XUÂN ẤM

Lý Nguyễn bước ra khỏi nhà tắm, cô vừa đi vừa dùng khăn lông khô lau tóc. Cô chợt nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên nghiêm mặt nhìn chằm chằm một cuốn album ảnh. Cô đến gần xem lướt qua, xác định được đấy chính là quyển album Cố Kỳ Nguyên đã rút ra từ trên giá sách của cô trước khi cô đi tắm.

Lý Nguyễn nhớ rõ, vừa rồi Cố Kỳ Nguyên còn mặt mày hớn hở, say sưa xem ảnh, thỉnh thoảng còn giễu cợt cô, cái gì mà “Nhìn em lúc còn bé nè, mũi rõ tẹt, nhìn chẳng đẹp gì cả” hoặc là “Kiểu tóc này nhìn em nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ”, sao mới chỉ mười phút mà đã đổi hẳn sang vẻ mặt nặng nề như vậy rồi?

Cố Kỳ Nguyên nghe thấy tiếng động, quay đầu yên lặng nhìn chằm chằm Lý Nguyễn, vừa ai oán vừa đau xót.

Động tác xoa tóc của Lý Nguyễn dừng lại, quay sang nhìn anh một cách khó hiểu.

Sao vậy?

Lý Nguyễn thò người sang nhìn, giọt nước dọc theo lọn tóc nhỏ xuống trên một bức ảnh hơi ố vàng, vừa vặn rơi xuống trên gương mặt Lý Nguyễn trong tấm ảnh, giống như một giọt nước mắt quẩn quanh trong mắt, treo mãi không rơi.

Trong ảnh chụp, gương mặt Lý Nguyễn vẫn còn non nớt, nhìn có vẻ như mới mười lăm mười sáu tuổi, trẻ trung và hăng hái. Chàng trai bên cạnh cao hơn cô một cái đầu, ngũ quan thanh tú, đã bắt đầu hiện ra một chút đặc trưng của thanh niên. Đằng sau hai người là một cánh đồng hoa cải, nhưng cho dù có rực rỡ cũng không sánh được bằng nét tươi cười như hoa trên gương mặt hai người đang dựa vào nhau.

Cả một trang, trong ảnh đều là hình chụp của hai người dựa sát vào nhau, giống anh em, lại giống người yêu.

Lý Nguyễn cười như không cười liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa giọt nước vừa nhỏ lên tấm ảnh.

“Anh cũng đâu phải là không biết anh ta.”

Chàng trai trong tấm ảnh là Đỗ Dịch Trạch, ảnh chụp đứt quãng anh ta từ thơ ấu đến thanh niên. Trong ảnh hoặc là chỉ có hai người, hoặc là có cả hai gia đình, thỉnh thoảng có những lúc chụp cả những người lạ khác, có lẽ là bạn học.

Trong nháy mắt, tâm trạng Cố Kỳ Nguyên trở nên vô cùng vô cùng không tốt.

Vì tình cảm thân thiết đã từng có của Lý Nguyễn và Đỗ Dịch Trạch, vì tuổi dậy thì của Lý Nguyễn mình không có cơ hội tham dự, hơn nữa, đoạn thời gian dài dằng dặc anh không cách nào có mặt này lại có một chàng trai khác đi cùng cô toàn bộ đoạn đường.

Cố Kỳ Nguyên lần đầu tiên phát hiện ra rằng, anh đã đánh giá thấp trọng lượng của Đỗ Dịch Trạch trong cuộc đời Lý Nguyễn. Anh cũng lần đầu tiên hối hận năm đó mình rời đi đến như vậy.

Anh cũng coi như là chủ động, nhân dịp Đỗ Dịch Trạch vắng mặt mà chiếm được tiện nghi.

Anh đã bỏ qua tuổi dậy thì đơn thuần nhất ngây thơ nhất ngây ngô nhất tuyệt vời nhất của cô, nhưng lại có một tên đàn ông khác từng có tình cảm dây dưa với Lý Nguyễn đi cùng cô cả hành trình.

Cố Kỳ Nguyên cảm thấy, chẳng còn thứ gì có thể khiến người ta ghen ghét đến phát điên hơn chuyện này!

Cố Kỳ Nguyên không trả lời Lý Nguyễn bởi anh đang cực kỳ hối hận, cực kỳ ghen ghét.

Lý Nguyễn cũng phát hiện vẻ mặt của Cố Kỳ Nguyên không đúng lắm, không phải là kiểu trầm mặt giận dỗi mang theo ít đùa giỡn mà là cả người đều thấy nặng nề. Cô ngượng ngùng thu lại vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng lại thấy bất ngờ. Khi tỉnh táo suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy thực sự cảm động.

Có một người như thế, nghiêm túc đặt bạn ở nơi sâu thẳm trong lòng, sẽ ghen ghét hối hận vì cuộc sống không có người đó đã qua của bạn, không gì hơn ngoài bốn chữ tình thâm ý trọng.

Sau khi gặp lại Cố Kỳ Nguyên, kỳ thực Lý Nguyễn cũng từng tưởng tượng qua khuôn mặt trẻ con trong ấn tượng ban đầu của cô dần rút đi vẻ non nớt vốn có và thay bằng sự trưởng thành, chắc chắn sẽ ngây ngô hơn bây giờ. Có lẽ cô cũng có một chút tiếc nuối bởi không thể nhìn thấy một Cố Kỳ Nguyên không nghiêm túc ở tuổi dậy thì, nhưng cô cũng không suy nghĩ quá sâu về đoạn thời gian mất liên lạc kia.

Dù sao, mỗi người đều có quá khứ riêng của mình, có lẽ đã từng tốt đẹp, có lẽ đã từng đau khổ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn gặp nhau, đây mới là điều quan trọng nhất.

Lý Nguyễn thấy cảm xúc của Cố Kỳ Nguyên rất tồi tệ, cô cắn môi, thả khăn trong tay xuống, từ sau lưng Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Em buồn ngủ.”

Cô không giải thích gì thêm về quá khứ bởi vì cho dù chỉ xem ảnh chụp, cô cũng có thể nhìn thấy cảm xúc ái mộ từ trong đôi mắt của mình. Cô và Đỗ Dịch Trạch quả thực từng quen nhau, thậm chí kiếp trước hai người còn kết hôn mười mấy năm, cô chẳng thể phủ nhận được.

Nhưng bây giờ, người cô yêu là Cố Kỳ Nguyên, người cô gả cũng là Cố Kỳ Nguyên.

Cho nên Lý Nguyễn chỉ chôn mặt mình trên lưng Cố Kỳ Nguyên, lẩm bẩm ôn nhu, “Em muốn ngủ.”

Cố Kỳ Nguyên thu hồi lại cảm xúc từ quyển album ảnh đại diện cho những kỷ niệm quá khứ, cảm nhận được có người đang dán lên lưng mình, nhịp tim anh chậm rãi khôi phục bình thường.

“Ừm.” Giọng anh có vẻ lạnh nhạt.

Lý Nguyễn có chút nhụt chí, lại có chút bực mình.

Đều là chuyện đã qua rồi, cô có biện pháp gì được?

Lý Nguyễn kéo Cố Kỳ Nguyên lên giường đi ngủ. Anh nằm thẳng trên giường, không hề động đậy, không giống như thường ngày, xoay mình liền ôm cô vào trong lòng.

Giường trong phòng Lý Nguyễn hơi hẹp hơn một chút so với giường của hai người ở thành phố H, có điều nằm dựa sát vào tường thì hai người nằm cũng không quá chen chúc.

Nhưng Cố Kỳ Nguyên không nhúc nhích mà cứ nằm ngửa, Lý Nguyễn lại cảm thấy khe hở giữa hai người quá lớn, giường một mét năm có hơi rộng rãi quá.

Cô quay người, đối mặt với Cố Kỳ Nguyên trong đêm tối. Đột nhiên cô bắt bàn tay của anh, đưa đến bên miệng hung hăng cắn một cái.

Cố Kỳ Nguyên hít sâu, kìm nén kêu “au” một tiếng, “Em định mưu sát chồng hả?!”

Lý Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu cũng có chút phản ứng.

“Em chỉ nghiến răng thôi.”

Cố Kỳ Nguyên thấy thật bất đắc dĩ, tay anh thực sự rất đau, chắc chắn sẽ để lại hai hàng dấu răng, “Em là chó hả?”

“Em cầm tinh con gì không lẽ anh cũng không biết sao?” Lý Nguyễn vui vẻ hỏi lại.

Rèm cửa được kéo kỹ càng, hiệu quả che chắn rất tốt, đưa tay gần như không thấy năm ngón. Trong bóng tối, Cố Kỳ Nguyên trừng mắt về phía Lý Nguyễn.

Anh biết bản thân đang để tâm vào những chuyện vụn vặt, nhưng anh thực sự cảm thấy có chút gì đó tủi thân. Quá khứ của anh đơn giản giống như lúc trước khi hai người chia xa, vậy mà Lý Nguyễn lại thích người khác.

Cố Kỳ Nguyên thở dài não nề, đưa tay kéo Lý Nguyễn, anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng quanh đây, là mùi dầu gội đầu Lý Nguyễn vừa dùng, giống y như đúc mùi hương trên tóc anh.

Tâm trạng của anh chậm rãi lắng đọng lại, nhưng trong lòng lại không biết nên làm gì.

“Anh không phải là mối tình đầu của em.” Giọng Cố Kỳ Nguyên hơi buồn buồn.

“Vậy làm sao bây giờ?” Lý Nguyễn im lặng mở miệng, thực ra trong lòng đang rất thoải mái.

“Còn có thể làm gì nữa.” Giọng nói của anh càng thêm khó chịu.

Đương nhiên không thể tính như vậy được. Hiện tại anh hận không thể lột da rút gân Đỗ Dịch Trạch!

Chiếm cứ nhiều năm trong cuộc đời Lý Nguyễn như vậy, thế mà còn dám không nâng niu trân trọng! Lại còn dám để cho Lý Nguyễn thương tâm!

Mặc dù bây giờ Cố Kỳ Nguyên thấy thật may mắn vì mắt chó mù của Đỗ Dịch Trạch đã tác thành cho anh, nhưng anh chỉ cần nghĩ đến việc Lý Nguyễn từng vì tình mà đau lòng, trong lòng liền không nhịn được đau đớn.

Lý Nguyễn giương môi, lấy tay vuốt ve mặt Cố Kỳ Nguyên, sau đó hôn một cái trên môi anh, “Ông Cố, ngủ nhanh đi nào. Ngủ ngon nha.”

Cố Kỳ Nguyễn cũng cong môi, mặc dù vẫn còn chút ấm ức nhưng vẫn nhẹ nhàng nói, “Ngủ ngon, bà Cố.”

Sau khi ôm nhau đi ngủ, cảm xúc của Cố Kỳ Nguyên cuối cùng cũng không còn thấp nữa.

Anh đương nhiên rõ ràng rằng chính mình mới là người thắng sau cùng, chế giễu kẻ bại trận cho dù hơi có mất phong độ nhưng anh lại rất thích làm mấy chuyện bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là đối với tình địch vẫn chưa có nhiều dịp cạnh tranh trực tiếp này.

Cho nên ngày hôm sau, anh liền liên lạc lại với thám tử tư lần trước điều tra Diệp Hoàn, dĩ nhiên là giấu Lý Nguyễn lén lút gọi điện thoại.

Anh hoàn toàn khẳng định được Lý Nguyễn không còn vương vấn tình cũ với Đỗ Dịch Trạch. Dù sao có người đàn ông như anh để so sánh, đồ đần cũng biết nên chọn ai. Vậy nên anh không cố ý giấu giếm, chỉ là không nói cụ thể với cô thôi.

Nói chuyện điện thoại xong, cuối cùng anh cũng cảm thấy uất ức trong lòng được loại bỏ bớt, khuôn mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bây giờ, chỉ cần chờ đợi là được.

Khi lần nữa bước ra khỏi phòng Lý Nguyễn, nụ cười của Cố Kỳ Nguyên ân cần hơn mọi hôm rất nhiều.

Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên mà chỉ biết lắc đầu.

Sáng nay khi hai người rời giường ra khỏi phòng ngủ thì trông thấy Trịnh Giai Tuệ, mẹ của Đỗ Dịch Trạch, đang nói chuyện phiếm với Nguyễn Mẫn, trên mặt còn vương nước mắt. Lý Thành Thụy đã đi làm từ sáng sớm, vợ chồng Phạm Dư thì ra ngoài tản bộ, xem xem có thể vô tình gặp được những ký ức đã qua không.

Trịnh Giai Tuệ ngẩng đầu liền thấy Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên, khuôn mặt hiện chút xấu hổ, bà chỉ có thể vừa lau mặt vừa thấp giọng nói tạm biệt với Nguyễn Mẫn.

Sau khi Trịnh Giai Tuệ ra khỏi nhà, Cố Kỳ Nguyên làm bộ lơ đãng hỏi một câu, “Nhìn mặt dì này trông quen quen, hình như là ở tầng dưới đúng không ạ? Ban nãy dường như dì ấy khóc ạ?”

“Là mẹ Đỗ Dịch Trạch đó. Đỗ Dịch Trạch, con còn nhớ chứ?” Nguyễn Mẫn thản nhiên nói thẳng, nhớ đến lần đầu tiên Cố Kỳ Nguyên đến cũng đã từng thấy qua Đỗ Dịch Trạch, nhiều ít cũng biết đến quan hệ giữa hai nhà Đỗ Lý và quá khứ của hai đứa bé, bởi vậy bà cũng chẳng giấu giếm.

Cố Kỳ Nguyên vẻ mặt không thay đổi gật gật đầu, “Nhớ kỹ ạ. Bạn trai cũ của Nguyễn Nguyễn.”

“Ai, con cái tạo nghiệt, cha mẹ chịu tội.” Nguyễn Mẫn thấy Cố Kỳ Nguyên không để trong lòng nên nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều, “Bà ấy không biết nói với ai, hồi trước hai người chúng ta nói chuyện rất hợp ý.”

Nguyễn Mẫn không giải thích tại sao lại là “hồi trước” nói chuyện hợp ý mà không phải “luôn luôn” nói chuyện hợp ý.

“Hồi nãy lúc mẹ lên tầng thì gặp phải bà ấy đang núp trong góc vừa gọi điện thoại vừa khóc. Mẹ không đành lòng nên đi qua hỏi, ai dè bà ấy lại càng khóc to hơn, mẹ chỉ có thể dẫn lên nhà để bà ấy nói vài lời, miễn cho để trong lòng lại càng khó chịu hơn.”

Cố Kỳ Nguyên có biết một chút về quá khứ dây dưa giữa Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch. Nguyễn Mẫn không nói rõ, chỉ bảo Mạnh Tử Dịch đã kết hôn rồi mà bây giờ lại ở trong nhà Đỗ Dịch Trạch. Trai đơn gái chiếc ở chung cũng quá không rõ ràng.

Lý Nguyễn không có hứng thú lắm nhưng Cố Kỳ Nguyên lại rất có hứng thú, anh quay người lấy cớ về phòng gọi điện thoại.

Mặc dù Lý Nguyễn vẫn luôn biểu hiện tuyệt tình “chuyện cũ đã theo gió mà đi, không để lại chút dấu vết nào”, đương nhiên anh cực kỳ thưởng thức thái độ tuyệt tình đối với kẻ địch này của cô, nhưng mà trong lòng anh rốt cuộc vẫn còn chán ghét, đặc biệt là lần này anh đã chịu tổn thương sâu sắc từ quyển album ảnh cũ kia. Anh thật lòng cảm thấy lúc trước anh chỉ đá bay dự án hợp tác của công ty Đỗ Dịch Trạch là quá mức nhân đạo!

Ăn cơm trưa xong, Cố Kỳ Nguyên liền chuẩn bị dẫn Lý Nguyễn trở về thành phố H. Nguyễn Mẫn lần nữa chuẩn bị túi lớn túi nhỏ, thậm chí cả ông ngoại bà ngoại của Cố Kỳ Nguyên cũng có quà.

“Ôi trời, chị Nguyễn, chị cũng quá tốn kém rồi.” Phạm Dư kéo tay Nguyễn Mẫn tạm biệt.

“Chỉ là chút đặc sản của thành phố N thôi, em mang về cho ông bà ngoại thông gia nếm thử chút đi.”

Nguyễn Mẫn mỉm cười nhìn Cố Kỳ Nguyên vẫn luôn nắm tay Lý Nguyễn, trong lòng càng xem càng hài lòng. Lúc ô tô khởi động rồi chậm rãi lái ra khỏi khu chung cư, bà cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể buông xuống được nửa trái tim, rốt cuộc lần này con gái cũng tìm được đúng người.

Mà Lý Nguyễn đến tận vài năm sau mới phát hiện ra trong căn phòng cũ của mình thiếu mất một quyển album ảnh, cô chỉ kinh ngạc một giây rồi bước vào phòng ngủ chính, tìm trong mấy quyển sách thường ngày Cố Kỳ Nguyên hay xem những bức ảnh chụp hình một mình cô thời thanh thiếu niên. Về phần những tấm ảnh chụp chung khác, kết cục cuối cùng của chúng không cần nói cũng biết…

~ Hết chương 64 ~

Bình luận

Truyện đang đọc