XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Nháy mắt, trong miếu hoang cực kỳ an tĩnh.

Thân Giác không dám tin nhìn Nghê Tín Nghiêm. Cậu đột nhiên nhìn theo tầm mắt của y, lúc nhìn về phía chính mình, trên mặt hết trắng rồi lại đỏ. Cậu tức giận muốn kéo lại quần áo, nhưng sức lực của Nghê Tín Nghiêm hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều so với Thân Giác. Thân Giác muốn kéo áo trở về, Nghê Tín Nghiêm lại không cho, hai người giằng co một hồi, cuối cùng nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách.

Thân Giác: "......"

Nghê Tín Nghiêm mang mặt nạ, không thấy rõ biểu tình, nhưng đôi mắt y trước sau vẫn luôn dừng ở trên phần da thịt lộ ra bên ngoài của Thân Giác.

Trên da thịt màu lúa mạch là vô số những dấu vết đỏ ửng nằm rải rác, như là bị người dùng lực hôn ra.

Thân Giác nhắm mắt lại, lần thứ hai cậu mở mắt ra, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường. Cậu bình tĩnh nhìn Nghê Tín Nghiêm, "Ta sẽ coi như là chưa nghe thấy những lời mà ngươi vừa mới nói, ngươi muốn ta rời khỏi Mộ Dung Tu, bây giờ thì chưa được, tạm thời ta không thể rời đi."

Ánh mắt Nghê Tín Nghiêm lộ ra không vui, "Tại sao lại không thể? Những dấu vết này đều là hắn làm ra phải không? Ta tự hỏi vì sao hắn từ ngàn dặm xa xôi đến một hai phải mang ngươi đi, thì ra là ôm ấp loại tâm tư này. Hắn đối xử với ngươi như thế, vì sao ngươi còn không chịu đi? Hay là ngươi thích bị người khác đối xử với ngươi như vậy?" Y dừng một chút, "Ta vẫn là câu nói kia, nếu ngươi thích, ta không phải là không thể."

Thân Giác vô cùng bất đắc dĩ, hiện tại cậu cảm thấy không chỉ có Mộ Dung Tu đầu óc có vấn đề, mà ngay cả Nghê Tín Nghiêm đầu óc cũng có bệnh, còn là bệnh không nhẹ.

"Ta muốn giết hắn, cho nên cần phải lưu lại bên người hắn." Thân Giác chỉ có thể thành thật.

Nghê Tín Nghiêm nghe vậy thì trầm mặc, "Giết hắn? Với chút sức lực này của ngươi thì giết ai? Chẳng lẽ ngươi định ở trên giường giết hắn?" Tuy lời này là y nói ra nhưng chính y lại nổi giận trước, "Ta không cho phép ngươi dùng cái loại phương pháp này!"

Thân Giác: "......"

"Có bệnh." Thân Giác rốt cuộc cũng nhịn không được mà mắng ra tiếng, "Đầu óc ngươi toàn suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Buông quần áo ta ra."

"Không buông!" Nghê Tín Nghiêm dứt khoát cự tuyệt Thân Giác, còn tiến lên ôm cậu vào lòng, "Ta sẽ không để ngươi tiếp tục ở bên cạnh cái tên Mộ Dung Tu ẻo lả kia đâu. Giờ ta sẽ dẫn ngươi tới Ung Quốc, phủ tướng quân của ta hiện tại rất lớn, ngươi thích ở gian nhà nào thì ở gian nhà đó, nếu như ngươi muốn cùng ta ngủ chung một gian, cũng không phải là không thể."

Thân Giác nhíu mi, tự hỏi tại sao mình lại lưu lạc đến cái loại tình trạng này rồi. Nghê Tín Nghiêm mà đã không nói lý, quả thực chính là Mộ Dung Tu thứ hai. Thân Giác giãy giụa nửa ngày, không chỉ không đẩy đối phương di chuyển được một chút nào, ngược lại còn bị Nghê Tín Nghiêm ôm càng chặt hơn.

Nghê Tín Nghiêm ôm người vào trong ngực, tự nhiên cảm thấy cơn giận ngập trời của mình bất ngờ bị dập tắt. Thật giống như trong lòng y ban đầu nổi lên một ngọn lửa nhỏ, sau khi ôm lấy Thân Giác thì ngọn lửa nhỏ kia đã bị dòng nước trong vắt không biết từ đâu dập tắt.

Nhưng lửa trong lòng vừa tắt, lửa trên người lại nổi lên.

Lúc Nghê Tín Nghiêm vẫn còn đang bận đấu tranh nội tâm thì y bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Y đột nhiên quay đầu, chỉ trong chớp mắt, một kiếm đã trực tiếp đâm về phía y. Đồng tử Nghê Tín Nghiêm hơi co lại, vội vàng ôm Thân Giác tránh ra chỗ khác.

Người tới chính là Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu dường như vừa mới ngủ dậy, ngay cả áo ngoài cũng không mặc, mái tóc dài tùy tiện cột lỏng lẻo bằng dây vải, một vài sợi tóc dài rũ ở bên mặt, nhưng trong mắt phượng lại tựa như ngưng tụ gió lốc, giống như nháy mắt tiếp theo sẽ tàn bạo thổi quét đến, hủy diệt sạch sẽ tất cả mọi thứ trước mắt.

Hắn cầm kiếm, thần sắc lạnh băng nhìn hai người đang ôm nhau, lúc nhìn đến chỗ quần áo bị xé vụn của Thân Giác, tức giận trong mắt hắn càng sâu, cơ hồ sắp bốc cháy thành hai ngọn lửa, "Thân Giác, ngươi lại đây."

Thân Giác không nghĩ tới Mộ Dung Tu sẽ tới nhanh như vậy, không khỏi sửng sốt. Nghe thấy Mộ Dung Tu nói, cậu còn chưa kịp đáp lời đã cảm thấy bàn tay ðang vòng qua eo mình siết chặt lại.

"Hắn sẽ không đi qua đó." Nghê Tín Nghiêm đoạt lấy lời của Thân Giác, y nói xong, còn thân mật kéo chỗ quần áo bị xé nát của Thân Giác lên, "Yên tâm, ta sẽ không để hắn đưa ngươi đi. Đợi lát nữa chúng ta đi ngươi mặc tạm quần áo của ta là được, đừng nóng giận."

Y còn chưa dứt lời, kiếm của Mộ Dung Tu đã đâm tới.

Một kiếm này sát ý vô cùng rõ ràng, Mộ Dung Tu vì những lời Nghê Tín Nghiêm nói mà phát điên. Đôi mắt hắn ánh lên sắc đỏ ngầu, hận không thể lập tức giết chết nam nhân chướng mắt trước mặt. Đời trước là Nghê Tín Nghiêm, đời này cũng là Nghê Tín Nghiêm. Tại sao Nghê Tín Nghiêm không bao giờ có thể hòa hợp với hắn?

Hắn muốn giết chết Nghê Tín Nghiêm, sau đó đem Thân Giác khóa chặt, nhốt lại, không cho bất cứ một ai nhìn thấy Thân Giác, như vậy mới không có ai có thể cùng hắn tranh đoạt.

Đôi mắt của Mộ Dung Tu càng ngày càng đỏ, hạ tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn.

Dưới sát chiêu như vậy, Nghê Tín Nghiêm bị Mộ Dung Tu bức buộc phải buông lỏng Thân Giác ra. Y đẩy người vào trong góc, cũng rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy kiếm quang bay múa.

Thân Giác nhíu mày nhìn hai người đánh nhau, chỉ cảm thấy hoang đường.

Mộ Dung Tu và Nghê Tín Nghiêm càng đánh càng hăng, nhưng Mộ Dung Tu trước sau vẫn yếu thế hơn một chút, hắn địch không lại Nghê Tín Nghiêm vốn ở chiến trường chém giết đã nhiều năm. Dần dần, Mộ Dung Tu rơi xuống thế hạ phong, bị Nghê Tín Nghiêm bức từng bước lui về phía sau. Sau khi Thân Giác phát hiện, không khỏi tiến tới phía trước một bước, lúc cậu nhận ra kiếm của Nghê Tín Nghiêm chuẩn bị đâm tới yết hầu của Mộ Dung Tu, đồng tử phóng đại, vội vàng nói: "Dừng tay! Nghê Tín Nghiêm, ngươi dừng tay lại!"

Cậu vừa kêu vừa chạy về phía Mộ Dung Tu.

Nếu Mộ Dung Tu chết trong tay Nghê Tín Nghiêm, vậy một đời này của cậu tính là cái gì?

Tất cả những gì cậu làm đều trở nên vô ích, còn phải làm lại từ đầu nữa sao?

Nghê Tín Nghiêm không nghĩ tới Thân Giác lại ngăn cản mình giết Mộ Dung Tu, cắn chặt răng, kiếm trong tay đâm tới càng hung hiểm hơn.

Thân Giác thấy thế, trực tiếp vọt tới trước mặt Mộ Dung Tu, dùng thân mình chặn lấy thanh kiếm.

Hai người không nghĩ đến Thân Giác sẽ xông tới chính giữa, Nghê Tín Nghiêm muốn thu kiếm lại nhưng không kịp nữa, mà Mộ Dung Tu thấy Thân Giác xông tới, trên khuôn mặt xinh đẹp đến yêu dị kia lộ ra một nụ cười, hắn ôm chặt Thân Giác, sau đó xoay người.

Kiếm đâm vào sau lưng Mộ Dung Tu.

Còn hắn thì ôm Thân Giác không buông tay.

Thân Giác vội xoay người xem xét tình trạng của Mộ Dung Tu, lúc phát hiện thanh kiếm đâm không sâu lắm, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Tu còn cười nhìn Thân Giác, khóe mắt cong cong.

Nghê Tín Nghiêm rút thanh kiếm ra, y thấy Thân Giác vội vàng xem xét thương thế của Mộ Dung Tu, sắc mặt khó coi vô cùng, gần như là mây đen che lấp mặt trời, "Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không? Nếu không phải tên ẻo lả này còn có chút lương tâm thì lúc nãy người bị thương đã chính là ngươi."

"Ta đã nói rồi, ngươi không thể giết hắn." Thân Giác vừa nói vừa đẩy Mộ Dung Tu ra. Miệng vết thương của hắn không sâu, nhưng Mộ Dung Tu đâu chịu, cố ý xụi lơ ở trong lồng ngực Thân Giác, trên mặt là biểu tình "Ta bị trọng thương không dậy nổi"

"Vì sao vậy?" Nghê Tín Nghiêm đột nhiên tháo mặt nạ trên mặt chính mình xuống, lộ ra một khuôn mặt chằng chịt vết thương. Y giận dữ hét lên, "Hắn hại phụ thân của ta, hại ta, còn hại toàn bộ bá tánh vô tội trong thành, giết chết vạn tướng sĩ, vì sao ta lại không thể giết hắn?!"

Thân Giác trầm mặc, bảo vệ Mộ Dung Tu ở phía sau, "Hắn đúng là tội không thể tha, nhưng người giết hắn không thể là ngươi."

Mộ Dung Tu nghe thấy lời này của Thân Giác, ánh mắt khẽ biến.

Nhưng lời này rơi vào trong tai Nghê Tín Nghiêm lại trở thành Thân Giác vẫn còn muốn bảo vệ Mộ Dung Tu.

Y tức giận đến cả người phát run, "Được thôi, hiện tại ta không thể giết hắn, nhưng trong tương lai ta chắc chắn sẽ ở chiến trường giết hắn. Thân Giác, ngươi bảo vệ hắn được một lần, nhưng sẽ không bảo vệ hắn được một đời. Nếu lần sau ngươi còn dám bảo vệ hắn, ta sẽ......" Y hung bạo ném mặt nạ xuống đất, mặt nạ kim sắc kia bị ném vỡ thành hai nửa, "Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã tồn tại trên đời này."

Nghê Tín Nghiêm nói xong thì đi ra ngoài.

Mộ Dung Tu không hề nhìn Nghê Tín Nghiêm, chỉ lẳng lặng nhìn Thân Giác.

Chờ Nghê Tín Nghiêm rời đi, Thân Giác mới xoay người lại nhìn Mộ Dung Tu.

Bởi vì Mộ Dung Tu bị thương, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng sắc môi vẫn đỏ bừng như cũ, dung mạo diễm lệ, tựa như một mỹ nhân giai sắc khuynh thành. Hắn nhìn Thân Giác không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Lời lúc nãy ngươi vừa mới nói là có ý gì?"

"Ta nói lời gì?" Thân Giác hỏi.

"Người giết hắn không thể là ngươi." Mộ Dung Tu lặp lại lời Thân Giác vừa mới nói một lần, "Vậy người giết ta nên là ai? Là ngươi sao?"

Thân Giác trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.

Ánh mắt Mộ Dung Tu đột biến, ôn nhu mới vừa rồi trở thành hư không, chỉ còn lại lạnh lùng mà nhìn Thân Giác, "Vì sao?"

Thân Giác cũng nhìn Mộ Dung Tu, thần sắc cậu bình tĩnh, "Bởi vì người đời trước giết ngươi cũng là ta."

Đồng tử Mộ Dung Tu hơi co lại, một lát sau, hắn từ khớp hàm rít ra một câu, "Thì ra là ngươi cũng có ký ức, ta còn tưởng rằng chỉ mỗi một mình ta có, ha ha, khó trách ta tự hỏi vì sao một đời này ngươi lại khác trước như vậy. Như thế cũng tốt, vốn dĩ lúc trước ta hỏi ngươi vì sao, ngươi không đáp, hiện tại ngươi hẳn là có thể nói rồi."

"Bởi vì ta cần phải giết ngươi." Trong giọng nói của Thân Giác không có bất kỳ cảm xúc nào, "Mộ Dung Tu, nếu ngươi yêu ta, ta sẽ lập tức giết ngươi."

Mộ Dung Tu ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm vào Thân Giác, một lúc lâu sau, mới cười một tiếng, chỉ là nụ cười này không hề giống cười, "Ta yêu ngươi, ngươi lại phải giết ta, trên đời lại có chuyện như vậy sao? Thật thú vị, vậy Nghê Tín Nghiêm kia yêu ngươi, vì sao ngươi lại không giết hắn?" Những câu sau, hắn gần như là rống ra tiếng.

Lúc này hắn thực giống một con dã thú bị thương, thống khổ mà chỉ có thể gào to.

"Ta giết hắn không có ý nghĩa gì."

Thân Giác lạnh nhạt nói.

Ở trong mắt Mộ Dung Tu, dáng vẻ Thân Giác lúc này đang dần trùng khớp với hình bóng Thân Giác trong đêm tuyết rơi ở kiếp trước. Đêm hôm đó, Thân Giác cũng nhìn hắn như thế này, giống như đang nhìn một con kiến, lại tựa như đang nhìn một người không hề tồn tại.

Mộ Dung Tu giơ tay siết lấy đầu tóc của chính mình, trên mặt là vẻ thống khổ rõ ràng, "Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Ta đã làm nhiều như vậy, ngươi vẫn muốn giết ta? Thân Giác, ngươi rốt cuộc có trái tim hay không? Hả?"

Hắn đột nhiên kề sát vào Thân Giác, ánh mắt điên cuồng, "Thân Giác, vậy tại sao ngươi vẫn chưa giết ta?" Hắn dừng một chút, dường như là nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt khẽ biến, "A, ngươi đang đợi thời cơ có đúng không? Ngươi không muốn rời đi với Nghê Tín Nghiêm, cũng là vì đang đợi thời cơ để giết ta có đúng không?"

Mộ Dung Tu bất ngờ túm lấy bả vai Thân Giác, "Vậy khi nào thì ngươi mới giết ta? Ngươi nói mau!" Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên hôn lên môi Thân Giác, thậm chí không quan tâm bắt đầu cởi bỏ quần áo của Thân Giác.

Hắn vốn tưởng rằng hắn có thể cùng Thân Giác chậm rãi tiếp xúc, một ngày nào đó Thân Giác sẽ quên đi Nghê Tín Nghiêm, cam tâm tình nguyện mà cùng hắn ở bên nhau. Nhưng hiện tại hắn mới biết được, Thân Giác muốn giết hắn, vô luận như thế nào đều phải giết hắn.

Nếu đã thế, vì sao hắn còn phải nhẫn?

********

Tác giả có lời muốn nói:

Tra tác giả: Đánh lên tới! Đánh lên tới!

Thân Giác: Lại thêm một kẻ điên.

Bình luận

Truyện đang đọc