XUÂN ẤM

Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Lý Nguyễn vẫn kiên trì bò tới đỉnh núi. Đến khi cô dựa vào Cố Kỳ Nguyên thở phì phò, nhìn từ trên đỉnh núi xuống trấn nhỏ bao quanh bởi bóng cây xanh mát, tâm trạng cô trở nên khoan khoái lạ kỳ.

“Quá đẹp!”

Lý Nguyễn rất ít khi leo núi, hồi trước cô chỉ đi qua Hoàng Sơn*, tuy Nam Sơn** này không thể so được với Hoàng Sơn nhưng cũng có hương vị đặc biệt. Nam Sơn không lớn, ngay cả dạng người leo nửa đường đã mềm chân, nửa chặng sau hầu như dựa vào Cố Kỳ Nguyên kéo lên núi như Lý Nguyễn cũng tốn không quá một tiếng rưỡi.

*Hoàng Sơn: một thành phố gần dãy núi Hoàng Sơn thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc; nơi nổi tiếng với cảnh quan đẹp

**Nam Sơn: là một trong 6 quận nội thành của thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

Ở trên núi nghỉ ngơi nhẹ nhàng, chụp vài tấm ảnh chung xong mọi người sẽ xuống núi. Ban đầu Lý Nguyễn không định chụp ảnh, nhưng nhìn các đồng nghiệp trẻ tuổi tập hợp lại cùng nhau tạo dáng thì cô cũng hào hứng, kéo Tiểu Đặng đang nhiệt tình tự sướng đến trợ giúp.

“1, 2, 3, cà tím!” Tiểu Đặng la lên vui sướng, nhưng Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên không hưởng ứng, có điều lúc dựa vào nhau hai người cong cong khóe miệng.

“Wow, hóa ra hai anh chị rất có tướng vợ chồng nha!” Tiểu Đặng chụp xong thì không lập tức trả lại điện thoại, lật lại tấm hình cô ấy vừa chụp rồi nhìn kỹ: “Em chỉ tiện tay chụp thôi mà hai anh chị nhìn rất đẹp đôi đó.”

Tiểu Đặng đang dương dương tự đắc, nhưng một giây sau đã bị Cố Kỳ Nguyên giật lại điện thoại, tiện thể khinh bỉ liếc nhìn cô ấy: “Không phải do cô chụp tốt, là do bản thân người mẫu đã có dáng dấp tốt.”

Lý Nguyễn mỉm cười tiến đến, trên điện thoại di động của Cố Kỳ Nguyên, hai người bọn cô đều cười rất tự nhiên, nhìn kỹ hơn chút, dường như thật sự có tướng vợ chồng.

Từng có ai đó nói qua, vợ chồng sẽ càng ngày càng giống nhau.

Lý Nguyễn đã từng khịt mũi coi thường ý kiến này, bây giờ cô chợt phát hiện, có lẽ thật có vài phần đạo lý. Có lẽ là ăn uống giống nhau, làm việc và nghỉ ngơi giống nhau, tập tính sinh hoạt dần dần giống nhau. Mưa dầm thấm đất, vài sở thích cũng chậm rãi gần giống nhau, cho nên khuôn mặt, dáng người và khí chất lại càng giống.

Khoa học phân tích kỳ thật cũng có đạo lý nhất định. Lý Nguyễn cảm thấy, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng quả thực không đúng với điều này, nhưng cô và Cố Kỳ Nguyên mới sinh sống với nhau không bao lâu, chuyện này cũng quá nhanh đi!

Chẳng lẽ sau này Tổng giám đốc Cố ăn uống thả cửa rồi chậm rãi xuất hiện bụng phệ, mình cũng phải xuất hiện theo à…

Đường xuống núi không đơn giản hơn lên núi quá nhiều, Cố Kỳ Nguyên nắm thật chặt tay Lý Nguyễn,, vừa đi vừa căn dặn: “Đi chậm một chút! Nhìn dưới chân em đi! Giữ chặt tay anh!”

Dáng vẻ nói liến thoắng này của Tổng giám đốc Cố vô cùng khiến người khác chú ý. Mặc dù bản thân anh không có cảm giác gì, nhưng nhiều lần Lý Nguyễn ngẩng đầu đều phát hiện đồng nghiệp bên cạnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Cố Kỳ Nguyên.

Lý Nguyễn nghĩ, hình tượng vốn được xưng là cao lớn thần bí nội liễm của Tổng giám đốc Cố hiện giờ khẳng định đã ầm ầm sụp đổ. Quả nhiên, khoảng cách sinh ra đẹp!

Ngay cả Tiểu Đặng, ánh mắt cô ấy nhìn Tổng giám đốc Cố cũng biến từ góc độ nhìn nam thần trong bảng xếp hạng của Hoàn Vũ thành thái độ xem người chồng dông dài của đồng nghiệp.

Cố Kỳ Nguyên lại vô cùng hưởng thụ cảm giác được chăm sóc Lý Nguyễn.

Anh vốn độc lập từ nhỏ, mặc dù không giỏi việc tự lo liệu cho cuộc sống của mình nhưng quả thật anh rất độc lập. Bởi tính chất công việc nên cha mẹ anh luôn bận rộn, thế nên đối với anh, mọi chuyện của mình đều phải tự quyết định. Ngay cả việc ra nước ngoài hồi trước anh cũng chưa bàn bạc với cha mẹ đã tự xách vali lên và đi. Sống một mình trong thời gian dài, giờ đột nhiên cuộc sống có thêm một người cần anh chú ý về mặt tình cảm, anh cảm giác trong nháy mắt mình đã trở nên cao lớn!

Bữa trưa ăn trong trấn nhỏ, mọi người một lần nữa ngồi lên chiếc xe buýt đã chở mình tới để về thành phố H.

Tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại leo núi, xe vừa khởi động, Lý Nguyễn đã buồn ngủ gục xuống vai Cố Kỳ Nguyên.

Cố Kỳ Nguyên nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô một lúc, khóe môi cong lên, không dám di chuyển vai phải, cũng không gọi điện thoại, cúi đầu gửi tin nhắn: “Vợ của tôi đang ngủ.”

Lúc về đến thành phố H mới bốn giờ chiều, Lý Nguyễn dụi dụi mắt rồi duỗi lưng. Cô chợt quay đầu nhìn, Cố Kỳ Nguyên đang cau mày xoa xoa vai phải của mình.

“Em đè đau rồi đi?” Lý Nguyễn nhớ tới vừa rồi mình ngồi dậy từ vai Cố Kỳ Nguyên, thời gian dài như vậy, bả vai của Cố Kỳ Nguyên khẳng định bị đè đến tê. Cô hơi đau lòng, vội vàng duỗi tay xoa bóp vai anh.

“Không sao cả.” Cố Kỳ Nguyên thả tay ra, mỉm cười nhìn Lý Nguyễn hỗ trợ, nhớ đến tin tức mình vừa nhận được thì tâm trạng tốt lên. Anh đưa tay kéo lại Lý Nguyễn, đứng lên, phóng khoáng cầm lên túi du lịch: “Đi thôi, tối nay em đừng nấu cơm, chúng ta đến nhà mẹ chồng của em ăn chực đi.”

Cái gì mà mẹ chồng em cơ! Lý Nguyễn bị anh chọc cười, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Mặc dù cha mẹ Cố Kỳ Nguyên nuôi con cái theo hướng thả rông, nhưng đến nay cô mới qua đó ăn được một bữa cơm. Nhớ đến cha mẹ mình ở thành phố N không thể lúc nào cũng gặp mặt, ít nhất cô cũng nên quan tâm nhiều hơn đến một cặp cha mẹ khác.

“Được, vậy chúng ta đi mua ít thức ăn trước đi.”

Cố Kỳ Nguyên dừng một chút, lúc đầu anh muốn nói là đi ăn chực, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Ý của anh vốn là muốn để Lý Nguyễn nghỉ ngơi, nhưng cô quá tự giác, trong khoảng thời gian ngắn làm anh chọn giữa việc ăn đồ ăn mẹ mình nấu với việc để vợ yêu của mình làm cơm, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái gì.

“Vậy, được rồi. Em làm ít thôi, đừng làm mình mệt mỏi quá, làm chút gì mà trứng hấp cá hấp thịt hấp là được.”

“Hay là làm thịt bò nướng đi, cả tuần này chưa mua thịt bò rồi.” Lý Nguyễn tính toán tối nay làm món gì.

“Vậy được rồi!” Tổng giám đốc Cố vừa rồi còn nghĩ đến việc giảm gánh nặng cho vợ yêu lập tức đã bị thịt bò thu phục! Vậy, vậy thì làm món phức tạp chút đi!

Lý Nguyễn đến nhà nấu ăn, vợ chồng Cố Thẩm Tắc đương nhiên là giơ hai tay hai chân đồng ý. Lúc cô vào cửa, vợ chồng hai người đã nghênh sẵn ở cửa ra vào, cười vô cùng sung sướng: “Trời ạ, Nguyễn Nguyễn à, nào có đạo lý để con dâu đến nấu ăn chứ, lần sau nói một tiếng với mẹ rồi trực tiếp tới ăn cơm là được.”

Cố Thẩm Tắc tỏ vẻ: “…”

Cố Kỳ Nguyên bày tỏ: “Ha.”

Phạm Dư lườm con trai mình đầy châm chọc, đưa tay ân cần đón lấy túi mua sắm trên tay Lý Nguyễn: “Mua gì vậy con? Tối nay làm món gì? Để mẹ giúp đỡ!”

“Mẹ, mẹ vẫn nên ngồi chơi với cha đi.” Cố Kỳ Nguyên cười nhạo, đoạt lấy túi mua sắm trên tay Phạm Dư, ôm eo nhỏ Lý Nguyễn đi vào trong phòng bếp: “Nguyễn Nguyễn, để anh đến giúp em.”

Sau một lần nào đó vào bếp hỗ trợ, Cố Kỳ Nguyên cảm thấy hai vợ chồng cùng nhau xuống bếp cũng rất thú vị. Đương nhiên, anh chỉ giúp đỡ được mấy việc nhỏ như rửa rau, thái thịt, nhưng vừa quay đầu là anh có thể thấy góc nghiêng dịu dàng của Lý Nguyễn, thỉnh thoảng còn trộm thơm một cái, mỗi món ăn bày ra đĩa xong còn có thể ăn vụng miếng đầu tiên, thật sự quá tuyệt vời!

Hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực làm một bữa tối, lúc bưng ra đôi mắt Phạm Dư và Cố Thẩm Tắc đều sáng lên, một nửa là vì đồ ăn, một nửa là vì con trai càng ngày càng hiền huệ.

Thật là thay da đổi thịt! Còn hiệu quả hơn cả việc Phạm Dư nhét Cố Kỳ Nguyên lại vào trong bụng rồi sinh ra lần nữa!

Phạm Dư vụng trộm dựng ngón tay cái lên với Lý Nguyễn, quá khâm phục!

Lý Nguyễn cũng cười, cô chăm chú nhìn Cố Kỳ Nguyên đang xới cơm, trong lòng ê ẩm. Đàn ông tốt, hóa ra cũng có thể một phần dựa vào việc cải tạo sau này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết quan trọng nhất chính là người đàn ông này cam tâm thay đổi vì bạn.

Nói cho cùng, vẫn cần một trái tim thật lòng. Nếu như người đàn ông không bằng lòng thì bất kỳ ý định làm anh thay đổi nào cũng có thể trở thành lý do mâu thuẫn.

Ban đêm, trở về nhà mình, Cố Kỳ Nguyên khó có lúc không lén lút chui vào khi Lý Nguyễn đang tắm. Lý Nguyễn vẫn luôn lo lắng thấp thỏm đến tận lúc tắm rửa xong, mới nửa yên tâm nửa nghi ngờ đi ra ngoai. Trong phòng ngủ chính không có ai.

Lý Nguyễn lau tóc ướt, lúc đang đi ra phòng khách thì gặp Cố Kỳ Nguyên đi tới từ ban công.

“Ôi, nhanh như vậy mà em đã tắm xong rồi à? Sao không chờ anh?” Giọng điệu Cố Kỳ Nguyên nghe thật đáng tiếc.

Lý Nguyễn lườm anh một cái, quay người trở về phòng.

Hóa ra anh không hề cố ý buông tha cô, mà là do có chuyện khác làm chậm trễ! Bấy giờ Lý Nguyễn thấy thật may mắn, vừa rồi để tránh việc Cố Kỳ Nguyên đột nhiên chạy vào nên cô đã nhanh chóng tắm rửa xong.

“Được rồi, hôm nay tha cho em.” Cố Kỳ Nguyên đi đến bên người Lý Nguyễn, nhìn quầng thâm dưới mắt cô thì nặng nề thở dài: “Cả ngày hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm đi.”

Nói xong, Cố Kỳ Nguyên sờ sờ gương mặt mềm mượt vừa tắm xong của Lý Nguyễn, lúc này mới hào hứng xoay người vào phòng tắm. Rốt cuộc tâm trạng anh đang tốt, tắm rửa xong, anh cười híp mắt kéo Lý Nguyễn lại, đặt một nụ hôn thật kêu lên mặt cô: “Vợ yêu à.”

Đáy lòng Lý Nguyễn nhảy dựng, cô đột ngột nằm xuống, kéo chăn lên, trực tiếp phủ cả mặt: “Em buồn ngủ, ngủ rồi.”

Vì bị chăn che lại nên giọng Lý Nguyễn nghe không rõ ràng, Cố Kỳ Nguyên phì cười, cũng nắm lấy một góc chăn định vén lên: “Em đang coi thường uy tín của anh hả?”

Lý Nguyễn không nói chuyện, lén lút bĩu môi không cho là đúng, hai tay dùng sức níu chăn không buông.

Cố tiên sinh anh không giữ lời hứa nhiều việc rồi, nhất là về mặt này, cái gì mà một lần là xong, kết quả chưa nghỉ được bao lâu đã lại nhào lên; cái gì mà anh chỉ hôn một cái thôi, kết quả là hôn cả sang chỗ khác… Những việc như thế liên tục không ngừng, nếu như cô vẫn chưa học ngoan thì đầu óc mới bị úng!

Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn kéo chăn thật chặt thì vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ mạnh một cái vào chỗ mông cô. Sau đó anh tắt đèn nằm xuống, duỗi tay vào trong chăn, mò mẫm nhét người vào trong lồng ngực mình.

Lý Nguyễn cảm thấy không cam tâm, vùng vẫy mấy lần, lại tiếp tục bị Cố Kỳ Nguyên vỗ vào mông.

“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không anh thật sự không dám cam đoan chữ tín tối nay của mình.”

Lý Nguyễn nghe xong lời uy hiếp nghiêm túc này thì không dám động đậy nữa. Đêm nay cô thật sự mệt mỏi, đùng một phát tăng lớn lượng vận động, cơ thể mệt đến đầu óc cũng không muốn động. Chỉ chốc lát sau, cô đã ngủ thiếp đi trong ngực Cố Kỳ Nguyên.

Trong bóng tối, Cố Kỳ Nguyên cong cong khóe môi, hôn một cái lên trán Lý Nguyễn: “Ngủ ngon, Cố phu nhân.”

Tâm trạng tốt của Cố Kỳ Nguyên kéo dài vài ngày, Lý Nguyễn cũng nhận ra, có điều cô không quá chú ý, tưởng rằng do chuyện của công ty vô cùng thuận lợi.

Tối thứ sáu, Lý Nguyễn trò chuyện điện thoại với Nguyễn Mẫn theo thường lệ, nhưng gọi qua thì Nguyễn Mẫn không nhấc máy. Cô cảm thấy hơi kỳ quái, bình thường thời gian này mẹ cô luôn luôn chờ bên cạnh điện thoại, nếu như có chuyện thì bà sẽ nói trước với cô một tiếng.

Một lát sau, cuối cùng Nguyễn Mẫn cũng gọi lại.

“Mẹ, vừa nãy mẹ không ở nhà à?”

“Đúng vậy.” Giọng nói Nguyễn Mẫn có phần bùi ngùi: “Vừa rồi mẹ đang ở nhà họ Đỗ.”

Lý Nguyễn sững sờ, trong điện thoại, Nguyễn Mẫn tiếp tục nói: “Giai Tuệ khóc một hồi lâu, mẹ cũng không tiện về nhà, chỉ có thể ngồi cạnh bà ấy một lúc.”

~ Hết chương 71 ~

Bình luận

Truyện đang đọc