Linh thạch cực phẩm a, chờ tới khi đó hắn sẽ bắt tên kia nôn ra cả gốc lẫn lãi.
Hắn không phải chưa từng cho người đi theo Phong Vân thím thám, cũng không tin tên đó lấy ra được nhiều linh thạch như vậy lại không có mỏ linh thạch nào. Tiếc là những người hắn phái đi đều bị tên kia cắt đuôi.
Khi ấy Tịch Cẩm Vận tức tới mức đánh gãy cả cái bàn, mặt dữ tợn hét lớn lên: "Một lũ vô dụng! Giao cho làm chuyện cỏn con như vậy cũng làm không xong, vậy ta còn để ngươi ở Thục Sơn Phái làm gì!"
Đệ tử quỳ bên dưới đất người run cầm cậm, mồ hôi tuôn ra như suối, cúi gằm mặt xuống không dám nói gì.
Uy áp của Đại thừa phóng ra không phải là tầm thường, huống chi là một người chỉ mới ở tu vi Kim Đan trung kỳ như hắn phải chống đỡ? Ngay cả Hóa Thần hậu kỳ bị uy áp này phóng xuống có lẽ cũng sẽ bị thương vài phần, vậy nên vị đệ tử này căn bản là không đứng dậy được, hấp hối được mấy phút hắn liền khổ sở mà dùng ánh mắt cầu xin Tịch Cẩm Vận.
"Chưởng..chưởng môn, xin người, xin người tha mạng cho đệ tử"
Tịch Cẩm Vận không những không thu uy áp, mà ngược lại còn tăng thêm, hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện rõ nên sự khinh bỉ, hắn cao cao tại thượng nhìn người đang quỳ dưới chân mình: "Phế vật như ngươi sống cũng vô ích, nên đi chết đi"
Hắn vừa dứt lời, người dưới chân cũng tắc thở.
Từ xưa tới nay phong cách làm việc của hắn khá cực đoan, dùng xong người không phải hạ độc thì là trực tiếp giết, ai biết được sau này những kẻ đó có quay ra cắn lại hắn hay không.
Tâm đã vốn đa nghi, Tịch Cẩm Vận từ trước tới nay cũng chẳng tin tưởng một ai cả, bằng không hắn sao có thể bò lên được cái ghế trưởng môn này?
Bắc Thanh Vân vốn cũng không thân cận vị sư huynh này lắm, nghe lời của hắn vậy y cũng chỉ có lệ đáp lễ: "Cũng chúc mừng sư huynh thăng cấp tới Đại Thừa"
Tịch Cẩm Vận nghe vậy liền tít mắt cười ha ha: "Ta vẫn là kém sư đệ, vẫn kém sư đệ, đệ từ nhỏ đã có thiên phú hơn người, ta vẫn không đuổi kịp được"
Mà Lăng Tiêu đứng phía xa nhìn thấy cảnh này liền nhàm chán thu hồi tầm mắt lại, quả nhiên, nhân sinh như diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn!
Mấy ngày nay tu chân giới khắp nơi đều bị tin tức bí cảnh ở núi Hoa Sơn mở làm chấn động.
Nghe nói bí cảnh nơi đây vừa mở, một lượng linh khí nồng đậm liền tràn ra khắp đại lục, khiến các tu sĩ thèm nhỏ dãi.
Linh khí nha, càng dồi dào càng khiến người ta dễ thăng cấp. Bí cảnh vừa mở đã có một lượng linh khí nhiều như vậy thì bên trong ai mà biết được có bảo vật gì cực phẩm hay không.
Lần này tất cả các môn phái trên đại lục đều tụ họp đông đủ, ngay cả Đại thừa hậu kỳ như Bắc Thanh Vân cũng đích thân đưa đồ đệ mình tới.
Lăng Tiêu từ xa thấy bên cạnh Lưu Dương có nhiều thêm một người liền mỉm cười. Vị kia... hắn nhớ không nhầm thì là nam chủ thứ ba nhỉ?
Đại đệ tử của Tham Lang trưởng lão ở Tuý Phong kiếm, đối thủ để đời của Lưu Dương_Hàn Mạc. Sau này vì được sự ngây ngô của Lưu Dương cảm hoá mà trở thành một nam chủ chung tình nhất hậu cung.
Quy luật tiểu thuyết chính là như vậy, cho dù nhân vật chính có làm ra việc thiên thương hại lý, ác độc tột cùng thì trong mắt người khác vẫn sẽ cảm thấy hắn thật đáng yêu, thấy hắn có lý.
Nhìn thấy đám người trước mặt này Lăng Tiêu cũng không có ý muốn tới gia nhập cùng, chỉ đứng im một chỗ nhìn bọn họ từng người đi vào bí cảnh.
Mà hệ thống lại sắp gấp tới điên rồi, nó điên cuồng mà lặp đi lặp lại âm thanh trong đầu Lăng Tiêu.
[Lăng Thiếu, Lăng Thiếu, thỉnh người nghiêm túc công lược Bắc Thanh Vân]
[Thỉnh người nghiêm túc làm nhiệm vụ]
[Lăng thiếu, lăng thiếu]
[Người tới đây chính là để làm nhiệm vụ chứ không phải là đứng bên ngoài xem bọn họ diễn đâu ]
[Lăng thiếu a!!] hệ thống sắp điên rồi, nó cũng muốn đổi ký chủ, nhưng mà nó với Lăng Tiêu đã trói buộc, không thể đổi ký chủ thứ hai.
Chỉ cần Lăng Tiêu chết, một thời gian sau nó sẽ ở thế giới này tiêu tán hết năng lượng, cuối cùng là biến mất luôn.
Nó không muốn chết a, nó muốn sống, bổn hệ thống vẫn muốn sốnggg!!
Không biết hồi trước đầu óc nó có bị chập mạch hay không mà nó lại trói định Lăng Tiêu làm ký chủ của mình.
Người này hành sự không theo lẽ thường, hoàn toàn là kẻ điên a, bây giờ hệ thống rất hối hận, phi thường cảm thấy thối hận.
Vậy nên hệ thống cũng không dám tuỳ tiện trừng phạt Lăng Tiêu, bọn họ lúc này giống như châu chấu buộc vào dây trừng, lợi ích cộng hưởng, một khi bên kia đã không muốn làm việc, vậy thì coi như cả hai đều xong rồi.
Vả lại hệ thống cũng tiếc rẻ năng lượng, nó căn bản không nghĩ sẽ chi ra để trừng phạt y.
Lăng Tiêu làm như không nghe thấy tiếng hệ thống đang kêu gào, y bình tĩnh bước vào trong bí cảnh.