XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

“Yêu cầu không thấp đâu.” Cố Hành nói: “Phải biết đọc, viết, số lượng từ biết phải đạt ba ngàn, còn phải viết chữ đẹp, đó là yêu cầu cơ bản.”

“Vị trí này vốn yêu cầu trình độ trung học cơ sở, nhưng cô cũng biết đấy, hầu hết vợ lính đều đến từ nông thôn, trong số họ ít người có cơ hội học chữ. Các vợ lính ở thành phố, có trình độ đã được sắp xếp việc làm từ lâu rồi. Vậy nên bên hậu cần cũng phải cân nhắc vài ngày xem ai phù hợp, không thể tùy tiện chọn người, lỡ đưa ai đó vào rồi lại làm không được, chỉ làm trò cười thôi.”

Cố Hành nhìn Tô Chiêu Chiêu nói: “Anh biết em viết chữ rất đẹp, số lượng từ em biết chắc cũng không có vấn đề gì.”

Tô Chiêu Chiêu vỗ n.g.ự.c đảm bảo, “Chắc chắn không thành vấn đề!”

Ba ngàn chữ, ở hiện đại chỉ là trình độ của học sinh tiểu học. Với một sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng như cô, dễ như trở bàn tay!

Cố Hành cười nhẹ, khoanh tay dựa vào bàn làm việc: “Vậy nên anh đã giới thiệu em, họ cũng đồng ý cho em cơ hội. Trước tiên là thử việc ba tháng, sau ba tháng sẽ được chính thức. À, trong vòng một tháng em còn phải học dùng bàn tính, đây cũng là yêu cầu cơ bản. Nếu chưa biết, vào làm sẽ có người dạy.”

Sợ cô cảm thấy áp lực, anh nói thêm: “Nếu làm không được cũng không sao, chúng ta cũng không cần đến tiền lương này, nhưng vị trí này rất tốt, trước tiên mình giữ lấy đã, coi như cho bản thân một cơ hội học tập.”

Tô Chiêu Chiêu không hề cảm thấy áp lực, “Yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không làm anh mất mặt đâu.”

Thấy cô tự tin như vậy, Cố Hành lại cười nhẹ: “Được, vậy sáng mai anh sẽ đưa em đến báo danh.”

Tô Chiêu Chiêu đầy tự tin, không cần đọc sách nữa, đứng dậy định đi nghỉ ngơi, “Đi ngủ sớm thôi.”

Cố Hành kéo cô lại, “Đừng vội.”

Tô Chiêu Chiêu lại ngồi xuống, thấy anh kéo ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ.

“Sổ hộ khẩu?”

“Đúng rồi, sau khi làm thủ tục đi theo quân, hộ khẩu của em và con sẽ được chuyển đến nơi đóng quân, kèm theo đó phiếu lương thực, dầu ăn. Mỗi tháng các phiếu đều phải cầm theo sổ hộ khẩu để nhận. Tháng này anh đã nhận xong rồi.”

Những phiếu nhận về đều được cất trong hộp sắt ở ngăn kéo.

Tô Chiêu Chiêu mở sổ hộ khẩu ra xem, trong đó chỉ có tên cô và hai đứa con, nơi chuyển đi là thôn Tô Gia, nơi chuyển đến là Hải thành, cô không còn mang hộ khẩu nông thôn nữa, mà là dân cư thành thị.

Lý do chuyển: Theo quân.

“Sao không có tên của anh?”

“Anh là quân nhân.”

Hiểu rồi, hộ khẩu của anh thuộc về đơn vị, do quân đội quản lý.

Còn hộ khẩu của vợ lính thì được chuyển đến thành phố hoặc thôn, nơi quân đội đóng quân, vẫn thuộc dân sự.

Tô Chiêu Chiêu nghĩ đến mảnh đất ở làng, bây giờ hộ khẩu của cô đã chuyển đi, nên chắc chắn đất cũng không còn thuộc về cô nữa. Cô từng nói với Quách đại nương là giao đất lại cho làng, đến mùa làng sẽ chia lương thực, hóa ra cô nghĩ quá đơn giản, hộ khẩu không còn nữa, đất kia khẳng định là cũng mất.

Không biết Quách đại nương nói chuyện kia cho lãnh đạo thôn, có thành trò cười không.

Có hộ khẩu mới, mỗi tháng cô và con sẽ có phiếu lương thực, dầu ăn và các phiếu khác như của cư dân thành thị. Đương nhiên, để mua được những thứ đó, vẫn cần phải có tiền.

Trước nay họ đều dùng phiếu mà Cố Hành tích cóp được, tiền bạc cũng không thành vấn đề. Nhưng những thứ này là vật phẩm tiêu hao, mỗi tháng đều phát theo định lượng, tất nhiên cũng có thể đổi với người khác, nhưng cứ thế mãi tất nhiên là không được.

Nhìn tên mình trong sổ hộ khẩu... Tô Chiêu Chiêu đắn đo.

“Em muốn đổi tên.”

Cố Hành ngạc nhiên: “Đổi tên gì?”

Cô chỉ vào hai chữ “Chiêu Đệ”, “Cái tên này nghe là biết bố mẹ em muốn sinh con trai, không muốn sinh con gái. Nếu không, hồi đó đã không bán em đi. Bây giờ là xã hội mới rồi, xã hội bình đẳng, phụ nữ có thể làm nên sự nghiệp. Cái tên này gợi lên tư tưởng phong kiến, lạc hậu, nên em muốn đổi sang một cái tên có ý nghĩa tích cực, sáng sủa hơn.”

Cố Hành hỏi: “Vậy em muốn tên gì?”

Anh cũng không cảm thấy lạ, thời điểm này nhiều người thích đổi tên.

Hồi xưa đặt tên không cầu kỳ, nhất là ở nông thôn, con gái đặt tên nếu không phải là Đại Nha, Nhị Nha, thì sẽ là Tam Nữu Tứ Nữu, con trai thì loanh quanh mấy tên Đại Cẩu, Nhị Cẩu, Tam Trụ, Tứ Trụ. Còn có những tên kỳ lạ như Miêu Oa, Nạo Đản. Những cái tên ấy ở nhà thì không sao, nhưng ra ngoài làm việc, vào quân đội, khi cấp trên gọi tên, nhiều người trả lời nghe nhầm lẫn hết cả.

Mấy tên như Nạo Đản càng khó gọi. Nếu chính mình không tự đổi, cấp trên cũng sẽ đổi cho. Nói chung, chuyện đổi tên ở thời đại này rất bình thường.

Tô Chiêu Chiêu cầm bút, viết hai chữ “Chiêu Chiêu”.

“Chiêu nghĩa là sáng sủa, rực rỡ. Chữ ‘nhật’ là mặt trời, mặt trời mọc ở phương Đông, phương Đông đỏ, mặt trời lên…” Tô Chiêu Chiêu suýt hát lên. “Em thấy chữ này rất hay, âm đọc gần giống chữ ‘Chiêu’ trong tên hiện tại, cũng không thay đổi nhiều. Anh thấy sao?”

Cố Hành nhìn chữ và đọc: “Chiêu Chiêu.”

Tô Chiêu Chiêu nghe thấy từ miệng anh thốt ra, lòng cô bỗng thấy xao xuyến, sao hai chữ này nghe lại hay đến vậy?

“Tô Chiêu Chiêu.” Cố Hành đọc cả họ tên, “Tên này rất hay, cứ gọi là Chiêu Chiêu đi.”

Tô Chiêu Chiêu hài lòng, “Khi nào thì chúng ta đổi tên trong sổ hộ khẩu?”

“Ngày mai anh sẽ đem đi đổi.”

“Vậy mai em báo danh, em dùng tên mới luôn được không?”

“Được chứ.”

Tô Chiêu Chiêu cất sổ hộ khẩu vào chỗ, “Thôi mình ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”

Cố Hành cũng vui vẻ, “Được.”

Tô Chiêu Chiêu vào trong giường trước, anh ở bên ngoài kéo rèm, đóng cửa. Đi qua bàn học, anh thấy sách được xếp gọn gàng, nên chỉnh lại một chút.

Khi đến gần tủ quần áo, anh dừng lại, sau đó bước đến giường, cởi quần áo và tắt đèn nằm xuống.

Như vài ngày trước, anh nằm xuống rồi lại dịch sát về phía cô.

Tô Chiêu Chiêu đột nhiên trở mình, bắt chước anh, đưa tay vỗ nhẹ lên anh, “Ngủ đi.”

Rồi cô thu tay về, nằm thẳng lại, hai tay đặt lên bụng, nhắm mắt, cố tình phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Có tự thấy giả quá không vậy.

Cố Hành hơi nản lòng. Cô từ chối anh sao?

Nghĩ đến việc mai cô phải đi báo danh, anh đành kìm nén, nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, cuối cùng Tô Chiêu Chiêu không còn ngủ nướng nữa.

Cơn mưa hôm qua kéo dài đến nửa đêm mới tạnh, đất vẫn còn ẩm ướt, không thích hợp để chạy bộ ngoài trời.

Cố Hành ở sân dạy Cố Tưởng và Cố Niệm tập võ.

Tô Chiêu Chiêu ngồi ở cửa bếp, vừa nấu ăn vừa ngắm nhìn.

Buổi sáng trời se lạnh, sau cơn mưa hôm qua, nhiệt độ giảm xuống. Cố Tưởng và Cố Niệm mặc quần dài áo dài, còn Cố Hành chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.

Thân hình thật là đẹp!

Bình luận

Truyện đang đọc