XUYÊN LÀM MẸ HAI CON: THỦ TRƯỞNG, VỢ ANH DẮT CON ĐẾN TÌM RỒI!

Tô Chiêu Chiêu bắt đầu cuộc sống công việc tại hợp tác xã, trong khi đó, Cố Hành đang giao đấu với Nghiêm Quang.

"Hừ!" Nghiêm Quang một lần nữa bị quật ngã xuống đất, đau đến nỗi nhăn nhó: "Lão Cố, hôm nay cậu uống thuốc s.ú.n.g à? Cậu quật tôi đến c.h.ế.t luôn đấy à?"

Cố Hành đưa tay ra: "Đứng dậy đi."

Nghiêm Quang nắm lấy tay anh đứng lên.

Cả hai ngồi xuống bậc thang nghỉ ngơi.

"Nói đi, ai chọc giận cậu vậy?"

Cố Hành liếc nhìn anh ta một cái: "Hôm nay đưa Chiêu Đệ đến hợp tác xã báo danh, vừa đến trước thì sau lưng đã có mấy người thân quân nhân đến…"

Nghiêm Quang lúc đầu còn cười hì hì, nhưng nghe đến đây thì sắc mặt thay đổi.

Cố Hành nói xong, vỗ vai anh ta rồi đứng dậy rời đi.

"Lão Cố…"

Cố Hành phất tay, không quay đầu lại.



Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đến 12 giờ trưa, cửa hàng không còn khách, mọi người đóng cửa đúng giờ.

Tô Chiêu Chiêu cùng Tiểu Đường đi đến nhà ăn dùng bữa.

Vào thời điểm này, hầu hết nhân viên hợp tác xã đều ở nhà ăn, có người lấy cơm ăn tại nhà ăn, có người lại mang về văn phòng ăn.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy bác thợ may già, ông lấy cơm xong thì xách hộp cơm đi luôn.

Trong nhà ăn, với tư cách là đồng nghiệp mới, Tô Chiêu Chiêu nhận được nhiều rất ánh nhìn chú ý.

Có người nhỏ giọng kể lại cho đồng nghiệp chưa biết về những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Tô Chiêu Chiêu thoải mái đi theo Tiểu Đường xếp hàng lấy cơm.

Những người của phòng thu mua gần như ngồi chung một bàn. Sau khi lấy cơm xong, họ cũng ngồi vào đó.

Trưởng phòng Tạ hỏi: "Tiểu Tô học hành thế nào rồi?"

"Rất tốt! Chị Chiêu Chiêu nhớ rất nhanh, tôi nói một lần là chị ấy nhớ ngay, còn ghi chép rất cẩn thận nữa." Tiểu Đường sợ trưởng phòng Tạ không yên tâm nên tranh thủ khen ngợi để không bị mất lịch nghỉ chủ nhật.

Tiểu Đường còn độc thân, 22 tuổi, sau một buổi sáng làm việc cùng nhau, cả hai đã trở nên thân thiết hơn.

Tô Chiêu Chiêu đáp lại: "Tiểu Đường dạy rất kỹ lưỡng, giải thích rất rõ ràng."

Trưởng phòng Tạ cười hào hứng: "Vậy thì tốt rồi. Tôi nghe Tiểu Hà nói, các cô có đến tiệm may, ông thợ già ở đó còn muốn cô làm học trò phải không?"

Hà Phương cũng góp lời: "Đúng vậy, tôi không nói dối đâu."

Trưởng phòng Tạ: "Tôi đâu có nói cô nói dối, ba đơn vị tranh nhau người, điều này chứng tỏ đồng chí Tiểu Tô của phòng chúng ta rất xuất sắc! Làm rạng danh cho phòng thu mua của chúng ta."

Tô Chiêu Chiêu thấy hơi ngại, giờ thì cô thực sự trở thành người được săn đón rồi.

Ăn xong là giờ nghỉ ngơi, nhà gần thì mọi người về nhà, nhà xa thì nằm nghỉ ngay tại văn phòng.

Tô Chiêu Chiêu chọn về nhà ngủ trưa.

Khi đi ngang qua nhà họ Chu, cô bị Vương Xuân Hoa gọi lại.

"Công việc thế nào rồi? Mọi người trong hợp tác xã có dễ gần không?"

"Tốt lắm, đơn vị còn có nhà ăn nữa, tôi ăn trưa xong mới về, ngủ một giấc rồi chiều quay lại."

"Vậy thì tốt rồi, cô gặp được đơn vị tốt đấy, đãi ngộ ở hợp tác xã tốt lắm, mỗi lần lễ tết đều thấy người của đơn vị xách quà to quà nhỏ về, đều là quà của đơn vị phát."

"Tôi mới đến, chưa rõ mấy chuyện này lắm."

"Ở lâu rồi sẽ biết thôi."

Tô Chiêu Chiêu nói: "Hôm nay mới nhập về nhiều hàng, có len và vải, nếu cần, tôi có thể giúp cô mua về."

Vương Xuân Hoa mắt sáng lên: "Chiều tôi tự qua xem cũng được."

"Vậy cũng được."

Nói vài câu xong, Tô Chiêu Chiêu trở về nhà.

Về đến nhà, cô dành khoảng mười phút để giặt đồ ngủ mới cho hai đứa trẻ, rồi lấy cuộn len mới mua ra khỏi túi, cất vào tủ quần áo, sau đó ngủ trưa khoảng 40 phút.

Đến 1 giờ 40 phút, cô đổ đầy ấm nước rồi ra khỏi nhà, đi làm đúng giờ.

Tiểu Đường nghỉ trưa tại văn phòng, đến gần 2 giờ cô mới ra khỏi văn phòng, vừa ngước lên đã thấy Tô Chiêu Chiêu.

"Cậu đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến." Nhà gần, đi bộ qua mất chưa đầy 10 phút, Tô Chiêu Chiêu xuất phát lúc 1 giờ 40, đến đây lúc 1 giờ 50, thời gian vừa đủ.

Tiểu Đường ngáp: "Không cần đến sớm quá đâu, đến trước 2-3 phút là được. Tôi buổi trưa không về nhà nghỉ, nếu có việc đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần có người mở cửa hàng là được."

Đúng 2 giờ, họ mở cửa hàng. Sau khi mở cửa được một lúc, Tô Chiêu Chiêu nhìn thấy vài người từ văn phòng phía sau đi ngang qua cửa hàng, bước đi thoải mái.

Tiểu Đường thấy cô nhìn theo liền nói: "Bộ phận đó cũng làm việc từ 2 giờ, nhưng họ nhàn hơn chúng ta, không cần mở cửa đúng giờ như chúng ta, có đến muộn một chút thì lãnh đạo cũng không nói gì."

Ừm, đúng là cô nhìn ra rồi.

Khách hàng lác đác bắt đầu vào cửa hàng, ai cũng tò mò về nhân viên bán hàng mới. Có người còn hỏi Tô Chiêu Chiêu quê ở đâu, đã kết hôn chưa?

Tiểu Đường cười rạng rỡ: "Cộ có biết tại sao họ hỏi những chuyện này không?"

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.

"Họ muốn giới thiệu đối tượng cho cô đấy. Ai cũng biết nhân viên bán hàng của hợp tác xã được đãi ngộ tốt, lúc tôi mới đến cũng có người hỏi mãi."

Giờ Tô Chiêu Chiêu rất muốn soi gương. Bộ dáng cô trông có giống chưa kết hôn không?

Cũng may cô biết rõ, họ chỉ hỏi cho có thôi, giống như thả lưới rộng vậy.

Chẳng bao lâu, Vương Xuân Hoa đến, còn dẫn theo cả Lưu Quế Lan.

Vừa bước vào, Lưu Quế Lan đã cười: "Ôi chao! Khi Xuân Hoa nói tôi còn không tin, không ngờ cô thật sự làm ở hợp tác xã rồi."

Tô Chiêu Chiêu cười tiếp đón hai người: "Các chị muốn mua gì? Để em lấy cho."

"Lấy vải, tôi phải chuẩn bị quần áo cho đứa bé trong bụng này. Tôi sinh hết đứa này đến đứa khác, quần áo cũ bọn anh chị của nó đã mặc rách hết rồi, giờ thì nó sinh ra đúng dịp, được mặc đồ mới."

Tô Chiêu Chiêu lấy vài xấp vải cotton: "Trẻ sơ sinh da còn non, dùng vải cotton là tốt nhất."

"Được, vậy lấy vải cotton. Cho tôi ba thước vải hoa nền xanh này."

Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn cầm thước đo vải.

Tiểu Đường đứng bên cạnh quan sát, thấy sai sót thì nhắc nhở cô.

Cả quá trình diễn ra trơn tru, Tô Chiêu Chiêu nhanh nhẹn, từ việc đo vải, đóng gói, thu tiền, đến viết hóa đơn, tất cả đều hoàn thành liền mạch.

Vương Xuân Hoa đứng bên cạnh khen: "Thật không giống người mới đi làm chút nào! Nếu không biết, chắc người ta tưởng cô đã làm ở hợp tác xã nhiều năm rồi đấy."

Tiểu Đường cũng gật đầu. Hồi cô mới làm phải mất mấy ngày mới dám bắt đầu. Chỉ việc nhớ giá thôi cũng mất rất lâu, có những món không nhớ nổi phải lật bảng giá ra xem.

Tô Chiêu Chiêu tiếp tục lấy hàng cho Vương Xuân Hoa: "Em đã tập dượt trong đầu rất nhiều lần, quy trình đã nhớ kỹ trong đầu rồi."

Công việc của nhân viên bán hàng vốn dĩ rất đơn giản, điều khó duy nhất là nhớ giá và loại phiếu tương ứng cần dùng.

Nếu dán nhãn giá dưới kệ hàng thì còn đơn giản hơn nữa.

Vương Xuân Hoa phát hiện Tô Chiêu Chiêu không dùng bàn tính: "Sao tôi không thấy cô gẩy bàn tính mà đã tính ra giá rồi?"

"Chị Tô không dùng bàn tính đâu, chị ấy giỏi lắm, tính nhẩm trong đầu luôn."

Vương Xuân Hoa và Lưu Quế Lan vô cùng ngạc nhiên: "Tính nhẩm được trong đầu á? Trời ơi, tôi chỉ biết bấm đốt ngón tay tính thôi. Mười ngón tay bấm xong rồi đếm thêm ngón nữa, đếm xong là hết biết tính."

"Cô giỏi thật đấy."

Tô Chiêu Chiêu đưa tay lên trán: "Thôi đừng khen nữa, khen mãi tôi ngại lắm. Thật ra cũng không giỏi lắm đâu…"

"Có gì mà ngại, giỏi thật mà."

Bình luận

Truyện đang đọc