XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Nói nhảm, ta kén ăn khi nào

Ngày hôm nay đúng lúc là ngày mồng tám tháng chạp, dựa theo thông lệ năm trước, phu nhân của chưởng môn sẽ đích thân dẫn người nấu cháo gửi đệ tử các đỉnh núi, với mong muốn năm sau bình an. Hàn Tử Khởi có tâm tư khác, mượn cơ hội ôm lấy phần công việc, dẫn theo hai tiểu đệ tử, chủ động mang theo hộp cơm đi tới đỉnh Ngọc Tuyền.

Đầu tiên cô đến Tùng Hác đường bái kiến Tần Lăng, lại đưa cháo cho bốn đệ tử thân truyền, một phần còn lại sau cùng cho Sơn Tế viện. Hàn Tử Khởi mỉm cười dựa vào cửa, lại phát hiện trong nội viện chỉ có ba đệ tử, hỏi ra mới biết Văn Hành đã ra ngoài luyện kiếm, đến giờ vẫn chưa quay về.

Con ngươi Hàn Tử Khởi chuyển động, nói với mọi người: “Các sư huynh dùng từ từ, muội đi tìm Nhạc Trì sư đệ, nếu gặp được, sẽ bảo đệ ấy về.”

Dáng vẻ ngày thường của cô rơi vào trong mắt mọi người, đều biết cô đối với Văn Hành có phần khác biệt, đương nhiên họ không thể nói toạc ra, chỉ cười đùa nói: “Cảm ơn sư nương sư muội nhớ đến bọn ta.”

Hàn Tử Khởi từng nhìn thấy một lần Văn Hành luyện kiếm ở sau núi, đoán rằng hắn vẫn ở đó, lần theo trí nhớ ngày trước đi tìm, quả nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng gió ào ào. Trong lòng cô vui mừng, tăng tốc bước chân, đang định cất giọng gọi người, lại nghe thấy một giọng nói thiếu niên khác vang lên trước, gọi “Sư huynh”.

Hàn Tử Khởi lập tức đứng lại.

Âm thanh kiếm phá gió dừng lại, giọng nói của Văn Hành là sự ôn hòa cô chưa bao giờ nghe: “Ừ, không hiểu chỗ nào?”

Hàn Tử Khởi lách mình trốn sau một cây to, nhìn xuyên qua khe hở, chỉ thấy ngoài bìa rừng có một mảnh đất trống, Tiết Thanh Lan và Văn Hành đứng cùng nhau, trong tay hai người đều cầm kiếm, nghĩ rằng vừa rồi chắc là đang phá chiêu.

Tiết Thanh Lan hỏi: “Chiêu thức này thẳng kiếm bổ xuống, dĩ nhiên uy lực rất lớn, nhưng nếu đối phương đoán được tiên cơ, nghiêng người tránh đi, đệ lại không kịp thu thế, phải đối phó thế nào?”

“Hỏi hay lắm.” Văn Hành nói, “Nếu để cho người ta nhìn thấu chiêu thức, đúng là một sơ hở rất lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có giải pháp, nào phá một chiêu thử xem.”

Tiết Thanh Lan nghe lời rút kiếm tiến lên, hai người vung kiếm nhanh qua mấy chiêu, Văn Hành nói “Đến rồi!” vung kiếm thẳng xuống dưới, Tiết Thanh Lan lập tức nghiêng người né tránh, mũi kiếm sượt qua sợi tóc của y rơi xuống, quả nhiên chưa trúng. Nhân cơ hội này, Tiết Thanh Lan lập tức nối liền một chiêu “Trung lưu kích thủy”, ý muốn nửa đường chặn đứng Văn Hành, ai ngờ một kiếm này của Văn Hành lại chưa rơi xuống cuối cùng, nửa đường cổ tay xoay một cái, vậy mà cầm ngược chuôi kiếm, chạm nhẹ một cái lên huyệt đạo ở ngực phải của y.

Tiết Thanh Lan không ngờ tới hắn sẽ ra một chiêu như thế, thoáng chốc nửa người tê dại, hai chân mềm nhũn, ngã ngửa ra sau. Văn Hành tay mắt lanh lẹ kéo y về, buồn cười nói: “Xin lỗi, nhất thời vô ý, mạnh tay rồi.”

Tuyệt chiêu này bất ngờ đúng lúc điểm trúng huyệt đạo của Tiết Thanh Lan, nếu thật sự dùng nội lực, có thể đánh ngã y ngay tại trận, dù là Văn Hành cố gắng thu lực, cũng khiến y không thể cử động trong thời gian ngắn. Tiết Thanh Lan toàn thân vô lực nhũn trong khuỷu tay hắn, tức giận đến mức không muốn để ý người: “Đây là chiêu kiếm gì!”

Mặt mày Văn Hành tràn đầy ý cười, tiện tay lấy kiếm trong tay y, vô cùng tự nhiên cúi người bế Tiết Thanh Lan lên, đặt trên tảng đá lớn bằng phẳng bên cạnh.

Hàn Tử Khởi trơ mắt nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy khác thường, trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở lần đầu gặp gỡ, luôn cảm thấy hai người này hơi dính nhau quá mức. Văn Hành vẫn chưa đi, canh giữ bên cạnh Tiết Thanh Lan, vừa duỗi tay giữ lấy không để y ngã xuống, vừa dạy y vận công xông mở huyệt đạo như thế nào, lại chỉ dẫn: “Cách dùng kiếm, ở chỗ người kiếm hợp nhất, không chỉ phải biết dùng kiếm, cũng phải biết dùng vỏ kiếm chuôi kiếm, ngón tay cổ tay bả vai khuỷu tay, thậm chí trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, nếu mỗi một chỗ khắp người đệ đều có vũ khí sắc bén có thể làm người khác bị thương, còn lo người khác tìm sơ hở của đệ sao?”

Tiết Thanh Lan nhắm mắt vận khí một lát, cảm giác bủn rủn dần dần lui đi, cảm giác quanh thân lập tức khôi phục, y rời khỏi người Văn Hành, bất đắc dĩ nói: “Mệt cho huynh nói ra, sư huynh, ngoài huynh ra ai còn có thể nghĩ đến điều này? Người phàm bọn ta ngay cả kiếm cũng không luyện hiểu, thì khỏi suy nghĩ gì mà ‘trong lòng có kiếm’.”

Văn Hành bị y chọc cười, duỗi tay về phía Tiết Thanh Lan, nói: “Được rồi, nghỉ đủ thì đứng lên, hôm nay là mùng tám tháng chạp, về sớm nấu bát cháo làm ấm người.”

Trong hành động của hắn lộ ra dịu dàng gần như chói mắt, lạ lẫm đến mức không giống Nhạc Trì sư đệ mà Hàn Tử Khởi biết.

Từ lúc Văn Hành bái nhập Thuần Quân phái, vẫn đi về một mình, treo lên thật cao, hành động lời nói đều lạnh lùng, bỏ đàn sống riêng trong những tháng ngày trên đỉnh Ngọc Tuyền. Những năm gần đây, dù là giữa sư huynh đệ đồng môn, cũng không thấy hắn giảng giải kiếm pháp cặn kẽ như thế cho ai, chứ nói gì là tự tay ôm ai.

Hàn Tử Khởi đã từng mang ảo tưởng trong lòng, năm lần bảy lượt lấy lòng hắn, nhưng lại chưa bao giờ nhận được đáp lại. Văn Hành vô tình đến mức có dạo làm cô tưởng rằng người này vốn dĩ không hiểu tình yêu là gì, bây giờ mới hiểu được thì ra không phải người ta không biết, mà là cô không xứng.

Nhưng chỉ là một Tiết Thanh Lan, tại sao lọt vào mắt xanh của hắn, được hắn đối xử dịu dàng chứ?

Chút tưởng tượng đẹp đẽ trong lòng Hàn Tử Khởi từng bị Văn Hành năm lần bảy lượt bóp tắt, cũng không bằng lần này bị diệt triệt để. Dù sao cô cũng là thiếu nữ không rành sự đời, hôm nay chứng kiến hết thảy thực sự có phần vượt quá hiểu biết của cô, trong thời gian ngắn lòng rối như tơ vò, bây giờ không còn dám nán lại thêm nữa, lặng lẽ rời đi theo con đường lúc đến.

Cô thậm chí không đến Sơn Tế viện gọi hai đệ tử kia, bản thân mất hồn mất vía về đỉnh núi chính.

Bên kia Văn Hành và Tiết Thanh Lan đều không cảm thấy có người đến rồi đi, mắt thấy trời dần tối, hai người đang định trở về, đi chưa được bao xa, Tiết Thanh Lan chợt dừng bước, chốc lát sau nói sau lưng hắn: “Sư huynh ơi, tuyết rơi rồi.”

Trong màn mây xám ảm đạm, bông tuyết nhỏ như hạt muối rơi xuống dày đặc, lơ lửng trên mi mắt lọn tóc, phút chốc hóa thành giọt nước. Giờ phút này tiếng gió dừng lại, giữa trời đất mọi âm thanh đều lặng yên, trời cao rộng lớn vô ngần, chỉ có tuyết mịn bay tán loạn, giống như thế giới đóng băng.

Lại là tuyết đầu mùa của một năm.

Từ hôm nay trở đi, chính là năm thứ tư hắn mất đi người thân cha mẹ.

Trong cơn ác mộng của Văn Hành thường xuất hiện vùng trời này, có khi đi kèm với màu máu khắp nơi, có lúc là ánh lửa ngút trời, nhiều thời điểm hơn chỉ là vùng quê hoang tàn vắng vẻ. Trên đường chân trời ở xa có chấm đen nhỏ, hình như là Thiên Thủ thành, lại như là Nhữ Ninh thành, hắn bôn ba trong đất tuyết trắng xóa, luôn cảm thấy mình mất đi vật gì đó rất quan trọng, lại mãi mãi không đến được nơi muốn đến.

Mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, cho dù ở đâu, vẫn còn cảm giác lạnh buốt thấu xương.

Hắn kinh ngạc đứng đó, ngưng mắt nhìn về phía chân trời, không giống ngắm cảnh, ngược lại như bị thứ gì đó đè lại. Tiết Thanh Lan cảm thấy bất thường, đi tới gần thấp giọng hỏi: “Sư huynh?”

“Hửm?”

Văn Hành bỗng nhiên hoàn hồn, mờ mịt trong mắt tản đi, ánh mắt thoáng cái rơi vào trong mắt Tiết Thanh Lan, lại thấy y hơi nhón chân, giơ tay phủi tuyết nhỏ vụn rơi trên vai và đỉnh đầu giúp hắn.

Dáng vẻ tập trung của Tiết Thanh Lan khiến Văn Hành bất giác nhớ đến A Tước, những phiền muộn nổi lơ lửng trong những năm này đột nhiên rơi xuống chỗ thực, ngay cả trời tuyết mênh mông cũng thê lương theo đó.

“Thất thần à?” Tiết Thanh Lan khẽ hỏi.

“Đúng rồi.”

Ánh mắt Văn Hành dịu dàng mà sâu xa, vô cùng đẹp, lại giấu đi sự thương cảm khó tả, Tiết Thanh Lan giật mình quên mất đêm nay đêm nào, thuận theo lời nói của hắn hỏi: “Nghĩ đến cái gì?”

Với tác phong làm việc ngày thường của y, dứt khoát sẽ không có câu truy vấn này, nhưng tuyết lớn hình như tạm thời chia cắt bọn họ với nhân gian, khiến y cam tâm tình nguyện cởi gông xiềng, cẩn thận từng li từng tí bước một bước về phía đối diện.

Văn Hành im lặng không lên tiếng phủi tuyết rơi trên vai y, Tiết Thanh Lan cho rằng hắn không muốn trả lời, lại nghe Văn Hành nói: “Ba năm trước đây, bên cạnh ta cũng có một cậu bạn nhỏ.” Hắn làm dấu tay bên eo Tiết Thanh Lan, “Cao khoảng chừng này, gầy gò nho nhỏ, mặt mũi không đẹp như đệ, xem như thanh tú. Nhưng giống như đệ, luôn luôn ăn không no.”

Tiết Thanh Lan hơi dở khóc dở cười: “Nói bậy, ta ăn không no lúc nào?”

Văn Hành cười khẽ một tiếng, có mấy phần tự giễu, không tiếp lời nói của y, tự nói tiếp: “Tính tình của ta có thể là trời sinh không nhìn nổi người khác ăn không no. Lần đầu tiên gặp nó trong một ngôi chùa, nó trộm táo trên cây ở khách viện, giống con chim sẻ xám nhỏ, ta cảm thấy nó đáng thương nên cưỡng ép giữ nó lại.”

“Khi đó ta nói với nói, đi theo ta, có thể ăn no mặc ấm, không phải ăn đói mặc rách, lang thang tứ xứ, nó tin, ta cũng tưởng rằng thế sự có thể như ta mong muốn. Ai ngờ ngày hôm sau, bên ngoài bỗng truyền đến tin dữ cửa nát nhà tan, ta bắt đầu chạy trốn, chuyện hứa hẹn không làm được chuyện nào cả, nó theo ta màn trời chiếu đất, đã chịu rất nhiều khổ.”

“Sau đó thì sao?”

“Chạy trốn hơn mười ngày, ta ốm nặng một trận, ốm đến mức sắp chết, nó mạo hiểm vào thành mua thuốc cho ta, trăm cay nghìn khổ mang thuốc về, nhưng bất hạnh mất mạng trong tay kẻ ác.”

Tiết Thanh Lan cứng đờ, vẻ mặt quái lại hỏi: “Nó… người bạn nhỏ của huynh đã qua đời rồi?”

Suy nghĩ của Văn Hành vẫn chìm trong hồi ức, không để ý đến vẻ mặt của y: “Sau khi chuyện xảy ra ta bảo người quay lại tìm kiếm, tiệm thuốc nó đi qua, quán trọ bên cạnh đều bị đốt thành một mảnh đất trống.”

“…”

“Vậy là ngày nó đi cũng có tuyết rơi,” Tiết Thanh Lan cẩn thận hỏi, “Hay là sư huynh nhìn ta rồi nhớ đến nó?”

“Mùa đông năm đó có bão tuyết, trên đường ta chạy trốn luôn có tuyết rơi, bởi vậy tuyết đầu mùa mỗi năm không khỏi nhớ đến chuyện xưa.” Văn Hành cúi đầu nhìn y, nở nụ cười rất nhạt, “Đừng nhạy cảm. Cố nhân đã rồi, đệ là đệ, nó là nó, nói giống nhau thú thật cũng chỉ có một điểm, ta vẫn chưa đến mức nhận lầm.”

Tiết Thanh Lan: “... À.”

Y im lặng chỉ chốc lát, chưa từ bỏ ý định hỏi Văn Hành: “Thật sự chỉ có một điểm tương tự?”

Văn Hành đầy nỗi buồn, bị câu hỏi này của y quấy nhiễu có phần không buồn nổi, sợ y nhạy cảm, đành phải giải thích nói: “Một điểm tương tự mà ta nói, là hai người đều thích leo cây. Về phần cái khác, cũng không giống lắm, khi còn bé nó rất đáng yêu, cũng không kén ăn.”

Tiết Thanh Lan không thích khóc lại kén ăn: “Nói nhảm, ta kén ăn khi nào?”

Văn Hành: “Đệ thích ăn táo đỏ không?”

Tiết Thanh Lan á khẩu không trả lời được.

“Ta cũng muốn cho nó bình an lớn đến tầm tuổi đệ.” Văn Hành xoa tóc Tiết Thanh Lan, nghiêm túc nói: “Nhưng thế sự không thể thay đổi, nghĩ viển vông vô dụng, gửi gắm cũng vô dụng, nếu ta trộn hai người làm một thể, chẳng phải vừa không tôn trọng nó, lại phục lòng đệ?”

Cho nên hắn yên lặng nuốt tất cả buồn nhớ xuống, không nói cho người ngoài, tình nguyện đau thấu tim gan vào tuyết đầu mùa hằng năm, cũng không chịu thỏa hiệp, không chịu quên mất.

Có thể được một người như vậy đặt ở trong lòng, dù là chỉ chiếm một tấc vuông, cũng đủ để chống đỡ qua trăm kiếp ngàn khó rồi.

Hốc mắt Tiết Thanh Lan tự dưng nóng lên, sợ thất thố nên vội vàng chớp mắt nhịn xuống, kéo ống tay áo Văn Hành đổi chủ đề: “Tuyết rơi lớn rồi, không phải nói muốn về nấu cháo à? Minh Châu không đón mùng tám tháng chạp, ta vẫn chưa biết tập tục này của các huynh là gì.”

Thời gian hai người đứng nói chuyện, rất nhiều tuyết đã rơi xuống đầu vai, mặt đất cũng tích một lớp tuyết mỏng. Văn Hành biết y không muốn nhắc nhiều đến chuyện đau lòng nữa, bèn thuận lời nói của y bảo: “Được, vậy thì về thôi.”

Dãy núi xa xa kéo dài, màn tuyết vắng lặng, hai hàng dấu chân trên mặt đất kéo dài mãi đến cuối rừng cây, lại tiếp tục bị tuyết mới che giấu, trắng toát trải rộng ra đầy đất không dấu vết.

Bình luận

Truyện đang đọc