XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

Người tới là An Hàm, trông bộ dạng của hắn có vẻ như rất gấp gáp và nôn nóng, giống như vừa chạy từ một quãng đường dài đuổi đến đây, Lăng Tiêu thấy vậy bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong lại giương mắt nhìn người đang tức giận phía trên.

''Damn it!'' Henry không nhịn được chửi thề một tiếng, hắn từ trên người Lăng Tiêu bò dậy đi tới xử lý kẻ không biết sống chết kia, chỉ là hắn vừa mới đi được vài bước thì cả người đã ngã xuống.

An Hàm nhìn người đang bất tỉnh ở dưới đất, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: "đại, đại tướng..''

Hắn theo mệnh lệnh của Lăng Tiêu mà tới đây mang đồ tới cho y, chỉ là vừa mới tìm thấy người thì đã thấy y bị một nam nhân lạ mặt dìu vào trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách vip, mà hai người cử chỉ hành động lại rất ái muội, An Hàm đi theo Lăng Tiêu bao nhiêu lâu nay, hắn vừa nhìn vào thì cũng biết có gì đó không ổn, vì lo sợ đại tướng nhà mình xảy ra chuyện nên hắn không suy nghĩ nhiều mà vội vã đuổi theo, dọc đường còn bị người ngăn cản, chỉ là vừa xông vào thì lại thấy cảnh như vậy.


Không giống như hắn nghĩ, không đúng, đại tướng nhà hắn mới không phải là kẻ dễ lừa gạt.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn An Hàm một cái, sau đó mệt mỏi mà vứt đoạn dây thừng xuống đất: ''vừa đến đúng lúc, cầm lấy mang người trói đi''

Một cú đánh vào gáy tên hoàng tử Anh quốc kia đổi với hắn lúc này đã là cực hạn, tuy đầu óc được bảo trì thanh tỉnh, nhưng mà thân thể lại không được như vậy, ngay cả khuôn mặt của Lăng Tiêu lúc này bởi vì thuốc mà trở lên đỏ ửng.

An Hàm thấy vậy cũng không hỏi nhiều, hắn im lặng nghe theo Lăng Tiêu đem người trói lại, đợi tới khi hắn làm xong việc thì Lăng Tiêu mới lên tiếng: ''trên đường tới đây có kinh động tới người nào không?''

An Hàm thành thật lắc đầu: ''không có''

''vậy thì tốt, ngươi đem người trói mang vào trong xe, nhớ kỹ, không được để kẻ nào biết''


Lăng Tiêu mỉm cười nhìn người đang bất tỉnh dưới đất này, nói gì thì nói hắn cũng phải cảm tạ y, nếu không phải Henry vì sợ bị quốc vương phát hiện mình lại ra ngoài gây sự mà tìm mọi cách xóa dấu vết như vậy thì lúc này mọi việc cũng khó thành.

Cả người Lăng Tiêu hơi lung lay, hắn chống tay lên bàn, lúc nhìn thấy An Hàm vẫn chưa đi thì hơi nhíu mày, cuối cùng thì cũng không nhịn được mà lên tiếng: ''còn không mau đi?''

''đại tướng, tình trạng của ngài hiện tại..''

Lăng Tiêu không kiên nhẫn phất tay: ''không có việc gì''

Đợi tới khi thấy người đi xa rồi Lăng Tiêu mới lảo đảo bước ra ngoài, lúc ra tới thấy một người đang nằm ở trước cửa thì cũng không quan tâm, lúc này hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thì chẳng bao lâu nữa mọi người cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.


Lăng Tiêu kéo vành mũ xuống thấp để che khuất nửa khuôn mặt, lúc trước khi ra khỏi phòng hắn đã thay một bộ quần áo khác, là bộ suit tối màu, cũng bởi vì vị diện này vẫn còn đang ở những năm thập niên nên nam giới rất thích ăn mặc kiểu vậy, nổi bật nhất chính là giới thượng lưu, vậy nên khi kết hợp với chiếc mũ phớt nam lông cừu này thoạt nhìn không có gì nổi bật giữa đám người, nhân tiện cũng che khuất được màu tóc đen tuyền của hắn.

Nhưng bước đi của Lăng Tiêu lại không có vững chắc như vậy, do tác dụng của thuốc mà cả người của hắn dường như mệt tới mức muốn ngất đi, đến mức khi hắn vội vàng đi từ cửa sau của hội sở ra tới cũng đụng phải một người.

Lăng Tiêu đè thấp âm thanh nói câu xin lỗi, lúc đang muốn quay đi thì cánh tay lại bị người kia nắm lấy, Lăng Tiêu nhíu mày, hắn kiềm chế đè ép sự tức giận trong lòng, đang định mở miệng thì đã bị người kia nói trước: ''ngài tổng tư lệnh?''
Vừa nghe thấy giọng nói này cả người Lăng Tiêu bỗng nhiên trở lên cứng đờ, hắn im lặng một chút, cuối cùng cũng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của người kia, mà Laure thấy vậy thì bàn tay dùng sức lại càng mạnh, hắn dường như hứng thú với phản ứng này của Lăng Tiêu: ''ngài tổng tư lệnh?''

''buông ra''

Lăng Tiêu cắn chặt răng, giọng điệu dường như đang nghiến răng nghiến lợi, nếu ở trang thái bình thường thì có lẽ hắn đã bật lại đánh chết được người kia rồi, nhưng mà lúc này Lăng Tiêu lại đang trúng thuốc, hắn có thể từ trong hội sở chạy ra đây được thì cũng đã là nhân tài.

Laure lúc này giống như không nhìn thấy Lăng Tiêu đang tức giận, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, Laure im lặng mà quan sát khuôn mặt của Lăng Tiêu, người trước mặt không biết vì nguyên do gì mà mặt đỏ hết cả lên, đôi môi căng mọng, ướŧ áŧ, màu sắc giống như cánh hoa anh đào tháng tám, mắt phượng bởi vì tức giận mà trừng lớn lên, bên trong con ngươi như có dòng nước sóng sánh giống như tùy thời có thể khóc ra tới, ngay cả khóe mắt y cũng đỏ hết cả lên..
Laure chăm chú nhìn Lăng Tiêu một lúc, sau đó khóe miệng cong cong mà cười: ''ngài tổng tư lệnh có việc bận sao?''

''buông ra'' Lăng Tiêu lặp lại một lần nữa.

''ngài..'' Laure còn chưa nói hết thì đã bị tiếng hét lớn từ bên trong hội sở thu hút.

''ở bên kia, bên kia, tới bên kia kiểm tra, chỗ nào cũng không được bỏ sót, nhất định phải tìm được người!''

''còn không mau lên!''

''nhanh!''

...

Laure nhìn đội ngũ quân đội đang tản ra đi tìm người, lại cúi đầu nhìn người đang cau mày trước mắt, ánh mắt hắn hơi lập lòe, cuối cùng không rõ ý vị mà lại a lên một tiếng.

Việc này chắc chắn là cùng người trước mắt không thoát khỏi quan hệ, nếu như hắn mang người giao ra..

Bình luận

Truyện đang đọc