XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

Sau khi đặt bánh áp chảo lên bàn, Tô Chiêu Chiêu quay người bước vào bếp.

Cố Tưởng và Cố Niệm đã ngửi thấy mùi thơm từ cả buổi chiều, nước miếng nuốt không biết bao nhiêu lần. Hai anh em vội vàng đặt bút lông xuống, nhanh chóng chạy vào bếp để giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, một bát thịt vịt nóng hổi, thơm phức đã được bưng ra bàn.

"Thử xem món này có ngon không?" Tô Chiêu Chiêu đưa đũa cho Cố Hành.

Cố Hành nhận đũa, rất tự nhiên mà nói: "Chắc chắn là ngon rồi."

"Anh còn chưa thử mà?"

Chưa ăn mà đã khen à?

Tô Chiêu Chiêu bất giác nhớ đến một cảnh: Một người đàn ông ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, vợ anh ấy mặc đồ đẹp hỏi xem có đẹp không, anh ta không thèm ngẩng đầu, miệng thì cứ khen đẹp.

Cố Hành nhìn cô một cái, nghĩ thầm: Cần phải thử sao?

Mùi thơm đã lan đến nhà bên cạnh rồi còn gì.

“Nếu không ngon thì làm sao thơm đến vậy.”

“Đó chưa chắc đâu, có câu ‘hữu danh vô thực’ mà, có khi vịt này cũng thế, ngửi thì ngon nhưng ăn lại chẳng ra gì. Đoàn trưởng Cố, chưa xác thực mà anh đã khen rồi à?”

Cố Hành: "..."

Không hiểu sao anh lại cảm thấy cô đang cố tình.

Cố Tưởng và Cố Niệm cầm đũa, nhìn đĩa thịt vịt thơm phức, rồi lại nhìn bố mẹ...

Chỉ cần ăn thử là biết rồi mà?

Người lớn thật khó hiểu!

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, tha cho anh: "Ăn đi thôi."

Cô cũng thấy bản thân thật kỳ lạ, tự nhiên lại đi cãi cùn với anh.

Xét về mặt tâm lý học...

Tâm lý học gì chứ, chẳng phải đâu!

Cố Hành gắp miếng thịt vịt đầu tiên cho Tô Chiêu Chiêu, sau đó là cho hai đứa con.

Cố Tưởng và Cố Niệm vội vàng cảm ơn rồi nhét thịt vịt vào miệng: "Ngon quá!"

"Mẹ ơi, ngon thật, bố nói đúng đó."

Cố Hành nuốt miếng thịt trong miệng, nhìn Tô Chiêu Chiêu, rất nghiêm túc và chân thành đánh giá, “Ngon lắm.”

Tô Chiêu Chiêu: “... Vậy thì ăn nhiều vào.”

Giờ đây, Tô Chiêu Chiêu đã có thể nằm chung giường với Cố Hành một cách rất tự nhiên. Ban đầu, cô còn suy nghĩ linh tinh, đầu óc toàn những cảnh trong tiểu thuyết lãng mạn, nhìn vào cơ bắp của anh mà mê mẩn, mắt cứ dán vào không rời.

Còn bây giờ, lên giường rồi, cô vẫn có thể trò chuyện vài câu với anh, nói xong thì đắp chăn, ai ngủ phần người nấy.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã trở nên giống như một cặp vợ chồng già!

Đoàn trưởng Cố có chút khó chịu, anh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Tô Chiêu Chiêu nhìn anh đã thay đổi.

Giống như có một bông hoa, ban đầu nhìn, mắt cô như chứa hình trái tim, Wow! Đẹp quá!

Qua mấy ngày, cảm giác chỉ còn: "Ừm, cũng đẹp."

Tóm lại là, ánh mắt cô nhìn anh đã không còn sáng rực như trước.

Lúc đầu, anh có thể thường xuyên cảm nhận được ánh mắt lén lút nhìn mình, nhưng mấy ngày gần đây, hầu như không còn nữa.

Cô cũng không sờ eo anh nữa...

Chẳng hạn khi nằm trên giường, trước đây, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, còn bây giờ, cô càng lúc càng tự nhiên, càng thoải mái. Vợ chồng vốn dĩ nên như vậy, nhưng không hiểu sao, Cố Hành lại thấy không đúng.

Có gì đó không đúng!

Cố Hành trở mình, nằm gần Tô Chiêu Chiêu hơn một chút.

Tô Chiêu Chiêu ngáp một cái, “Tắt đèn đi, em buồn ngủ rồi.”

"Tạch", Cố Hành với tay tắt đèn.

“Cọt kẹt.” Chiếc giường gỗ phát ra âm thanh nhỏ.

Một lúc sau, “cọt kẹt...”

Tô Chiêu Chiêu: “!” Âm thanh cọt kẹt này thật khiến người ta nghi ngờ nha! Anh ấy định nằm đây lật bánh sao?

Cô mở mắt ra, quay về phía Cố Hành nhìn.

“!”

Anh từ khi nào đã tiến lại gần cô thế?

Không phải anh luôn ngủ rất ngoan sao Trước khi đi ngủ anh nằm ở đâu, sáng dậy vẫn nằm y nguyên ở đó sao? Dù cô chưa từng chứng kiến cả đêm, nhưng có thể tưởng tượng ra quá trình anh nằm cả đêm không hề nhúc nhích.

Giờ thì khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một bàn tay, Tô Chiêu Chiêu có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ anh, nóng hổi, ấm áp dễ chịu.

Dù trong phòng tối đen, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của anh.

Cả hai đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.

Cố Hành nằm nghiêng, đối diện với cô, khoảng cách rất gần, hơi thở đều đều.

“Không ngủ được à?” Cố Hành khẽ hỏi.

Nói thừa, anh nằm gần thế này ma mới ngủ được!

Tim Tô Chiêu Chiêu bắt đầu đập thình thịch.

“Cái giường này có phải ốc vít lỏng rồi không, cứ kêu cọt kẹt mãi.” Vừa nói xong cô đã hối hận, bầu không khí vốn đã đầy mờ ám, cô lại còn nói đến cái giường.

Thật là muốn tự vả hai cái mà!

“Có thể, để mai anh kiểm tra xem.”

“Ừ.”

Không khí lại rơi vào im lặng.

Cố Hành vươn tay ra.

Tô Chiêu Chiêu có thể thấy bóng mờ cánh tay anh, tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Bàn tay đó nhẹ nhàng vỗ lên cô hai cái qua lớp chăn.

“Ngủ đi.”

Rồi anh nằm thẳng lại.

Tô Chiêu Chiêu: “!”

Cô cứ mở mắt trừng trừng, cho đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của anh, biết là anh đã ngủ, cô mới từ từ thở phào.

Vừa rồi cô thật sự sợ Cố Hành sẽ "hành động".

Nếu anh nhào tới, cô nên làm thế nào?

Tô Chiêu Chiêu tự biết rõ bản thân: Có lòng mà không có gan!

Dù trong lòng có tưởng tượng lung tung thế nào đi nữa, nhưng đến lúc đó thật, cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên rút lui.

Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, Tô Chiêu Chiêu trong lòng băn khoăn, không biết nên “nếm trái cấm” sớm hay là đợi thêm chút nữa.

Haiz! Khó quá mà.

Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu ngủ quên luôn.

Khi cô tỉnh dậy thì Cố Hành đã dẫn Cố Tưởng và Cố Niệm đi chạy bộ, trên bàn còn để lại tờ giấy, bảo nếu dậy muộn thì đi ăn ở nhà ăn, không cần vội nấu.

Tô Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ, rồi xách hộp cơm ra khỏi nhà.

Khi đến trước cửa nhà ăn, cô vừa khéo gặp phải Vu Tuệ Tâm cũng đến lấy bữa sáng.

Cô ấy vừa bước ra khỏi cửa nhà ăn.

Tô Chiêu Chiêu định giơ tay chào hỏi, nhưng ai ngờ tay mới giơ đến một nửa, người ta đã quay ngoắt mặt đi, như thể không nhìn thấy cô, xách hộp cơm rồi rời đi.

Tô Chiêu Chiêu rút tay về, chậc!

Nói không phải cô ta cố tình, Tô Chiêu Chiêu không tin. Rõ ràng là cô ta đã thấy rồi, nhưng quay mặt đi rất nhanh. Xem ra, Vu đại tẩu này có không ít ý kiến với cô.

Cũng chẳng biết là vì coi thường cô xuất thân từ nông thôn, hay là vì sự xuất hiện của cô đã làm hỏng kế hoạch mai mối của cô ta, nên cô ta không nhận được đáp lễ.

Trước mặt Cố Hành thì còn niềm nở, chứ sau lưng thì ngay cả lời chào cũng lười nói.

Xì! Ai thèm!

Cô lấy xong bữa sáng trở về, Cố Hành và hai đứa con đã ở nhà, ba bố con đang rửa mặt bên bể nước.

Cố Hành ngẩng đầu nhìn cô, “Em đi lấy bữa sáng à?”

“Vâng.”

Cả hai lời nói có chút thừa thãi.

Tô Chiêu Chiêu vào bếp lấy đũa và bát, lấy xong thì ra nhà chính, suốt quá trình không thèm liếc nhìn Cố Hành.

Khi ngồi xuống bàn, cô lại không nhịn được mà đưa mắt nhìn anh một cái, rồi một cái nữa.

Cố Hành một tay cầm bát, tay kia cầm bánh bao, uống một ngụm cháo, cắn một miếng bánh bao. Khi cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe miệng anh dần cong lên sau cái bát.

Bình luận

Truyện đang đọc