XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Lời Tôn Ngữ Đàm nói 80% là thật, lược qua mấy thứ hoa hòe hoa sói.
Có rất nhiều tình bàn cứ lặng lẽ phai mờ như thế, nhưng cô và Tống Hân thì không phải.

Hai cô thuộc
về kiểu khuôn sáo cũ rích vô cùng máu chó.
Hồi trước hai người rất thân thiết, chuyện gì cũng kể nhau nghe.

Tống Hân rất ngoan ngoãn, tính hay
thẹn thùng, cô ấy thích Tạ Cảnh Hạo, chỉ kể cho mỗi Tôn Ngữ Đàm biết.
Cô ấy không muốn tiến xa gì, cũng không mong nam chính phát hiện ra, vì sợ chuyện sẽ đi theo hướng
mất kiểm soát.
Tạ Cảnh Hạo càng lúc càng thân thiết với một cô gái khác, khiến Tôn Ngữ Đàm lo muốn chết, cô vừa
mải chặn tình yêu chớm nở của Tạ Cảnh Hạo, vừa bày mưu tính kế giúp Tống Hân, dạy cô ấy từ việc nhỏ
nhất, làm sao để tạo cảm giác tồn tại với Tạ Cảnh Hạo.
Trước kỳ tuyển sinh lớp 10, Tôn Ngữ Đàm xúi Tống Hân: “Cậu viết một tờ giấy nhỏ hẹn cậu ta cũng thi
vào một trường cấp 3 đi.

Không sao đâu.

Dù là trường Nhất trung hay Nhị trung, Lưu Tễ cũng không
đậu nổi đâu, cậu phải loại tình địch trước đã.”
Sau đó cô chuyển đến Hải thành, nhà Tống Hân lại quản nghiêm, hai người hiếm khi liên lạc với nhau,
cô cũng không biết tình hình của Tống Hân với Tạ Cảnh Hạo thế nào.

Chỉ loáng thoáng nghe được đám
bạn bảo, hình như họ đã thành đôi.
Sau đó, một chuyện hoang đường đã xảy đến, Tạ Cảnh Hạo gặp lại cô ở đại học, bảo mình tưởng tờ giấy
đó là do cô gửi.
Tôn Ngữ Đàm hốt hoảng, sợ ứa gan, vội xua tay chối, “Không phải, cậu hiểu nhầm rồi.”

Cô nhớ lại chuyện cũ, đáng lẽ cô không nên nhiều chuyện, đương lúc Lưu Tễ đi tìm Tạ Cảnh Hạo lại
nhảy ra chặn đường, gây ra hiểu lầm không đáng có.

Giờ cô lại thành Trư Bát Giới, ăn lắm rửng mỡ.
Cô càng nghĩ càng thấy mình sai, càng nghĩ càng thấy hành động lúc trước quá bồng bột, sau một đêm
trằn trọc, Tôn Ngữ Đàm đã nghĩ ra một kế ngớ ngẩn, chấp nhận yêu đương với đàn anh trường bên hay
trêu chọc cô, còn sợ mọi người không biết nên ngày nào cô cũng chụp ảnh khoe tình cảm trên mạng.
Mấy chuyện cũ ấy thật sự quá xấu hổ.

Tôn Ngữ Đàm thở dài, kéo Trần Duệ ra ngoài.
“Em định đi đâu?”
“Đi làm tóc, phải thật xinh đẹp mới gặp bạn cũ được chứ.”
Sau khi làm tóc xong, Tôn Ngữ Đàm ủ sấy một hồi, quay đầu nói với Trần Duệ, “Hay anh về trước đi,
để em đến một mình thôi.”
Trần Duệ ung dung nói, “Không được, người ta mời anh mà.”
“Ở đấy chán lắm.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Cả đám người ngồi một bàn nói hươu nói vượn.

Trần Duệ, anh cứ
về ngủ trước đi, đừng chịu tra tấn cùng em.”
“Đừng nghĩ vớ vẩn.” Trần Duệ véo cằm cô, “Anh quyết định rồi.

Em còn gì giấu anh thì khai nhanh kẻo
muộn.”
“Nào có.” Tôn Ngữ Đàm đứng dậy, “Anh đừng có nghi bóng nghi gió.”
Tối nay Tôn Ngữ Đàm vốn định nói dối qua cửa, ai ngờ có người cố tình nói chuyện cô tới cho Lưu Tễ.
Lưu Tễ coi như là người đầu tiên và duy nhất mà Tôn Ngữ Đàm cố ý đắc tội trong đời học sinh của
mình.

Tính con gái lại thù dai, dù nghìn năm sau vẫn muốn trả thù.

Tôn Ngữ Đàm vừa đẩy cửa vào đã thấy ánh mắt thù hằn của Lưu Tễ, cô cảm thấy tối nay mình toi rồi.
“Mau lại đây.” Lưu Tễ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, “Tôn Ngữ Đàm, tôi nhớ cậu lắm đó, mình cùng ôn
chuyện nào.”
“Không được,” Một cô bạn cũ nói, “Tớ cũng muốn nói chuyện với Tôn Ngữ Đàm.

Cậu định một mình độc
chiếm cậu ấy chắc.”
Lưu Tễ: “Ai dám cướp người với tớ.”
“Đừng nóng.” Tôn Ngỡ Đàm chào hỏi từng người một, mới đến chỗ Lưu Tễ ngồi xuống.
“Nghe nói tối nay bạn trai cậu bao hết?” Lưu Tễ vượt qua Tôn Ngữ Đàm, bắt chuyện với Trần Duệ, “Tôi
không khách khi đâu nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
“Có cá tính.” Lưu Tễ càng sán đến gần, “Anh đẹp trai cho tôi xin số với.” “Dừng lại Lưu Tễ.” Tôn
Ngữ Đàm tách hai người ra, “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Mù à? Tôi muốn cắm sừng cậu.”
“Tôi sai rồi, Lưu Tễ, trước đây là tôi không hiểu chuyện, cậu rộng lượng tha thứ cho tôi được
không?”
“Tôi vẫn không tha đấy.” Lưu Tễ hừ một tiếng, “Cậu có biết Tống Hân sắp đính hôn với Tạ Cảnh Hạo
không?”
Tôn Ngữ Đàm sửng sốt, “Thật á.” Cô nhìn về phía Tống Hân, cô ấy ngồi bên Tạ Cảnh Hạo, hai người thì
thầm trò chuyện, tựa như đôi uyên ương.
“Tôn Ngữ Đàm, hồi trước cậu cố tình chọc phá tôi, giờ lại để bạn thân hẫng tay trên à?”
Tôn Ngữ Đàm đứng dậy tìm Tống Hân, cô có rất nhiều lời muốn giải thích với Tống Hân, tiếc là đã bỏ
lỡ thời gian tốt nhất.

Có những lời nói một khi bỏ lỡ thời gian tốt nhất thì nói lúc nào cũng trở
thành muộn.
Cũng may hai người họ đã thành đôi.


Cô nói “Chúc mừng” với họ.

“Cảm ơn.” Tống Hân mỉm cười, “Cậu sẽ
đến chứ, Tiểu Đàm?”
Tạ Cảnh Hạo: “Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của em kia, sao cậu ấy dám đến nữa?”
Tôn Ngữ Đàm kinh ngạc trừng cậu ta, cái tên đầu sỏ này dám nói nhẹ bẫng thế á? “Cậu nghĩ xem là vì
ai?”
“Ừ nhỉ, chỉ tại tôi lam nhan họa thủy, hại chị em cậu tương tàn.” Tạ Cảnh Hạo nói đùa, “Tôn Ngữ
Đàm, mấy chuyện ngớ ngẩn ngày xưa cậu đừng để trong lòng.” Anh ấy cầm tay Tống Hân, “Giờ hai chúng
tôi rất hạnh phúc, cậu đừng trốn nữa, cậu làm thế càng khiến chúng tôi nhớ lại khoảng thời gian
ngốc nghếch khi xưa.”
“Vậy thì tốt quá.” Tôn Ngữ Đàm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô về chỗ thì thấy Trần Duệ đã bị đám bạn nữ bao vây, Lưu Tễ cầm đầu, nhiệt tình bắt chuyện với
anh.
Trần Duệ đáp câu được câu không, mặt rất bình thản, nhưng người quen lâu có thể nhận ra được anh
đang mất dần kiên nhẫn.
Tôn Ngữ Đàm ngồi yên thưởng thức, bỗng một cô gái đi giày da ngồi xuống cô, nói: “Buổi chiều Ngô
San khoe bạn trai cậu đẹp như tiên giáng trần, bọn tớ tò mò gần chết.

Nhưng Lưu Tễ sống chết không
tin, nói Ngô San bốc phét.

Giờ thì xem ai đang sán lại kìa?”
“Cậu ấy cố tình chọc tức tớ đấy.” Tôn Ngữ Đàm cười, “Cứ để cậu ấy xả giận đi.”
“Rốt cuộc cậu đã gây thù chuốc oán gì với cậu ấy thế?” “Đâu có, chắc hết hôm nay là xong nợ thôi.”
Cuối cùng Trần Duệ cũng nhìn thấy Tôn Ngữ Đàm sống chết mặc bay, anh nói xin lỗi rồi đẩy đám con
gái ra, đi về phía cô.
“Xem kịch vui không?” Anh xụ mặt nói.

Tôn Ngữ Đàm nói: “Anh đắt khách ghê.” “Vẫn kém em nhiều lắm.”
Sau khi hai người viện cớ chuồn đi, Trần Duệ mới tính sổ với cô, “Quả nhiên là nợ đào hoa.

Tôn Ngữ

Đàm, em suốt ngày hái hoa ngắt cỏ muôn nơi thế?”
“Đây là số đào hoa mà.” Tôn Ngữ Đàm buồn bã nói: “Em cũng khổ lắm chứ bộ.”
“Đáng đời.”
“Ừ, đáng đời.” Tôn Ngữ Đàm nhận luôn, cô cảm thán, “Đàn ông các anh thật kỳ lạ, dễ dàng nói thích,
cũng dễ dàng quên ngay.”
Cô và Tạ Cảnh Hạo, ngoài lần gặp mặt kinh hoàng ấy, thì không giao lưu gì nữa.

Cô như chim sợ cành
cong quyết yêu đương với đàn anh mấy tháng, đã hay tin Tạ Cảnh Hạo nối lại tình xưa với Tống Hân.
Cô vừa yên lòng vừa thổn thức, mọi người đều coi trọng mặt mũi, giữa chốn phồn hoa, chẳng ai muốn
ngã mãi một chỗ cả.

Nhưng cô nghĩ vậy, Tạ Cảnh Hạo nghĩ vậy, chưa chắc Tống Hân đã nghĩ vậy.
Có lẽ phải có người kiên trì mới có trái ngọt để nếm.
“Đàn ông các anh?” Trần Duệ không vui, “Còn thiếu ai nữa?”
“Còn rất nhiều người giống vậy.

Trong ao nhiều cá, không ai chịu nhường ai.

Không chiếm được cái
tốt nhất, đành chắp vá tạm bợ thôi.

Đời này chỉ mong cưỡi lừa tìm ngựa đuổi lạc đà.”
Cô trải hết lòng mình với anh, Trần Duệ cũng hiểu được, anh hỏi: “Em là người tốt nhất à?”
Hỏi xong liền nhấc chân bỏ đi, Tôn Ngữ Đàm vội vàng đuổi theo, cảm thấy quá oan ức, lần sau muốn
chửi ai thì phải nói rõ họ tên mới được.
Cô bắt kịp anh: “Em mắng Tạ Cảnh Hạo mà, đâu phải anh.

Trần Duệ, anh khác hẳn cậu ta.”
“Khác chỗ nào?”
“Hồi trước anh là con trai mà, có chịu há mồm đâu.”
Trần Duệ giận quá hóa cười, anh túm cổ cô kéo về phía trước, “Em tưởng mình thì khác ấy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc