XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

6 giờ rưỡi tối, tia nắng cuối cùng thuộc về mặt trời cũng đã biến mất.

Người hầu của trang viên an tĩnh rời giường, rửa mặt, chuẩn bị công việc sau khi chủ nhân thức dậy. Trong số đó có một thiếu niên vô cùng nổi bật giữa nhóm người, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhẹ nhàng phủ khăn trải bàn hình chữ nhật lên trên bàn ăn, sau đó đặt ở bên trên một giá cắm nến bằng bạc.

Hắn làm xong mọi chuyện, lại xoay người đi vào phòng bếp.

Phòng bếp náo nhiệt hơn hẳn bên ngoài, rất nhiều người hầu đều thích tán ngẫu ở chỗ này.

Có người nhìn thấy thiếu niên đi vào, liền cười tủm tỉm tiếp đón, "Dục Thanh, chào buổi tối."

"Chào buổi tối." Thiếu niên đáp trở về một tiếng, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đầu bếp nữ, "Buổi tối hôm nay ăn cái gì vậy?"

Đầu bếp nữ quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: "Loại máu tốt nhất - máu nhân loại, vì thân thể chủ nhân vẫn còn tương đối suy yếu. Nhưng chủ nhân không uống được nhiều như vậy, cho nên hôm nay có thể chúng ta mỗi người cũng sẽ được một ngụm.

Dục Thanh nghe thấy vậy, nhấp môi cười một chút, lại từ phòng bếp đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đó, hắn khẽ nhìn thoáng qua lầu ba. Chủ nhân của bọn họ, công tước của trang viên này hiện tại vẫn còn đang ngủ. Chỉ là ngài sắp tỉnh lại rồi. Khoảng thời gian trước, công tước đi săn thú, ngoài ý muốn trúng phải hắc ma pháp của nhân loại, hôn mê mấy ngày. Cuối cùng phải mời tới bác sĩ giỏi nhất đế quốc, mới có thể cứu mệnh của công tước trở về.

Chuyện này đối với Dục Thanh mà nói, cũng không phải chuyện tốt gì. Bởi vì công tước luôn thường xuyên vô duyên vô cớ trách phạt người hầu. Nhưng mấy ngày nay công tước sinh bệnh, trái lại không còn tinh lực giáo huấn bọn họ.

......

Bức màn nhung thiên nga dày nặng màu đỏ thẫm ngăn lại mọi tia sáng có ý muốn chiếu vào phòng ngủ. Giữa phòng ngủ rộng lớn đặt một chiếc giường rộng hai mét, có một người đang ngủ say ở trên ấy. Đôi tay cậu giao điệp đặt trên bụng, tóc mái trên trán nhu thuận, dưới cánh mũi cao thẳng đĩnh bạt là một đôi môi đỏ đến dị thường.

Một lát sau, chủ nhân trên giường khẽ mở mắt ra.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà lưu li một hồi, mới ngồi dậy, thuận tay kéo chuông bạc bên cạnh giường.

Đây là cảnh thứ ba.

Thân Giác nhập cảnh này đã được mấy ngày rồi.

Cảnh này không giống như quá khứ, nếu không phải Thân Giác đã từng trải qua mấy đời, có khả năng hoàn toàn không thể thích ứng với cảnh này được.

Trong cảnh này ngoại trừ nhân loại, còn có một giống loài kỳ quái khác -- huyết tộc.

Thân Giác chính là một thành viên của huyết tộc, còn là người thuộc nhánh huyết tộc tôn quý nhất trong mười ba thị tộc huyết tộc.

Ở cảnh này, lục địa bị chia làm hai khối thống trị, một bên là huyết tộc thống lĩnh, bên còn lại là nhân loại thống trị.

Huyết tộc vẫn hàng năm giao chiến với nhân loại. Nhân loại ở nơi này không giống với nhân loại mà Thân Giác đã từng thấy trước đây. Bọn họ có thể sống tới mấy trăm năm, thậm chí còn có hắc ma pháp khiến huyết tộc khiếp sợ.

Lúc Thân Giác đi săn thú ngoài ý muốn trúng phải hắc ma pháp, suýt chút nữa đã chết, cho nên Tố Hồi Kính trong thân thể cậu mới phát huy tác dụng.

Thân Giác có ký ức, tất nhiên biết những chuyện gì đã xảy ra với bản thân mấy đời trước.

Không giống các cảnh trước kia, ở cảnh này cậu không yêu Kiếp chủ, mà là yêu người lớn lên cùng với cậu Kiều Giang Nguyên.

Cha của Kiều Giang Nguyên là chí giao hảo hữa với cha của Thân Giác, cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn rất tốt. Chỉ là tình cảm Thân Giác dành cho Kiều Giang Nguyên đã vượt xa khỏi tình anh em, cậu yêu Kiều Giang Nguyên. Nhưng cậu không dám nói rõ, chỉ có thể ám chỉ đối phương, có điều Kiều Giang Nguyên lại không hiểu những ám chỉ này.

Sau này, Thân Giác mới biết được Kiều Giang Nguyên không phải là không hiểu, mà là y giả ngu. Bởi vì người y thích là một tên nô bộc ở trang viên của Thân Giác, tên là Dục Thanh.

Dục Thanh là bán huyết tộc, là kết tinh của huyết tộc và nhân loại.

Bán huyết tộc trời sinh bị thế nhân ruồng bỏ. Huyết tộc bài xích bọn họ, nhân loại cũng bài xích bọn họ. Dục Thanh vừa mới được sinh ra đã bị ném trên đường cái, là phụ thân của Thân Giác đi biên cảnh thăm bạn tốt ngoài ý muốn phát hiện Dục Thanh. Ông cảm thấy Dục Thanh đáng thương, liền mang Dục Thanh trở về.

Từ sau ngày hôm ấy, Dục Thanh trở thành nô bộc ở trang viên của Thân Giác.

Một khi trở thành nô bộc, trên người sẽ phải xăm gia huy của dòng tộc mình phụng bồi.

Lúc Dục Thanh còn nhỏ đã vô cùng xinh đẹp, sau khi thành niên hắn gần như là có được mỹ mạo kinh người, toàn bộ đế đô hầu như không tìm được một huyết tộc nào đẹp hơn Dục Thanh. Hắn như bảo vật của trời cao, theo lý thường mà hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả Kiều Giang Nguyên.

Thẳng đến khi Thân Giác nhìn thấy Kiều Giang Nguyên hôn môi Dục Thanh ở trong vườn hoa hồng của mình, mới biết được người mà Kiều Giang Nguyên thích chính là Dục Thanh.

Cậu vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng khổ sở, nhưng Thân Giác đồng thời cũng kiêu ngạo. Thân phận cao quý không cho phép cậu hạ mình tranh sủng với một kẻ bán huyết tộc dơ bẩn, cho nên cậu bắt đầu trầm mê uống rượu cùng đánh bạc.

Chỉ có cảm giác kích thích của cồn và canh bạc đem đến mới có thể khiến cậu quên đi Kiều Giang Nguyên, quên đi hình ảnh hai người ở trong vườn hoa hồng duy mĩ động tình hôn môi.

Nhưng loại sa đọa này cuối cùng đã khiến Thân Giác phải trả một cái giá đắt.

Gia sản của cậu thua không còn một mảnh, thậm chí ngay cả trang viên mà cha để lại cho cậu cũng giữ không nổi, cậu bị đuổi khỏi trang viên.

Thân Giác không có nơi nào để đi, bên người chỉ có một rương gỗ nhỏ, tiền trên người cũng ít đến đáng thương, ngay cả việc thuê một sảnh phòng đơn giản để ở cũng không đủ. Thân Giác muốn đi xin việc làm, nhưng những người đó vừa thấy Thân Giác, đã lập tức cự tuyệt.

"Công tước tôn quý như ngài thì biết làm cái gì? Ngài vẫn nên trở về đi."

Những người đó lấy loại lý do này để từ chối cậu.

Thân Giác rất nhanh đã dùng hết tiền, bắt đầu khách sạn cũng không ở được nữa, cậu đành phải đi đến xóm nghèo ở đế đô. Đó là nơi duy nhất cậu có thể thuê phòng ở.

Xóm nghèo là nơi mà những tên ăn trộm, kẻ lừa đảo, người nghèo khổ mới tới sống. Sau khi Thân Giác dọn vào, tất nhiên là không thể dung hợp với nơi này. Hàng xóm của cậu tiếp khách làng chơi, ban ngày thường xuyên có tiếng rên rỉ không ngừng, khiến Thân Giác không có nổi một giấc ngủ ngon. Nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện khó chịu đựng nhất.

Những khách làng chơi đó thường xuyên gõ sai phòng, nhưng lúc nhìn thấy Thân Giác, ánh mắt lập tức sáng lên, trực tiếp hỏi Thân Giác muốn bao nhiêu tiền.

Thân Giác chưa từng chịu qua loại vũ nhục này bao giờ, hung hăng mắng những khách nhân kia một trận. Nhưng trong đó một người lại bởi vậy mà ghi hận Thân Giác, cư nhiên vào một ngày nọ trộm cạy khóa cửa phòng Thân Giác, sờ soạng đi vào.

Thân Giác sống trong nhung lụa đã quen, căn bản không phải là đối thủ của tên huyết tộc đã quen làm việc nặng này. Quần cậu đã bị cởi xuống một nửa, cũng may là hàng xóm bị tiếng khóc của cậu đánh thức, đi tới nhìn thoáng qua, mới cưỡng chế ép cái tên ác giả kia rời đi.

Sau khi Thân Giác gặp phải chuyện này, cũng không dám ở lại chỗ này nữa. Suốt đêm cậu thu thập hành lý, tiền thuê phòng dư lại cũng từ bỏ, cậu vội vã rời khỏi xóm nghèo. Nhưng cậu không có chỗ để đi. Cuối cùng, cậu quay về trang viên của chính mình, lại ngoài ý muốn thấy được Kiều Giang Nguyên.

Cậu thế mới biết trang viên và sản nghiệp của mình đều bị Kiều Giang Nguyên thu mua. Như vậy, Dục Thanh liền danh chính ngôn thuận trở thành người của Kiều Giang Nguyên.

Thân Giác biết được sự thật này, vô cùng phẫn nộ. Nhưng cậu không còn cách nào khác, thậm chí còn phải ăn nói khép nép đi tìm Kiều Giang Nguyên. Cậu cầu đối phương nể tình tình cảm ngày xưa mà vươn tay giúp cậu.

Kiều Giang Nguyên không trực tiếp đáp ứng, nói muốn hỏi ý của Dục Thanh trước.

Thân Giác ở trang viên chính mình quen thuộc, một lần nữa gặp lại Dục Thanh.

Dục Thanh đã khác xa ngày xưa. Hắn mặc một bộ quần áo xinh đẹp, cả người thoạt nhìn tựa như một con rối tinh xảo mà hoa lệ.

Thân Giác quẫn bách muốn giấu đôi giày da đã mở miệng của mình ra phía sau, chỉ là chân cậu mới vừa động, ánh mắt của Dục Thanh đã rơi xuống giày của cậu.

Hắn thấp giọng cười một tiếng, tuy rằng chưa hề nói một lời nào, nhưng Thân Giác lại cảm nhận được sự xấu hổ xưa nay chưa từng có. Thậm chí cậu còn nghĩ sẽ quay người đi, nhưng cậu sống không nổi nữa. Nếu còn cứ tiếp tục như thế này, cậu cũng chỉ có thể học hàng xóm đi tiếp khách làng chơi.

Sau khi Dục Thanh cười một tiếng, liền nghiêng người qua khẽ nói chuyện với Kiều Giang Nguyên. Thanh âm bọn họ ép xuống rất thấp, Thân Giác cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Một lát sau, Kiều Giang Nguyên mới nói: "Cậu có thể lưu lại chỗ này, nhưng tôi muốn cậu kí một bản hợp đồng, tự nguyện ở chỗ này làm công."

Ánh mắt Thân Giác biến đổi, "Anh muốn tôi làm nô bộc? Không có khả năng."

Kiều Giang Nguyên lắc đầu, "Chúng ta đã từng là anh em, làm sao tôi có thể bắt cậu làm nô bộc được? Yên tâm, cậu kí hợp đồng này chỉ là một bản hợp đồng thuê người làm mà thôi. Nhưng nơi này không còn công việc nào nhẹ nhàng nữa, chỉ có trại nuôi ngựa thì vẫn còn thiếu một người cho ngựa ăn, cậu có đồng ý không?"

Thân Giác đã từng thấy người cho ngựa ăn rồi, cũng chỉ cần đổ cỏ khô vào máng đá, những con ngựa đó sẽ tự mình đi qua ăn.

Cậu tự hỏi một hồi, liền gật đầu.

Tối đến, Thân Giác được đưa tới phòng dành cho khách ngủ một đêm. Sau khi ở xóm nghèo, cậu mới biết được những ngày cậu từng trải qua sung sướng biết bao nhiêu. Còn bây giờ chỉ là một gian phòng bình thường dành cho khách thôi đã khiến cậu vô cùng thỏa mãn rồi. Cậu nghĩ, nếu như cậu ăn mặc cần kiệm, có lẽ vài thập niên nữa thôi thì sẽ có thể mua được một căn sảnh phòng nhỏ ở đế đô, tốt hơn so với lúc ở xóm nghèo rất nhiều.

Ngày thứ hai, Thân Giác ký xuống hiệp ước, cậu còn cố ý hỏi tiền lương.

Tiền lương không thấp, cái này làm cho Thân Giác rất vừa lòng, thậm chí còn có chút cảm kích Kiều Giang Nguyên.

"Giang Nguyên, khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, chắc đã tạo cho anh rất nhiều rắc rối rồi, thực xin lỗi." Thân Giác kí xong hợp đồng, thận trọng xin lỗi Kiều Giang Nguyên.

Kiều Giang Nguyên nghe vậy dường như hơi sửng sốt một chút, nhưng y rất nhanh đã cười nói: "Không sao cả, những chuyện lúc trước tôi đều đã quên."

Trong lúc Thân Giác khát khao về một tương lai mới tinh, cậu lại không hề biết bản hiệp ước kia bị động tay động chân.

Đó căn bản không phải là một bản hợp đồng thuê người làm gì cả, mà là một bản khế ước bán mình. Thậm chí chủ nhân của khế ước ấy còn không phải là Kiều Giang Nguyên, mà là một huyết tộc quý tộc tiếng xấu lan xa. Quý tộc đó thô bạo thành tánh, thích nhất là ngược đãi người khác. Gã thích nhìn thấy huyết tộc bị cắt chảy hết phân nửa máu có trong cơ thể, rồi lại chậm rãi phục hồi lại bộ dáng như cũ.

Càng quan trọng là, Thân Giác đã từng cùng vị quý tộc đó ăn tết. Có một lần Thân Giác bởi vì nhìn không vừa mắt bộ dáng vênh váo tự đắc của gã quý tộc kia, liền không kiêng kị gì mà hất rượu vào mặt gã. Lúc đó, thân phận của Thân Giác cao quý hơn tên quý tộc ấy nên gã chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng còn hiện tại, nay đã khác xưa, Thân Giác biến thành nô lệ của gã.

Gã quý tộc đó coi Thân Giác trở thành thú vui mới của gã, mỗi ngày đều nghĩ ra rất nhiều cách tra tấn Thân Giác.

Ngày tháng Thân Giác ở nơi đó so với ở xóm nghèo còn thảm gấp một trăm lần.

Một ngày nọ, gã quý tộc kia tổ chức yến hội, ở trong yến hội, Thân Giác gặp lại Kiều Giang Nguyên. Kiều Giang Nguyên dẫn theo Dục Thanh đi dự tiệc, hai người mặc tây trang tình lữ, một hắc một bạch vô cùng xứng đôi. Tay của Kiều Giang Nguyên còn dịu dàng ôm eo Dục Thanh.

Mà Thân Giác thì lại mặc quần áo hình con chó lớn, trên cổ còn mang vòng cổ, quỳ gối bên chân quý tộc kia.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Giang Nguyên, nhưng Kiều Giang Nguyên rõ ràng là thấy cậu, lại làm như không thấy.

Trong nháy mắt ấy Thân Giác cảm thấy, cực kì tuyệt vọng.

Ngày thứ hai, ban ngày Thân Giác lén chạy khỏi phòng, gỡ ưa tối giới* trên ngón tay xuống.

(*: một chiếc nhẫn giúp các quý tộc huyết tộc không bị thiêu chết dưới ánh sáng mặt trời)

Cậu lựa chọn tự sát, dưới ánh mặt trời thiêu đốt chính mình.

Hầu như không có một huyết tộc nào lại nguyện ý lựa chọn phương thức như vậy để tự sát cả. Bởi vì trong lúc bị thiêu đốt, rất nhiều huyết tộc sẽ hối hận, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

***********

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì cá nhân tôi cảm thấy tên ngoại quốc rất khó nhớ, tôi viết cũng lao lực, cho nên tôi hư cấu một bối cảnh quỷ hút máu nửa phương đông nửa phương tây. Quỷ hút máu ở nơi này diện mạo cũng là thiên về phương đông, tên cũng thuần phương đông luôn. Còn thời đại ý, chắc là thiên thời Trung cổ đi, dù sao thì mọi hư cấu, mọi giả thuyết đều vì cốt truyện mà thiết lập mà ^^

Bình luận

Truyện đang đọc