi vì vào đông rét lạnh, Thân Giác ngủ vùi nửa non khuôn mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra đuôi mày. Lông mày của Thân Giác không đậm, lông mi tuy dài nhưng cũng không dày. Mộ Dung Tu nhìn chằm chằm khuôn mặt Thân Giác, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Thân Giác lông tóc không nồng đậm, không biết trên người thì sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tu hơi hơi xốc chăn lên, nhìn nhìn nửa dưới khuôn mặt của Thân Giác.

Cằm Thân Giác trơn bóng, một chút bóng dáng của râu ria cũng không có.

Mộ Dung Tu không khỏi sờ sờ cằm của chính mình, chỉ mới đến nửa đêm, râu của hắn đã hơi nhú lên rồi. Hắn lại nhìn về phía mặt Thân Giác, nhẹ nhàng duỗi tay sờ cằm của đối phương, quả nhiên cùng gương mặt có xúc cảm giống nhau, bóng loáng đến kỳ cục.

Mộ Dung Tu trời sinh thể lạnh, lòng bàn tay lạnh băng của hắn dán ở cằm đối phương, phảng phất cũng bị gương mặt ấm áp của cậu sưởi ấm.

Chẳng qua Thân Giác bị tay lạnh chạm vào, không thoải mái mà nhíu mày, càng thêm rúc vào trong chăn, còn khẽ dụi đầu, dường như muốn tránh khỏi những ngón tay lạnh như băng ấy. Mộ Dung Tu bị động tác của cậu chọc cười, khóe môi hắn khẽ cong lên, lại nghe được Thân Giác nhỏ giọng lộc cộc một câu --

"Khánh Bảo, đừng nháo."

Mấy chữ này nói ra mơ hồ không rõ, nhưng Mộ Dung Tu vẫn nghe rất rõ ràng.

Ánh mắt hắn chuyển lạnh, tay đặt ở trên cằm Thân Giác hơi dùng lực, một chút lực của hắn này, trực tiếp véo tỉnh Thân Giác.

Thân Giác như là bị hoảng sợ, mơ hồ mở mắt ra, lúc nhìn thấy Mộ Dung Tu đang ngồi thẳng người nhìn mình, còn có chút phản ứng không kịp. Cậu chậm rì rì xoa nhẹ hai mắt, mới nhỏ giọng hô Mộ Dung Tu một tiếng, "Bệ hạ?"

Mộ Dung Tu đăm đăm nhìn Thân Giác, ánh mắt lạnh băng như đông tuyết, Thân Giác nhìn biểu tình của Mộ Dung Tu, mơ hồ trên mặt dần dần rút đi. Cậu lập tức ngồi dậy, trực tiếp quỳ gối trên giường, cúi thấp đầu, "Bệ hạ thứ tội."

"A? Ngươi có tội gì?" Mộ Dung Tu khẽ cười một tiếng, nhưng thanh âm thật sự lạnh băng tới cực điểm, hắn hiếm khi nói chuyện với Thân Giác như vậy.

Thân Giác trầm mặc một lát, rồi sau đó lắc đầu, "Nô tài không biết, có phải nô tài đã mạo phạm tới bệ hạ rồi hay không?"

"Đúng vậy, ngươi biết ngươi vừa mới làm cái gì không?" Mộ Dung Tu hơi cúi người, tới gần Thân Giác, Thân Giác đang quỳ, hắn là nửa ngồi, hắn vừa mới cúi đầu, gương mặt chỉ cách cái đầu đang cúi gằm của cậu một khoảng vô cùng gần, thậm chí hơi thở của hắn cũng có thể phả đến trên mặt cậu.

Thân Giác nhận thấy Mộ Dung Tu tới gần, có hơi muốn lùi lại phía sau một chút. Nhưng Mộ Dung Tu đã duỗi tay nắm lấy cằm của cậu trước, khiến cậu không thể nào lui.

"Vừa rồi ngươi mới to gan lớn mật gọi thẳng tên húy của trẫm, hai chữ A Tu này là hai chữ mà ngươi có thể kêu sao?" Thần sắc Mộ Dung Tu lạnh băng nói dối, nếu không phải Thân Giác đã tỉnh từ trước, sợ là sẽ thật sự tin tưởng.

Thân Giác há miệng thở dốc, làm bộ xấu hổ, ấp a ấp úng mà nói: "Nô tài...... Nô tài......"

Mộ Dung Tu dùng lòng bàn tay cọ cọ cằm đối phương, thấy Thân Giác ấp a ấp úng nói không nên lời, khẽ nhếch khóe môi, "Ngươi như thế nào? Ngươi gọi tên húy của trẫm, ngươi nói xem trẫm có nên phạt ngươi hay không?"

Hắn nói xong thì gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, thấy khuôn mặt cậu lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt càng thêm ủy khuất vô cùng, mới híp híp mắt, ngâm nga nói: "Muốn trẫm không phạt ngươi, cũng không phải không được, trừ khi......" Hắn cố ý không nói nửa câu sau, chờ đến khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn hắn, Mộ Dung Tu mới chậm rì rì nói, "Trừ khi ngươi sưởi ấm chân giúp trẫm."

Hả?

Thân Giác cho rằng Mộ Dung Tu sẽ đưa ra những hình phạt quá phận, ví dụ như không thể đến gần Phùng Khánh Bảo chẳng hạn, không nghĩ tới đối phương lại đưa ra yêu cầu là giúp hắn làm ấm chân.

Hiện tại Thân Giác làm thái giám bên người Mộ Dung Tu, kỳ thật loại yêu cầu này chỉ cần Mộ Dung Tu nói một câu là được, căn bản không cần nói đến trừng phạt làm gì.

Thân Giác nghe Mộ Dung Tu nói xong, lập tức chuẩn bị ôm lấy chân Mộ Dung Tu sưởi ấm, nào biết Mộ Dung Tu lại hơi tránh đi.

"Không phải bây giờ, ngày mai lúc trẫm phê chữa tấu chương, ngươi lại giúp trẫm sưởi ấm chân."

Thân Giác sửng sốt một chút, nhưng chỉ có thể gật gật đầu.

Chờ đến ngày thứ hai, Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu tình không tình nguyện.

Mộ Dung Tu thế nhưng lại muốn cậu chui xuống dưới án kỉ, sau đó dùng bụng giúp hắn ấm chân.

Thân Giác sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe được loại yêu cầu này. Hơn nữa cái yêu cầu này rõ ràng là mấy đời trước Nhiếp Chính Vương bắt Mộ Dung Tu làm, hiện tại như thế nào lại rơi xuống đầu cậu?

Nhớ lại mấy đời trước, Nhiếp Chính Vương muốn Mộ Dung Tu giúp y sưởi ấm chân, Mộ Dung Tu xiêm y không chỉnh tề tránh ở dưới án kỉ, khuôn mặt phiếm xuân. Sau đó, càng là bị hai chân của Nhiếp Chính Vương làm tới thở dốc không ngừng.

......

Mộ Dung Tu ngồi ở trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thân Giác, "Ngươi không muốn? Vậy thì đi lĩnh hình phạt khác đi. Trẫm nhìn dã tâm hiện tại của ngươi, sợ là không muốn ở ngự tiền hầu hạ nữa. Bây giờ lập tức đi theo Lương Vinh nói một tiếng, nhưng mà trước đó, hãy gọi Phùng Khánh Bảo tiến vào." Hắn đột nhiên cười một chút, một đôi mắt đẹp càng cong lên, "Phùng Khánh Bảo bất luận là diện mạo hay hầu hạ khẳng định đều tốt hơn ngươi."

Lời cũng đã nói đến như vậy, Thân Giác dù không muốn cũng chỉ có thể tuân theo.

Cậu mím môi bò xuống dưới ngầm bàn, sau đó nhịn không được trừng mắt nhìn đôi chân dài của Mộ Dung Tu, duỗi tay cởi giày của đối phương ra.

Thân Giác vốn định chỉ cởi giày, nào ngờ Mộ Dung Tu giật giật chân, thanh âm bình tĩnh nói: "Vớ cũng cởi ra."

"...... Vâng." Thân Giác chỉ có thể lại cởi ra vớ dài màu trắng tuyết của Mộ Dung Tu. Làm Kiếp chủ, hai chân của Mộ Dung Tu vô cùng xinh đẹp, có thể nói, gần như khiến người ta không dời mắt được. Nhưng ánh mắt Thân Giác lại ghét bỏ mà nhìn thoáng qua, nhận mệnh cởi bỏ đai lưng trên người mình xuống.

Cậu tháo đai lưng ra, hơi hơi nới rộng vạt áo, mới đặt chân của Mộ Dung Tu vào trong quần áo của mình.

Hai chân Mộ Dung Tu lạnh băng, lúc dán vào bụng cậu, lạnh đến mức thân thể Thân Giác phản xa có điều kiện mà nhẹ nhàng run một chút. Cậu cắn răng sửa sang lại quần áo của mình, động tác mềm nhẹ ôm lấy hai chân của đối phương, dùng phương thức này vì đối phương sưởi ấm.

Mộ Dung Tu cảm nhận được dưới chân ấm áp, không khỏi cong khóe môi. Chỉ là không bao lâu, ngoài điện vang lên thanh âm của Phùng Khánh Bảo.

"Bệ hạ, nô tài tới đưa long cốt canh."

Phùng Khánh Bảo đứng ở ngoài điện kỳ thật có chút buồn bực. Ngày thường đều không cần hắn tới đưa nước canh, nhưng hôm nay Lương Vinh lại cố ý đi tìm hắn, nói hắn cả ngày ham ăn biếng làm, bắt hắn đi ngự tiền đưa nước canh. Theo đạo lý, đưa đồ cho Hoàng Thượng là một chuyện vô cùng tốt, Lương Vinh ấy vậy mà chủ động phân phó hắn đi làm.

"Vào đi."

Nghe được thanh âm ở bên trong, Phùng Khánh Bảo vội vàng thu lại biểu tình, thật cẩn thận bưng nước canh vào trong điện.

Phùng Khánh Bảo vào trong điện, cũng không dám tùy ý ngẩng đầu nhìn lung tung. Từ lúc Mộ Dung Tu hủy dung thì tính tình trở nên vô cùng cổ quái, Phùng Khánh Bảo hiện tại càng thêm sợ Mộ Dung Tu. Hắn đang muốn để nước canh lên trên bàn, thì nghe được Mộ Dung Tu nói.

"Để ở cạnh tay phải của trẫm."

"Vâng." Nghe được phân phó, Phùng Khánh Bảo đành phải bưng nước canh đi tới bên tay phải của Mộ Dung Tu. Lúc hắn đang muốn đặt nước canh xuống, đôi mắt lại liếc thấy trên mặt đất để một đôi long ủng, cùng với một đoạn góc áo màu xanh đen lộ ra.

Màu áo kia cùng màu áo trên người hắn giống nhau như đúc.

Dưới bàn có người.

Phùng Khánh Bảo âm thầm rùng mình, vội vàng đem nước canh đặt xuống, nhưng hắn lại nhìn thấy chân Mộ Dung Tu hơi cử động, mà góc áo kia tựa hồ cũng giật giật theo.

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Bên tai Phùng Khánh Bảo đột nhiên vang lên thanh âm của Mộ Dung Tu. Hắn sợ tới mức thân thể run lên, cũng quên kiêng kị, ngây ngốc mà ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Tu, chỉ thấy Mộ Dung Tu khóe môi đậm ý cười, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn.

Rõ ràng đối phương thái độ ôn hòa, giống như gió xuân ấm áp, nhưng Phùng Khánh Bảo lại không rõ nguyên do mà cảm thấy rét lạnh.

Quả nhiên câu nói tiếp theo của Mộ Dung Tu là --

"Để ngươi phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn, làm bẩn mắt ngươi rồi. Để trẫm kêu Lương Vinh đưa cho ngươi hai tấm thiệp*, coi như đền bù."

(*: ngày xưa phát thiệp được coi như thư mời hoặc là vé để xem ca nhạc kịch hoặc một loại hình giải trí nào đó =))

Bình luận

Truyện đang đọc