XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Gió lốc không thổi suốt sáng, mưa rào không suốt cả ngày

Quả thực hắn khác trước kia khá nhiều.

Quá khứ Văn Hành ép mình rất căng, trong lòng hắn chán nản nhiều lắm, không thích gần gũi với người khác sẽ không xen vào việc của người khác, càng không rảnh đi chú ý phong cảnh bốn mùa, phong hoa tuyết nguyệt. Bốn năm trong cốc, hắn thực sự rất nhàm chán, không có đồ vật gì có thể ngắm nhìn, có khi chỉ có thể nhìn trời thất thần.

Dần dà, thậm chí luyện thành bản lĩnh thần kỳ xem thiên tượng dự đoán mưa tuyết.

Tự nhiên là bảo tàng vô tận của tạo hóa, từ xưa đến nay, rất nhiều võ học đều là du sơn ngoạn thủy, trong lúc bay bổng tự soi chợt có được. Văn Hành không phải người vụng về, lúc trước hắn không hao tốn tâm tư ở mặt này, về sau bị kẹt ở u cốc, dần dần ngộ ra, hiểu sơn thủy cỏ cây tự có con đường đơn giản nhất, có thể rời tầm mắt của mình khỏi một tấc vuông trước mặt, nhìn về phía trời đất bốn biển thay đổi không lý do.

Kể từ đó, hắn nhảy ra khỏi lao tù vẽ trên mặt đất, lòng dạ trong sạch rộng lớn, khác biệt với phong độ lúc trước.

Tiết Thanh Lan bị hắn kéo lại, sóng vai trốn dưới dù với hắn, trong hô hấp thở thấm đầy mùi mưa ẩm ướt trong mát, lại không hoàn toàn là rét lạnh. Nhiệt đột nửa bên người Văn Hành thuận theo chỗ hai người dán vào nhau cuồn cuộn không ngừng truyền tới, ngoại trừ quần áo dính mưa có vẻ hơi nhếch nhác, cũng không có gì không tốt.

Y nghĩ như vậy, nôn nóng trào lên trong lòng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Tiết Thanh Lan lắc đầu nở nụ cười.

Văn Hành hỏi: “Cười cái gì?”

Tiết Thanh Lan nói: “Nấu rượu nghe mưa dĩ nhiên nhã nhặn, chúng ta đứng ngốc ở đây xem giông tố, cũng vẫn có thể xem là một chuyện vui nhân gian.”

Văn Hành bật cười: “Hẳn là một chuyện vui chứ không phải một chuyện ngu xuẩn?”

Tiết Thanh Lan nghĩ ngợi, thở dài nói: “Ngu thì ngu thôi, làm đồ ngu không buồn không lo, hình như cũng rất vui sướng.”

Dù sao chỉ cần ở cùng Văn Hành, sự tình luôn phát triển ngoài dự liệu, lúc này ngu dại điên cuồng cũng không quan trọng, đời người khó có được nhất ngược lại là không nghĩ gì cả.

Văn Hành vừa che dù vừa cười nói: “Ta chỉ muốn cho đệ ngắm mưa, không hỏi lý tưởng của đệ, cũng không cần thẳng thắn nhanh như vậy.” Cảm giác được Tiết Thanh Lan nhéo một cái trong lòng bàn tay hắn, Văn Hành túm lấy ngón tay không thành thật kia, ngược lại nói sang chuyện khác: “Hôm nay ta xem kiếm pháp đệ biểu diễn trên lôi đài, nhanh chóng ác liệt có thừa, lực lượng dự trữ không đủ. Có phải do lâu lắm không luyện nên ngượng tay?”

Ngày thường Tiết Thanh Lan phần lớn dùng dao, hôm nay để phù hợp với tình thế của đại hội luận kiếm, cho nên chỉ mang theo kiếm, nhưng trước mặt Văn Hành y có phần chột dạ, nên không giải thích cặn kẽ mà ậm ờ nói: “Là ta học nghệ không tinh.”

Văn Hành thản nhiên liếc nhìn Tiết Thanh Lan, không đồng ý cũng không phải đối, lại nói: “Lúc trước ta đã nói với đệ, sức khỏe của đệ không mạnh mẽ như người khác, cứng đối cứng là lựa chọn tệ nhất. ‘Gió lốc không thổi suốt sáng, mưa rào không suốt cả ngày’, chưa kể thế gian này còn rất nhiều mưa rền gió dữ lớn hơn đệ. Hôm nay đơn thuần là mèo mù vớ phải chuột chết, ngày sau đối địch nếu còn dùng kiếm như buổi sáng, trước sau gì có một ngày đệ sẽ chịu thiệt ở đây.”

Võ công của Tiết Thanh Lan đặt trong nhóm thanh niên tài tuấn tham gia đại hội luận kiếm ở núi Ti U xem như cao siêu, vào trong miệng hắn lại biến thành “Mèo mù vớ được chuột chết”. Nếu Tiết Thanh Lan là người khác sẽ nổi cáu đánh người, nhưng kiếm pháp của y được Văn Hành tay cầm tay dạy dỗ, Văn Hành với y mà nói xem như nửa thầy, bởi vậy cũng không dám cãi lại chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy.

“‘Lấy nhu thắng cương, lấy lực phá khéo, tùy thời hành động, thuận thế mà đi’, mười sáu chữ này học và dùng linh hoạt, đừng bị khí phách nhất thời mê muội đầu óc, càng không thể… “

Hắn dừng lại một lát, Tiết Thanh Lan không hiểu hỏi: “Cái gì?”

Văn Hành liếc nhìn y một cái thật sâu, giơ tay nhấn lồng ngực y một cái: “Không thể không xem tính mạng của mình ra gì.”

“Nói bậy, ta không muốn sống khi nào.”

Tiết Thanh Lan vừa nghe đã biết hắn vẫn canh cánh trong lòng về chuyện so kiếm buổi sáng, hơi chột dạ ngoắc tay hắn, thở dài giống như chuyện thật: “Mấy năm nay ta bị việc vặt vãnh quấn thân, võ công chỉ có thể xem như qua quýt bình thường. Hầy, hồi nhỏ đã đánh không lại huynh, bây giờ càng đánh không lại.”

Tay trái Văn Hành bị y cầm, cảm giác kiếm pháp của y không tiến bộ nhưng làm nũng thành thạo hơn: “Đang yên đang lành, ta đánh đệ làm gì?”

Tiết Thanh Lan thầm nói: “Cái này khó nói, con người huynh từ trước đến nay nhìn không thấu, bảo ta chờ huynh, đi cái là bốn năm không có tin tức, bây giờ lại nói không đánh ta, ai biết ngày nào sẽ xách kiếm tìm tới.”

Văn Hành bị y chọc giận cười, nhưng nghĩ lại lời này của Tiết Thanh Lan chưa chắc không phải là không có nguyên nhân. Con người chỉ cần từng đau một lần, lần tiếp theo sẽ không dễ dàng tin lời hứa hẹn nữa.

“Nửa bộ kiếm pháp trước kia ta dạy cho đệ, còn nhớ không?”

Tiết Thanh Lan gật đầu, nói: “Đương nhiên nhớ, đáng tiếc năm đó ta ngu dốt, không học hết. Hôm nay trên Thừa Lộ đài thấy huynh dùng hai chiêu kia, tuyệt diệu hơn lúc trước. Phải rồi, hai chiêu trước nếu đã đặt tên rồi, vậy bộ kiếm pháp này rốt cuộc tên là gì?”

Văn Hành chỉ mỉm cười không đáp.

Tiết Thanh Lan không hiểu, buồn bực nói: “Không có tên? Hay là không thể nói? Một bộ kiếm pháp có gì mà không thể nói?”

“Về sau có cơ hội sẽ nói cho đệ biết.” Văn Hành bảo, “Nói chuyện chính, chúng ta lập một giao ước.”

Tiết Thanh Lan: “Giao ước gì?”

Văn Hành nói: “Nếu thật sự có một ngày, đệ và ta đến hoàn cảnh không thể không rút kiếm đối mặt, chỉ cần đệ dùng bất kỳ một chiêu nào trong bộ kiếm pháp kia, ta lập tức ném kiếm nhận thua.”

“Hành ca!”

Tiết Thanh Lan bỗng nhiên nâng giọng lên quát hắn dừng lại, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc giận giữ bén nhọn rõ ràng, nhưng sự thất lễ đó nhanh chóng bị chính y cưỡng ép kìm nén lại. Tiết Thanh Lan nhìn chằm chằm Văn Hành, mọi loại cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng đi ra cũng chỉ có một câu khẩn cầu gần như bất lực: “Huynh đừng như vậy.”

“Nếu ta trở về rồi, thì sẽ không thật sự khiến đệ đi đến một bước này, để phòng ngừa vạn nhất thôi.” Văn Hành phủi giọt nước ở đầu vai, kiên nhẫn an ủi y, “Đổi cách nói khác, xin lỗi không thể chỉ nghe ngoài miệng nói vui vẻ, cũng nên đưa ra thành ý. Xem như ta nhận lỗi với đệ, được không?”

Thái độ của hắn thả lỏng tự nhiên, giống như thật sự chỉ vì dỗ dành y, không có một chút xíu suy tính khác.

Nhưng sao có thể chứ? Hắn rõ ràng là người thông minh tinh tế.

Tiết Thanh Lan nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay Văn Hành khoác trên vai trái của mình, không nói rõ là nhận mệnh hay cam chịu, thấp giọng nói: “Huynh biết trước rồi.”

Văn Hành giống như không nghe thấy, giũ nước mưa trên dù, nói, “Mưa nhỏ rồi, chúng ta đi tìm quán trọ tắm rửa thay quần áo.”

Hắn cố ý giả ngu, Tiết Thanh Lan lại không ngốc.

Văn Hành vừa vặn biết được y sợ nhất điều gì, mới có thể chuẩn xác cho y uống một viên thuốc an thần.

Những năm qua y làm hết thảy chuyện tà đạo bất nghĩa, âm hiểm độc ác, không sợ người khác chỉ trích thóa mạ, chỉ không muốn để một người thất vọng về y.

Mà bây giờ người này nói, nếu ngày sau ngõ hẹp gặp nhau, hắn bằng lòng buông kiếm nhận thua trước.

“Hành ca, đã nói đến mức này.” Tiết Thanh Lan đứng dưới dù, hỏi từng câu từng chữ, “Huynh không có gì muốn hỏi ta sao?”

“Đệ sẵn lòng nói, đương nhiên sẽ nói cho ta, ta cần gì phải hỏi? Đệ không muốn nói, ta hỏi, đệ còn phải hao tâm tổn trí bịa lời nói dối, ta cũng không nghe được lời nói thật, đây chẳng phải vô cớ tấm tức à?” Văn Hành nói, “Thanh Lan, ta cảm thấy đệ có chút hiểu lầm về ta.”

“Có một số việc ta biết, vẻn vẹn cũng chỉ là biết được thôi, không nói ra, là vì ta tin đệ biết mình đang làm gì, cũng tin ta không nhìn lầm người.” Ánh mắt hắn dịu dàng lướt qua người Tiết Thanh Lan, giống như tia nước uốn cong rửa đi bụi bặm, “Ta không phải thánh nhân, cũng không có sở thích ép đệ làm thánh nhân, càng sẽ không bắt kẻ khác đánh giá định tội cho đệ. Nếu đệ thật sự cảm thấy mình nợ ai thiếu ai, thì sẽ dốc sức đền bù, không cần nhất định phải đến chỗ ta xin một trận mắng mới có thể an lòng.”

Tiết Thanh Lan: “...”

“Nói ra, ta cũng có chuyện rất tò mò: Những lời này ta nói đi nói lại hai lần, tại sao đệ vẫn cảm thấy ta muốn mắng đệ nhỉ? Lúc trước ta đối xử với đệ nghiêm khắc quá à?”

Lời này rất khó đáp, Tiết Thanh Lan cũng nói không rõ ràng, chỉ im lặng không lên tiếng kiên quyết lắc đầu.

Văn Hành nghĩ đến chuyện lúc trước, ít nhiều cũng có thể hiểu tâm trạng của Tiết Thanh Lan: Y và Tiết Từ không có tình cảm sư đồ, ngày thường có lẽ cũng không có trưởng bối khác dạy dỗ y, Văn Hành giống như người anh trai duy nhất của y. Bây giờ tự cảm thấy đã làm chuyện sai lầm, vừa sợ Văn Hành vì vậy mà chán ghét xa lánh y, trong lòng lại vô cùng tủi thân không chỗ giãi bày, mới tự phân cao thấp với chính mình.

Suy cho cùng, vẫn là trong những năm này không có ai làm bạn, khiến y vô cớ đi rất nhiều đường quanh co, chịu quá nhiều đau khổ.

“Nếu đệ không hiểu, hôm nay ta sẽ phân biệt rõ ràng cho đệ.” Văn Hành nói: “Ta chỉ có ba yêu cầu đối với đệ năm đó đã từng đề cập, từ nay về sau đều như thế, đệ chỉ cần có thể làm được, cái khác ta mặc kệ; nhưng nếu đệ không làm được, ta sẽ thật sự ra tay.”

Tiết Thanh Lan hoàn toàn không nhớ nổi hắn đề cập đến chuyện này khi nào, nhất thời ngớ ra.

Dáng vẻ y từ khí thế phách lối thoáng cái rơi vào mê man rất thú vị, Văn Hành thấy vậy không nhịn được cười một tiếng, chế giễu nói: “Quên rồi? Có thể thấy được cũng không để ta ở trong lòng.”

Trong vòng ba tháng trên núi Việt Ảnh, Văn Hành dạy bảo y thực sự không ít, Tiết Thanh Lan cố gắng nhớ lại, lại vẫn không có manh mối.

“Ăn no, ngủ ngon, chăm chỉ luyện công.” Văn Hành xích lại gần ép hỏi y, “Ta nói vậy đúng không? Đệ sờ lương tâm nghĩ xem, trong ba điều này đệ làm được cái này, còn dám ở đây dính líu với ta?”

Tiết Thanh Lan: “...”

Dường như y thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy hơi nước xung quanh đều nặng nề rơi vào trong mắt, đầy đến mức sắp tràn ra.

“Ăn no, ngủ ngon, chăm chỉ luyện công. Chờ ta đi tìm đệ.”

Đây là câu nói cuối cùng Văn Hành đã nói với y khi từ biệt vào năm đó. Từ đó về sau, Tiết Thanh Lan chưa bao giờ gặp lại Văn Hành. Có khi y thậm chí nghi ngờ mọi thứ đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan, là y giãy giụa trong bể khổ đến hết hy vọng rồi, mới nhầm mộng cảnh thành hiện thực.

“Là ta không làm được,” Tiết Thanh Lan thấp giọng tự nói, “Cho nên…Huynh mới không đến.”

Gió mát thổi mưa, táp thẳng lên mặt y, Văn Hành nghiêng người che Tiết Thanh Lan ở dưới dù: “Không đúng, đồ ngốc, là vì đệ đã làm được một câu phía sau, cho nên ta sẽ không đi nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc