XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Vương Viện nhìn thấy Quân Mạch từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình.

Trong suy nghĩ của bà, con dâu phải như Ngọc Đình Đình, xinh đẹp, nói năng ngọt ngào, gia thế tốt.

“Con trai, con bé Đình Đình không tệ, con thử ở chung đi!” Vương Viện khuyên giải.

Nhắc tới Ngọc Đình Đình, ánh mắt của Quân Mạch trở nên lạnh lùng: “Hôm nay Kim Đản Đản bị người khác bắt cóc ở trên đường, mà người phía sau màn chính là cô ta.”
Quân Uy và Vương Viện nghe thấy lời này thì nhíu mày, bởi vì vừa rồi quá tức giận nên không chú ý, bây giờ nhìn thấy trên tay Quân Mạch bị cắt qua, làm cho bọn họ đau lòng, cho người băng bó một lần nữa.

Ngọc Đình Đình bị liệt vào sổ đen của nhà họ Quân.

Cảnh sát tìm được cô ta nhưng vì không có gây ra ảnh hưởng gì lớn, hơn nữa nhà họ Ngọc có tiền, bỏ ra một chút tiền đã xong việc.


Quân Mạch vẫn như cũ không màng tới cha mẹ ngăn cản mà nhận lấy Kim Đản Đản, đặt bên cạnh để bảo vệ.

Mà ông nội của Quân Mạch là Quân Việt đứng về phía Quân Mạch, xúi giục anh mau chóng cho ông bế cháu cố.

Mỗi ngày Kim Đản Đản đi học cùng với Quân Mạch, làm cho rất nhiều nữ sinh trong trường học hâm mộ và ghen ghét.

Mà hai người này ngay cả ăn cơm cũng ăn với nhau, một ít nữ sinh giận Kim Đản Đản nhưng không dám nói gì.

Bây giờ Kim Đản Đản bị thúc giục hầu hạ Quân đại thiếu gia.

Đồ ăn do đầu bếp chuyên nghiệp làm nhưng anh không ăn mà đi bòn rút sức lao động của cô, bức bách cô xuống bếp nấu cơm cho anh ở nhà ăn cao cấp của trường học.

Trước mặt là video dạy nấu ăn, Kim Đản Đản căng thẳng học.

Tế bào cả người cô đều chú ý, sợ mắc lỗi sẽ làm lãng phí nguyên liệu nấu ăn quý giá.

Nửa giờ sau, hai phần cơm Tây đã làm xong.

Kim Đản Đản gỡ tạp dề xuống, đặt bò bít tết lên trên bàn cơm.

Quân Mạch cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô: “Vất vả rồi!”
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn anh một cái: “Đại thiếu gia, nếu anh cảm thấy tôi vất vả thì kêu đầu bếp chuyên nghiệp làm đi!”
Quân Mạch cắt bò bít tết đặt vào trong miệng nhai, nuốt bò bít tết xong thì mặt mày mỉm cười nói: “Bổn thiếu gia chỉ thích ăn món của em làm!”
Nói chuyện với anh cũng vô dụng, người này rất thích khi dễ cô.


Kim Đản Đản cắt một miếng bò bít tết đặt vào miệng miệng ăn, cô cảm thấy tài nấu nướng của mình kém xa đầu bếp chuyên nghiệp, thật không biết Quân thiếu này làm sao chịu được.

Tổng kết: Anh ta muốn thay đổi khẩu vị.

Ở trường học, hầu như mỗi ngày cô phải nấu hai phần cơm cho Quân Mạch, trở về lại làm hầu gái.

Nhưng cô còn phải giặt quần áo cho đại thiếu gia, hơn nữa phải giặt bằng tay.

Đáng giận nhất là vậy mà lấy ra đồ lót.

Kim Đản Đản muốn phun hỏa, dùng cái kềm kẹp đồ lót màu đen của anh đi đến đập cửa phòng anh.

“Cốc cốc cốc! Quân đại thiếu gia, mở cửa!” Trong đôi mắt đẹp của Kim Đản Đản tràn ngập lửa giận.

Quân Mạch mở cửa ra, trên người không mặc quần áo, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng.

Một tay anh xoa tóc, trên người anh có sương mù nhè nhẹ, trong không khí thoảng mùi hương như mùi cỏ trúc trên người anh.


“Em tìm anh có chuyện gì?” Khi nói chuyện hầu kết của anh di chuyển lên xuống, ánh mắt dừng trên đồ lót bị kềm trong tay Kim Đản Đản kẹp lấy, khóe miệng hơi cong lên.

Kim Đản Đản nhìn người đàn ông để trần nửa thân trước mắt, dáng người anh thật đẹp.

Xương quai xanh gợi cảm phập phồng quyến rũ, còn có cơ ngực kia, trên trái tim bên trái là ấn ký hoa bỉ ngạn sống động như thật, xinh đẹp quyến rũ.

Trên eo anh không có một miếng thịt dư thừa nào, đường cong eo quả thật rất hoàn mỹ, quá dụ hoặc.

Khuôn mặt cô bị khí nóng nhiễm đỏ bừng.

Sau đó nhớ tới ý đồ đến đây của mình, cô đen mặt đưa đồ lót qua, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Quân đại thiếu gia, cái này anh tự giặt đi!”
Quân Mạch nhíu mày: “Chỉ có một miếng vải nhỏ mà em còn không muốn giặt thì nói gì đến báo ân?”.


Bình luận

Truyện đang đọc