XUÂN ẤM

Trong đám bạn của Cố Kỳ Nguyên, chỉ có Lộ Trình biết nhà anh còn có một khách thuê nữ. Trước khi đến, cậu còn lo lắng lúc Đoạn Như Nhã và cô gái kia gặp mặt trực tiếp sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cũng đã lâu rồi Cố Kỳ Nguyên không nhắc tới người kia, nói không chừng sớm đã dọn đi rồi.

Khi Lộ Trình đi qua phòng ngủ cho khách thì thấy cửa chính hơi mở nên ló đầu vào thăm dò thử xem. Bên trong rất sạch sẽ, không giống như có người ở, trên giường ngay cả chăn cũng không có. Thấy thế, cậu ta yên tâm rồi.

“He he, tôi biết ông là người cô đơn nên sinh nhật cũng chẳng có ai bên cạnh. Thế nào, tụi bạn học này cũng đủ nghĩa khí đi,” Lộ Trình ôm lấy bả vai Cố Kỳ Nguyên, nháy mắt vài cái.

Cố Kỳ Nguyên nhìn tư thế kỳ quái của Lộ Trình, hất tay cậu ta ta ra.

“Kỳ Nguyên, bánh kem là do Lộ Trình mua. Tớ có mua một chút đồ ăn, cũng không biết cậu có thích hay không.” Đoạn Như Nhã cười nói.

Cô nắm túi mua sắm đứng ở đó, trong lòng thì đang khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Cố Kỳ Nguyên, bước vào không gian tư nhân của anh, cô cảm giác như lại gần anh thêm một bước.

“Tớ mang đồ ăn vào trong bếp trước nhé. Các cậu ngồi đây một lát, tớ sẽ xong nhanh thôi.” Đoạn Như Nhã nhìn phòng bếp, cười đi vào.

“Không cần…”

Cố Kỳ Nguyên đang muốn cự tuyệt, Lộ Trình lập tức mở miệng, “Cậu đừng lo, Như Nhã còn cố ý tham gia lớp học nấu ăn, cậu ấy học hơn nửa năm mới dám thể hiện tay nghề đấy.”

Lộ Trình lại nháy mắt với Cố Kỳ Nguyên.

Chân mày Cố Kỳ Nguyên nhăn lại, suy nghĩ xem có nên đuổi người trong bếp ra hay không. Phòng bếp của anh, từ sau khi trùng tu xong, chỉ có Lý Nguyễn và anh bước vào.

Lộ Trình muốn ghép đôi anh với Đoạn Như Nhã.

Trước kia anh không có cảm giác gì, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc tụ hội của anh và Lộ Trình, Thôi Tử Nho lại nhiều thêm một người Đoạn Như Nhã. Bọn họ cùng sống tại thành phố H, hơn nữa bạn học còn giữ liên lạc với nhau cũng không còn bao nhiêu, nhiều người cùng nhau ăn cơm anh cũng không có suy nghĩ gì. Nhưng hiện tại anh đã dần thấy được hương vị bất thường, hoá ra Lộ Trình đang làm bà mai.

Lộ Trình muốn làm mai cho anh, trước tiên cũng phải nhìn xem anh thích hay không đã!

Cố Kỳ Nguyên xoay người, cau mày chuẩn bị đi vào bếp. Lộ Trình quen biết Cố Kỳ Nguyên nhiều năm, vừa thấy thấy vẻ mặt của anh lập tức biết anh không vui, vội vàng duỗi tay kéo cánh tay anh lại.

“Như Nhã cũng là có ý tốt. Con gái da mặt mỏng, có thể làm được như vậy đã hiếm, cậu cũng nên cho người ta chút mặt mũi.” Lộ Trình vội vàng cười hoà giải.

Thôi Tử Nho cũng là lần đầu tiên tới đây, cậu đi một vòng quanh nhà rồi quay trở về, thấy hai người đang lôi kéo nhau thì thấy kỳ quái.

“Sao thế?”

Thôi Tử Nho vừa nói xong, cửa lớn phát ra tiếng động, sau đó cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Ba người bên trong và một người ngoài cửa đồng thời sửng sốt.

Lý Nguyễn vừa mở cửa liền thấy trong phòng khách trừ Cố Kỳ Nguyên ra còn có hai người trẻ tuổi xa lạ, cô đoán chắc là bạn bè của Cố Kỳ Nguyên. Cô dừng bước chân, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Cố Kỳ Nguyên thì yên lặng rụt lại cái chân đã vô ý thức lùi ra sau của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Sao anh không nói sớm với em là nhà có khách, để em còn mua thêm chút đồ ăn.” Lý Nguyễn hơi oán trách liếc Cố Kỳ Nguyên một cái.

Thật ra cô muốn nói, anh nên sớm nói với em một câu trong nhà có khách, hoặc tránh đi hoặc như thế nào, em còn chuẩn bị trước biện pháp ứng đối. Nhưng cô cũng rõ, nói không chừng Cố Kỳ Nguyên đang ước gì cô rơi vào cục diện hiện giờ. Cô có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Hai cặp mắt sáng ngời trong phòng kia đều đã thấy cô dùng chìa khóa riêng mở cửa bước vào…

“Bọn họ cũng là đột nhiên tới, anh không biết trước. Không sao, có cái gì thì ăn cái đó.” Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười nhìn Lý Nguyễn. Anh đẩy Lộ Trình ra, bước nhanh đến trước mặt Lý Nguyễn rồi cầm lấy túi đựng nguyện liệu nấu ăn.

“Hôm nay sao em về muộn vậy?”

“Hôm nay là sinh nhật anh nên em muốn mua nhiều đồ ăn chút.” Lý Nguyễn ngẩng đầu, cười liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, quả nhiên thấy ánh mắt anh sáng lên, chỉ thoáng chốc ánh mắt anh đã trở nên nóng rực.

Cố Kỳ Nguyên há miệng đang muốn nói chuyện, phòng bếp lại truyền đến một tiếng hô nhỏ, trầm thấp nhưng lại có cảm giác tâm hoảng ý loạn.

Lý Nguyễn ngẩng đầu, nhìn qua bên đó.

Đoạn Như Nhã xinh xắn đứng trước cửa phòng bếp, vẻ mặt khiếp sợ. Trên người cô ta mặc cái tạp dề hồng nhạt cô vẫn hay dùng, hơn nữa trên tạp dề còn in hình hai động vật nhỏ mà Cố Kỳ Nguyên và cô cầm tinh.

Lý Nguyễn hơi hơi nhíu mày, mặt không cảm xúc liếc Cố Kỳ Nguyên một cái.

Đoạn Như Nhã nhìn cô gái có vẻ thân mật với Cố Kỳ Nguyên, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sau đó cảm giác kinh hoàng đột nhiên xuất hiện bao phủ cô. Cô chậm rãi làm mình bình tĩnh lại, cảm thấy cô gái trước mặt có chút quen mắt. Lúc này dần dần nhớ lại, hình như cô đã gặp qua người này ở trong hội nghị công ty rồi, có vẻ như là người mới vào làm ở phòng Tài Vụ, nhưng cụ thể tên là gì thì cô chưa từng chú ý.

“Kỳ Nguyên, cô ấy là…” Giọng nói Đoạn Như Nhã khẽ run run, mang theo vẻ bối rối và chờ mong mà chính cô cũng không phát hiện.

Có lẽ là chị họ hay em họ của Cố Kỳ Nguyên, con gái xuất hiện ở trong nhà Cố Kỳ Nguyên không nhất định phải là bạn gái, đúng không?

Đoạn Như Nhã cố gắng tự an ủi chính mình, nhưng rất nhanh cô đã bị đánh vỡ tất cả ảo tưởng.

“Vợ của tớ.” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nguyễn, một bàn tay đưa ra gắt gao ôm lấy bả vai Lý Nguyễn, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

“Không thể nào!” Sắc mặt Đoạn Như Nhã trắng bệch, bên tai là giọng nói hơi lộ vẻ sắc nhọn của chính mình. Hình như cô vừa nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát, giống bị ngã một cách trần trụi trước mặt mọi người, bị nhìn từ đầu đến chân nhưng lại bị kẻ khác phỉ nhổ.

“Cái gì mà có thể hay không thể? Vợ của tôi chẳng lẽ tôi sẽ còn nhận lầm?” Giọng Cố Kỳ Nguyên bình thản, không nhanh không chậm. Khóe mắt cậu nhìn thấy Lý Nguyễn yên tĩnh ở trong lòng mình, không giãy giụa không phản đối, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ha hả, Kỳ Nguyên, bọn tôi cũng không biết cậu có bạn gái từ bao giờ…” Lộ Trình ngượng ngùng cười cười, trong lòng cũng rất ảo não. Cố Kỳ Nguyên quả thật không phải đứa bạn tốt, ngấm ngầm có bạn gái, hình như lại còn đang ở chung, vậy mà chẳng thông báo với bạn bè một tiếng, làm hại cậu còn khấp khởi mừng thầm đi tác hợp cậu ta với bạn bè.

Cậu ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Đoạn Như Nhã, trong lòng thở dài.

Hôm nay vốn là Đoạn Như Nhã gọi điện cho bọn họ trước làm bọn họ nhớ lại hôm nay là sinh nhật Cố Kỳ Nguyên. Cậu hiểu được tâm tư của cô nên cũng thuận nước đẩy thuyền đi đầu hỗ trợ, không nghĩ tới lại gặp phải trường hợp lúng túng như bây giờ.

Đám người Lộ Trình hiển nhiên đều cho rằng Cố Kỳ Nguyên nói “Vợ” là biệt danh của bạn gái. Người trẻ tuổi bây giờ vừa yêu đương đã gọi nhau là “Vợ, chồng” cũng là chuyện thường.

“Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Cố Kỳ Nguyên không định sửa đúng, lại liếc nhìn Lộ Trình.

Lộ Trình chỉ có thể tiếp tục ngượng ngùng cười. Cố Kỳ Nguyên vốn dĩ không phải người thích nói ra việc riêng tư của mình cho mọi người biết, cho dù là bạn bè có quan hệ rất tốt như cậu.

Lý Nguyễn thấy cục diện xấu hổ, cười đẩy đẩy Cố Kỳ Nguyên.

“Nếu bạn học anh tới rồi thì ở lai ăn cơm rồi hẵng đi.” Nói xong, thấy Cố Kỳ Nguyên thuận theo thả lỏng tay, liền cười đi đến trước mặt Đoạn Như Nhã, “Cũng không thể để khách nấu ăn như thế được. Kỹ sư Đoạn, cô cởi tạp dề ra đi, để tôi đi nấu ăn, mọi người chờ một lát.”

Lộ Trình và Thôi Tử Nho nghe được xưng hô của Lý Nguyễn với Đoạn Như Nhã thì ngẩn người.

Bọn họ thật sự không tưởng được, mấy người này lại là đồng nghiệp cùng công ty, duyên phận kiểu gì đây…

“Không sao… Tôi…” Đoạn Như Nhã nhìn cô gái có ngũ quan thanh lệ đang đứng trước mặt mà trong lòng vừa chua chát vừa đau đớn. Nhưng cho dù cục diện đã đi đến nước này rồi thì đáy lòng cô vẫn chẳng có cách nào có thể buông bỏ hết được.

Lý Nguyễn cười híp mắt, duỗi tay vòng ra sau lưng Đoạn Như Nhã, ngay lập tức kéo dây buộc sau lưng tạp dề ra, “Người tới đều là khách, không làm phiền cô.”

Trong lúc còn đang bối rối, Đoạn Như Nhã đột ngột bị Lý Nguyễn cởi tạp dề ra, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên. Nhưng Cố Kỳ Nguyên vốn cũng chẳng buồn nhìn cô, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn theo Lý Nguyễn, “Em muốn anh hỗ trợ gì không?”

Lý Nguyễn quay đầu liếc xéo Cố Kỳ Nguyên một cái, “Không cần, anh đi chào hỏi khách khứa đi.”

Nói xong, Lý Nguyễn xoay người vào trong bếp, còn tốt bụng đóng cửa phòng bếp lại.

Đoạn Như Nhã ngơ ngác đứng trước cửa phòng bếp, nhìn Cố Kỳ Nguyên, giật giật môi.

Cô rất muốn hỏi một câu, tâm ý của cô đối với Cố Kỳ Nguyên, rốt cuộc thì anh có biết hay không? Rõ ràng cô đến gần anh sớm hơn, hẳn là đúng thời điểm, nhưng tại sao cô lại không phải là “đúng người” của anh?

Lộ Trình nhìn Đoạn Như Nhã có vẻ rưng rưng muốn khóc, bước nhanh đi đến bên cạnh cô.

“Kỳ Nguyên, hôm nay chúng tôi không quấy rầy cậu nữa. Như Nhã, Tử Nho, chúng ta đi về trước đi?” Vừa nói vừa duỗi tay kéo cánh tay Đoạn Như Nhã, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không cần, tớ…” Đoạn Như Nhã giống như phục hồi tinh thần lại, hơi hơi giãy giụa.

“Có chuyện gì, chờ cậu bình tĩnh lại rồi nói sau.” Lộ Trình nhanh chóng nói nhỏ bên tai Đoạn Như Nhã.

Hôm nay bạn gái người ta cũng ở đây, thảo luận vấn đề ‘rốt cuộc thì anh có yêu em không’ thật sự không đúng lúc.

Đoạn Như Nhã nghe Lộ Trình nói như vậy mới bình tĩnh lại. Hôm nay, đột nhiên biết Cố Kỳ Nguyên có bạn gái, quả thật cô có chút thất lễ. Cô tự nhận ở trước mặt Cố Kỳ Nguyên cô vẫn luôn hào phóng khéo léo, hôm nay xem như lần đầu tiên cô có dáng vẻ này…

Thôi Tử Nho cho dù có ngốc nghếch đến đâu thì sau mấy lần được Lộ Trình phân tích cũng hiểu được tâm tư của Đoạn Như Nhã, bây giờ gặp phải tình trạng tam giác tình yêu như thế này… Ấy, cục diện bây giờ giống như Đoạn Như Nhã đơn phương và hai người kia nồng nàn với nhau hơn là tình tay ba. Cậu biết ở lâu cũng vô ích nên chỉ có thể cùng Lộ Trình kéo Đoạn Như Nhã rời đi.

Cố Kỳ Nguyên không mở miệng khách sáo mời ba người bọn họ ở lại mà trực tiếp giúp bọn họ mở cửa. Chờ đến mấy người kia đi ra ngoài, anh liền đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, người nên tiết lộ cũng tiết lộ, người nên không nói gì mà rút lui cũng đã tự mình hiểu lấy, thật là một công đôi việc. Đến nỗi những việc kế tiếp, ba người kia muốn tiếp tục bày chuyện hay đi mua say thì đều không liên quan đến chuyện của anh.

Mặc dù quen biết Đoạn Như Nhã đã lâu nhưng cô ta chẳng qua chỉ là bạn học đồng thời là đồng nghiệp, nào có thể quan trọng hơn vợ được? Tuy rằng quá trình trông có vẻ thuận lợi nhưng từ trong ánh mắt của lão bà đại nhân anh đọc ra được: Người ta còn đang tức giận đó!

Lý Nguyễn nghe được âm thanh mở cửa phòng bếp, quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay lại.

“Bạn học của anh về hết rồi?”

“Ừ, hôm nay sinh nhật anh, đương nhiên sẽ không giữ bọn họ lại ăn cơm.” Cố Kỳ Nguyên hơi hơi cong khóe môi, đi qua ôm chặt lấy cô, “Hôm nay ăn gì vậy?”

“Anh mau tránh ra!” Lý Nguyễn bị Cố Kỳ Nguyên ôm đến không thể động đậy, không nhịn được dùng khuỷu tay đụng một cái thật mạnh về phía sau.

Cố Kỳ Nguyên thuận thế buông tay, đôi mắt nhìn ngó xung quanh, chợt nhìn thấy tạp dề màu hồng bị vứt ở một góc bồn rửa. Đấy là đồ trong một lần đi dạo siêu thị Cố Kỳ Nguyên tiện tay mua.

Cố Kỳ Nguyên hết nhìn tạp dề, lại liếc nhìn dáng vẻ nghiêm mặt của Lý Nguyễn. Anh cầm cái tạp dề đó lên liền nhét vào trong thùng rác.

“Anh làm gì vậy?” Lý Nguyễn quay đầu, liếc Cố Kỳ Nguyên một cái.

“Người khác mặc qua rồi, bẩn.” Cố Kỳ Nguyên cười phủi phủi tay, “Ngày mai anh mua cho em một cái khác.”

Lý Nguyễn hơi chột dạ, quay đầu, tâm trạng lại tốt hơn khá nhiều.

Vừa rồi nhìn thấy Đoạn Như Nhã mặc chiếc tạp dề cô vẫn thường mặc đứng trong phòng bếp, trong lòng cô thật sự không thoải mái, nồng đậm ghen tuông quay cuồng, khiến cô gần như ngay lập tức muốn trở mặt. Cho nên, vừa rồi cô cứng rắn cởi tạp dề nhưng lại ném một bên không mặc.

“Vừa rồi bọn họ vào cửa, Đoạn Như Nhã liền đi thẳng vào phòng bếp. Anh đang muốn đuổi cô ta ra nhưng đúng lúc đó Lộ Trình ngăn cản anh, sau đó thì em trở về.” Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng tựa bên cạnh bàn bếp, nhìn Lý Nguyễn cúi đầu xào rau, ánh mắt nhu hòa.

“Ừm.” Lý Nguyễn khẽ lên tiếng, âm thanh bình thản, khuôn mặt hòa hoãn đi rất nhiều.

Bởi vì cách Cố Kỳ Nguyên xử lý, không thoải mái trong lòng Lý Nguyễn chậm rãi tan đi. Bây giờ cô sớm đã không còn vì người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình mà cuồng loạn ầm ĩ. Cô không thể bảo đảm sau này mình sẽ không ăn cơm với bạn bè là con trai, vậy thì cô cũng không có khả năng ngăn cách Cố Kỳ Nguyên, bắt anh rời xa tất cả bạn bè, đồng nghiệp là nữ.

Nhưng dù vậy, trong lòng cô vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Huống chi, cô là phụ nữ, ít nhiều cũng hiểu tâm tư của Đoạn Như Nhã, trong lòng không thoải mái lại tăng thêm một bậc.

Nhưng, thái độ sạch sẽ sáng tỏ của Cố Kỳ Nguyên lại làm cho cô yên tâm hơn nhiều.

Dù sao cũng không phải người giống nhau, cứ tính là cùng một cảnh tượng, kết cục cũng sẽ hoàn toàn bất đồng. Trên đời này, chưa từng có đạo lý ngày nào cũng đề phòng cướp.

~ Hết chương 39 ~

Bình luận

Truyện đang đọc