XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



“Tớ có lỗi với mẹ quá.” Tôn Niệm Tây nói, “Sáng hôm trước, bà ấy bước vào nhẹ như mèo ấy, chắc bả
thấy quần áo đàn ông vứt trên mặt đất, tưởng tớ có bạn trai.

Ai ngờ, đợi đến lúc tớ với Lâm Hiên ra
ngoài, ba người đối diện, tớ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, mẹ tớ cũng thế.

Chắc bà ấy thất vọng
lắm.

Tớ đã gửi tin nhắn xin lỗi cho mẹ, nhưng bà không trả lời, có lẽ sau này chẳng muốn nói chuyện
với tớ nữa.”
Tôn Ngữ Đàm có thể hiểu được, “Dì cũng cần thời gian để tiêu hóa mà.

Cậu đừng lo quá… Ơ?” Sao cô
lại thấy Trần Duệ ở đây nhỉ?
Tôn Niệm Tây cũng bật cười, “Suýt thì quên, cậu còn đang chơi mèo vờn chuột.”
Hai người dừng lại, nhìn Trần Duệ cách đó không xa.

Tôn Niệm Tây thì thầm: “Có vẻ anh nam chính của
cậu mất hết kiên nhẫn rồi, cậu nhớ bảo trọng nhé.” Cô ấy vẫy vẫy tay rồi rẽ vào con ngõ nhỏ.
Chạng vạng ngày thu, trên con đường ven sông của ngôi làng nhỏ ở châu Âu, Trần Duệ bất ngờ xuất
hiện trong khung cảnh lác đác lá vàng rơi, từng bước tiến về phía cô dọc theo con đường lát đá.
Rất ít khi anh mặc áo gió bình thường, dáng đi đĩnh đạc, mày kiếm mắt sáng, hệt như lần đầu tiên cô
gặp anh, đẹp trai đến mức tim đập thình thịch.
Đáng tiếc, bầu không khí lãng mạn này chỉ tồn tại được mấy giây, Trần Duệ thô lỗ nắm tay cô kéo đi,
Tôn Ngữ Đàm suýt nữa thì ngã, cả giận nói, “Đi đâu! Chậm thôi!”
Trần Duệ nói: “Tìm chỗ có thể ngồi nói chuyện.”
“Ngay kia kìa.” Tôn Ngữ Đàm chỉ vào bờ đối diện, có một chiếc ghế gỗ dài màu trắng.
Trần Duệ đứng im, hình như không tính qua, Tôn Ngữ Định định giãy tay ra, anh lại nắm càng chặt,
hai ba bước đã phi thẳng lên cầu.

“Anh muốn nói gì?”
“Chẳng có dự án nào ở đường An Sơn cả.

Chuyển qua đó sống là vì em.

Mỗi ngày anh đều muốn thấy em.

Mở cửa hàng xương rồng cũng vì em.

Anh không hề thích cái loài thực vật đơn điệu ấy, nhưng vì nó
gợi nhớ đến em, nên anh cũng hết cách.

Hồi trước em phiền lắm, hai ta chẳng quen thân, mắc gì em
phải chào hỏi? Sao lại sửa thuyền hộ anh? Rõ ràng em đã thích người khác, sao còn hôn anh? Cuối
cùng em lại quên sạch, tùy tiện lên giường với anh.

Chỉ có anh là giống thằng ngốc chờ đợi em,
nhiều năm như vậy vẫn không quên được em, giờ còn bị em coi là bạn bè rồi đòi đá đít.” Trần Duệ véo
mặt cô, “Tôn Ngữ Đàm, em không thấy mình quá ác với anh sao?”
Tôn Ngữ Đàm sững ngờ trước lời thú nhận như súng liên thanh của anh, cô nói, “Anh đang thổ lộ đấy
à?”
Trần Duệ tức giận nói: “Ừ.

Mẹ nó.

Em đúng là đồ đểu, thế mà anh còn mê chết em, cam tâm tình nguyện
bị em lừa vào tròng.

Rõ ràng đã biết em ủ mưu gì, mà anh vẫn trông mong chạy tới, nói một đống lời
vô nghĩa.”

Tôn Ngữ Đàm cười ngoác miệng, “Này, anh bị ma nhập à? Trần Duệ, anh là Trần Duệ thật à?”
“Giờ em vừa lòng chưa?” Trần Duệ lấy tay che mắt cô lại, “Tôn Ngữ Đàm, anh sắp không nhịn nổi em
rồi.

Nghe đủ chưa? Về với anh nhé?”
Aaaaa! Tôn Ngữ Đàm thầm hò hét trong lòng, cô yêu chết cái dáng vẻ thẹn thùng này của Trần Duệ.


cứ cười toe toét khiến Trần Duệ ngượng đến mức bịt miệng cô lại, “Cười cái gì mà cười, xấu như quỷ
ấy!”
Tôn Ngữ Đàm hôn lên tay anh, hai tay chui vào áo khoác của Trần Duệ, ôm chặt lấy anh.
Trần Duệ bỏ tay xuống, hai người triền miên hôn nhau bên dòng sông nhỏ không biết tên.
Đêm đó hai người ngủ cùng giường.
Tôn Ngữ Đàm nằm trên người Trần Duệ: “Anh ngốc như thế sao lại nhìn thấu được kế hoạch của em nhỉ?”
“Không phải em muốn ép anh đến bước đường này à?”
“Trần Duệ, em có ác với anh đâu? Lời buộc tội của anh thật vô lý.

Chào hỏi với sửa thuyền giúp anh
là sai sao? Vả lại, em chào anh lâu thế, anh cũng có chào lại em đâu, làm em nhục gần chết! Em hôn
anh mà anh cũng đòi hôn lại, chẳng chịu thiệt lần nào.”
“Anh chỉ giỏi trả đũa thôi.”
Tôn Ngữ Đàm lại nói: “Lại nhắc đến chuyện bạn bè, anh không chịu nói thì sao em biết là không phải
anh thấy sắc nảy lòng tham, mà là ủ mưu từ lâu.

Trần Duệ, anh thích em từ lúc nào, em chẳng nhìn ra
nổi.” Mới đầu Tôn Ngữ Đàm tưởng mình giả vờ giỏi, ai ngờ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trần Duệ
không chỉ giấu diếm lòng thích, mà còn tỏ ra rất ngứa mắt cô.
Trần Duệ bỗng ấn cổ cô, nhìn cô chằm chằm, “Lúc đó em có thích anh không?”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Tất nhiên là có rồi, anh đẹp trai thế cơ mà.”

“Thế sao lúc thi xong đại học em đã tót đi chơi với Võ Tuấn Triết? Biết rõ anh sẽ vào Thanh Hoa mà
còn cố tình chọn Thành Đô?”
Tôn Ngữ Đàm tránh ánh mắt anh, nhưng Trần Duệ nào chịu tha, anh đã muốn hỏi chuyện này từ lâu, nó
đã biến thành cái dằm trong tim anh.

Nhiều năm trôi qua, anh vẫn không thể thuyết phục bản thân
rằng cô thích anh, cũng không tin cô không quan tâm đến mình.

Bây giờ cô lại nhẹ nhàng thú nhận
rằng cô thích anh.

Nhưng tại sao?
“Bởi vì em nghĩ chúng mình không thể ở bên nhau.”
Trần Duệ hoang mang.

Anh đã quên hẳn thái độ tồi tệ của mình hồi bé, Tôn Ngữ Đàm khẽ thở dài, cô
nói: “Hồi ấy tuổi nhỏ, lòng cũng nhỏ.

Lần đầu đến nhà anh, anh nói nhà em đòi báo ơn, em đã nhớ rất
lâu.”
Trần Duệ cau mày, nghi ngờ cô bịa đặt, “Anh nói?” “Đừng có chối.”
“Nên em trả thù anh?”
“Vớ vẩn.

Em chỉ sợ anh nghĩ nhà em có mưu đồ khác thôi, nên mới tránh xa anh.”
Trần Duệ mím môi, tâm trạng không được tốt cho lắm.

Lý do này nằm ngoài dự đoán của anh, nghe còn
giống như anh tự vác đá đập chân mình.
“Chính là vẻ mặt này.” Tôn Ngữ Đàm giữ mặt anh, “Mỗi lần anh thấy em, mặt lại cau có như này.

Em
thông minh nên mới chuồn lẹ đó, mắc gì rước nhục vào người.” Cô cười thích chí, “Nhưng giờ em biết
rồi, anh là đồ trong ngoài bất nhất, nhìn như núi băng nhưng thực ra là núi lửa.


Chắc anh mong em
đến tìm anh lắm đúng không?”
Trần Duệ quay mặt đi, “Em đừng hỏi nữa.”
“Mơ đi.” Không những hỏi, cô còn muốn lôi hết chuyện cũ ra đây này, “Trần Duệ, thật ra em vẫn trộm
chú ý đến anh, còn biết hồi đại học anh quen một cô bạn gái đẹp lắm, tên Hướng Già Ngọc, em còn
nghe người ta kể, anh vì cô ấy mà bay tận sang Mỹ.”
“Giả đấy.” Trần Duệ nhăn mặt, “Em nghe ai kể.” “Cái nào là giả? Bạn gái giả hay đi nước Mỹ giả?”
“Vế sau là giả.”
“Cũng đúng, bạn gái sao có thể là giả được.

Hồi năm ba ấy, anh còn nhận nhầm em thành người ta cơ
mà, xem ra tình cảm hai người rất tốt nhỉ.” “…” Trần Duệ gằn từng chữ: “Là, do, em, có, bạn, trai,
trước.”
“Thế nên anh vội nắm tay người ta? Trần Duệ, lòng hơn thua của anh quá mạnh.”
Trần Duệ giận quá hóa cười, anh véo cằm cô, “Tôn Ngữ Đàm, em có tư cách gì chất vấn anh? Em là đồ
một chân đạp hai thuyền.

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn hử?”
“Không không, anh đừng hiểu lầm, em chỉ tò mò hỏi thôi, không ngại gì đâu, anh đừng nóng.”
“Không ngại? Sao em lại không ngại?” Trần Duệ bấu má cô, hồi đó anh để ý muốn chết, “Tôn Ngữ Đàm,
em thích anh giống như thích chó thích mèo đúng không?”
“Oan quá.” Tôn Ngữ Đàm nào dám hỏi lung tung nữa, cô nghiêng đầu mút ngón trỏ của Trần Duệ vào
miệng.
Thật ra chuyện năm ba ấy còn nhiều uẩn khúc.
Đêm Tôn Ngữ Đàm bỏ đi, Trần Duệ vừa giận mình vừa giận cô, anh giận mình vừa liền sẹo đã quên đau,
chưa gì đã quên nỗi thất bại và nhục nhã cô tặng cho anh trên con đường rợp bóng cây xanh.
Nhưng anh lại không kiềm chế được, ý muốn đi tìm cô quá mãnh liệt, bùng cháy đến nỗi thiêu đốt giấc
ngủ của anh hằng đêm.
Sau đó, lúc anh gần như buông vũ khí đầu hàng, định đến tìm cô, thì lại thấy ảnh cô chụp chung với
Võ Tuấn Triết.
Trong bức ảnh nhóm, hai người đứng cạnh nhau, nở nụ cười tươi tắn, phản chiếu biển xanh trời cao
của nước Úc, sáng lạn đến mức khiến Trần Duệ nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng, cảm thấy đi
du học Mỹ cũng chẳng có gì xấu.
Trần Duệ sẽ không bao giờ nói ra những do dự và hối tiếc của mình trong quá khứ..


Bình luận

Truyện đang đọc