XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Masen tốt xấu gì cũng đã lớn tuổi rồi, kích động một lát rồi cũng bình tĩnh lại, cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ nắm tay Dacide vẫn cười ôn hoà như trước đi ra, mọi người cũng hảo tâm mà trêu chọc hắn.
"Cám ơn cậu, Tiểu Nhạc." Dacide cảm kích nhìn Phúc Nhạc nói, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải là bản thân tự trải qua, y nhất định cảm thấy mọi thứ hiện tại chỉ là nói đùa, đứa trẻ trước mắt tuổi còn nhỏ hơn mình cả một giáp, vậy mà lại giỏi như vậy, loại sức mạnh này...trong suy nghĩ của Dacide, chỉ có Thần Minh mới có.

Thân phận của Phúc Nhạc trong mắt của Dacide đã được tăng thêm một tầng màu sắc thần bí.

Càng cường đại, thì càng thu hút những kẻ tham lam, loại việc này, bộ tộc thú Hadar đã trải qua đau khổ là rõ ràng nhất.

Khứu giác nhanh nhạy của tộc thú Hadar có thể tìm được chỗ ở tốt nhất, nhưng cũng chính vì có năng lực như vậy, khiến họ luôn bị xua đuổi, bị tranh đoạt, đến cuối cùng đành bất đắc dĩ, co rúc ở một nơi hoang vắng, rời xa những nơi đầy xung đột.
Nghĩ đến đây, Dacide âm thầm hạ quyết tâm, phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Phúc Nhạc, chí ít.......!cung cấp cho cậu hết mọi sự bảo hộ mà khả năng cho phép.
"Không sao thì tốt rồi." Phúc Nhạc cười: "Nhưng mà nhìn dáng vẻ của chú, chắc bão cát xung quanh bộ lạc các chú rất lớn phải không? Nơi đó không thích hợp để sinh sống, không chỉ là mắt, mà những chỗ khác của thân thể cũng có thể dễ dàng mắc bệnh." Đây là lời nói thật lòng, không phải vì muốn thuyết phục bọn họ chuyển đến đây mà cố tình xúi giục.
"Ừ, tôi biết rồi." Dacide hiểu được lời Phúc Nhạc là ý tốt, nghiêm túc gật đầu nói.
"Nếu như bộ lạc của các chú không muốn đến đây cũng không sao, có bệnh cũng có thể đến tìm cháu." Phúc Nhạc nói trong nháy mắt, cậu rất hiếu kì về bộ tộc thú Hadar, cũng có ấn tượng tốt, không biết một đám người lớn tuổi hiền lành, sống tập trung với nhau thì sẽ là tình cảnh như thế nào.
Dacide gật đầu, trong lòng cũng đã có tính toán, tộc trưởng Barre chân thành như vậy, ngay cả tượng Thần Minh cũng không che giấu, bọn họ tự nhiên sẽ không do dự.
Phúc Nhạc lại kiểm tra Dacide thêm một lần nữa đểxem có để lại di chứng gì hay không, xác định không có việc gì mới để Masen đưa y về.
Hai người lại không trực tiếp đi về nhà mà thuận đường đi đến chỗ ở của tộc trưởng Barre, chuyện mà Masen đáp ứng tộc trưởng Barre, cũng từ từ ở trên đường nói cho Dacide nghe.

"Em có thể giúp đỡ không?" Masen cẩn thận hỏi, khi đó bản thân đã mở miệng đồng ý rồi, nhưng bây giờ vẫn có chút lo âu, lỡ như Dacide cự tuyệt, hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao.
"Đương nhiên rồi." Dacide cười: "Nếu như đã có liên quan đến Tiểu Nhạc, tôi sao lại không quan tâm chứ."
Masen nhẹ nhàng thở ra, nói thật nếu chỉ dựa vào có một mình hắn thì có chút khó khăn.
Tộc trưởng Barre luôn nói lời là giữ lời, sau khi cùng Dacide đạt thành hiệp nghị bí mật, quả nhiên quyết đoán mang luôn bọn họ đi đến miếu Thần.
Dacide ngẩng đầu nhìn bức tượng thần ở trước mắt không tự chủ được mà nheo mắt lại, đôi mắt vừa mới hồi phục thị lực vẫn chưa thích ứng được, nhưng mà vật trước mắt lại mang rung động lớn đến cho y, ngoại trừ bộ lạc của bọn họ ra, từ trước đến giờ y vẫn chưa gặp qua tượng đá nào tinh xảo đẹp đẽ như vậy.

Không! ngay cả tượng đá của bọn họ, cũng không thể nào so sánh được với tượng đá trước mắt đi?
"Như thế nào?" Barre híp mắt cười hỏi, dáng vẻ không chút nào lo lắng đã nói lên được ông tuyệt đối tin tưởng Dacide đã bị tượng Thần làm cho chấn động rồi: "Chắc cậu cũng biết, chúng tôi không có khả năng điêu khắc ra một bức tượng đá như thế này."
"Tôi biết." Dacide nhẹ nhàng gật đầu, không thể điêu khắc ra một bức tượng tinh xảo như thế này, cũng tức là nói...đây là do tự nhiên hình thành, mài mòn qua năm tháng, chầm chậm tróc thành hình dạng này.

Tượng đá đó tự phát ra một sự uy nghiêm vô hình, càng khiến cho Dacide tin tưởng tuyệt đối.

Bộ lạc này, nhất định sẽ là người bạn tốt nhất.
"Bọn họ nhất định sẽ đồng ý......" Dacide lẩm bẩm nói, sau khi tận mắt nhìn thất tượng thần, bản thân nếu còn muốn cự tuyệt chuyện tốt như thế này, vậy mình nhất định đã điên rồi.
"Vậy thì tốt quá rồi." Barre cười nói: "Tuy nói như vậy có chút vội vã, nhưng mà hy vọng mọi người có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục, nếu có thể...!vậy thì chuyển đến đây trước khi mùa đông đến đi."
Dacide gật đầu, yêu cầu này cũng có ích với bộ lạc của y, chí ít mùa đông này không cần phải lo lắng có người chết đói nữa.


Nói như vậy không có nghĩa là bọn họ cần sự giúp đỡ và quà tặng của người ngoài, thú Hadar tuy không mạnh, nhưng mà nếu thêm chút sức lực, ở những địa phương có con mồi phong phú, vẩn có thể để dành một ít thực phẩm để trải qua mùa đông.
Sau khi nhìn thấy tượng đá, Dacide cũng không nghỉ ngơi, ngay lập tức cùng Barre bắt đầu thương lượng hàng loạt những chuyện cần làm sau khi chuyển nơi ở, sau đó lại do chính mình chuyển lời, để tiết kiệm thời gian.
Tộc trưởng Barre tự nhiên sẽ không liều mạng đi chiếm lợi ích của tộc thú Hadar, mục đích của ông chỉ là để hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau, dùng năng lực của mỗi tộc đoàn kết lại cùng trải qua một sống sống càng tốt hơn mà thôi, hai tộc cũng không phải là hạng người tham lam giảo hoạt, bàn bạc vui vẻ như vậy rồi thuận lợi mà hoàn thành.

Sau khi bàn xong, Dacide cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều, bộ lạc của bọn họ cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
Điều kiện của Barre vô cùng dụ người, những nơi của bộ lạc trước mắt vẫn chưa có người ở, thú Hadar đều có thể tự do lựa chọn, đương nhiên, cũng phải tuân thủ một số tập tục của bọn họ, ví dụ như không thể ở quá gần nhau để tránh vào buổi tối khi nhà người ta đang gì gì đó đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở, còn có liên quan đến việc bảo vệ tuần tra, trồng lương thực và phân phối thực phẩm.
Barre biết ưu thế của tộc thú Hadar ở đâu, nên hy vọng càng có nhiều thú nhân của họ tham gia vào trong nhiệm vụ phòng ngự và tuần tra bộ lạc, giống cái có thể trồng nhiều lúa mì, cứ nửa ngày là đổi một lần người canh gác, mỗi ngày đều sẽ cung cấp đủ thịt cho mỗi nhà, đó cũng là thói quen được hình thành, nếu không mỗi ngày người canh gác không thể nào săn bắn há chẳng phải là đói chết sao? Về sau trồng lúc mì cũng có thể đổi lấy thịt...!Tất cả những chuyện liên quan đến sự sinh tồn của bộ lạc, hai bên đều đã đạt thành bước đầu nhận thức chung.
Dacide không có kéo dài, nghỉ ngơi nửa ngày, liền được Masen hộ tống quay trở về bộ lạc, đem mọi chuyện nói cho tộc trưởng, bộ lạc ngay lập tức triệu tập tất cả thú nhân và giống cái bắt đầu thảo luận cùng ra quyết sách.
Mà Barre cũng chính thức đem tin tức này thông báo cho mọi người trong bộ lạc, cũng đồng thời gây ra một trận rối loạn."Vậy chúng ta phải săn thú, tặng thực phẩm cho bọn họ sao?" ở phía dưới quảng trường hiếm có dịp tụ tập nhiều người đến như vậy, mọi người ghé tai nói nhỏ thảo luận chuyện này, cuối cùng cũng có người đưa ra nghi vấn.
"Không cần." Barre xua tay nói: "Chỉ là vào đây ở, trở thành bạn của chúng ta mà thôi, không cần đặc biệt chiếu cố."
Bộ lạc rộng như vậy, số người của bộ tộc thú Hadar cũng rất ít, bọn họ cũng không để ý đến những vùng đất hoang vắng được tộc Hadar sử dụng, chỉ cần không tăng thêm gánh nặng, mọi người trên căn bản không có ý kiến gì.
"Phản đối hay không phản đối......." Có người sờ đầu đưa ra câu hỏi: "Nhưng mà tộc trưởng, tại sao chúng ta phải giúp đỡ bọn họ."
Bọn người nghe thấy đều đồng loạt nhìn về phía Barre, bừng tỉnh đại ngộ, đúng a, vì sao phải mời thú Hadar chuyển vào đây?

"Cái này, sau này mọi người đều biết." Barre cười đầy thần bí, lại không có trả lời: "Thú nhân và giống cái của tộc thú Hadar đều vô cùng cần cù lương thiện, mà còn rất thông minh, năng lực của bọn họ, còn giỏi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta."
Mọi người thấy tộc trưởng nói vòng vo, đều không khỏi bĩu môi, nhưng cũng ngoài ý muốn không có ai đưa ra dị nghị tiếp tục hỏi.
Sự thực chứng minh, đối với một số sự việc, tộc trưởng luôn ra vẻ thần thần bí bí, nhưng sẽ không làm sai, giống như việc lần trước để cho Phúc Nhạc đảm nhận công việc của một tế ti, tuy rằng lúc bắt đầu mọi người có chút không hiểu, thậm chí là không vui, nhưng tất cả những gì xảy ra sau đó, đều khiến mọi người không còn bất kì hoài nghi và phản đối nào.
Về nguyên nhân mà tộc trưởng làm tất cả mọi chuyện.........thật ra cẩn thận suy nghĩ, cùng bản thân không có quan hệ nào sao, dù sao thì nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên thân mật với bạn lữ thì thân mật.......Ngày tháng sau này khẳng định càng ngày càng tốt, bọn họ lại không phải là thủ lĩnh của bộ lạc, lo lắng nhiều thứ như thế để làm gì.
Một đám thú nhân tùy tiện nghe tộc trưởng nói xong, liền mang theo bạn lữ của mình trở về nhà, một chút cũng không đem chuyện "đại sự" để ở trong lòng.

Đại khái thay đổi duy nhất chính là...ừm, về sau trên đường đi săn bắn càng có nhiều bạn đồng hành nói chuyện rồi.
Phúc Nhạc trong mấy ngày nay cũng đang nghỉ ngơi, gần đây cũng không có người đến xem bệnh, cậu ngoại trừ làm một ít thuốc trị thương, thuốc trị độc, lại trồng thêm thảo dược, cũng không có chuyện gì lớn, cuộc sống nhàn nhã như thế lúc mới bắt đầu có chút khiến người đứng ngồi không yên, nhưng mà thời gian lâu dần Phúc Nhạc cũng có chút thích thú, không biết có phải do mỗi ngày ăn ngon lười làm lâu quá rồi không, cậu đột nhiên tăng thêm vài cm, cao lên một chút.
"Joe, chúng ta có thể bắt đầu xây nhà không?" Phúc Nhạc đang nhàn nhã uống trà sơn tra, ngẩng mặt lên hỏi Joe đang ôm lấy mình.
"Ừm." Joe dùng hai má cọ cọ đầu Phúc Nhạc: "Hai ngày nay đã làm xong thịt rồi?"
"Làm xong rồi." Nhớ lại vài ngày trước không ngừng làm thịt muối, lạp xưởng cậu liền thấy đau đầu, làm đến nỗi muốn nôn ra luôn.

Không chỉ vậy, còn phải chỉ đạo cung cấp kĩ thuật cho bạn tốt, giúp Jin và Haren làm mẫu.
Mấy ngày trước luôn chỉ tiếp xúc với thịt, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Củ cải và bắp cải đã được ngâm rồi, tổng cộng có mười vò đồ ăn cay làm từ củ cải, còn có mười vò bắp cải cay, rau cải cũng đang được phơi khô, mùa đông này cũng không cần phải lo lắng rồi.

Những vò đá lớn đều đã được chuyển vào trong hầm, cũng không chiếm chỗ.


Cho dù bắt đầu từ bây giờ Joe và Casar không đi sắn bắn nữa, bọn họ cũng có đủ thực phẩm để ăn từ từ trong một thời gian dài.
"Vậy thì ra sức thi công đi." Phúc Nhạc từ trong lòng Joe chui ra nói: "Sớm một chút làm một chiếc giường sưởi đi." Mùa đông này nằm giường sẽ không thấy lạnh, không muốn động liền ở trong chăn làm biếng ngủ, mỗi khi nghĩ đến cảm giác ấm áp dễ chịu đó Phúc Nhạc chỉ hận không thể ngay lập tức biến ra một cái giường sưởi.
Joe một lòng nghe theo Phúc Nhạc, bản thân hắn cũng không có chuyện gì cần làm, chỉ cần bảo vệ tốt Phúc Nhạc là được, nghe xong ý tưởng của Phúc Nhạc liền ngay lập tức bắt tay vào làm.
Đá rất dễ tìm, trong bộ lạc có rất nhiều đá vụn, chỉ cần gia công một chút thì đủ rồi.

Joe và Phúc Nhạc đã lựa chọn được nơi để xây nhà, Joe trực tiếp chuyển đá đến chỗ xây nhà, sau đó cắt thành những hình lập phương lớn nhỏ gần bằng nhau.
Bởi vì không có xe kéo, chỉ đành để Joe đi đi về về từng lượt từng lượt một, bởi vậy chỉ có vận chuyển đá thôi mà mất cả một ngày, ngày mai hắn lại đi tìm những thú nhân khác nhờ giúp đỡ.

Bạn bè nếu như muốn xây nhà, những người bạn có mối quan hệ tốt nhất định sẽ được mời tới, không sợ bạn không cần giúp đỡ, cũng không thể cự tuyệt sự giúp đỡ của bạn bè.
Phúc Nhạc nhìn thấy đá đang được bày ra trên mặt đất, không hiểu sao có chút kích động , bây giờ vẩn đang còn là một nơi hoang vắng, sắp tới sẽ xuất hiện một sân nhà, là nhà của cậu và Joe.
Nhà a......từ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến Phúc Nhạc cảm thấy quyến luyến.
Buổi sáng ngày hôm sau hai người thức dậy sớm, Phúc Nhạc đang nhìn Joe có chút không tập trung không nhịn được bật cười, nhìn xem không phải chỉ có một mình mình kích động a.
Bởi vì lo lắng lượng công việc hôm nay của Joe hơi nhiều, Phúc Nhạc đặc biệt làm một bàn đồ ăn ngon, thuận tiện nướng một đống bánh nhân thịt, chuẩn bị mang theo cho người đàn ông nhà mình chống đói.
Khi ăn cơm, hai ngươi đem tất cả mọi việc chuẩn bị cho xây nhà nói hết cho Kanya và Casar nghe, hai người bọn họ đều gật đầu cũng không kinh ngạc, con trẻ thành gia thì nên đi ra ngoài sống.

Tuy Kanya có chút không nỡ rời xa tiểu Nhạc, nhưng mà nơi bọn họ chọn cũng không xa, lúc nào cũng có thể đi qua chơi cọ cơm không phải sao..


Bình luận

Truyện đang đọc