XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Cuối cùng hai người lại về chơi sàn nhảy.

Tôn Ngữ Đàm cũng học được một ít kỹ thuật, đã có thể nhảy
được nên rất vui.

Trần Duệ nhắc nhở cô: “Đừng chơi quá sức, không mai em tự chịu đấy.”
Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn nghe theo, dù sao mai cũng phải đi làm.

Cô chơi ném bóng một lát rồi nắm
tay Trần Duệ đi ăn tối.
Nhưng chuyện gì nên đến cũng sẽ đến.
Sáng hôm sau, Tôn Ngữ Đàm vật vã mãi mới bò được dậy, vai, cổ, cơ đùi rã rời cả ra, cô ngồi ở mép
giường, thấy hơi bối rối.
Trần Duệ lắc đầu nhìn cô: “Thể lực quá kém.

Sau này phải chăm đi tập thể dục với anh.”
“Còn lâu.” Tôn Ngữ Đàm lại ngã vào chăn.

“Em không đi làm à?”
“Có chứ, anh ôm em dậy với.”
Trần Duệ thực sự bước đến, bế ngang người cô vào toilet, Trần Duệ nghiêm túc hỏi: “Có cần anh ôm em
đi tiểu không?”
Tôn Ngữ Đàm lăn xuống, đẩy anh ra, “Đi ra ngoài mau.”
Hai người ngồi vào bàn ăn sáng, Tôn Ngữ Đàm dựa vào vai Trần Duệ, “Em xong rồi, tay cũng không nhấc
nổi.

Trần Duệ, bóc hộ em quả trứng.”
Trần Duệ bóc xong đưa cô, Tôn Ngữ Đàm cắn một miếng trên tay anh, tim Trần Duệ đập lỡ một nhịp, anh
nghĩ mình cũng xong rồi, quá không bình thường, tự nhiên lại thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tôn Ngữ Đàm

rất đáng yêu.
Anh cầm hộp sữa đậu nành đứa đến miệng cô, Tôn Ngữ Đàm hút một ngụm, nói cảm ơn: “Trần Duệ, anh tốt
như mẹ em vậy.”
Trần Duệ lập tức đặt hộp sữa xuống, người cũng dịch sang bên cạnh, không cho cô dựa nữa.
Tôn Ngữ Đàm suýt thì ngã xuống, cô gục xuống bàn oán trách, “Nhưng tính khí thất thường lắm.” Cô
cầm nửa quả trứng còn thừa trên bàn, đút vào miệng, “Cũng chỉ có em mới chịu được anh.”
Lúc ra cửa, Trần Duệ cố ý nói: “Cần anh bế em xuống lầu không?”
Tôn Ngữ Đàm táo tợn nói: “Thế thì còn gì bằng.” Cô hất cái túi sang một bên, dang hai tay ra.
Trần Duệ khoanh tay đứng im, Tôn Ngữ Đàm chủ động ôm anh, “Em thực sự mệt lắm á.”
“Hôn anh cái.”
Tôn Ngữ Đàm hôn chùn chụt, “Được chưa?”
Trần Duệ nhấc đùi cô lên, nửa thân trên của hai người kề sát nhau, anh vỗ nhẹ mông cô, “Em có chắc
mình muốn xuống lầu thế này không?” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Hình như vẫn còn sớm, xuống muộn nửa
tiếng cũng không sao, mình căn thời gian chuẩn…”
Tôn Ngữ Đàm cảm thấy không ổn lắm, vội nhảy xuống.

Trần Duệ nhịn cười, ngồi xổm xuống, “Lên nào.”

Đường Nặc phát hiện dạo này sếp mình rất hay đi trễ về sớm.

Hoàng Sơ Vũ: “Anh thì biết cái gì, đồ
chó độc thân.”
Đường Nặc: “Chó chê mèo lắm lông.”
“Tôi đây kinh nghiệm đầy mình, anh biết tôi năm bao tuổi đã có người yêu chưa…”
“Không quan tâm.” Đường Nặc quay người rời đi.

Hoàng Sơ Vũ chết vì tức.

Ngày đầu năm mới, Tôn Ngữ Đàm nhận được điện thoại của Tôn Niệm Tây, hỏi sao cô không ra ngoài
chơi.
“Đi chơi đâu?”
“Đến bar uống rượu nhảy nhót đi.”
Tôn Ngữ Đàm che loa điện thoại lại, nhưng trong xe quá yên tĩnh, Trần Duệ đã nghe thấy hết.

Cô ngập
ngừng, Tôn Niệm Tây bên kia uy hiếp: “Tôn Ngữ Đàm, cậu dám không ra, tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với
cậu.”
“Thế tớ dẫn Trần Duệ đến trả tiền giúp mình nhé?”
Tôn Niệm Tây cười sằng sặc, “Ok, sao cậu lại đáng thương thế này.” Ba người hẹn nhau ở một quán bar
sạch sẽ.
Tôn Ngữ Đàm ghé mắt nhìn quanh.

Tôn Niệm Tây: “Cậu tìm cái gì?”
Tôn Ngữ Đàm vẫy tay, một cậu trai đứng ở quầy bar chạy tới, Tôn Niệm Tây cầm menu gọi một đống thứ
lung tung.

Tôn Ngữ Đàm đợi người đi rồi mới nhỏ giọng, “Cậu có thấy cậu trai này giống Trần Duệ
không?” Cô lại quay đầu hỏi Trần Duệ, “Anh có thấy cậu ấy giống anh không? Lần trước em tới đã phát
hiện ra rồi.”
“Lần trước tới là khi nào?” Trần Duệ hỏi.


“Mấy tháng trước? Em không nhớ nữa.” Tôn Niệm Tây: “Tớ
không để ý.”
Tôn Ngữ Đàm: “Vậy lát nữa cậu nhìn xem, thật sự giống lắm đó.”
Lưu Vũ bưng mâm ra, còn chưa đến nơi đã cảm nhận được vài ánh mắt đành nhìn chằm chằm mình, cậu hơi
mất tự nhiên, cũng thấy thiếu kiên nhẫn, không hiểu sao gần đây vận đào hoa của mình lên nhanh thế.
Ngày nào cũng bị một cô gái tự cao tự đại quấn lấy.
Cậu đặt thùng đá xuống và rượu trái cây xuống, rồi quay đi.
“Còn nhìn cái gì.” Trần Duệ che mắt cô lại, “Anh ngồi lù lù ở đây, sao phải nhìn cậu ta?”
“Tớ cũng thấy hơi giống.” Tôn Niệm Tây tán đồng.
“Thấy chưa.” Tôn Ngữ Đàm thích chí, cô kéo đĩa trái cây lại đây, xúc ăn từng miếng.
Hình như Tôn Niệm Tây rất chán nản, chưa ăn gì đã cầm rượu nốc, “Tớ quá coi thường mẹ mình.”
“Dì giám sát cậu thật à?”
Tôn Niệm Tây điên cuồng gật đầu, “Ừ, từ lần tớ với Lâm Hiên bị mẹ bắt tại trận, bọn tớ có thấy mặt
nhau nữa đâu.”
“Cậu tính thế nào?”
“Hả?”
“Nếu dì nhất quyết không đồng ý, cậu dọa chết, chấp nhận cắt đứt quan hệ mẹ con, dì cũng không
chịu, rồi cấm cản đến cùng, thì cậu tính thế nào?” “Không đâu.

Lâm Hiên tốt nghiệp xong sẽ về Hải
thành, bọn tớ sẽ gặp nhau thôi.”
Tôn Ngữ Đàm nhún vai, đã hiểu ý cô bạn.

Cô cũng uống một ly, “Vậy cố gắng nhịn một thời gian đi.”
Trần Duệ cau mày.
“Nếu là em thì sao?” Anh hỏi Tôn Ngữ Đàm.
“Không có nghĩa gì cả.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Em không phải Tây Tây, mẹ em với mẹ cậu ấy cũng khác nhau
một trời một vực, anh cũng chẳng phải Lâm Hiên thì lấy đâu ra câu trả lời?”
Trần Duệ nhìn cô, không nói gì.
Bạn bên cạnh họ bỗng có người đứng lên, mặc váy dài màu đỏ, tóc búi sau đầu, trang điểm kỹ càng,
mặt lại lạnh tanh, “Đã lâu không gặp, Trần Duệ.” Lời tuy nói vậy, nhưng mắt Hướng Già Ngọc lại
hướng về Tôn Ngữ Đàm, Tôn Ngữ Đàm bình thản nhìn lại, còn mỉm cười với cô ấy.
Tôn Niệm Tây còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hướng Già Ngọc đã ngồi xuống, chìa tay về phía
Tôn Ngữ Đàm, “Chào cô, tôi là Hướng Già Ngọc.”
“Xin chào.

Tôn Ngữ Đàm.” “Trong?”

“Ngữ trong ngữ văn, Đàm trong Tiểu Thạch Đàm.” (*)
(*) Tiểu Thạch Đàm ký: tên 1 tác phẩm của nhà thơ Liễu Tông Nguyên thời Đường
“Tôn Ngữ Đàm.” Hướng Già Ngọc nhẹ nhàng đọc, rồi hỏi: “Cô muốn kết hôn với Trần Duệ?”
Tôn Ngữ Đàm nhìn về phía Trần Duệ, Trần Duệ ho nhẹ, “Em uống nhiều rồi đấy.”
“Ừ.” Hướng Già Ngọc nói, “Nên mới đến tìm anh nổi điên.

Trần Duệ, anh muốn kết hôn với cô ta sao?”
“Không liên quan đến em.”
Hướng Già Ngọc hừ lạnh, “Tuyệt tình ghê.”
Tôn Niệm Tây chuyển ánh mắt thắc mắc cho Tôn Ngữ Đàm, Tôn Ngữ Đàm lại ngả người ra sau, như thể
đang xem chương trình giải trí.
Trần Duệ: “Hướng Già Ngọc, em mau về đi, kẻo mai tỉnh rượu lại hối hận đấy.”
“Em không về!” Hướng Già Ngọc đập bàn, “Anh quản em hối hận làm gì? Trần Duệ, anh có tim không? Hồi
trước anh với em tính là gì, hả, anh quá tệ bạc với em.

Trần Duệ, anh có từng thích em không? Em
rất thích anh.

Em thích anh giống như đám đàn ông thích em ngày nào cũng đến đây.

Em thua cô
ta ở điểm nào? Cô ta cũng chả ra gì, còn không xinh đẹp bằng em…”
Động tĩnh bên này đã khiến mấy bàn xung quanh chú ý, Hướng Già Ngọc đã say lắm rồi, nói năng lộn
xộn.

Lưu Vũ liên tục bị đám người bên cạnh đưa mắt ra hiệu, chính cậu cũng không thể nghe tiếp được
nữa, đành nhắm mắt tiến lên xin lỗi rồi lôi Hướng Già Ngọc đi.
Trước nay mỗi lần Hướng Già Ngọc nhìn thấy cậu đều rất hợp tác, giờ thì cậu đã biết lý do rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc