XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Kim Đản Đản tức giận run bần bật, không ngừng rơi nước mắt mắng hắn: “Hiên Viên Dật, ngươi là đồ khốn kiếp, chúng ta hoà ly!”
“Cút, đừng quấy rầy bổn vương!” ‘Hiên Viên Dật’ ở bên trong không có chút hoảng loạn, ngược lại còn quát nàng.

“Được, ngươi đừng hối hận!” Kim Đản Đản chỉ vào hắn, che lại khuôn mặt nhỏ khóc lóc chạy đi.

Sau khi nàng rời đi, nam nhân cởi bỏ mặt nạ da người xuống để lộ ra một khuôn mặt bình thường, đắc ý nói: “Đây quả thực là một công việc tốt, có thể kiếm bạc, còn có mỹ nhân để chơi!”
Kim Đản Đản chạy thẳng một đường tới phủ Bát vương gia, mới ngừng khóc thút thít.

Nhưng khi trở về lại không thấy nàng đau lòng chút nào, chỉ có ánh mắt khinh thường.

Trong lòng nàng thầm chửi: Tiểu Dật Dật của ta chính là Vương gia chính tông, có thể dễ dàng ngụy trang như vậy sao? Muốn lừa được ta, thế nhưng dù chỉ là một sợi tóc cũng không bằng được Tiểu Dật Dật.

Thực ra lúc đó nàng còn muốn thưởng thức một chút, nhưng lại lo lắng mình không có võ công sợ sẽ không thoát thân được.


Cũng may mục đích của những người lần này chỉ là ly gián bọn họ, nếu là chuyện khác thì nàng đã có thể không xong rồi, xem ra về sau nàng phải cẩn thận hơn.

Tiểu Dật Dật làm gì có tế bào lãng mạn chứ, đều do nàng nhất thời hưng phấn mà quên mất.

Khi Hiên Viên Dật trở về, Kim Đản Đản đã kể lại hết mọi chuyện cho hắn nghe.

Hắn nghĩ lại mà thấy sợ, cảm giác Vương phi nhà mình như bị người ta theo dõi, cũng may không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi điều tra một khoảng thời gian, kẻ đứng đằng sau của cả hai sự kiện đã trồi lên mặt nước, đều là Mộ Dung Vân.

Kim Đản Đản nở một nụ cười lạnh.

Nữ nhân này cứ hãm hại nàng hết lần này đến lần khác.

Chuyện năm đó nguyên chủ bị hạ dược nàng vẫn chưa có tính sổ đâu, không trả thù còn tưởng rằng nàng sợ nàng ta chứ!
Vì thế Kim Đản Đản lấy đạo của người trả lại cho người, tìm người hạ dược Mộ Dung Vân.

Cơ thể của Mộ Dung Vân như là có lửa thiêu đốt, trong lòng giống như có mèo cào, trong đầu đều là loại hình ảnh kia.

Nàng chạy đi tìm Thái tử, thế nhưng Thái tử lại đang ở cùng với Hoa Ưu Liên, vuốt bụng nàng ta với vẻ mặt tràn đầy mong đợi cười nói: “Nhi tử, mau mau ra gọi cha!”
Trong mắt Hoa Ưu Liên tràn đầy ý cười hạnh phúc, cảm thấy Mộ Dung Tuyết thật đúng là ngôi sao may mắn lớn của nàng.

Nếu không nhờ nàng ta thì nàng cũng sẽ không gặp được Thái tử.


Móng tay Mộ Dung Vân dùng sức c ắm vào thịt.

Nàng hận, hận bọn họ.

Tại sao hai nữ nhân này đều sống tốt hơn nàng chứ? Tại sao? Nàng mới là Thái tử phi, là hoàng hậu tương lai, là nhất quốc chi mẫu.

Nàng nhắm mắt lại, ngăn chặn lửa giận và ghen ghét ở trong mắt, khi mở mắt ra lại là một mảnh gió êm sóng lặng.

“Thái tử ca ca ~” Nàng chật vật chạy vào, chen vào quấy rầy hai người đang ngọt ngào.

Thái tử khẽ nhíu mày: “Mộ Dung Vân, nàng thân là Thái tử phi, sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy.

Nàng lỗ m ãng như thế, nếu làm bị thương hài tử trong bụng Liên Nhi thì nàng gánh vác nổi hậu quả sao?”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Vân liền rơi nước mắt.

Nàng vốn đã xinh đẹp khiến trong lòng Thái tử có chút không đành lòng nói: “Bổn Thái tử nhất thời lo lắng, lời nói có chút nặng nề.


Nàng tìm bổn Thái tử có chuyện gì?”
“Thần thiếp…Thần thiếp…” Mộ Dung Vân ấp a ấp úng nói không nên lời, sắc mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng.

Nha hoàn bên cạnh lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi bị người ta hạ dược, dược này nếu không giải, sợ là sống không qua được ngày mai!”
Hiên Viên nhíu mày càng sâu: “Dược gì?”
Sắc mặt nha hoàn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Là Hợp…Hợp hoan tán!”
Cặp mắt Hiên Viên Ngọc nhìn Mộ Dung Vân có chút chán ghét, vì tranh sủng mà loại thủ đoạn này cũng dùng, thật đúng là xem thường nàng ta.

Không bằng một phần mười của Liên Nhi.

Thấy Liên Nhi lo lắng nhìn Mộ Dung Vân, sắc mặt của Hiên Viên Ngọc mới hòa hoãn một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc