XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Cô đang định trách móc anh, thì đôi môi lại một lần nữa bị anh ngậm lấy m*t.

Kèm theo nước từ vòi hoa sen phun lên trên người, chảy xuống mắt, mũi và đôi môi dính chặt của hai người họ.

Kim Đản Đản đưa tay đẩy anh ra.

Tay trái anh giữ sau đầu của cô, tay phải ôm lấy eo cô, không cho phép cô chạy thoát.

“Khụ ~” Kim Đản Đản cắn môi Quân Mạch, anh buông ra trong đau đớn.

“Đừng như vậy mà ~~~” Nhịp tim của Kim Đản Đản lỡ mất nửa nhịp, nhìn thấy trong đôi mắt của Quân Mạch đã rải đầy tơ máu đỏ, anh sắp kiềm chế đến cực độ rồi.

“Còn có cách nào khác không?” Đôi mắt của cô giống như một chú nai tơ đang hoảng sợ, cô vô cùng sợ hãi.

Quân Mạch cố gắng kìm nén ngọn lửa bên trong cơ thể, hai mắt đỏ bừng, giọng khô khốc: “Có, dùng tay giúp anh!”

“Hả?” Cái miệng nhỏ nhắn của Kim Đản Đản hơi mở ra.

Quân Mạch nắm lấy tay cô, trong phòng tắm là một cảnh tượng kiều diễm.

Một giờ đồng hồ sau, đôi mắt của Kim Đản Đản rưng rưng, cô cong miệng uất ức nói: “Tay tôi mỏi, đã xong chưa vậy?”
“Vẫn chưa!” Giọng Quân Mạch đờ đẫn.

Kim Đản Đản nổi trận lôi đình: “Chết tiệt! Anh vẫn chưa xong sao?”
“Ừ, lần đầu tiên…”, Quân Mạch liền nói: “Đây là lần đầu tiên dùng cách này.”
Kim Đản Đản tiếp tục nín nhịn giúp anh.

Không biết mất hết bao lâu, cô mệt đến nỗi không muốn cử động nữa.

Tắm rửa xong, hai người họ nằm trên giường nghỉ ngơi.

Kim Đản Đản úp mặt vào trong chăn, mất mặt chết đi được.

Khóe miệng Quân Mạch hơi cong lên, đưa tay ôm lấy Kim Đản Đản đang giấu đầu như đà điểu vào trong lòng.

Kim Đản Đản giãy dụa trong vòng tay anh, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Quân Mạch: “May mà em đã kịp thời tìm thấy anh!”
Nhắc đến chuyện này Kim Đản Đản lại nổi điên lên: “Hừ! Sao anh lại có thể ngu ngốc đến mức để bị trúng thuốc kích d*c như vậy chứ!”
Anh đưa tay kéo khuôn mặt của Kim Đản Đản ra khỏi ổ chăn, quẹt mũi của cô: “Anh thật ngu ngốc, nên ông trời mới phái em đến cứu anh đó!”
“Vậy thì để báo đáp cho tôi, anh ngủ trên sofa tôi ngủ trên giường!” Kim Đản Đản đẩy anh xuống khỏi giường.

“Không, để báo đáp em, anh đặc biệt cho phép em được ngủ chung giường với bổn thiếu gia đây.” Quân Mạch nhẹ nhàng hôn lên trán Kim Đản Đản.


“Vậy thì tôi sẽ ngủ trên sofa là được rồi!” Kim Đản Đản đứng dậy, ở cùng với một người đàn ông quả thật là quá nguy hiểm.

Quân Mạch giữ cô lại: “Ngủ đi mà! Không được sự cho phép của em, anh sẽ không đụng vào em đâu!”
Kim Đản Đản: “Không ngủ!”
Quân Mạch: “Ngủ!”
Kim Đản Đản: ” Không ngủ!”
Quân Mạch: “Không ngủ!”
Kim Đản Đản: “Ngủ!”
Khóe miệng Quân Mạch hơi nhếch lên, anh ôm lấy Kim Đản Đản: “Vậy thì ngủ nào!”
Mẹ nó, anh gài bẫy cô.

Trằn trọc một hồi lâu, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Quân Mạch nếm nhẹ thử môi của cô, thì thầm nói: “Anh rất muốn sớm được cưới em về nhà!”
Kim Đản Đản hơi nhíu mày lại trong lúc ngủ mơ, cảm thấy môi mình tê dại nên đưa tay lên dụi dụi.

Quân Mạch li3m lòng bàn tay cô một chút, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên.

Trên miệng anh nở một nụ cười nham hiểm, rồi buông tha cho cô.


Anh ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ của anh đều là sự ngọt ngào với cô, còn có những chuyện đã xảy ra vào ban đêm.

Những giấc mơ đẹp đẽ khiến anh không nỡ tỉnh dậy.

Sáng sớm tinh mơ, một tia nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào trên hai người bọn họ.

Bộ dạng ngủ say của bọn họ tuyệt đẹp, ngay cả ánh mặt trời cũng không nỡ đánh thức họ dậy.

Cả đêm Kim Đản Đản ngủ rất ngon, cô vươn vai căng mình.

Nhưng lại bị một bức tường thịt chặn ngang lại, cô tò mò thò tay đẩy ra, còn có cả độ ấm và đầy tính co giãn nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc