XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Thân Giác cõng Nghê Tín Nghiêm đi một quãng đường rất xa mà vẫn chưa nhìn thấy một nhà dân nào, cho nên cậu đành tìm một sơn động trú tạm để nghỉ ngơi.

Nghê Tín Nghiêm đã sớm hôn mê bất tỉnh, Thân Giác thật cẩn thận đặt y nằm xuống, lại chạy đi nhặt nhạnh chút củi để nhóm lửa. Trên đường nhặt củi, Thân Giác vô tình phát hiện ra một ít thảo dược có thể trị ngoại thương.

Đại khái là Nghê Tín Nghiêm đã được định là phải sống sót đi.

Sau khi Thân Giác trở về ngay lập tức bắt tay vào giúp Nghê Tín Nghiêm xử lý miệng vết thương. Mũi tên xuyên qua bụng kia cần phải rút nó ra, Thân Giác trước tiên hơ lưỡi chủy thủ trên lửa nóng, sau đó nhanh chóng cắt vào da thịt xung quanh mũi tên.

Nghê Tín Nghiêm bị đau đến tỉnh, y cố sức mở mắt ra, nương theo ánh lửa lay động nhìn thấy Thân Giác đang cúi đầu xử lý miệng vết thương cho mình. Trên mặt Thân Giác còn dính máu đen, thoạt nhìn dơ bẩn vô cùng. Nghê Tín Nghiêm đột nhiên nhớ tới Thân Giác xưa nay vẫn quen thói ở sạch, nếu là ngày xưa chỉ sợ cậu đã sớm đi tắm rửa rồi, thế mà hiện tại ngay cả rửa mặt cậu cũng chưa làm. Nghĩ vậy, Nghê Tín Nghiêm bỗng dưng cười nhẹ một tiếng.

Thân Giác nghe được tiếng cười của Nghê Tín Nghiêm, không ngẩng đầu lên, "Ngươi vẫn còn có tâm tình cười cợt như thế, xem ra là chưa đủ đau."

Dứt lời, mũi dao của cậu lại hướng da thịt bên trong cắt xuống. Nghê Tín Nghiêm đột nhiên hít hà một hơi, cười khổ nói: "Tiểu Giác, nhẹ tay một chút. Giờ ngươi mà ra tay tàn nhẫn, sợ là lát nữa sẽ không có ai nói chuyện với ngươi đâu."

Thân Giác lấy một khúc gỗ ở bên cạnh, trực tiếp nhét vào trong miệng Nghê Tín Nghiêm, "Cắn chặt."

Nghê Tín Nghiêm đoán được kế tiếp cậu muốn làm cái gì, chỉ là mệt mỏi mà chớp mắt. Nhưng khi mí mắt vừa chớp xuống, hai tay y đặt ở hai bên mạn sườn đột nhiên nắm chặt lại, khúc gỗ trong miệng bị y cắn chặt đến mức dường như muốn đứt ra làm hai.

Thân Giác vừa cẩn thận vừa nhanh chóng rút mũi tên trong bụng Nghê Tín Nghiêm ra, cậu vất mũi tên qua một bên, nhanh tay đem thảo dược vừa mới nghiền nát đắp lên miệng vết thương của y, lại xé một mảnh vải dài từ trên người xuống, cẩn thận chu đáo băng bó lại miệng vết thương trên bụng cho Nghê Tín Nghiêm.

Thời điểm cậu làm những chuyện này, Nghê Tín Nghiêm chỉ nhíu mày, cắn chặt gậy gỗ, trên trán chảy ra thật nhiều mồ hôi lạnh. Chờ Thân Giác rốt cuộc cũng ngừng tay, y mới nhẹ nhàng nhả khúc gỗ trong miệng ra, ngay cả nói cũng không còn sức để nói.

"Cố gắng chịu đựng, qua tối nay thì sẽ không còn gì đáng ngại." Thân Giác thấp giọng nói, "Cho nên ngươi cần phải cố gắng chống đỡ."

Nghê Tín Nghiêm quay đầu lại, tầm nhìn nương theo ánh trăng sáng rỡ treo ngoài cửa động, thần sắc quyện luyện. Thân Giác thấy thế, cũng không nói gì nữa, cậu biết hiện tại trong lòng Nghê Tín Nghiêm khẳng định là rất phức tạp, sự tình đêm qua rõ ràng là rất không bình thường. Những binh lính đã tử trận đêm qua đều là những người cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện với Nghê Tín Nghiêm, trong một đêm, Nghê Tín Nghiêm mất đi nhiều binh lính như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu khổ sở.

Chẳng qua, cái này mới chỉ là bắt đầu.

Thân Giác nghĩ đến đây, đành đứng lên đi ra ngoài. Xử lý xong miệng vết thương cho Nghê Tín Nghiêm, cậu cũng không còn cách nào xem nhẹ cảm giác nhão dính ở trên người mình nữa. Lúc trước cậu nhặt củi có nghe thấy tiếng nước chảy, hẳn là phụ cận nơi này phải có nguồn nước.

Thân Giác còn cố ý mang theo túi để đựng nước.

Chờ cậu tắm gội trở về, Nghê Tín Nghiêm đã ngồi dậy, y nửa dựa vào vách tường, ngồi ở cửa sơn động, nhìn thấy Thân Giác trở về, còn cười cười.

Thân Giác nhìn thấy một màn này, không khỏi cảm thán Nghê Tín Nghiêm mạng lớn. Cậu đi qua đó, cầm túi nước mở ra đưa cho đối phương, "Uống nước đi."

Nghê Tín Nghiêm vốn muốn đưa tay ra đỡ, nhưng đưa tay mới được một nửa đã run bần bật. Thân Giác thấy thế, đành phải đưa túi nước tới bên môi y, hầu hạ Nghê Tín Nghiêm uống nước. Nghê Tín Nghiêm tuy rằng gặp nạn nhưng vẫn còn giữ được vài phần phong phạm của quý công tử, uống nước cũng không lộ ra dáng vẻ chật vật, mặc cho chính y cũng không còn chút sức lực nào.

Uống nước xong, Thân Giác lại lấy ra vài quả dại, "Cái này là ta tìm được, cố ăn một chút, ngày mai ta sẽ đi bắt thỏ hoang."

Nghê Tín Nghiêm nhìn mấy quả dại bẹp bẹp trong lòng bàn tay Thân Giác rũ mi, "Ta không ăn."

Thân Giác nhìn Nghê Tín Nghiêm, đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cằm y, mạnh mẽ nhét những quả dại đó từng quả từng quả vào trong miệng y. Nghê Tín Nghiêm muốn giãy giụa nhưng lại không có sức lực, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Thân Giác.

"Ta đã ăn rồi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta." Thân Giác đút trái cây dại xong rồi mới nói.

Nghê Tín Nghiêm liếm môi dưới, khẽ ừ một tiếng.

Đến nửa đêm, Nghê Tín Nghiêm vẫn hơi sốt nhẹ. Cả một buổi tối Thân Giác gần như không ngủ được chút nào, chạy qua chạy lại giữa sơn động và bờ suối múc nước lau mình cho Nghê Tín Nghiêm, lại đem rơm rạ nhặt được toàn bộ phủ lên người y.

Cho đến tận lúc trời gần sáng, thân nhiệt nóng bỏng tay của Nghê Tín Nghiêm mới dần dần rút đi.

Thân Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng bất chấp ý tứ mà nằm xuống bên cạnh Nghê Tín Nghiêm nặng nề ngủ say.

Lúc cậu tỉnh lại, Nghê Tín Nghiêm vẫn còn chưa tỉnh.

Thân Giác đi ra ngoài rửa mặt, nhân tiện tìm chút rau củ dại.

Cứ như vậy, bọn họ ăn ngủ ngoài trời vài ngày, Nghê Tín Nghiêm mới có thể miễn cưỡng đứng lên đi đường. Y vừa mới đi được đã lập tức chuẩn bị muốn hồi quân doanh, nhưng ngặt nỗi Nghê Tín Nghiêm là người không phân biệt được phương hướng. Thân Giác tuy rằng thuộc lòng từng đường đi nước bước trong cung điện, nhưng một khi ra ngoài cung thì chính là không thể định rõ hướng nào. Bọn họ đi một hồi lâu, chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng xa lạ.

Nghê Tín Nghiêm xoa eo nhìn chân trời phương xa, gương mặt trắng nõn hiện lên một mảnh mê mang.

Thân Giác đứng ở bên cạnh y, khóe miệng khẽ co rút. Hiện tại cậu đã hiểu vì sao lúc trước Vĩnh Vương đau khổ tìm cả ba tháng, cũng chưa thể tìm thấy Nghê Tín Nghiêm.

Nghê Tín Nghiêm mấy đời trước hơn phân nửa là tự mình sống sót, trước không đề cập tới thương thế, chỉ dựa vào cảm giác phương hướng của y, sợ là thật sự tìm không nổi Nghê Tín Nghiêm.

Ước chừng khoảng mười lăm ngày, bọn họ thậm chí một người cũng chưa từng nhìn thấy, may mắn hiện tại đang là mùa hè, buổi tối giặt quần áo buổi sáng cũng đã khô cong, bằng không Thân Giác đã sớm chịu không nổi.

"Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Nghê Tín Nghiêm quay đầu nhìn Thân Giác.

Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, gỡ một thanh chủy thủ từ bên hông xuống, "Mũi đao chỉ hướng nào, chúng ta sẽ đi hướng đó."

"Quá tùy tiện rồi, vạn nhất đi ngược lại thì làm sao bây giờ?" Nghê Tín Nghiêm không đồng ý nói.

Thân Giác lạnh lùng liếc mắt nhìn y, "Vậy ngươi có cách nào khác sao?"

Nghê Tín Nghiêm: "......"

Một lúc sau, y lắc đầu yếu ớt.

Thân Giác tung thanh chủy thủ lên không trung.

Sau khi chủy thủ rơi xuống đất, hai người đều trầm mặc, bởi vì mũi đao cắm vào trong lòng đất.

Nghê Tín Nghiêm ho nhẹ một tiếng, "Thôi để ta làm đi." Y cởi một chiếc giày của mình ra, cũng ném lên không trung, mũi giày lại chỉ về phương hướng mà họ vừa mới đi qua.

Nghê Tín Nghiêm: "......"

Thân Giác: "......"

Nghê Tín Nghiêm tuy rằng lớn lên ở trong quân doanh, nhưng tốt xấu gì vẫn là thế tử, nên cũng không ai bắt buộc y phải biết phân rõ phương hướng. Mà Thân Giác còn là tiên nhân, muốn đến chỗ nào đều là trực tiếp đạp mây bay qua, khi nào sẽ đi chú ý tình huống dưới mặt đất.

Lại qua thêm mười ngày nữa, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy dân cư. Hai người đi tới một thôn trang nhỏ, trước khi vào thôn còn cố ý cởi quân giáp ra, chỉ mặc áo trong. Nghê Tín Nghiêm lấy cớ nói bọn họ ở trên đường gặp phải bọn cướp, thật vất vả mới chạy thoát ra thì lại bị lạc. Y dùng ngọc bội đổi lấy lương thực và quần áo, còn hỏi thăm chút tình huống, nhưng không ngờ chính là, bọn họ lại đang ở trong lãnh thổ Ung Quốc.

Nghê Tín Nghiêm đưa cho Thân Giác một cái bánh bao, đè thấp thanh âm, "Chúng ta ăn xong thì lập tức rời đi."

Thân Giác gật đầu.

Trước khi đi, Nghê Tín Nghiêm lại đem trân châu trên ngọc quan của chính mình đổi lấy một con lừa. Như vậy, hai người bọn họ không cần lúc nào cũng phải đi bộ. Chỉ là con lừa kia già rồi, không chịu nổi hai người ngồi lên cùng một lúc, cho nên bọn họ bèn thay phiên nhau ngồi.

Lại đi thêm một tháng rưỡi nữa, hai người Thân Giác rốt cuộc cũng tới biên cảnh của Mộ Dung quốc. Nghê Tín Nghiêm nhìn cửa thành đóng chặt, hơi nhíu mày, "Hình như có gì đó không ổn."

Thân Giác ừ một tiếng, "Bên ngoài cửa thành không có thủ vệ, trên tường thành cũng không có, rất kỳ quái."

Nghê Tín Nghiêm mím môi, trầm mặc hồi lâu mới bước về phía trước. Mãi cho đến khi bọn họ đi đến gần cửa thành, cũng chưa thấy ai lớn tiếng quát bọn họ. Trong lòng Nghê Tín Nghiêm ẩn hiện một tia bất an, hai tay đặt ở trên cửa thành, hít sâu một hơi, mới dùng sức mà đẩy ra.

Cửa mở, Nghê Tín Nghiêm lập tức ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc.

Đồng tử của y trực tiếp phóng đại, xác chết lấp kín tầm mắt y.

Thân Giác đứng ở phía sau y, thấy cảnh này cũng nhíu mày. Hiện tại còn chưa tới kì hạn ba tháng, hơn nữa mấy đời trước chỉ có một mình Vĩnh Vương chết, hiện tại vì sao khắp thành đều là thi thể thế này, phảng phất như không có nổi một người sống sót.

Nghê Tín Nghiêm nhíu chặt mày đi thẳng về phía trước, theo bước chân đi y nhìn thấy càng nhiều thi thể, sắc mặt của y cũng càng lúc càng khó coi. Trên mặt đất không chỉ có thi thể của binh lính, còn có rất nhiều thi thể của phụ nữ và trẻ em, trên mặt mỗi người vẫn còn treo biểu tình hoảng sợ.

Nghê Tín Nghiêm ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể một đứa bé. Y nhìn trống bỏi bên cạnh đứa bé, hô hấp nặng xuống rất nhiều, khóe mắt dần dần chuyển hồng, nửa ngày, y vươn tay nhặt trống bỏi dính máu lên rồi đặt vào trong tay đứa bé.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Nghê Tín Nghiêm đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy chỗ rẽ có thân ảnh ai đó, lập tức đuổi theo, "Ai?"

Người nọ nhìn thấy Nghê Tín Nghiêm đuổi theo, hoảng không nhìn đường mà chạy đi, nhưng không bao lâu đã bị Nghê Tín Nghiêm bắt được. Nghê Tín Nghiêm gắt gao chế trụ bả vai người nọ, lạnh lùng hỏi: "Ta là Vĩnh Vương thế tử, ngươi là người phương nào?"

Người nọ nghe được Nghê Tín Nghiêm tự báo gia môn, lại hét lên một tiếng, hắn xoay nửa người lại chỉ vào chóp mũi Nghê Tín Nghiêm, khóe mắt trừng muốn nứt ra, "Phản đồ! Tất cả các ngươi đều là phản đồ!"

Nghê Tín Nghiêm bị đối phương mắng cho sửng sốt, bàn tay đang gìm chặt cũng không khỏi buông lỏng đối phương ra. Mà người nọ vẫn còn hung tợn mắng mỏ, nước miếng đều văng lên trên mặt của Nghê Tín Nghiêm, "Tất cả là tại các người, chính các người đã hại chết vô số bá tánh! Chúng ta tôn kính các người như vậy, vì sao các người lại muốn phản quốc?"

"Phản...... quốc?" Nghê Tín Nghiêm có chút không dám tin tưởng mà lặp lại một lần, "Ngươi nói chúng ta phản quốc?"

"Đúng vậy, chính là ngươi, còn cái gì Vĩnh Vương kia, các ngươi phản bội quốc gia, còn có mặt mũi trở về nữa ư?"

Người nọ kêu rên một tiếng, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất khóc rống lên, "Nhà của chúng ta đều bị các ngươi huỷ hoại, đều là bởi vì các ngươi. Uổng công chúng ta tín nhiệm Nghê gia quân như vậy. Các ngươi hôm nay giết người, một ngày nào đó ông trời sẽ trả lại các ngươi gấp trăm ngàn lần."

Nghê Tín Nghiêm ngồi xổm xuống, thần sắc ngưng trọng, "Ngươi nói cho rõ ràng, là ai phản quốc? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại chết nhiều người như vậy?"

Trong mắt người nọ ôm hận nhìn Nghê Tín Nghiêm, đột nhiên cầm cục đá bên cạnh ném về phía y. Thân Giác thấy vậy, vội vàng hô Nghê Tín Nghiêm một tiếng. Nhưng Nghê Tín Nghiêm không hề trốn tránh, tùy ý để đối phương đập chảy máu đầu mình.

Máu từ thái dương bắt đầu chảy xuống, Nghê Tín Nghiêm chỉ khẽ giơ tay qua loa lau máu, nói với người nọ: "Được rồi, hiện tại ngươi có thể bình tĩnh nói chuyện với ta được không?"

Người nọ phỏng chừng cũng không nghĩ tới có thể ném bị thương Nghê Tín Nghiêm, trên mặt lộ ra khủng hoảng. Một lát sau, hắn mới bỏ cục đá trong tay đi, thanh âm run rẩy nói: "Nơi này đã trở thành địa ngục trần gian rồi. Một tháng trước, lương thực trong thành không đủ, dân chúng chúng ta đều lấy lương thực trong nhà mình đưa tới quân ngũ, nhà ta gần như đã đưa toàn bộ lương thực lên. Chúng ta tưởng rằng chỉ cần quân lính ăn no, chúng ta nhất định có thể đánh thắng trận này, có thể chống chọi tới lúc triều đình đưa cứu binh tới đây.

"Nhưng mới bảy ngày trước, Vĩnh Vương lại dẫn theo cận vệ bỏ trốn. Bọn họ bỏ mặc bá tánh chúng ta lưu lạc tại nơi này. Những binh lính ở lại như rắn mất đầu, bị người Ung Quốc đánh cho tan tác. Chỉ chưa đến ba ngày, cửa thành đã bị phá tan, người Ung Quốc tràn vào thành đòi chúng ta giao Vĩnh Vương ra, nhưng mà Vĩnh Vương đã sớm đi rồi, cho nên bọn họ đại khai sát giới, nhìn thấy người là giết, ngay cả ta cũng phải trốn dưới hầm mới may mắn sống sót.

"Hôm nay là do ta đói quá chịu không nổi nữa mới từ trong hầm bò ra tìm chút thức ăn có thể ăn được." Người nọ nói xong, lần thứ hai hung tợn nhìn Nghê Tín Nghiêm, "Đều là do Vĩnh Vương tham sống sợ chết, bằng không chúng ta nhất định có thể chống đỡ được tới khi cứu binh của triều đình tới!"

Nghê Tín Nghiêm há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không nói được gì. Mắt y đỏ ngầu nhìn người trước mặt, hồi lâu, y mới gằn ra một câu từ khớp hàm, "Ngươi nói láo, phụ thân của ta không phải là người như vậy!"

Thân Giác đứng ở phía sau, yên lặng nhìn một màn này.

Mộ Dung Tu trọng sinh đã thay đổi một chút sự tình, người anh hùng kiếp trước hy sinh vì bá tánh, hiện giờ lại thành phản đồ, nạo loại trong miệng chúng dân.

Nghê Tín Nghiêm hít một hơi, đứng lên, y cắn răng lau máu trên mặt, bướng bỉnh nói: "Ta không tin lời ngươi nói, phụ thân ta sẽ không bao giờ chạy trốn." Y vừa xoay người, lưng đã bị đập một cái, là người nọ lại lấy đá ném y.

"Ngươi cũng giống y như phụ thân ngươi, vĩnh viễn chỉ biết nói miệng, cút đi!" Người nọ la lớn.

Nghê Tín Nghiêm bước chân khựng lại, y rũ mi, giấu đi lệ ý trong mắt.

Thân Giác nhìn y, một lát sau, cậu đi tới trước mặt Nghê Tín Nghiêm, duỗi tay nắm lấy tay đối phương, "Đừng nghe lời hắn nói, ngươi phải tin tưởng phụ thân của ngươi."

Nghê Tín Nghiêm nở một nụ cười, nhưng còn khó coi hơn là khóc.

Y nhẹ giọng nói với Thân Giác: "Nhưng nếu ông ấy thật sự là người như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?"

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Nghê Tín Nghiêm: Hiện tại ta đã biết rõ, ai có suất diễn nhiều, người đó liền chịu ngược.

Mộ Dung mỹ nhân: Hừ, biết rõ thì tốt, này chỉ mới là bắt đầu thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc