XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Bấy giờ Chu Thuật Hâm mới hỏi họ có quan hệ gì.

Tôn Ngữ Đàm ngập ngừng: “Bạn học? Họ hàng xa? Chà, xét theo bối phận thì tôi phải gọi anh ta bằng chú đấy.”
“Thế sao cô không gọi?” Chu Thuật Hâm đá đểu cô luôn: “Đúng là láo toét, gặp chú không chào.”
Tôn Ngữ Đàm phớt lờ anh ta.

Cô nói, “Lâu lắm rồi tôi mới gặp anh ta.

Nhưng đúng là kỳ lạ, hồi trước chúng tôi không thân đến mức ngồi ăn cơm riêng đâu.”
“Biết thừa.” Chu Thuật Hâm cười, “Tôi đoán đây là bữa ăn cuối cùng đấy.”
“Khi nào anh về Malay?”
“Hai ngày nữa.” Chu Thuật Hâm nghiêm mặt, “Tôi sẽ gửi tài liệu Cánh Tông cho cô, không nhiều lắm, cô cứ từ từ đọc, đến lúc đó cô không cần đi thường xuyên, chỉ cần trả lời mấy câu là được.”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu.
Buổi tối lúc video call với mẹ, Tôn Ngữ Đàm có nhắc về Trần Duệ.
Cô dựng điện thoại cạnh màn hình máy tính, vừa kéo chuột đọc văn kiện, vừa nói: “Mẹ, Trần Duệ trông có vẻ tốt hơn nhiều, hòa đồng hơn trước.”
Mẹ Tô Nam nói, “Trần Duệ luôn rất lịch sự mà.

Chỉ là lúc đầu hơi khó gần thôi.”
“Thật không?”, Tôn Ngữ Đàm nghi ngờ nhìn mẹ mình, “Chúng ta đang nói về cùng một người à? Là Trần Duệ đó mẹ ơi, mẹ có nhớ nhầm sang người khác không?”
“Mẹ biết mà, sao lại nhớ nhầm được, còn Trần Duệ nào khác à.” Tô Nam kiên nhẫn vặn lại, “Hồi chúng ta sống ở Hải thành, đôi khi thằng bé còn mở cửa, lấy đồ cho mẹ đấy, làm gì có phóng đại như con nói.”
Tôn Ngữ Đàm chua xót, “Thế chắc là anh ta ngứa mắt mình con rồi.”
“Có thể con nhớ nhầm, nên hôm nay người ta mới mời con ăn cơm đấy.”

Lại nói thêm mấy câu, mẹ bắt đầu giục cô đi ngủ.
“Buổi chiều con ngủ rồi, xem thêm lúc nữa rồi con sẽ ngủ.”
“Ngủ rồi cũng phải ngủ.

Nhìn nhiều máy tính không tốt cho mắt đâu, mau đi ngủ đi.”
“Vâng vâng, chào mẹ nhé.”
Ban ngày nghĩ gì, đêm mơ cái đó.

Các cụ nói cấm có sai.
Cả đêm mơ màng chuyện cũ, Tôn Ngữ Đàm thức dậy rất sớm.

Cô vùi mặt vào gối, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh cuộc gặp đầu tiên với Trần Duệ.

Cuộc gặp gỡ này đã để lại trong cô một dấu ấn sâu đậm.

Dù hiện tại cô rất ít khi nhớ tới nó, nhưng vừa mơ một lần, cô đã phát hiện hóa ra trong tiềm thức mình vẫn nhớ rõ ràng, thậm chí nhớ từng chi tiết nhỏ.
Khi Tôn Ngữ Đàm mười lăm tuổi, lý do nhà cô chuyển đến Hải thành là do mối quan hệ sâu xa cách đây hàng thập kỷ giữa hai nhà Tôn Trần.
Nói chính xác hơn, là mối quan hệ giữa bố của Trần Duệ – Trần Khai Sinh, và ông nội của cô.
Ba, bốn mươi năm trước, vì một tai nạn ngoài ý muốn, Trần Khai Sinh mất bố.

Chưa đầy nửa năm, mẹ Trần bỏ mặc con trai mười tuổi, một mình tái hôn đến làng bên.

Việc tái hôn này hoàn toàn dứt khoát, mụ chẳng bao giờ đoái hoài đến sống chết của con trai mình nữa.
Ngoài việc có một chiếc giường để ngủ, có một mái hiên để trú mưa, Trần Khai Sinh không khác một đứa trẻ vô gia cư là bao.

Anh ta lang thang khắp làng với hy vọng ai đó thấy mình đáng thương, gọi anh ta vào nhà cho bát cơm, ăn ngang bụng rồi lo tiếp ngày mai.
Lúc ấy, bố của Tôn Ngữ Đàm – Tôn Bình hẵng còn quấn tã.

Ông nội là chủ gia đình, là người rất hào phóng.

Ông bảo Trần Khai Sinh gọi mình một tiếng anh trai, mặc dù nhà không dư dả, nhưng vẫn thường xuyên cho Trần Khai Sinh bát cơm cứu đói.
Mùa đông giá rét sắp đến, Trần Khai Sinh đứng trong ngôi nhà hở tuềnh hở toàng của mình, gió lùa tứ phía.

Anh ta nghiến răng mò đến nhà họ Tôn.

Anh ta lăn lộn đã lâu, đủ để biết ai sẽ dang tay cứu mình.
Quả nhiên ông nội Tôn bảo anh ta vào nhà, nói nhà nhiều việc quá, gọi anh ta vào bếp thổi lửa giúp.

Trần Khai Sinh cúi đầu vào.
Sau vài năm như thế, ngoài việc gầy trơ xương, Trần Khai Sinh đã có thể dựa sức mình lo miếng ăn được.


Anh ta đi theo những người trẻ trong làng vào nam, làm việc trong một nhà máy ở Hải thành.
Sau đó, giống như hàng ngàn câu chuyện cũ, cậu bé nghèo đáng thương đã đổi đời.
Bằng sự thông minh, hiếu học, nhẫn nhịn và tham vọng của mình, từ một nhân viên bình thường trong dây chuyền lắp ráp, Trần Khai Sinh được các lãnh đạo chú ý, cho hô mây gọi gió.

Và bằng cách nào đó, anh ta đã lọt vào đôi mắt xanh của tiểu thư nhà quan chức cấp cao ở Hải thành, sau khi kết hôn, anh ta như được quý nhân phù trợ.

Anh ta kéo người ra tự lập nhà máy riêng, qua mấy chục năm chìm nổi, bây giờ trở thành Trần tổng vạn người tôn kính.
Mà Thiệu thành, nơi chứng kiến ​​sự sỉ nhục và đau khổ nhất của chủ tịch Trần, ông chưa từng muốn quay về.
Mãi đến khi Trần Đình, con gái yêu quý của ông thi đậu vào trường danh giá nhất nước, ông mới bước ra khỏi câu chuyện thần kỳ, xuất hiện trước mặt mọi người.
Ông bao hết nhà hàng cao cấp nhất thành phố, đoàn xe dài hết mấy con phố, mời cả ngàn người từ già trẻ gái trai, khắp nơi trong làng đến, và tuyên bố không nhận quà biếu, chỉ muốn chiêu đãi mọi người tiệc rượu.
Lúc ấy Tôn Ngữ Đàm đã tốt nghiệp cấp 2, cô đang có một kỳ nghỉ hè dài rất vui vẻ.

Bố của cô, Tôn Bình, đã mở một cửa hàng cơ khí ở Thiệu Thành, sau khi dỡ hàng hóa ông nói chuyện này với mẹ Tô Nam, cả hai đều cảm thán.

Tôn Ngữ Đàm vừa ăn dưa hấu vừa xem TV, TV đang chiếu cảnh nữ chính rơi xuống vách đá, nên cô bị sốc một chút, sau đó cô mới nhận ra bố mình vừa nói có ai đó muốn mời cả làng đến khách sạn ăn cơm.
“Tại sao?” Cô mở to hai mắt, “À không, ai giàu thế?”
“Một chú, không đúng, con phải gọi bằng ông.

Kỷ niệm ngày con gái ông ấy đỗ vào Đại học Bắc Đại, thực sự đáng để ăn mừng.” Mẹ cô nói, “Nhưng ông ấy giàu lắm, rất, rất giàu.”
“Con có người ông kiểu này á?” Tôn Ngữ Đàm nói đùa, không để tâm lắm.
Nhưng hôm đến khách sạn, cô vẫn rất phấn khích.

Cô là một cô bé chưa hiểu sự đời, lúc ngồi trên bàn ăn cô vẫn còn nghĩ về gia đình của ông giàu có chưa gặp bao giờ ấy.

Họ đều ngồi trên tầng hai nên cô không thấy được.
Không lâu sau, chiếc bàn đã chật kín đồ ăn.

Cô nếm thử mấy món, và ngay lập tức đổ gục.


Lần này, tất cả sự chú ý của cô đã tập trung vào mấy món trên bàn.
Trong lúc ăn, màn hình ở trung tâm hội trường lóe lên, bóng ba người xuất hiện.

Chỗ ngồi của Tôn Ngữ Đàm rất gần, cô liếc mắt là thấy ngay.
Đó là một gia đình.

Người đàn ông đứng bên trái, cúi đầu chỉnh micro.

Ở giữa là một cô gái mặc váy hai dây, nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ dáng cao gầy, tóc xoăn ngang vai, bà đang nói gì đó với con gái, hai người cùng nhìn vào máy ảnh, nở nụ cười thân thiện.
“Chào mọi người!” Khi giọng nói của Trần Khai Sinh truyền qua, vang vọng trong hội trường, đám đông ồn ào dần im lặng, mọi người nhìn bọn họ đầy tò mò và thắc mắc.
“Đúng là thành ông chủ lớn liền khác hẳn.” Tôn Ngữ Đàm nghe thấy một người đàn ông trung niên nói chuyện phía sau, “Nhìn ông chủ Trần có 258 vạn này, giờ tôi nói lão từng đến nhà tôi xin cơm chắc chẳng ai tin.”
Có người phối hợp cười vài tiếng, nhưng không ai đáp lại ông ta.
“Cuối cùng cũng vẫn dựa vào đàn bà.” Ông ta tiếp tục, “Vợ lão mới là nhà giàu thực sự.

Nhìn cái cằm hất ngược lên kìa, chắc ả chẳng đặt ai vào mắt đâu.

Sao ả lại chọn đúng Trần Khai Sinh nhỉ?”
“Không chọn Trần Khai Sinh thì cũng không chọn ông, ông bớt mồm đi.” Ai đó mỉa ông ta.
“Đúng là mỗi người mỗi mệnh.”


Bình luận

Truyện đang đọc