XUYÊN NHANH: HÃY GỌI TÔI LÀ ẢNH ĐẾ!

Lưu Dương mặc bộ y phục đỏ rực tôn lên làn da trắng nõn, mặt mày của hắn như hoạ, ngũ quan tuyệt đẹp, con ngươi long lanh sánh nước, môi hồng răng trắng, nếu không nhìn kỹ người ta còn nghĩ hắn là nữ nhân.

Vừa nhìn thấy Lưu Dương, ngay lập tức hắn đã thu thập được bao nhiêu ánh mắt, đặc biệt là Hàn Mạc, ánh mắt nhìn cậu muốn bao nhiêu nóng bỏng liền có bấy nhiêu nóng bỏng.

“Tân lang tân lương đến!”

Trưởng quản vừa nói xong, Lưu Dương và Nhuận Ngọc liền sánh vai nhau bước vào giữa chính điện.

“Nhất bái thiên địa”

“Nhị bái cao đường”

“Phu thê giao bái”

Toàn bộ quá trình, sắc mặt Bắc Thanh Vân đều nhàn nhạt khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, y ngồi phía trên chính điện, bình tĩnh mà nhận trà từ hai đồ đệ của mình dâng.

“Sư tôn..” Lưu Dương cầm lấy hai viên ngọc thạch ngọc trong tay xong vẻ mặt liền ngốc, cậu nhỏ giọng gọi Bắc Thanh Vân.

Mà Bắc Thanh Vân tới sắc mặt cũng chẳng đổi, y lạnh nhạt mở miệng: “Hai viên ngọc thạch này là hai viên Hoả Liệt vạn năm, nó có thể giúp cho hai người các ngươi luyện hoá được với kiếm của mình”

“Sư tôn, người thật tốt” Lưu Dương cảm động nói.

“Đa tạ sư tôn”

“Ừ, hai người các con cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi”

Đồng thời lúc này mấy vị trưởng lão cũng ùa theo: “Đúng đúng, đúng nha, đôi đạo lữ trẻ tuổi này cũng nên vào động phòng kẻo qua mất giờ lành”

Vừa nghe được lời này, mặt của Lưu Dương và Nhuận Ngọc đều đỏ bừng lên, Lưu Dương cúi đầu, nói nhỏ: “sư thúc này”

“Ai ya, Dương Nhi lớn rồi, không ngờ cũng có lúc thẹn thùng như vậy..ấy, Thanh Vân trưởng lão đi đâu thế?” Câu phía sau là nói với Bắc Thanh Vân.

Mà Bắc Thanh Vân này đầu cũng chẳng buồn quay lại, y chỉ để lại một câu không khoẻ rồi đi mất.

Đại khái Tịch Ly trưởng lão cũng đã khá là quen thuộc với bộ dạng này của y nên cũng chẳng để tâm.

Hắn chỉ khà khà một tiếng, đưa tay lên vuốt bộ râu trắng tinh của mình rồi tiếp tục cười, khuôn mặt già nua vì uống rượu mà đỏ ửng.

“Sư tôn sẽ..”

“Đệ đừng lo lắng, bình thường sư tôn cũng không có thích nơi náo nhiệt như vậy” Nhuận Ngọc biết hắn nghĩ gì liền đứng ra an ủi.

“Vâng, sư huynh”

Nhẹ nhàng đưa tay nên vuốt mũi cậu, Nhuận Ngọc mỉm cười, trong mắt đều là sủng nịnh: “Sư huynh gì chứ, gọi phu quân”

Tim bỗng nhiên đập mạnh, Lưu Dương đỏ mặt cúi đầu gọi y một tiếng, rất nhỏ đủ cho hai người bọ họ nghe thấy.

Mà Hàn Mạc đứng bên ngoài thấy cảnh này thì lập tức đỏ cả mắt, tay hắn cầm chén rượu bằng ngọc thạch nắm chặt lại, cuối cùng liên tục mà rót rượu uống.

“Hử? Sao tiên quân lại ngồi đây một mình rồi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bắc Thanh Vân liền dừng tay lại, y buông bình rượu trên tay xuống, hơi ninh mày nhìn người mặc y phục đỏ rực kia, y mấp máy môi, cả nửa ngày mới phát ra tiếng: “sao ngươi lại ở đậy?”

“Tiên quân chắc đã quên, ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi phượng vân kia..” nói tới đây, Lăng Tiêu bỗng cười khổ một tiếng, giọng điệu có chút chua xót: “dù ta có ở đâu, chắc tiên quân cũng không có để ý”

Lăng Tiêu bình tĩnh đi vào trong đình viện, hắn thản nhiên ngồi đối diện Bắc Thanh Vân, sau đó cầm lấy bình rượu trên bàn, cũng không chê Bắc Thanh Vân từng uống qua mà uống một hụng.

Bắc Thanh Vân chỉ nhìn hắn, cuối cùng cũng không có ý tứ muốn đuổi đi hay gì.

Hai người cứ im lặng ngồi đối diện nhau một lúc, mãi lúc sau Bắc Thanh Vân mới nghe được người kia nói tiếp, tay Lăng Tiêu cầm bình rượu, y đưa mắt lên nhìn nó một hồi, bỗng nhiên môi câu lên cười một tiếng: “Ta đã tìm tiên quân rất lâu”

Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, từ góc độ của Bắc Thanh Vân nhìn vào đều không rõ cảm xúc của hắn là gì.

Có một thứ đau khổ, không nhất thiết cần phải biểu đạt cảm xúc ra tới mà người từng trải chỉ thản nhiên nhắc lại, không phải là do nỗi đau đó chưa đủ, cũng không phải hắn không cảm nhận được, mà chính là do hắn đã đối mặt quá nhiều.

Gặp qua quá nhiều, trải qua quá nhiều thảm cảnh tuyệt vọng.

Cũng đã từng ngồi trong đêm khóc tới thương tâm phế liệt, cũng đã từng mang hi vọng, ấp ủ ước mơ không khác gì ai.

Nhưng chờ đợi phía trước hắn chỉ là tuyệt vọng, đau đớn sao? Có, nhưng mà cũng sẽ quen thôi.

Cho tới khi sau này nhắc lại chuyện cũ, cũng có thể thản nhiên đối mặt được, bình tĩnh mà kể ra đầu đuôi câu chuyện.

Người như vậy, rốt cuộc không phải là máu lạnh vô tình, cũng không phải là không có cảm xúc, chẳng qua là việc hắn gặp đã quá nhiều thôi.

Vết thương cũ trồng lên vết thương mới, như vậy vết thương cũ sẽ không cảm thấy đau nữa.

Nhìn Lăng Tiêu như vậy, trong lòng Bắc Thanh Vân càng cảm thấy áy náy cùng với khổ sở, trực tiếp độ hảo cảm tăng lên 80.

“Là ta không tốt..” từ lần từ biệt khi ấy, Bắc Thanh Vân khi quay trở lại tìm Nam Thính Phong cũng đã qua mấy năm.

Trứng phượng hoàng cũng không phải dễ dàng có thể nở ra như vậy, quãng thời gian ở trong hang động luyện hoá nó cũng tốn rất nhiều thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc