XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Chân trước Hàn Tử Khởi vừa đi, chân sau Liêu Trường Tinh đã đến, nhìn tua kiếm trên bàn, trong lòng lập tức hiểu rõ, nhưng không nói đùa mà thản nhiên nói với hắn: “Sư muội có lòng, ta đến cũng để nói với đệ chuyện này. Mùng tám tháng mười một trưởng lão Tích Tuyết từ chức, đến lúc đó đỉnh Ngọc Tuyền chúng ta cũng phải đón khách, người bên ngoài dễ nói, bạn thân tri kỷ của sư phụ, Minh Châu thần y ‘Lưu Tiên thánh thủ’ Tiết Từ muốn ở trên núi hai tháng, đầu xuân mới trở về.”

Bốn vị đệ tử thân truyền của Tần Lăng, chỉ có mỗi Liêu Trường Tinh được Văn Hành chào đón hơn, cũng bởi vì hắn ta cư xử đứng đắn, không thích nói đùa, tạo thành đối lập rõ ràng với tứ sư huynh giống như khỉ hoang kia, là một trong số ít người nghiêm túc trên núi Việt Ảnh.

Văn Hành rót cho hắn ta chén trà, không để ý lắm nói: “Đến thì đến, liên quan gì với ta?”

Liêu Trường Tinh nói tiếng cảm ơn rồi nhận trà, bảo: “Một là sau khi ông ấy lên núi sẽ ở khách viện bên cạnh đệ, thỉnh thoảng có thể cần đệ giúp đỡ, sư huynh ở khá xa làm phiền đệ giúp một tay, đừng thất lễ với khách quý. Hai là, ý của sư phụ cũng mượn cơ hội này, mời ông ấy nhìn xem, xem thể chất này của đệ có thể dựa vào sức người điều trị thay đổi không.”

Văn Hành ngẩn ra.

Liêu Trường Tinh thở dài: “Những năm này đệ vất vả, chúng ta đều thấy được, cho dù thế nào, có cơ hội thì phải thử, lỡ như thử được thì sao?”

Năm đó Lý Trực cố ý ra tay với hắn, bản thân lại bị đánh bay ra ngoài, việc này thực sự kỳ lạ, mà xảy ra ngay trước mặt giảng sư Hải Xuyên đường, con gái của chưởng môn và các đệ tử của đỉnh Tích Tuyết, đỉnh Ngọc Tuyền. Liêu Trường Tinh giấu giúp hắn cũng không được. Sau khi Văn Hành tỉnh lại, vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi, đã được đưa vào Kiếm Khí đường cùng Lý Trực, đối chất trước mặt chưởng môn và năm vị trưởng lão.

Theo Lý Trực nói, một chưởng kia của cậu ta chỉ dùng ba phần nội lực, bản ý là muốn dạy dỗ Văn Hành, cũng không rắp tâm đánh hắn bị thương nặng, ai ngờ khi lòng bàn tay đánh trúng ngực Văn Hành, trong cơ thể đối phương lại có chân khí dồi dào, giống như một bức tường đánh cậu ta ra. Cậu ta chẳng những không cảm thấy mình sai, ngược lại còn nghi ngờ Văn Hành giả yếu ớt, cố ý che giấu võ công của mình, sau lưng không biết còn giấu tâm cơ gì.

Văn Hành con mông lung hơn người khác, ở trước mắt chưởng môn Hàn Nam Phủ của Thuần Quân nói rõ ràng mười mươi tình huống những năm gần đây của bản thân, năm trưởng lão đi lên thay phiên bắt mạch cho hắn, đưa ra kết luận đều giống nhau —— đan điền rỗng tuếch. Kỳ kinh bát mạch tìm khắp nơi không thấy, đừng nói “chân khí trong cơ thể dồi dào”, người khác vận chuyển nội lực cho hắn cũng là đá chìm đáy biển, không còn bóng dáng nào.

Lý Trực không phục, trong lúc vùng vẫy giãy chết bỗng nảy ra ý tưởng, hét lớn: “Chưởng môn, chư vị trưởng lão, đệ tử chưa bao giờ nói dối, tiểu tử này giả vờ đấy! Nếu mọi người không tin, đánh hắn một chưởng thử cái biết liền!”

Ầm ĩ trong Kiếm Khí đường bỗng dừng lại, Văn Hành siết chặt nắm đấm trong sự tĩnh lặng như chết.

Thuốc trị thương của Thuần Quân phái rất linh nghiệm, nhưng hắn dù sao cũng là phàm thai xác thịt, bị Lý Trực đánh trúng tuy không bị nội thương nghiêm trọng, nhưng lục phủ ngũ tạng đang đau âm ỉ, mùi máu tanh trong miệng giờ vẫn chưa tản đi.

Nếu lúc này có người cho hắn một chưởng, Văn Hành không chắc chắn mình còn có thể yên lành đứng ở đây không.

Năm vị trưởng lão từng người trao đổi ánh mắt, Hàn Nam Phủ mặt nặng như nước, dường như thật sự đang suy nghĩ đề nghị khả thi này của cậu ta. Không đợi người khác lên tiếng, Ôn Trường Khanh đã không nhìn nổi nữa, đứng ra nói: “Chưởng môn, nếu Nhạc sư đệ có chuẩn bị mà đến giống như Lý Trực nói, đệ ấy sẽ không xảy ra xung đột với Lý Trực, thậm chí sẽ không bị Lý Trực đánh trúng, nếu không chẳng phải lập tức lộ ra sơ hở rồi sao? Trên đời này có rất nhiều việc cổ quái kỳ lạ, thể chất Nhạc sư đệ đặc biệt, cũng không phải lỗi của đệ ấy, nếu bởi vậy mà chịu uổng một chưởng, chẳng phải quá oan.”

Trưởng lão Mạnh Phi Tuyết của đỉnh Minh Hà gật đầu tán thành.

Lý Trực tranh luận nói: “Kiếm pháp Nhạc Trì kỳ lạ, nội công cổ quái, lại một mực chắc chắn bản thân chưa bao giờ học võ công. Khó đảm bảo hắn không tu tập công pháp bàng môn tà đạo gì đó, luyện bản thân thành thế này, mới mưu đồ học trộm bí kíp ‘Vong vật công’ của bản phái. Chưởng môn minh giám, trên đời này sao có thể có người chưa từng học võ công, chỉ dựa vào một cành mơ đã có thể bất phân thắng bại với sư muội Tử Khởi? Đệ tử cũng nghi ngờ trong lòng, mới ra tay thăm dò.”

Tần Lăng sớm biết thân phận Văn Hành, giờ phút này thấy Lý Trực đổi trắng thay đen, vu cáo lung tung, không khỏi thở dài.

Hàn Nam Phủ suy tính một lát, nói: “Trường Khanh nói không phải không có lý. Nhưng Lý Trực đã làm sai trước, Nhạc Trì cũng không thể tự chứng minh trong sạch, theo ta thấy, hai người này đều không nên giữ lại trên núi, dứt khoát cho ra ngoài làm đệ tử ngoại môn, sau này không cho phép vào nội môn nữa.”

Lý Trực như gặp phải sét đánh, choáng váng ngay tại chỗ, vẻ mặt Văn Hành hơi thay đổi, trong lòng cảm giác nặng nề, chỉ cảm thấy hít thở không thông, ngay cả thở một hơi cũng kéo theo lục phủ ngũ tạng phát đau.

Việc này nói trắng ra là việc nhà của đỉnh Ngọc Tuyền, các trưởng lão khác dù cảm thấy không ổn nhưng thấy Tần Lăng không nói gì, cũng không tiện bao biện làm thay. Hàn Nam Phủ thấy mọi người không nói chuyện, bèn nói: “Vậy thì —— ”

“Chưởng môn cho bẩm,” Liêu Trường Tinh bỗng nói, “Đệ tử có ý kiến khác.”

Hắn ta vượt qua đám người đi ra, quy củ hành lễ, nói đâu ra đấy: “Dựa theo môn quy bản phái, trên đỉnh núi chính không được dùng võ ngoại trừ Tinh Cương đường, không được lén đánh nhau, không được đồng môn tương tàn. Nhạc Trì sư đệ và Tử Khởi sư muội đã phạm điều một hai, nên phạt quét dọn Hải Xuyên đường một tháng, cấm võ mười ngày, chép môn quy mười lần. Lý Trực sư đệ lại phạm ba điều, theo lý mà nói nên trục xuất môn phái, vĩnh viễn không dùng nữa.”

“Nhưng trong môn quy không viết không được có thể chất đặc biệt, càng không viết không được có thiên phú hơn người, Nhạc Trì sư đệ không phạm giới luật, cũng không cần tự chứng minh trong sạch.” Liêu Trường Tinh nói, “Một người phạt nhẹ, một người phạt nặng, hữu thất công doãn[1], xin chưởng môn nghĩ lại.”

[1] hữu thất công doãn 有失公允: nghĩa là không làm công bằng thỏa đáng, sẽ khiến mọi người bất mãn

Hàn Nam Phủ: “…”

Tính cách Liêu Trường Tinh có đôi khi thật sự không biết nên để người ta nói hắn ngay thẳng, hay là đầu óc bảo thủ. Hắn chỉ thiếu điều lấy ra một bản môn quy lớn tiếng đọc cho Hàn Nam Phủ, chỉ cần Hàn Nam Phủ đáp lại một câu, một nỗi oan lớn “Tổn hại môn quy” có thể lập tức kín kẽ rơi trên đầu ông —— thiên hạ có đệ tử ức hiếp chưởng môn như thế không?

Trưởng lão Tạ Thanh của đỉnh Lưu Hà nghe xong, không nhịn được bật cười, cười nhạo nói với Tần Lăng: “Tôi đã nói đứa trẻ Trường Tinh này lão luyện thành thục, bớt cho ông bao nhiêu chuyện.”

Mạnh Phi Tuyết nói: “Tính tình của Tử Khởi thật sự cần phải sửa lại, may mà Nhạc Trì hiểu chuyện, không lấy đao thật thương thật đấu với con bé, nếu không bất cẩn đánh bị thương hay đụng trúng, đi tìm ai nói rõ lý lẽ đây?”

Hàn Nam Phủ ho nhẹ một tiếng, được Mạnh Phi Tuyết nhắc nhở, mới nhớ ra trong chuyện này còn có con gái rượu của ông, lập tức thuận nước đẩy thuyền, thuận sườn núi xuống lừa, thuận theo lời Mạnh Phi Tuyết nói: “Khá lắm, vẫn là Trường Tinh suy nghĩ chu toàn, vậy làm theo nó nói, chư vị nghĩ thế nào?”

Tần Lăng coi như hài lòng với đề nghị của Liêu Trường Tinh, gật đầu một cái, chư vị trưởng lão thấy ông tỏ thái độ, đương nhiên sẽ không nhúng tay quản nhiều việc đâu đâu của đỉnh núi khác, thế là hết thảy đều kết thúc. Ngày hôm sau Lý Trực thu dọn bao quần áo rời khỏi núi Việt Ảnh, Văn Hành thì bị nhị sư huynh thiết diện vô tư của hắn đuổi đến Hải Xuyên đường, cần cù chăm chỉ lau nhà một tháng.

Hàn Tử Khởi và hắn không đánh nhau thì không quen biết, mỗi ngày đuổi theo hắn thỉnh giáo kiếm pháp, cái đinh đụng phải ngày càng cứng, cuối cùng đành phải dừng lại, tiêu diệt suy nghĩ kiều diễm, đơn phương thử trở thành huynh đệ tốt với hắn.

Văn Hành đến bây giờ cũng không biết rõ tại sao hắn có thể đánh bay Lý Trực, thông qua mấy lần kinh nghiệm không nhiều để xem, trong cơ thể hắn thực sự có một luồng chân khí, tản đi khắp nơi trong cơ thể, bản thân Văn Hành không thể điều khiển nó, nhưng nếu có ngoại lực kích thích, chân khí sẽ tự tích tụ chống lại.

Nói đơn giản, đó là hắn có một lồng kim cương hộ thể, nhưng không biết dùng, chỉ có thể đứng chờ người khác đánh, cũng không thể đảm bảo không bị đánh chết, dù sao là có ít còn hơn không.

Hắn muốn tự vệ, cũng chỉ có thể dựa vào trường kiếm trong tay.

Cho nên ba năm qua Văn Hành là đệ tử chăm chỉ nhất trên đỉnh Ngọc Tuyền, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, luyện kiếm không biết ngày đêm, lưỡi kiếm chất thành đống trong cái hố sâu phía sau núi. Mới đầu mọi người đều cảm thấy hắn hơi điên, nhưng năm này tháng nọ đứng ngoài quan sát, nhận ra Văn Hành điên rất tế thủy trường lưu[2], thật ra là một sự kiên cường vượt qua người thường.

[2] tế thủy trường lưu 细水长流: đều đều từng ít một, không ngừng

Chăm chỉ có thể cảm động ông trời hay không khó mà nói, nhưng trên dưới đỉnh Ngọc Tuyền quả thực bị hắn làm cảm động, dù biết rõ hy vọng Văn Hành có thể tập võ luyện công như bọn họ cực kỳ nhỏ bé, sư phụ và sư huynh của hắn vẫn không chịu buông tha mỗi một cơ hội.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Văn Hành dịu lại, gật đầu đồng ý, nói: “Ta hiểu.”

“Còn có,” Liêu Trường Tinh nói, “Sau năm mới, đệ học nghệ trên đỉnh Ngọc Tuyền được ba năm, đầu xuân năm tới sẽ so tài sát hạch với đệ tử mấy đỉnh núi khác. Đệ cũng biết quy củ núi Việt Ảnh, nếu không bằng người khác, chỉ có thể hạ xuống làm đệ tử ngoại môn. Sau này… hầy, ta không nói nữa, đệ tự nghĩ đi.”

Văn Hành bị tiếng thở dài này của hắn ta chọc cười, không nhịn được cong khóe mắt, nói: “Vâng, sư huynh sư phụ không nỡ xa ta như thế, ta nhất định hăng hái khổ luyện, tranh thủ ở lại đỉnh Ngọc Tuyền tận hiếu.”

Liêu Trường Tinh uy hiếp chỉ hắn, nói: “Đệ tốt nhất là thế.”

Một tháng trôi qua trong chớp mắt, hôm mùng bốn tháng mười một, Văn Hành luyện kiếm sau núi, đến muộn mới về, còn chưa kịp đi đến tiểu viện mình sống một mình, đã nghe thấy khách viện phía trước vang lên tiếng la hét hô to gọi nhỏ, hình như còn kèm theo tiếng khóc của con gái, động tĩnh kia quả thực rất ồn ào, khiến hắn muốn giả điếc cũng khó.

Nhớ đến lời dặn dò của Liêu Trường Tinh vào mấy ngày trước, Văn Hành cực chẳng đã chuyển bước chân, nghiêm mặt định thò đầu một cái ở cửa khách viện rồi về.

Khách viện được xây dựng dựa theo kiểu phổ biến của núi Việt Ảnh, trên cửa treo tấm biển, đề chữ “Trúc Mật Thủy Quá”, trong sân trồng mấy bụi trúc xanh, trước sân có khe suối trong vắt uốn cong, mùa hè ngược lại là cảnh đẹp, tiếc rằng sau mùa đông lá trúc đã rụng, giờ chỉ có cột trụi lủi, vươn ra từ gờ tường của sân trong, bên trên còn treo nửa miếng vải rách, đang lẻ loi bay theo gió.

Văn Hành tập trung nhìn vào, nhận ra hình như là vải vóc dùng cho trang phục của đệ tử Thuần Quân, lại đến gần hơn thì nghe thấy tiếng quát lớn của Chu Cần: “Ngươi đừng khinh người quá đáng! Cùng lắm là đụng trúng ngươi một cái, cần phải ác độc đến thế, cần người khác lấy mạng đền cho người không?”

Văn Hành và Chu Cần không thân lắm, nhưng cũng biết tính tình hắn ta ôn hòa, không phải người thích gây chuyện thị phi, có thể khiến hắn ta kích động thất lễ đến mức này, Văn Hành cũng thấy lần đầu. Hắn bị khơi lên chút hứng thú, tăng tốc bước chân rẽ qua góc tường, đối diện thấy một đám đệ tử Thuần Quân áo trắng ngăn trước cửa khách viện, xung quanh nhiều rương hòm nằm rải rác, trên mặt đất còn có một thanh trường kiếm nhìn quen mắt.

Một âm giọng thiếu niên lạnh lùng, bay ra từ trong đám người, giọng mang băng lạnh, khiến người cảm thấy rét lạnh hơn cả gió núi: “Ta đã nói, đừng đụng lung tung, cô ấy không nghe khuyên bảo, liên quan gì đến ta.”

Văn Hành cố tình giẫm mạnh chân, giả vờ mình chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua: “Ở đây hết à? Khách quý đến náo nhiệt thế sao, ngay cả kiếm cũng ném đi.”

Đám người nghe tiếng quay đầu, thấy là hắn tới, tự nhường ra một lối đi nhỏ, lộ ra ba người ở trung tâm: Chu Cần bị xé rách tay áo, tức giận đến mức sưng tím mặt, Hàn Tử Khởi cầm cổ tay phải khóc thành búp bê béo đầu, cùng với một thiếu niên mặc áo đen khoanh tay đứng ở cửa, mặc dù thoạt trông chẳng làm gì cả, nhưng đã khiến nhiều người tức giận.

Y đứng quay lưng về phía Văn Hành, gầy gò đến mức hơi quá, tóc đen dài cùng màu với vải áo, khiến nước da trắng hơn, vẻ mặt hờ hững hơn, nhìn lại giống như tuyết đọng nổi trong đầm sâu, lạnh gần như rét buốt. Không cần nói thêm câu nào, chỉ với khí chất lạnh lùng toàn thân này, đã đủ khiến người tránh xa ngàn dặm.

Văn Hành liếc mắt nhìn sang, vừa lúc thiếu niên kia cũng giương mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, không biết làm sao cùng sững sờ.

Trong chốc lát gió lặng mây dừng, trời đất lặng im, Văn Hành như thể bị ánh mắt y định thân qua không trung. Hắn đã mất đi toàn bộ tri giác, chỉ có đầu quả tim truyền đến cơn đau nhói như kim đâm.

Bình luận

Truyện đang đọc