XUÂN ẤM

Lúc Lý Nguyễn đi từ trên lầu xuống, Cố Kỳ Nguyên đang nhàm chán dựa vào quầy lễ tân của nhà khách, cúi đầu vẽ vẽ viết viết vào điện thoại. Anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, lúc này mới đứng thẳng dậy đón Lý Nguyễn.

“Xong rồi?”

“Ừ.” Lý Nguyễn nhẹ gật đầu. Mặc dù nhà khách trong trường học Nguyễn Vận Hủy hơi cũ nhưng cũng coi như sạch sẽ: “Cũng tốt, ngủ nơi này thì ngày mai chúng ta không cần đưa con bé trở về.”

Cố Kỳ Nguyên gật gật đầu, trong lòng anh trăm ngàn lần không đồng ý Nguyễn Vận Hủy đến nhà mình ở, ngay cả một đêm cũng không được. Cũng may là cô ta tự hiểu lấy, chủ động đề nghị quay về trường học.

“Anh đã trả tiền phòng rồi, nhà khách trong trường học cũng an toàn, chuyện bên kia cũng sẽ được xử lý thỏa đáng, em không cần lo lắng.” Cố Kỳ Nguyên vội vàng tranh công, rất sợ Lý Nguyễn mềm lòng rồi đón người về.

Lý Nguyễn nhẹ gật đầu. Thật ra cô cũng không quá bằng lòng để người khác về nhà mình ở, như thể không gian riêng tư của mình bị kẻ khác xâm nhập. Cô quay đầu nhìn cầu thang yên tĩnh, kéo lại cánh tay Cố Kỳ Nguyên: “Mặc kệ con bé đi, chúng ta trở về.”

Cố Kỳ Nguyên đau lòng nhìn quầng thâm dưới vành mắt Lý Nguyễn, hôm nay hai người vốn đã chụp ảnh cưới cả ngày, ban đêm lại bị một chiếc điện thoại gọi tới cục công an.

“Ngày mai để anh giúp em xin phép nghỉ đi, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.”

“Không cần đâu.” Lý Nguyễn cười liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, tâm tình vốn hơi trầm xuống chậm rãi tốt lên: “Ngày mai là thứ sáu, buổi trưa nghỉ ngơi một lát là tốt mà.”

Cố Kỳ Nguyên mím mím môi, không nói lời nào. Cho dù anh vô cùng muốn phê cho cô nghỉ nhưng vợ nhà mình yêu nghề kính nghiệp quá, anh cũng không có cách. Haizzz, vừa làm sếp vừa làm chồng người ta chẳng hề dễ dàng mà.

Trên đường về nhà, mới ngồi lên xe mà Lý Nguyễn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu gật lên gật xuống, suýt chút nữa đập vào cửa kính. Đúng lúc đó đèn đỏ dừng xe, Cố Kỳ Nguyên thường xuyên chú ý đến cô thấy thế thì nhảy dựng lên, nhanh chóng tháo dây an toàn rồi nhào tới. Một tay anh chen vào giữa trán Lý Nguyễn và cửa kính, lông mày thì nhíu lại thật chặt: “Au!”

Trên tay thì không sao, chỉ là vừa rồi anh quên mình bổ nhào về phía trước nên đùi va phải cần số. Cố Kỳ Nguyên cẩn thận đỡ đầu Lý Nguyễn thẳng lên, lại hạ thấp ghế lái phụ, rồi cúi đầu nhìn chỗ đau của mình.

Trời ạ, chút xíu nữa là ảnh hưởng đến hạnh phúc tuổi già của vợ anh rồi!

Cố Kỳ Nguyên nhịn đau, ngồi vào chỗ cũ, thắt chặt dây an toàn, thấy Lý Nguyễn ngủ yên ổn mới nổ máy xe.

Xe dừng, Lý Nguyễn từ từ tỉnh lại. Cô vừa quay đầu liền đối mặt với Cố Kỳ Nguyên.

“Tỉnh?” Cố Kỳ Nguyên khá buồn phiền, vừa nãy động tác của anh nên nhẹ hơn chút nữa.

“Ừm.” Lý Nguyễn cảm thấy hơi nặng đầu, ngáp một cái: “Về nhà đi.”

Lúc hai người về đến nhà đã quá nửa đêm, Lý Nguyễn đổi áo ngủ, mới đặt lưng xuống giường đã ngủ mất.

Còn về chuyện tiếp sau chuyện tối hôm qua, Lý Nguyễn không tiếp tục chú ý. Cố Kỳ Nguyên gọi một cuộc điện thoại xong thì cũng bỏ qua, không đề cập. Mặc dù sau đó Lý Nguyễn có nhìn thấy tin tức ông lớn XX ở tỉnh J ngã ngựa ở trên báo rồi suy đoán có phải người này hay không, nhưng lúc đó cô cũng chỉ coi như tin tức bên lề xem qua.

Bởi vì cô đã có chuyện quan trọng hơn phải quan tâm.

Ngày hôm sau rời giường, Lý Nguyễn cảm thấy đầu nặng hơn mọi hôm. Ban đầu cô cho rằng mình ngủ không ngon giấc, nhưng khi đến công ty và bắt đầu bị nghẹt mũi, cô đoán có thể mình đã bị cảm.

“Chị cần uống thuốc cảm không? Chỗ em vẫn còn này.” Tiểu Đặng vào văn phòng Lý Nguyễn một lần, thấy cô cầm giấy ăn sột sột soạt soạt nên chủ động đưa thuốc cảm.

“Được.” Lý Nguyễn cảm thấy gần đây nhiều việc, thực sự lười đi bệnh viện, nhận lấy thuốc viên Tiểu Đặng đưa đến. Cô đang muốn nuốt cùng nước thì động tác trên tay chợt dừng lại: “Tiểu Đặng, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ngày mười lăm đó chị.” Tiểu Đặng kỳ quái nhìn Lý Nguyễn.

“Ngày mười lăm à…” Lý Nguyễn cau mày, cụp mắt nhìn viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng cẩn thận nhớ lại: Lần nghỉ lễ trước là ngày bao nhiêu?

Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, nhanh chóng ném lại viên thuốc đang cầm trên tay lên bàn, mở to mắt, ngơ ngác nhìn viên thuốc.

“Chị sao vậy?” Tiểu Đặng càng kỳ quái nhìn Lý Nguyễn: “Chị sốt à?”

Lý Nguyễn nghĩ, cô không hề phát sốt, nhưng có khả năng thật sự xảy ra chuyện lớn.

Gần đây cô bận xử lý chuyện công ty và việc hôn lễ, đầu tháng lại trải qua một kỳ nghỉ dài hạn đặc biệt bận rộn, Lý Nguyễn hoàn toàn quên thời gian không đúng, kỳ nghỉ lễ của cô đã đến trễ hai ngày.

Muộn hai ngày không phải chuyện lớn gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Cô cầm cốc lên uống một hớp rồi đứng dậy xách túi đi: “Chiều nay chị xin phép nghỉ, đến bệnh viện khám.”

“Nghiêm trọng đến thế sao? Bệnh viện nhiều người như vậy, khám chút cảm mạo phải tốn hơn mấy trăm, thuốc cảm của em cho chị uống miễn phí này.” Tiểu Đặng đuổi theo ở phía sau.

Lý Nguyễn không quan tâm đến cô ấy, bước nhanh ra khỏi văn phòng, sau đó không biết cô nghĩ đến cái gì lại dừng lại, bước chân trở nên chậm rãi hơn.

Mặc dù là ngày làm việc nhưng trong bệnh viện vẫn có không ít người. Lý Nguyễn thấp thỏm đăng ký phòng khám phụ khoa, đợi hơn một giờ mới gọi đến số của cô. Sau một lúc lâu rút máu thử nước tiểu mới được nhận kết quả chẩn đoán chính xác, cô cầm phiếu xét nghiệm mà vẫn còn mơ màng.

“Gần đây nếu có hiện tượng chảy máu hay đau bụng thì phải kịp thời tới bệnh viện, nếu như không có tình huống đặc biệt thì chờ đủ ba tháng lại qua làm sổ khám bệnh.” Lời bác sĩ nói rõ ràng ngay bên tai, nhưng Lý Nguyễn lại có một chớp mắt hoảng hốt, dường như nghe thấy âm thanh đến từ các thời không khác nhau.

“Được, cảm ơn bác sĩ.” Ánh mắt Lý Nguyễn chậm rãi tập trung lại, nhìn bác sĩ vừa bận rộn vừa xa lạ trước mắt, đứng lên.

Lúc đi ra khỏi phòng, ánh mắt của cô rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng mình có bao nhiêu kích động.

Đây là đứa nhỏ đầu tiên của cô, nhưng nếu nghiêm túc tính toán thì không phải là đứa bé đầu tiên. Lúc trước, đứa bé kia đã chẳng thể giữ được, đứa nhỏ này cô sẽ cố gắng che chở bé ra đời. Có nhiều người yêu thương bé như vậy, tất cả người thân đều đang chờ mong bé ra đời, bé chắc chắn sẽ là một đứa nhỏ vô cùng hạnh phúc!

Lý Nguyễn sờ lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng thầm cảm thán.

Đời trước, sau khi bị sảy mất đứa bé đầu tiên, cô không có thai thêm lần nào nữa. Ngay từ đầu, cô từng nghĩ trăm phương ngàn kế để có. Cô luôn cảm thấy chỉ cần có đứa nhỏ, có lẽ hôn nhân và tình yêu sẽ càng ổn định hơn, cô sẽ không lại lo được lo mất, Đỗ Dịch Trạch cũng sẽ đặt càng nhiều chú ý ở nhà hơn.

Nhưng về sau, công việc tại công ty phức tạp hơn, cô cũng không có sức lực luôn chạy ngược chạy xuôi khám bác sĩ nữa. Đến cuối cùng, khi quyết định ly hôn, cô lại cảm thấy vô cùng may mắn vì giữa hai người không có đứa nhỏ ràng buộc, cho nên cô mới có thể thoải mái mà rời đi. Chỉ cần không liên quan đến tình cảm, chút tranh chấp lợi ích này kỳ thực là quan hệ nhẹ nhàng nhất đối với cô.

Bây giờ cô nghĩ, nếu Cố Kỳ Nguyên mà biết thì nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ. Bởi vì đây là đứa bé mà hai người bọn họ đều thật lòng mong đợi, lần này không có bất kỳ tình thế bất đắc dĩ nào, nếu có thì chính là toàn bộ tình yêu của bọn họ!

Mặc dù cô vẫn cảm thấy có phần không dám tin, nhưng trong bụng cô thật sự có đứa bé của cô và Cố Kỳ Nguyên!

Chẳng có món quà cưới nào tốt đẹp hơn cả!

Khóe miệng Lý Nguyễn nhếch lên thật cao, đột nhiên lấy ra điện thoại.

“Alo? Là công ty du lịch à? Tôi là Lý Nguyễn, mấy ngày trước tôi vừa đặt hành trình. Đúng, là Cố Kỳ Nguyên tiên sinh đặt, tôi là phu nhân của anh ấy, hiện tại tôi muốn hủy hành trình.”

Cúp điện thoại, Lý Nguyễn ngẫm nghĩ, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Kỳ Nguyên.

“Alo? Nguyễn Nguyễn, anh đang họp.”

Dù giọng nói của Cố Kỳ Nguyên đè rất thấp thì Lý Nguyễn vẫn không biết nên nói gì, người ta họp toàn tắt máy đó anh ơi: “Tối nay anh về sớm chút nhé.”

“À, được. Em đỡ cảm hơn chưa?”

“Về nhà rồi nói sau.”

Lý Nguyễn cúp điện thoại, cô cảm giác mũi mình nghẹt hơn lúc nãy, nhưng bây giờ không thể uống cũng không thể tiêm thuốc. Mặc dù bác sĩ nói nếu thực sự khó chịu thì cũng có thể truyền dịch uống thuốc, nhưng Lý Nguyễn suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định để sức đề kháng của mình tiêu diệt virus.

Trên đường về nhà, cô mua cam ngọt bổ sung vitamin C và một quyển sách hướng dẫn trong thời kỳ mang thai. Mặc dù trong người vẫn khó chịu nhưng trong lòng nay đã có động lực nên cô làm gì cũng nhiệt tình.

Rảnh rỗi không có việc gì, ép cho mình một cốc nước cam tươi xong, Lý Nguyễn bắt đầu làm cơm tối. Chờ đến lúc đồ ăn sắp ra nồi, cô nghe thấy tiếng kêu vô cùng hoảng sợ của Cố Kỳ Nguyên.

“Nguyễn Nguyễn, đây là cái gì?”

Lý Nguyễn cảm thấy cô chưa từng nghe giọng nói cao vút như vậy của Cố Kỳ Nguyên. Quay đầu nhìn lại, cô trông thấy anh đang đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm quyển sách “Bốn mươi tuần mang thai” kia.

Lý Nguyễn nhướng mày, nở nụ cười: “Như những gì anh thấy đó.”

“Anh nhìn thấy cái gì?” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách trên tay mình, lại nhìn Lý Nguyễn.

“Ờ, chính như những gì anh nghĩ đó.” Lý Nguyễn bất đắc dĩ nhìn Cố Kỳ Nguyên rõ ràng ngây ngốc hơn lúc cô vừa mới biết được tin tức này.

“Anh nghĩ cái gì?”

Cố Kỳ Nguyên nhìn quá ngốc, Lý Nguyễn nhịn không được mà ha ha cười nhạo: “Không sai, chính như anh nghĩ, em mang thai.”

Trải qua một buổi chiều, Lý Nguyễn sớm đã bình tĩnh như thường, bây giờ nhìn dáng vẻ choáng váng Cố Kỳ Nguyên thì cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Làm sao có thể!”

“Vì sao lại không có khả năng?” Lý Nguyễn bỏ cái muôi trong tay xuống, đóng lửa, bình tĩnh thong dong nhìn người đàn ông nhà mình: “Anh nỗ lực như vậy, em mà không có thì chẳng phải là chứng tỏ đất đai có vấn đề à?”

Thật ra hai người bọn cô không hề cố gắng mang thai. Mặc dù có đôi khi Lý Nguyễn vô ý thức tránh khỏi thời kỳ rụng trứng nhưng tất cả các biện pháp tránh thai đều không đảm bảo 100% được. Cô có thai, mặc dù có phần ngoài ý muốn nhưng cũng là trong dự liệu.

“Sao nói mang thai là mang thai liền vậy? Sao không có chút dấu hiệu trước về chuyện này là thế nào? Em thật sự có? Anh thật sự phải làm bố? Làm sao bây giờ? Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mà!”

Cố Kỳ Nguyên cầm quyển sách kia, tay chân luống cuống đi vòng vòng ở cửa phòng bếp: “Em em em! Còn không mau ra khỏi phòng bếp đi! Đã mang thai rồi còn làm đồ ăn cái gì hả! Đúng rồi đúng rồi, để anh gọi điện thoại cho mẹ anh, hỏi bà xem có gì phải chú ý không!”

Lý Nguyễn cười lớn, giữ chặt tay Cố Kỳ Nguyên: “Mẹ có làm ở khoa phụ sản đâu, huống hồ em vẫn khỏe mà, anh hỏi bà làm gì vậy. Nhiều nhất là gọi điện thoại báo một tiếng cho bố mẹ là được.”

“Em đi chậm một chút đi! Em đừng có cười lớn tiếng như vậy chứ! Em đang mang thai đó!” Cố Kỳ Nguyên nói xong lời cuối thì mở to mắt, vừa hoảng sợ vừa do dự cầm tay Lý Nguyễn, dường như không biết nên làm thế nào.

Lý Nguyễn không nhịn được lại cười to. Được đó, dường như là cô đã hù dọa đến ông bố mang tố chất thần kinh nào đó rồi!

~ Hết chương 75 ~

Bình luận

Truyện đang đọc