XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Có mai phục!

Đổi lại là người khác, lúc này e rằng đã sắp đau đến mức khóc lóc kêu rên, lăn lộn khắp nơi trên đất, ước gì có thể đập đầu xin hắn dừng tay. Không ngờ Cửu đại nhân mặc dù có vẻ ngoài văn tú, ngược lại là người rắn rỏi xương cốt cứng rắn, cắn răng đến mức miệng đầy máu tươi, lại thật sự chỉ rên một tiếng vừa rồi.

Văn Hành không đổi sắc mặt hỏi: “Còn tiếp nữa không?”

Điểm này thật ra là một kỳ huyệt trên lưng người, dùng nội lực kích thích sẽ đột pháp cơn đau dữ dội, đau khổ đó mới thật sự khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong. Nếu không phải tay phải Văn Hành còn kẹp cổ Cửu đại nhân, khiến y miễn cưỡng đứng vững, chỉ sợ lúc này đã bị rút xương đầu, tê liệt ngã xuống đất giống như bùn nhão.

Rất nhiều năm Cửu đại nhân chưa bao giờ chịu khổ như vậy, trước mắt đen kịt, hai tai ong lên, mãi một lúc lâu mới tỉnh hồn từ chỗ trống sắp chết, nếm được mùi máu tươi nồng nặc trên đầu lưỡi của mình.

“Chìa khóa, thuốc giải.” Văn Hành lạnh lùng nói, “Đừng ép ta lặp lại lần nữa.”

Mồ hôi trên người Cửu đại nhân thấm ướt giống như mới vớt từ trong nước ra, y là người thức thời thông minh, rõ ràng mình đấu không lại Văn Hành, một lần nữa y chỉ sợ cũng chết thật, thế là không còn mạnh miệng, giọng nói khàn khàn: “Thuốc giải trong lọ màu xanh, chìa khóa ở chỗ Phương Viễn Trác… Ta có thể bảo hắn vào mở cửa cho các ngươi.”

“Làm phiền.” Văn Hành trả lại nguyên lời cho y, “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, sớm nghe lời như thế không phải tốt à?”

Cửu đại nhân: “…”

Y hít sâu một hơi, bình phục cơn đau còn dư không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể, nói với Văn Hành: “Mang ta ra ngoài.”

Bị Văn Hành bắt người lãnh đạo trực tiếp, Phương Viễn Trác đành phải giao chìa khóa ra, bảo thủ vệ lùi lại. Nhiếp Ảnh lấy được một chuỗi chìa khóa đồng, không dám chậm trễ, nhanh chóng mở tung cửa nhà lao, chia thuốc giải cho đám người uống vào.

Cho đến lúc này, đệ tử các phái bị Cửu đại nhân bắt cóc tới mới dám thở phào một hơi, véo bắp đùi mình, có cảm giác chân thực gặp được đường sống trong cõi chết.

“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!” Nhiếp Ảnh cao giọng nói, “Mọi người đỡ nhau, không vội khôi phục võ công, đi ra ngoài trước lại nói!”

Thả ra hơn trăm người cần chút thời gian, Văn Hành chỉ phụ trách trông chừng Cửu đại nhân, chú ý phối hợp với động tác của Nhiếp Ảnh. Hôm nay bọn họ ra tay không phải thương lượng trước, nhưng dưới đủ loại nhân duyên trùng hợp, giờ phút này ngược lại thành thời cơ tốt nhất, chỉ cần họ nắm lấy cơ hội, sẽ có thể một lần công thành.

Nhưng mà ——

Trong lòng Văn Hành cứ cảm thấy không chân thực, không biết có phải do hắn quá đa nghi không, từ khi hai người họ cải trang giả dạng lẫn vào Thủy Nguyệt ngục, đến bước vào nhà tù nhìn thấy đám người bị giam giữ, lại đến bắt cóc Cửu đại nhân lấy được chìa khóa, đoạn đường này hình như hơi suôn sẻ quá mức rồi.

Vận may hôm nay thật sự đứng bên phía họ à?

Khi nhà tù mở được một nửa, Cửu đại nhân một mực không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngày đó va chạm xe ngựa trên đường, có phải các ngươi không?”

Văn Hành không ngờ y có thể liên tưởng đến việc này, trong lòng không khỏi giật mình, trực giác người này nhạy cảm nhanh nhạy, vượt xa người bình thường. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không cần che giấu, dứt khoát thoải mái nhận, nói: “Phải.”

Cửu đại nhân gật đầu, lại còn có thể cười được, luôn miệng nói: “Giỏi, giỏi.”

Văn Hành hỏi: “Giỏi cái gì?”

Cửu đại nhân đưa lưng về phía hắn, Văn Hành không nhìn thấy nụ cười trên mặt y chợt chuyển sang bí hiểm, chỉ nghe y sâu kín nói: “Thời gian cũng gần tới rồi.”

“Ừ?”

Một chữ vừa dứt, trước mắt Văn Hành đen thui, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bóng người xung quanh điên đảo rối loạn, âm thanh dần dần giống như thủy triều rút đi, ngũ tạng lục phủ lại nóng rực như lửa, một mùi máu mạnh mẽ trào lên cổ họng.

Đây là triệu chứng trúng độc.

Hắn choáng đầu hoa mắt, trong lòng ngược lại vẫn tỉnh táo, ráng chống đỡ cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay phải của mình, chỉ thấy màu máu đen tím, rõ ràng độc tố đã xâm nhập sâu vào da: “Ngươi…”

Cửu đại nhân chưa giải huyệt đạo, nhưng có thể cảm nhận được ngón tay hắn giữ cổ mình dần dần suy yếu bất lực, trong lòng biết độc dược có hiệu quả, người này sẽ lập tức thua trong tay mình, không nhịn được đùa cợt nói: “Lưỡi kiếm có độc, chỉ cần khẽ động đến nội lực sẽ độc phát, ta đã sớm nói ngươi không cứu được họ, lần này ngay cả bản thân cũng phải thêm vào.”

Độc dược này càng về sau phát tác càng nhanh, trong thời gian một câu ngắn ngủi, Văn Hành đã thể suy sức yếu, trong đầu như bột nhão, vô số suy nghĩ nhanh chóng hiện lên giống như pháo hoa, cuối cùng chỉ có một cái được hắn vồ lấy. Hắn lập tức quay đầu, lớn tiếng hét với Nhiếp Ảnh: “Có mai phục! Đại ca đi mau!”

Cửu đại nhân đồng thời quát lên với hắn: “Phương Viễn Trác, ra tay!”

Thoáng chốc tiếng la giết nổi lên bốn phía, tất cả ánh sáng trước mắt Văn Hành tối lại trong một chớp mắt này. Phương Viễn Trác đến gần muốn cướp Cửu đại nhân về, dao găm trong tay phải Văn Hành rơi xuống đất, bàn tay trái lại vận sức đẩy về phía trước, một luồng lực mạnh như con rồng bị thương vùng vẫy giãy chết, núi kêu biển gầm dâng lên mà ra. Cửu đại nhân đưa lưng về phía hắn, tính cả một cái tay của Phương Trác Viễn khoác lên vai Cửu đại nhân, đúng lúc nghênh đón một đòn này, nhất thời bị đánh bay mấy trượng, máu tươi phun mạnh, ngã xuống bên kia nhà tù giống như người chết.

Bất kể là đệ tử bị tù hay là thủ vệ, đều bị một chưởng bổ núi phá đá này dọa sợ. Mọi người ở đây đều ngơ ngác, thậm chí ngừng tranh đấu, cùng nhau nhìn về phía Văn Hành đứng.

Hắn đứng trong cái bóng cách cửa nhà lao không xa, ống tay áo cánh tay phải hoàn toàn bị máu đen thẩm thấu, không ngừng tí tách rơi xuống. Cho dù ai cũng có thể nhìn ra hắn bị trúng độc rất nặng, nhưng bóng người kia vẫn đứng nghiêm như cây tùng cô độc, nghiêm nghị không thể chạm vào.

Hắn chỉ dựa vào một chưởng đã khiến hai vị đại nhân dẫn đầu nơi đây bị thương nặng, thủ vệ còn sót lại như rắn mất đầu, lại không ai dám tiến lên bắt hắn, sợ hắn giả vờ yếu thế, tùy thời lại lần nữa bùng lên đả thương người.

Hai bên giằng co thật lâu, đổi lại là đám người Ôn Trường Khanh càng nhìn càng cảm thấy người này quen mắt, càng nhìn quen mắt thì càng kinh hãi, đứng run hồi lâu, cuối cùng vượt qua đám người chạy vội tới gần, túm lấy cánh tay trái của hắn, giọng hoảng sợ vội nói: “Nhạc sư đệ? Ngươi có phải Nhạc sư đệ không?”

Văn Hành sớm đã kiệt lực nguy hiểm, bị Ôn Trường Khanh lay như thế, bỗng nhiên ho ra một búng máu, ngửa mặt ngã ra sau.

“Nhạc Trì!”

Một giấc chiêm bao mê man, dài tựa như trôi qua trăm năm, cuối cùng Văn Hành dần dần khôi phục ý thức, ngũ giác lần lượt trở về vị trí. Hắn nín thở nhìn trong cơ thể, cảm giác mặc dù tứ chi nặng nề, bên trong cơ thể lại có một luồng chân chí ấm tinh khiết lưu động lượn vòng, sưởi ấm khí hải, đã chữa trị nội thương của hắn lắng đọng vì trúng độc ngày hôm đó được bảy tám phần

Văn Hành nhắm mắt bất động, cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng biết mình lên kế hoạch thất bại, ngược lại rơi vào cái bẫy của quân địch. Lần này tuy ngã một cái đau, nhưng cũng không thể không bội phục vị Cửu đại nhân kia tâm cơ mưu trí.

Nhưng không biết hắn đánh một chưởng, hai người kia có thể chết không.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Ôn Trường Khanh lo đến mức thở dài: “Đã ngất một ngày một đêm rồi, trong lao thiếu thầy thiếu thuốc, rốt cuộc còn có thể tỉnh không?”

Một giọng nói xa lạ tốt tính nói: “Ôn thiếu hiệp yên tâm, mạch tượng của Nhạc công tử ổn định có sức, sức cùng lực kiệt mới có thể hôn mê bất tỉnh, điều dưỡng hai ngày, tự nhiên sẽ khỏi.”

Văn Hành co giật ngón tay, cố gắng mở mắt ra, dùng giọng hơi khàn đặc gọi: “Tứ sư huynh…”

Giờ khắc này, một tiếng này với Ôn Trường Khanh mà nói không thua gì tiếng trời. Hắn ta vừa mừng vừa sợ, vội vàng đỡ Văn Hành dậy ngồi dựa vào tường, bên cạnh lập tức có người đưa một bát nước sạch tới. Văn Hành cũng không kịp quan tâm bên trong có hóa công tán hay không, uống một hơi cạn sạch, khát khô đốt người trong họng mới được giải khát.

Từ lúc hắn tỉnh lại, dù là nhà tù này hay nhà tù khác, tất cả mọi người mở to mắt lắng tai nghe tiếng động của hắn, vô cùng chăm chú. Dáng vẻ kia như thể Văn Hành là bảo bối vô giá chưa vào đời gì đó, ngay cả hít thở cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ thở mạnh sẽ thổi hắn đi.

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của đám người, hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, nói: “Tại hạ không có năng lực, trúng gian kế của đối phương, ngược lại liên lụy mọi người không vui, trong lòng thực sự áy náy.”

Đám người vội nói: “Sao Nhạc công tử nói vậy, ngươi chịu trượng nghĩa ra tay, bọn ta đã đủ cảm ơn ân sâu, công tử đừng tự trách.”

Ôn Trường Khanh hỏi: “Sư đệ, mấy ngày trước đuổi lừa va chạm đội xe có phải đệ không?”

Văn Hành nói: “Đúng vậy. Ta cùng một người bạn tụ họp dưới núi Ti U, phát hiện rất nhiều đệ tử môn phái không biết tung tích, sau khi tra xét, mới đuổi kịp đội xe, lúc ấy không biết trình độ đối phương, đành phải dùng cách này thử một lần. Không ngờ vẫn bị thủ lĩnh đạo tặc kia nhìn thấu hành động.”

Hai người họ mặc dù vào thành sau đó cố gắng thay đổi dung mạo, nhưng dưới tình huống đối phương đã để ý, trong Thủy Nguyệt ngục đột nhiên có thêm hai người đưa thức ăn vẫn quá bắt mắt. Từ một khắc họ trà trộn vào trong ngục trở đi, đã bước vào cạm bẫy Cửu đại nhân bố trí. Sau đó lại bảo họ đưa cháo, lại dẫn họ vào tù, dụng ý đơn giản là muốn dẫn hai người vào bẫy, giam họ luôn ở trong lao.

Bây giờ nghĩ lại, ngay cả rạch một kiếm trên cánh tay Văn Hành chỉ sợ cũng là kế hoạch đã nghĩ trước. Một khi hắn động thủ, độc dược lập tức phát tác, đương nhiên chắp cánh khó thoát; nếu hắn không động thủ, Cửu đại nhân cũng sẽ không để hắn trở về nhà, ắt sẽ giữ Văn Hành và Nhiếp Ảnh  lại, dễ tiếp tục đe dọa người khác.

Muốn trách chỉ trách hắn không đủ cảnh giác, nóng lòng cầu thành, tùy tiện động thủ, mới có thể thua trong tay Cửu đại nhân.

Ôn Trường Khanh nghe hắn kể lại một hồi, không khỏi cảm thán nói: “Người này thế tới hung hăng, đã chuẩn bị trước, chúng ta không để phòng người khác trúng kế cũng không thể làm gì. Bây giờ chỉ mong người chạy đi có thể truyền tin cho môn phái, đợi các tiền bối trưởng lão nghĩ cách cứu viện.”

Lúc này Văn Hành mới nhớ ra hỏi Ôn Trường Khanh: “Có những ai chạy được.”

Ôn Trường Khanh nói: “Lúc đó tình hình hỗn loạn, võ công đám người lại chưa khôi phục hết, cũng chỉ có người bạn kia của đệ liều chết cướp Long Cảnh thiếu hiệp, mở ra một con đường máu xông ra ngoài.”

Văn Hành gật đầu, vui mừng nói: “Cuối cùng cũng phái ra hai người đưa tin. Long thiếu hiệp và người bạn của ta đều là người trọng nghĩa giữ lời, biết chúng ta bị nhốt trong nhà tù, tất nhiên sẽ nghĩ cách cầu viện khắp nơi, tập hợp nhân mã tới cứu mọi người.”

Đám người nghe lời này, dù trong thời gian ngắn không có hy vọng thoát thân, lại lần nữa cảm ơn Văn Hành, mỗi người về chỗ cũ nghỉ ngơi không nhắc đến nữa.

Văn Hành nhìn qua căn nhà tù này, chỉ thấy ngoài Ôn Trường Khanh, còn có năm sáu đệ tử của Chiêu Dao sơn trang, Chử gia kiếm phái và các phái khác. Hắn kéo ống tay áo Ôn Trường Khanh, thấp giọng hỏi: “Tứ sư huynh, người dẫn đầu bắt các huynh đến, có muốn các huynh làm gì không?”

Ôn Trường Khanh đáp: “Trên đường không nói gì, tối hôm qua mới vừa sắp xếp lại nơi này, hắn đã tỏ rõ thân phận, muốn bọn ta viết thư cho sư môn, nói rõ chưởng môn các phái từ nhiệm, trả lại sông núi đất đai chiếm đoạt cho triều đình, hắn mới bằng lòng thả người. Loại yêu cầu vô lý này, trừ khi bọn ta điên rồi mới chịu đồng ý với hắn.”

Văn Hành: “Hắn tên gì? Lai lịch thế nào?”

“Tên họ không rõ ràng, nghe người khác xưng hô, đều gọi hắn là ‘Cửu đại nhân’.” Ôn Trường Khanh nói, “Về phần thân phận… Hắn tự xưng là nội vệ cung đình.”

Trước đó nghe được xưng hô “Cửu đại nhân” này Văn Hành đã có dự cảm, hiện giờ quả nhiên dự đoán trở thành sự thật. Quân địch lần này bọn họ gặp phải, tất nhiên là vị xếp cuối cùng kia trong chín đại cao thủ đại nội tiếng tăm lừng lẫy.

Bình luận

Truyện đang đọc