XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn xinh đẹp lại cau thành một đoàn.

Lông mày nàng nhăn lại, lông mi run rẩy, phía trên còn dính nước mắt, cái mũi nhỏ khóc đến nỗi đỏ hồng.

Bộ dáng của nàng nhỏ nhắn nhìn qua có vài phần buồn cười, còn có một chút làm cho người ta đau lòng.

Hắn đưa tay nắm cái cằm của Kim Đản Đản, tay kia cầm khăn tay lau lệ trên mặt nàng.

Động tác của hắn không tính là ôn nhu, thực sự cũng không thô lỗ.

Ánh mắt của hắn có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào nàng: “Mộ Dung Tuyết, không tỏ một ít vương uy với ngươi, ngươi đâu có để bổn vương vào mắt?”
“Đau ~” Kim Đản Đản thấp giọng nỉ non.

Hiên Viên Dật cau lông mày lại, nhìn chằm chằm vào mông nàng.


Hắn đưa tay lột quần nàng xuống, nhìn mông nàng bị đánh có chút sưng đỏ, bèn cầm thuốc bôi cho nàng.

Từ đầu đến cuối Hiên Viên Dật đều là gương mặt lạnh lùng.

Bôi thuốc xong, nhìn một bên mặt Kim Đản Đản đang ngủ: “Nữ nhân, tốt nhất ngươi cứ im lặng như vậy chớ chọc bổn vương.

Vì ngươi là mẫu phi của Thần nhi, bổn vương bảo đảm cả đời ngươi không lo cơm áo!”
“Hiên Viên Dật! Ngươi là tên khốn kiếp!” Trong hôn mê Kim Đản Đản mắng một tiếng, một quyền đánh qua.

Nàng vừa vặn đánh tới gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật.

Hắn tức giận che đôi mắt lại theo bản năng, sau đó nhớ tới cái tay này vừa bôi thuốc cho nàng, lập tức cảm thấy có chút buồn nôn.

Hắn nắm bắt tay Kim Đản Đản, đôi mắt híp lại nguy hiểm: “Xem ra ái phi không muốn cái tay này rồi hả?”
Kim Đản Đản còn đang hôn mê, cảm thấy tay bị bóp đau quá.

Nàng giãy dụa theo bản năng, vẻ mặt thống khổ.

Hiên Viên Dật thấy nàng không thể nào thoải mái, hắn không biết làm sao liền bỏ qua cho nàng.

Hắn sửa sang lại quần áo cho Kim Đản Đản, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Chờ đến khi Kim Đản Đản tỉnh lại, nàng bị đau tỉnh, khóc la đến trời đất tối tăm.

Nàng mắng to: “Hiên Viên Dật, ngươi là tên khốn kiếp!” Ngay sau đó nước mũi đều ra tới, giống như là một đứa trẻ bị cướp đi đồ ăn.


“Lưu manh, Bát Vương gia cái gì.

Ta thấy là vương bát đản còn không khác lắm!” Kim Đản Đản tức giận điên cuồng đánh gối đầu một trận.

“Ai u ~” bởi vì động tác có chút lớn, trên cái mông nàng truyền đến một cảm giác đau đớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản nhăn thành một đoàn, trên lông mi còn dính nước mắt, cái mũi nhỏ khóc đến đỏ hồng, trong lòng ấm ức tới cực điểm.

Nàng cắn chặt cánh môi, trong lòng quyết định, sau khi chờ thương thế tốt lên thì dẫn nhi tử chạy trốn.

Kim Đản Đản dưỡng thương nửa tháng, vào một đêm ngày nọ, mang theo nhi tử bỏ trốn rồi.

Khi Hiên Viên Dật lâm triều trở về thì không tìm được nhi tử của hắn, cũng không có thấy Vương phi của hắn đâu, tìm cả vương phủ đều không tìm được.

Hắn sai người đi thăm dò thì nghe được thị vệ bẩm báo.

“Vương Gia, vương phi ôm hài nhi bỏ chạy rồi!” Thị vệ run rẩy hồi bẩm.


Hiên Viên Dật tức giận làm rớt bể chén trà trong tay, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng: “Nhanh đi tìm bọn họ trở về cho bổn vương, không được làm Thần nhi bị thương!”
Thị vệ: Vương Gia có ý là, có thể làm vương phi bị thương sao?
Tuy rằng Vương phi không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là vương phi, nữ chủ tử duy nhất trong phủ.

Bọn thị vệ nhận được mệnh lệnh vội vàng đi tra xét, khắp phố lớn ngõ nhỏ cơ hồ đều là người tìm kiếm vương phi.

Kim Đản Đản dẫn nhi tử ngồi trong góc nhàn nhã uống trà, nàng ăn mặc thành thôn nữ, trên mặt còn vẽ thiệt nhiều mụn, cho Thần nhi ăn mặc thành nữ hài, như vậy cho dù những người này tìm đến phát điên cũng tìm không thấy trên đầu nàng.

Tìm hết một ngày một đêm cũng không hề thấy bóng dáng, Hiên Viên Dật tức giận muốn lật tung cả Kinh Thành.

“Tiếp tục tìm cho bổn vương, phàm là người có hình dáng tương tự bọn họ, cho dù là nam hay nữ đều phải cẩn thận kiểm tra toàn bộ cho bổn vương!” Hiên Viên Dật nhắm đôi mắt lại, bóp nát chén trà trong tay.

Hắn thật đúng là xem thường nữ nhân kia..


Bình luận

Truyện đang đọc