XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Một cái cống ngầm, nhắm mắt cũng lội qua được

Hôm sau trời vừa sáng, sắc trời hừng đông, đã có rất nhiều người lần lượt lên núi. Văn Hành và Nhiếp Ảnh rửa mặt ở con suối trong rừng xong, lại ăn chút lương khô no bụng, mới đội mũ rộng vành, khởi hành lên núi Ti U.

Chử gia kiếm phái kinh doanh ở Thác Châu mấy năm, thế lực khổng lồ. Cả núi Ti U có hai cái lớn bằng núi Việt Ảnh, đều bị Chử gia kiếm phái chiếm cứ, mấy ngàn anh hùng hào kiệt tới đây dự hội, lẻ tẻ trong núi, cũng lộ vẻ thưa thớt, đủ thấy đất rộng lớn.

Đường núi xa xăm, cách mấy bước, sẽ có đệ tử của Chử gia kiếm phái phát nước trà ở bên đường, tiếp đón khách đến. Bọn Văn Hành tới đúng lúc, bắt gặp một nhóm Bác Sơn phái lên núi, hai người đi theo sau đám người, được đệ tử Chử gia dẫn lên núi.

Núi Ti U phong cảnh tuyệt đẹp, vừa có ngọn núi hiểm trở kiệt xuất, cũng có thác nước chảy xiết, cảnh sắc lại khác núi Việt Ảnh và khe núi sâu. Văn Hành nhìn phong cảnh chốc lát, chợt nhớ đến một chuyện, nhỏ giọng hỏi Nhiếp Ảnh: “Đại ca, không phải Bác Sơn phái luôn luôn giỏi về đao pháp à, sao cũng dẫn nhiều người đến góp vui đại hội luận kiếm như vậy?”

Nhiếp Ảnh sớm biết huynh đệ của hắn ta ở núi sâu nhiều năm, không biết nhiều về chuyện võ lâm, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Đại hội luận kiếm ai cũng có thể lên đài, tranh đoạt danh tiếng thiên hạ đệ nhất kiếm khách. Trong Bác Sơn phái không thiếu người giỏi biết dùng kiếm, đi lên so tài thắng là được lợi không công, thua cũng không lỗ. Vả lại đại hội luận kiếm do Chử gia kiếm phái dốc hết sức lo liệu, mời anh hào khắp thiên hạ, với biểu hiện danh vị và địa vị của họ trong võ lâm, việc này nói trắng ra đơn giản là tâng bốc lẫn nhau, công phu trên thể diện, nhưng vì hòa khí hai phái, Bác Sơn phái cũng phải đến tham gia.”

Văn Hành liếc nhìn hắn ta, trong lòng tự nhủ Nhiếp Ảnh nhìn là khách giang hồ tiêu sái phóng khoáng, không ngờ tâm tư cũng rất tinh tế, hiểu rất nhiều. Hắn gật đầu phụ họa nói: “Chử gia kiếm phái dã tâm không nhỏ, nắm quyền hành của đại hội luận kiếm trong tay, tương lai được nhiều người ủng hộ, nói không chừng đại hội luận kiếm này sẽ biến thành đại hội võ lâm.”

Trong mắt Nhiếp Ảnh hiện lên vẻ khác lạ, lập tức cười nói: “Họ tự luận kiếm luận đao, chuyện của nhân vật lớn chúng ta cũng không quản được, kệ họ thôi.”

Văn Hành chỉ mỉm cười không nói, theo đám người cùng tiến lên.

Vừa đi được khoảng thời gian uống cạn chén trà, trước mắt xuất hiện một kẽ nứt cực sâu, rộng hơn mấy trượng, bên dưới là khe nước đá loạn, hai bên bờ không có cầu nối, chỉ có một dây sắt nối liền. Ngày mùa hè chói chang, cơn gió thổi lên từ dưới khe mang theo hơi lạnh, giống như lưỡi dao quét qua da thịt, khiến người rùng mình.

Rất nhiều người bị vây ở đây, không dám tùy tiện đi lên dây sắt rỉ loang lổ kia, đang nôn nóng, thấy đệ tử Chử gia tới đây, đều xông tới như ong vỡ tổ, la hét ầm ĩ nói: “Sao chỗ này không có cầu nối?”

“Ngay cả cây cầu cũng không có, đây là lẽ đãi khách gì!”

Học trò Chử gia kia nói chuyện dù lịch sự, trên mặt lại có vẻ ngạo nghễ, không nhanh không chậm nói: “Muốn đến Thừa Lộ đài của tệ phái, đi đường này nhanh nhất. Các vị anh hùng nếu không muốn đi dây sắt, có thể đi đường vòng từ phía Tây lên, bên kia là đường núi do sức người mở, nhưng chậm hơn.”

Đám người vừa nghe lời này, lập tức hiểu, biết “lạch trời” này cũng là một phần của đại hội luận kiếm, dùng để đào cát lấy vàng, sàng một bộ phận võ lâm không giỏi, thuần túy là mèo ba chân đến tham gia náo nhiệt. Song trước mặt nhiều người như vậy, không ai muốn rụt rè, làm người đầu tiên đi đường vòng, nhưng không ai dám đích thân lên đi thử dây sắt kia, dù sao vách đá cực sâu, lỡ như rơi xuống, nói nhẹ cũng phải ngã nửa tàn.

Đệ tử Chử gia dẫn đường kia chuyển sang đám người Bác Sơn phái, trong mắt mang cười, giơ tay lên nói: “Mời chư vị trước.”

Lần này Bác Sơn phái tới có trẻ có già, gặp khe sâu này, mấy người thiếu niên không khỏi lộ vẻ mặt sợ hãi. Lúc đang đối mặt nhìn nhau, một người đàn ông để râu dài vượt qua đám người, cất cao giọng nói: “Nếu sư điệt nói con đường này nhanh nhất, vậy thì đi đường này.” Nói xong bỗng nhiên duỗi tay, túm lấy giữa lưng một đệ tử, vận khinh công lên, đạp lên dây sắt chạy nhanh về bờ bên kia.

Có ông ta mở đầu, đệ tử còn lại của Bác Sơn phái học theo, người lớn tuổi khinh công tốt mang theo đệ tử trẻ tuổi, người này nối tiếp người kia đi qua trên dây sắt. Nhóm giang hồ hào kiệt năm bè bảy mảng thấy thế, cũng nhao nhao tìm đồng bạn xin giúp đỡ, bây giờ không có đồng bạn, thì lấy tiền lấy bạc nhờ người giúp đỡ, còn lại những người vừa nghèo võ công vừa kém, đành phải theo chỉ dẫn của học trò Chử gia, đi về phía Tây tìm đường lên núi khác.

Văn Hành xem náo nhiệt đủ rồi, đợi đệ tử Chử gia kia cũng phi thân đến bờ bên kia, quay đầu hỏi Nhiếp Ảnh: “Đại ca có thể đi qua không? Nếu không tiện, ta dẫn huynh.”

Nhiếp Ảnh “hầy” một tiếng, chê hắn chuyện bé xé ra to: “Một cái cống ngầm, nhắm mắt cũng lội qua được. Cánh tay nhỏ của đệ còn muốn xách ta đi qua, cũng không sợ đau cổ tay.”

Văn Hành không biết nội công hắn ta sâu cạn, nhưng lúc đi đường cùng hắn, lộ trình hai người không khác nhau nhiều, nghĩ rằng khinh công của Nhiếp Ảnh chắc không kém, thế là theo hắn ta, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Khinh công của hắn tự nhiên vô cùng, cả người giống một cơn gió mát, dán vào sợi dây trượt ra, dây sắt không lung lay lấy một lần, hắn đã bình yên đến đối diện.

Nhiếp Ảnh thì đạp trên dây sắt như đám người Bác Sơn phái, vừa sải bước ra vài thước, động tác như giông tố, phi thân vọt sang bờ bên kia. Lúc Văn Hành đứng vững, hắn ta cũng từ giữa không trung rơi xuống đất.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Nhiếp Ảnh bùi ngùi nói: “Công phu khinh thân này của huynh đệ, khiến ta rất khâm phục.”

Bên kia vẫn có khách lẻ tẻ nán lại, thấy hai người họ vừa phóng khoáng, vừa nhanh chóng, qua khe sâu như giẫm lên đất bằng, còn dư sức hơn trưởng bối Bác Sơn phái vừa rồi, đều vỗ tay lớn tiếng khen hay nói: “Công phu rất giỏi!”

Văn Hành nghe bên kia truyền đến tiếng hô từ xa, kéo mũ rộng vành xuống, che khuất gương mặt, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lại đi qua một đoạn đường, vòng qua một mảng đá kỳ lạ lởm chởm, chỉ thấy đất bằng đột nhiên có vách đá to lớn nhô lên, giống như một tấm chắn tự nhiên, chặn mọi người kín kẽ trên đường núi.

Nơi vách đá đi qua gió thổi mưa xói mòn, nham thạch nổi lên rất ít, hiểm trở lại trơn tuột, cũng may bên cạnh còn có dây leo đường biên sinh ra do trải qua nhiều năm, có thể mượn lực leo lên. Lúc họ đến vừa hay đuổi kịp đám người Bác Sơn phái lên núi, vẫn là phương pháp qua khe nước phía trước, một lớn dẫn một nhỏ. Nhưng thẳng từ trên xuống dưới lại khó hơn qua dây sắt trên không, vách đá cao vút lạ thường, chưa bao lâu, đã có đệ tử Bác Sơn phái hết sức lực chống đỡ, hoặc là vô ý đạp hụt, ngã xuống từ nửa đường.

Bác Sơn để lại một sư thúc ở dưới tiếp ứng, các đệ tử rơi xuống dù không đến mức ngã bị thương, nhưng rơi xuống từ độ cao như vậy, trong thời gian ngắn khó lấy can đảm leo lên lần nữa. Một nhóm người cuối cùng ngã xuống non nửa, vẻ mặt sư thúc kia hơi khó coi, nhưng trước mặt nhiều người không tiện phát ra, đành phải hậm hực mang theo các đệ tử đi đường vòng.

Văn Hành ngưng mắt nhìn một lát, cười nói: “Thú vị.”

Thoạt đầu hắn còn đang suy nghĩ nếu mấy ngàn người cùng nhau tiến lên, đại hội luận kiếm này sẽ phải trở thành chợ bán thức ăn, không ngờ Chử gia kiếm phái lấy hai nơi hiểm yếu nửa đường sàng đi rất nhiều người, đoán chừng cuối cùng có thể tới đỉnh núi chỉ có các phái tinh nhuệ. Vài trăm người này lại chém giết lẫn nhau, người đắc thắng cuối cùng, đương nhiên cũng không thẹn với danh tiếng “Thiên hạ đệ nhất”.

Nhiếp Ảnh hỏi: “Còn đi lên được không?”

Trong lúc nói chuyện không ngừng có người thử leo lên lại rơi xuống, có người đỡ còn tốt, không có ai đỡ ngã gãy chân cũng rất nhiều. Văn Hành ở trong khe núi sâu bốn năm, mỗi ngày xem vách đá như đường đi, suýt nữa luyện thành khỉ lông vàng, vách đá này với hắn mà nói cùng lắm là một bữa ăn sáng. Hắn gật đầu, ngược lại nhìn về phía Nhiếp Ảnh, hỏi: “Đại ca cảm thấy thế nào?”

Nhiếp Ảnh nghiêm túc nói: “Ngu huynh miễn cưỡng thử một lần, nếu không thành, nửa đường rơi xuống, cũng chỉ đành chán chường đi về nhà.”

Văn Hành biết võ công hắn ta không yếu, lại có mình ở bên giúp đỡ, nên sẽ không xảy ra đường rẽ gì, vì vậy nói: “Được, đại ca leo từ đây lên, chú ý dưới chân.”

Nhiếp Ảnh hỏi; “Còn đệ?”

Văn Hành nói: “Đệ ở trong núi hoang dã quen rồi, không cần cái đó. Đại ca cứ yên tâm đi lên là được.”

Nhiếp Ảnh đến bây giờ không tò mò nội tình của Văn Hành, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được võ công hắn cao cường, hơn xa mình, lúc này không do dự nữa, đi tới dưới vách đá, duỗi tay bám vào dây leo, thầm vận một hơi. Hắn ta tự biết khinh công không đủ, chỉ có thể dựa vào lực cánh tay bù vào, thế là bàn chân và hai tay cùng dùng sức, thân như con khỉ, nhanh chóng trèo lên.

Văn Hành thấy động tác hắn nhanh nhẹn, lên rất thuận lợi, cũng nhún người nhảy lên, lại không đi theo dây leo, mũi chân đạp nhẹ lên chỗ núi đá nhô ra. Người như chim bay trên trời, ống tay áo bồng bềnh, lên mấy trượng như diều gặp gió, không đợi hạ xuống, lại lần nữa đạp đá mượn lực, mấy hơi thở ngắn ngủi, đã tới giữa vách đá.

Dáng người nhanh nhẹn tiêu sái, không thể gọi tên, hào sĩ giang hồ bên dưới thấy mà ngây người, nhao nhao kinh ngạc nói: “Người này là cao thủ ở đâu? Khinh công lợi hại vậy!”

Nhiếp Ảnh vừa ngẩng đầu lên, đã thấy bóng dáng hắn nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua mình, sắp trèo lên đỉnh núi, trong lòng vừa kính vừa sợ, đang định tăng thêm sức lực, bên tai bỗng vang lên một tiếng thét sợ hãi. Tiếng gió chợt sít, một bóng đen to đùng từ trên trời giáng xuống, Nhiếp Ảnh vô thức tránh sang bên, một người rơi thẳng từ trên sườn núi xuống.

Hai người vốn nên sượt qua nhau, ai ngờ người kia trong tình huống cùng đường mạt lộ, không biết sức lực ở đâu ra, bỗng nhiên duỗi tay túm lấy ống tay áo của Nhiếp Ảnh, trực tiếp kéo hắn ta từ dây leo xuống!

“Ngươi làm gì đấy!”

Nhiếp Ảnh hoảng sợ, vội vàng dùng lực tránh thoát, người kia lại tóm chặt lấy cánh tay hắn như kìm sắt, mắt lộ ra ánh sáng lạnh, đang có ý định kéo Nhiếp Ảnh làm đệm lưng. Một tay Nhiếp Ảnh bị người nọ nắm chặt, người ở giữa không trung không có cách nào đánh trả, đành phải rút roi cuộn chặt bên hông, vung lên không trung, roi hơi quấn vào một dây leo thô, tạm thời dừng xu thế rơi xuống.

Tình trạng lúc này, là một người kéo một người, tràn ngập nguy hiểm treo ở trên núi cao, xung quanh đều không có lối ra. Roi mềm của Nhiếp Ảnh mặc dù rắn chắc, nhưng quấn không chặt, chỉ có thể kéo dài trong thời gian ngắn. Hắn cưỡng ép nén giận không ra tay, cúi đầu nói với người bám chặt lấy hắn không thả: “Roi này không thể chịu được trọng lượng của hai chúng ta, ngươi tự rơi xuống, ta không tính toán với người là được.”

Người kia lại cắn răng không lên tiếng, ngước mắt nhìn lên trên, bỗng nhiên kéo Nhiếp Ảnh cố sức hướng xuống, còn mình mượn lực lộn lên, vẫn chê không đủ, lại đạp mạnh một phát lên vai Nhiếp Ảnh, vọt lên ôm lấy một dây leo to khác, nhanh chóng leo lên.

Nhiếp Ảnh suýt nữa bị y đạp ra một ngụm máu, roi hơi bám chặt dây leo cũng bị kéo lỏng, mắt thấy sắp ngã thẳng xuống, trong không trung bỗng có một bóng xám bay ra. Văn Hành ra tay quá nhanh, động tác nhanh đến mức khiến người thấy hoa mắt, trước tiên hắn xoay người giữa không trung cho người kia một đạp, đạp y bay ngược ba thước, lập tức rút kiếm sau lưng, “keng” một tiếng cắm vào khe đá, mượn xu thế lao ra thò người vươn tay túm, đúng lúc tóm được Nhiếp Ảnh, xách hắn ta trở về.

Sắc mặt Văn Hành lạnh như băng, rõ ràng cơn giận chưa tiêu, lời hỏi cũng như ngậm vụng băng: “Không sao chứ?”

Nhiếp Ảnh dựa vào tay hắn túm chặt dây leo, thu roi mềm lại, thở phòng nhẹ nhõm, chân thành thở dài: “Không có gì đáng ngại. Nhạc Trì, từ hôm nay trở đi, đệ chính là huynh đệ ruột của đại ca.”

Văn Hành quay đầu đi, miễn cưỡng nhịn xuống không phá công, vẻ mặt hơi dịu lại: “Vịn chắc, ta dẫn huynh lên.”

Không đợi Nhiếp Ảnh trả lời, bàn chân hắn dùng sức đạp một cái trên vách đá, một tay rút kiếm, một tay túm người, đột nhiên vươn lên cao hai trượng, bước tiếp theo cũng dùng cách như thế. Nội lực Văn Hành thâm hậu, vận chuyển không hết, thi triển “Bộ hạ sinh liên”, cho dù trong tay xách theo người đàn ông trăm cân, vẫn có thể mượn lực từ điểm hạ chân cực nhỏ.

Vách núi thẳng đứng rất nhiều người vắt hết óc cũng không bò lên được, hắn chỉ cần vài chục bước đã đi tới đỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc