Đám người kia vừa nói vừa nhanh chân chạy tới vào trong đình viện, Bắc Thanh Vân theo phản xạ liền chắn trước Nam Thính Phong, y nhíu mày nhìn đám người trước mắt: “nơi này là núi Phong Sơn của Thục Sơn Phái, ai cho các ngươi tự tiện xông vào?”
“Ha hả, chúng ta không tới đây thì làm sao biểt được vị Bắc tiên quân mà chúng ta vẫn luôn tôn sùng lại là hạng người như vậy, thông đồng với ma giáo, hại hơn nghìn mạng người trong bí cảnh, Bắc Thanh Vân, ngươi còn không biết hối cải!”
“Giết chết ma giáo, giết chết Bắc Thanh Vân”
“Giết chết ma giáo, giết chết Bắc Thanh Vân” lúc này quần chúng tu sĩ bên dưới phẫn nộ hô, thậm chí còn có người rút kiếm ra muốn xông tới.
Uổng công lúc trước bọn họ còn tin tưởng Bắc Thanh Vân, đã vậy còn tôn sùng hắn lên thành thần, không ngờ hắn lại là hạng người như vậy.
Ích kỷ, độc ác không kém gì ma giáo.
Lúc này đám tu sĩ bỗng dưng tách ra sang hai hai bên, đi ra từ bên trong là đám người Tịch Cẩm Vận với các vị trưởng môn và trưởng lão của môn phái khác.
Tịch Cẩm Vận bước lên phía trước lộ ra vẻ mặt đau xót thất vọng nhìn Bắc Thanh Vân, hắn ôm ngực nói: “sư đệ, ta không ngờ đệ lại là người như vậy, cuộc sống như trước đây không phải tốt hơn hay sao, vì sao đệ một hai phải bước vào con đường này? Làm sao đệ phải thông đồng với ma giáo làm trò trước mặt nhiều người như vậy?”
“Thanh Vân, nếu sư phụ mà thấy đệ như vậy chắc chắn sẽ rất thất vọng..”
“Nếu đệ muốn vị trí chưởng môn này thì chỉ cần nói một câu thôi sư huynh cũng cho đệ mà, Thanh Vân, đệ làm ta rất thất vọng”
Lời vừa dứt, bên dưới càng trở lên ồn ào, đám tu sĩ xì xào mà bàn luận.
Âm Dương trưởng lão bước lên phía trước, án mắt đảo qua giữa Bắc Thanh Vân và Lăng Tiêu một lượt, hắn cười lạnh: “Bắc Thanh Vân, ngươi vì thực lực và chức vị của bản thân mà đã thông đồng với ma giáo, giết hàng nghìn mạng người trong bí cảnh, ngươi còn không biết hối cải!”
Lần này tất cả đám tu sĩ trong đại lục và các vị trưởng lão ở tất cả các môn phái khác nhau đều tụ họp đông đủ, hắn không tin là mọi người hợp lại còn không thể giết được hai người này, chính là vẫn có chút luyến tiếc pháp bảo, lần này e rằng tổn thất sẽ rất lớn.
Một người sắp phi thăng thành thánh, một người thực lực không biết sâu cạn ra sao, con mắt Âm Dương trưởng lão híp lại một cái, con ngươi âm hiểm hiện lên vài tia tính toán, nếu mà để hai bọn họ tự giết nhau thì tốt rồi.
“Bắc Thanh Vân, ngươi còn điều gì muốn nói? Cũng đừng có biện minh vô ích, tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy chính miệng hắn đã thừa nhận mình là giáo chủ ma giáo_Nam Thính Phong” vừa nói, tu sĩ kia vừa chỉ vào người đứng sau Bắc Thanh Vân.
Người có tu vi càng cao thì các giác quan càng nhạy bén, đứng từ phía xa đã có thể nghe được đối thoại của người khác.
Lăng Tiêu lúc đó làm sao không biết phía bên ngoài đó không có người, chẳng qua hắn cố tình làm như không biết, đã vậy còn làm ra một chút thủ đoạn khiến Bắc Thanh Vân không nghe được âm thanh phía bên ngoài.
Lăng Tiêu bỗng cười nhạo một tiếng, hắn không một chút tiếng động mà bước ra phía trước, trong nháy mắt biểu cảm khuôn mặt liền biến đổi.
Vẻ mặt kiên cường mà nhìn đám người trước mặt: “ta đã nói rồi, chuyện ở trong bí cảnh không phải do chúng ta làm, vả lại lúc này tiên quân mới biết được thân phận thật của ta, các người ở bên ngoài không phải là đã nghe được từ đầu tới cuối mọi chuyện đi?”
“Xuy, ai muốn nghe một tên ma giáo nói chuyện, lời ngươi nói tất cả chúng ta một chữ cũng không tin”
“Bọn ta không biết, bọn ta chỉ nghe thấy chính ngươi thừa nhận mình là Nam Thính Phong, ngươi với Bắc Thanh Vân hành động thân quen như vậy không phải đồng bọn thì là gì?”
“Đừng hòng mà xảo biện!”
“Đền mạng cho các tu sĩ, cho hàng nghìn đệ tử đang còn mắc kẹp trong bí cảnh đi!”
“Đền mạng đi!”
Tất cả đám tu sĩ đều phẫn nộ đồng thanh hô, Âm Dương trưởng lão đứng ra, giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Vuốt bộ râu trắng dưới cằm, hắn đi ra phía trước nhìn vào Bắc Thanh Vân, nhân từ nói: “Bắc Thanh Vân khi xưa làm ra được nhiều chuyện tốt như vậy, mặc dù biết những việc làm đó đều xuất phát từ tính toán nhưng bọn ta cũng sẽ không so đo, bây giờ cho chúng ta ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, chính ngươi tự tay giết chết Nam Thính Phong, chúng ta sẽ nhân từ tha cho ngươi một mạng”
“Trưởng lão..” một đệ tử bức xúc lên tiếng, nhưng vẫn bị Âm Dương cản lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Thanh Vân hỏi: “thế nào? Thanh vân trưởng lão suy nghĩ kỹ chứ, chỉ cần giết hắn, chúng ta sẽ nhân từ tha cho ngươi một mạng” Âm Dương chỉ tay về phía Lăng Tiêu cười cười.
Chỉ cần Nam Thính Phong và Bắc Thanh Vân đánh lên, bọn họ ở phía bên này sẽ ngư ông đắc lợi.
Hai người bọn họ đánh nhau một sống một chết, sau đó thực lực người còn lại sẽ suy kiệt, lúc ấy bọn hắn xử lý người còn lại sẽ rất dễ dàng.
Mặc kệ là Bắc Thanh Vân thắng hay Nam Thính Phong thắng, đối với bọn họ đều có lợi.
Nếu Nam Thính Phong còn sống bọn họ sẽ trực tiếp giết, nếu là Bắc Thanh Vân..bọn họ sẽ phế hết võ công của hắn.
Nha, thực hiện lời hứa tha cho hắn một mạng, khi ấy người trong tu chân giới này ai không nói hắn anh minh nhân từ?
Vừa có thể giải quyết được mối nguy trước mắt, vừa có thể nâng cao thực lực và địa vị trong lòng mọi người, thật là một mũi tên chúng ba con nhặng.
Càng nghĩ, nụ cười trên môi Âm Dương trưởng lão càng thêm sâu.