XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Không chỉ Joe không tính lấy cung tên ra, mà ngay cả những thú nhân của tộc thú Hadar biết chuyện cũng vô cùng trầm mặc, giữ vững lời hứa với tộc trưởng Barre, tuyệt đối không đề cập chuyện cung tên với bất kỳ người nào.
Tranh đấu cứ giằng co gián đoạn như thế.

Cũng may thức ăn trong bộ lạc đầy đủ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện đi săn.
Phúc Nhạc cùng Joe lặng lẽ đi lên núi nhìn ra bên ngoài bộ lạc, bầy sói đen cùng với các loại thú hình của thú nhân trong bộ lạc hỗn chiến, thú hình khổng lồ tụ lại cùng một chỗ, móng vuốt sắc nhọn không chút lưu tình mà vung về phía kẻ địch, đồng thời nhanh chóng tránh né công kích, những cái răng nhọn lạnh lẽo dữ tợn bất ngờ tập kích vào cần cổ yếu ớt của đối phương, máu tươi bắn ra ngoài, đầu hất lên, con sói đen bị cắn đứt cổ họng giống như mảnh vải rách bị ném ra, ngay sau đó lại đánh về phía con tiếp theo………
Sự chém giết tàn khốc khiến Phúc Nhạc cực kỳ chấn động, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng một con sói đen giãy giụa muốn thoát ra khỏi miệng của thú nhân dần dần, dần dần không còn động đậy……hình ảnh quá mức chấn động cùng với vô số máu tươi bắn tung toé khiến cho Phúc Nhạc đã từng làm qua không ít giải phẫu thực nghiệm cũng vô cùng khó chịu, giải phẫu vật sống căn bản không thể so sánh được với loại chém giết này.

Điều này khiến cho lòng Phúc Nhạc càng thêm sợ hãi.

Chỉ trong nháy mắt, chỉ một chút mất tập trung, sinh mạng sẽ bị cướp đoạt mất.

Mỗi lần thú nhân bộ lạc gặp phải công kích, cậu đều nín thở khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, tuy rằng luôn có thể cảnh giác mà tránh thoát, nhưng lại khiến Phúc Nhạc nhìn đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Đánh đánh, nghỉ nghỉ suốt hai ngày thì có thể cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống một cách rất rõ ràng, bọn sói đen cũng càng ngày càng sốt ruột, công kích cũng trở nên vô cùng hung ác tàn nhẫn, giống như không biết mệt mỏi vậy, dường như ngay cả khi bị thương cũng không hề để ý, hoàn toàn là lối đánh không cần mạng nữa.

Điều này dẫn đến số thú nhân bị thương trong bộ lạc càng ngày càng nhiều, thời gian nghỉ ngơi của Joe cũng càng ngày càng ít đi, càng về sau thì chỉ có thể vội vàng cơm nước xong rồi nhanh chóng tiếp tục trở lại "chiến tuyến" chém giết.
Điều đáng mừng chính là, tuy rằng trong bộ lạc có thú nhân bị thương rất nặng, nhưng mà trước mắt vẫn chưa có xuất hiện tử vong.


Thứ nhất là do Phúc Nhạc cứu người rất nhanh, thứ hai là vì khả năng khép miệng vết thương của thú nhân rất mạnh, chỉ cần cứu chữa kịp thời, bình thường thì rất khó xảy ra chuyện không may.
“Tế ti! Tế ti!” Buổi trưa hôm nay, Phúc Nhạc cùng với mấy người bọn Jin đang ở hậu phương nấu cơm tập thể, đột nhiên nghe thấy có người cuống quít kêu gào.
Phúc Nhạc dừng lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thú nhân đang cõng một thú nhân khác chạy về phía này.

Phúc Nhạc nhanh chóng trải da thú để người đó đặt người xuống, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Dalh hình như khó chịu.” Thú nhân đó vội vàng nói, thần sắc lo lắng: “Lúc nãy đột nhiên ngất xỉu, người cũng rất nóng.”
Phúc Nhạc nghe thấy nhanh chóng sờ trán của người đó, vừa mới chạm thì không nhịn được rụt tay lại — nóng quá.
“Phát sốt ?”Phúc Nhạc nhăn mày: “Có bị thương không?”
Thú nhân đó vội vàng gật đầu: “Ở trên lưng! Nhưng đã thoa thuốc rồi.”
Phúc Nhạc cúi đầu bắt mạch, qua một lát thì chỉ người thú nhân bị hôn mê: “Giúp tôi lật người anh ta lại.”
Thú nhân đó nhanh chóng làm theo, lại nghe theo lời dặn của Phúc Nhạc vén da thú trên lưng của thú nhân tên Dalh lên.
Phúc Nhạc vừa nhìn thấy liền mở to hai mắt, ngay lập tức nhìn về phía người thú nhân đã cõng bệnh nhân tới, biểu tình ngưng trọng nói: “Anh ta thật sự đã thoa thuốc rồi?”
Người thú nhân đó sửng sốt, gật đầu nói: “Tôi nhìn thấy cậu ấy bôi thuốc rồi...chính là thuốc mỡ trong cái bình đặt ở bên kia, thú nhân thuận tiện chỉ một đống chai chai lo lọ ở dưới gốc cây không xa, thuốc trị thương được Phúc Nhạc làm xong rồi đều để ở bên đó, nếu như có thể tự mình thoa thuốc, thì tự đi qua lấy băng bó.
Phúc Nhạc nhìn vết thương đã bắt đầu thối rữa, miệng vết thương còn mơ hồ đổi màu tím, có chút dự cảm bất thường.
Cầm cây châm bạc nhẹ nhàng châm vào miệng vết thương — vậy mà cây châm ngay lập tức đen lại.
“Anh còn nhớ anh ta dùng bình thuốc nào không?” Phúc Nhạc ngẩng đầu hỏi, biểu tình không tốt, thảo dược có tính ăn mòn cực mạnh, vết thương bây giờ đã sưng mủ nhiễm trùng rồi.
Thú nhân đó sửng sốt, bối rối nói: “Cái này sao nhớ rõ được? Cậu ấy chỉ là tùy tiện lấy một bình…”
Phúc Nhạc nghe xong có chút thất vọng, quay đầu kêu Jin và Haren đi qua.

“Đem hết thuốc qua đây sao?” Haren thấy lời của Phúc Nhạc có chút không hiểu: “Vậy bọn họ bị thương thì làm sao?”
“Tôi làm lại lần nữa.” Phúc Nhạc thấp giọng nói, sắc mặt rất không tốt: “Chỉ sợ đã có người đã động tay vào thuốc của tôi.”
Bọn họ sao có thể quên mất, trong bộ lạc còn có kẻ phản bội vẫn chưa bị bắt! Thuốc nếu như có thể tùy tiện lấy đi, thì việc động tay động chân cũng không phải là việc gì khó.
“Sao…..sao có thể?” Jin há to miệng đầy kinh ngạc, kêu lên một tiếng, sau lại đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói.
“Trước tiên thu hồi lại đã.” Phúc Nhạc cắn răng, căm hận nói: “Thú nhân vừa nãy, xem ra là đã trúng độc rồi.”
Haren và Jin nghe xong đầu cả kinh và phẫn nộ, thế mà lại hạ độc với đồng bạn của mình.
Haren và Jin cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức chạy đi dọn thuốc lại.
Lời nói của bọn họ cũng không tránh khỏi tai thú nhân đó, người đó nghe xong cũng có chút nghi ngờ, chuyện của kẻ phản bội không hề được công bố ra ngoài, người đó hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc: “Là……là người trong bộ lạc làm sao?”
Phúc Nhạc nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Truyền lại với các thú nhân, cẩn thận một chút, cố gắng đừng để bị thương.” Muốn làm thuốc cũng tốn rất nhiều thời gian, cậu không dám đảm bảo có thể đủ dùng.
Thú nhân mở miệng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy biểu tình ngưng trọng trên vẻ mặt của tế ti, chỉ đành ngậm miệng gật đầu, cũng thấp giọng nói: “Dalh xin giao lại cho ngài, tôi sẽ truyền lời lại cho bọn họ.”
Phúc Nhạc gật đầu, lấy ra ngân châm giúp Dalh giải độc, trong lòng không khỏi nặng nề, hy vọng không có quá nhiều người dùng qua thuốc đã bị người ta hạ độc.

Bây giờ cậu cũng không biết thứ thuốc này bị người ta động tay chân khi nào, có phải sẽ càng có nhiều người xuất hiện tình trạng này hay không……
Haren và Jin phải chạy qua chạy lại ba chuyến mới có thể đem hết toàn bộ số thuốc mỡ lấy về, Dacide vừa đúng lúc qua đây đưa cơm cho Masen, nhìn thấy hành động của Haren và Jin không khỏi buồn bực: “Jin! Hai người sao lại thu dọn hết thuốc lại vậy? Phía trước đánh xong rồi sao?”
Jin lắc đầu, vẻ mặt buồn phiền giải thích với Dacide.

Dacide nghe xong cũng bất giác há hốc mồm: “Quá …….


Quá xấu xa rồi!” Lúc này nếu như toàn bộ thú nhân bị thương đều hôn mê, vật thì bộ lạc xong đời rồi, y hoàn toàn không thể hiểu nổi sao lại có thể làm những chuyện ác độc đến như vậy! Nếu như thật sự bị sói đen chiếm lấy, vậy thì toàn bộ các thú nhân còn nhỏ trong bộ lạc đều sẽ trở thành nô dịch, còn giống cái nhỏ sẽ phải chết toàn bộ.
“Cho nên Tiểu Nhạc phải làm lại toàn bộ thuốc một lần nữa.” Haren thở dài nói: “Nhưng mà cứ tiếp tục thế này Tiểu Nhạc sẽ chống đỡ sao đây?” Hai ngày nay Phúc Nhạc vẫn chưa có chợp mắt, chỉ khi Joe quay lại cậu mới có thể an tâm mà nghỉ ngơi một lát, bây giờ ở dưới mắt đã có một vòng màu đen rất rõ ràng, sắc mặt đã có chút xanh xao, Haren và Jin nhìn thấy đều lo lắng suông mà không có cách gì.
“Ừm…… Thật ra thì không cần vứt hết toàn bộ, ta nghĩ tên đó cũng không có khả năng bình nào cũng trộn thuốc độc, như vậy thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhất định sẽ bị phát hiện.” Dacide sờ cằm suy nghĩ nói: “Thuốc Tiểu Nhạc làm, mùi vị đều giống nhau sao?”
Phúc Nhạc nghe thấy ngẩn ra,thoáng chốc hiểu được ý của Dacide, tinh thần phấn chấn, cười nói: “Không thể đảm bảo mỗi bình đều giống, nhưng mà cũng không khác mấy, chú Dacide là định……”
Dacide gật đầu: “Nếu như trộn lẫn cái gì khác, khẳng định mùi sẽ trở nên không giống, ta có thể ngửi ra.”
Trong lòng Phúc Nhạc vui mừng: “Vậy cháu trước tiên làm lại một lần nữa, chú Dacide sau khi ngửi qua có thể giúp tụi cháu phân biệt không?”
Dacide không chút do dự gật đầu, hình như lại nghĩ đến cái gì đó, chào hỏi Phúc Nhạc xong liền rồi đi trước, phỏng chừng là đi đưa cơm cho Masen rồi.
Phúc Nhạc cũng nhân lúc này nắm chặt thời gian mài thuốc bắt đầu làm lại một phần thuốc bôi mới, Jin và Haren đều chạy đi hỗ trợ trông cơm, cầu nguyện Dacide có thể giúp bọn họ có thể tìm ra được thuốc mỡ nào còn dùng được.
Dacide rất nhanh liền quay lại, về cùng còn có Joe vừa mới được đổi ca.
Phúc Nhạc vừa nhìn thấy bạn lữ nhà mình, nhất thời ủy khuất tràn đầy đáy plòng đều tràn ra, khoảnh khắc được Joe ôm vào trong lòng vành mắt vẫn còn đỏ, cậu cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.
“Em chán ghét tranh đấu.” Phúc Nhạc vùi đầu vào trong ngực Joe không chịu ngẩng lên, buồn bực nói.

Cậu biết bản thân mình bây giờ quá sợ hãi rồi, không có hào khí và dũng cảm của nam tử hán ra trận giết địch, nhưng mà cậu cứ lo lắng, cứ sợ hãi.

Sợ Joe có chuyện gì ngoài ý muốn, sợ thấy người thân bạn bè mình nghe được tin dữ, lộ ra khuôn mặt đầy bi thương.
Cậu không phải là thiếu niên lòng ôm nhiệt huyết, chỉ muốn trải qua cuộc sống gia đình an an ổn ổn không phiền não mà thôi, cũng không cầu quyền tài danh lợi, chỉ muốn cùng với Joe trải qua những ngày mặt trời mọc đi làm mặt ltrời lặn đi nghỉ, coi giữ phần đất nhà mình, mỗi ngày tốn tâm tư làm đồ ăn ngon, phơi thuốc, khám bệnh…..

cậu rất vui lòng làm một người không có truy cầu.
“Đừng sợ!” Joe nghe thấy thanh âm ủy khuất của Phúc Nhạc cũng đau lòng rồi, càng căm hận đàn sói đen không có mắt đó, quyết định nhanh chóng giải quyết hết bọn họ.

“Cũng nên sắp kết thúc rồi.” Dacide cũng nhẹ giọng an ủi nói
Phúc Nhạc hít sâu một hơi, bình phục tâm trạng của mình, xoa xoa mắt tiếp tục mài thuốc: “Tôi biết mọi người sẽ không thua đâu.”
Nhưng biết là một chuyện, còn chán ghét tranh đấu thì vẫn ghét.
Dacide bất đắc dĩ, thú Hadar cũng rất ghét tranh đấu, nhưng mà có biện pháp gì đây?
Bời vì phân lượng nhỏ, cho nên rất nhanh thì Phúc Nhạc đã làm xong thuốc, Dacide bưng cái chén để sát vào mũi ngửi, từ từ nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, có vẻ đang nhớ mùi vị này, sau đó mở mắt ra, cầm lấy một đống thuốc mà Phúc Nhạc đã làm, ngửi từng cái từng cái một.
Mọi người cũng nhìn Dacide đầy căng thẳng, hy vọng có thể nhanh chóng biết được kết quả.
Thuốc trị thương Phúc Nhạc làm không ít, ngửi từng cái cũng tốn không ít thời gian, Dacide lựa ra năm bình trong đó bỏ qua một bên.
“Những cái này có vấn đề sao?” Phúc Nhạc hỏi, cầm lấy một bình để ngửi, hình như không có gì khác biệt so với cái khác.
“Ừm….có một mùi rất gay mũi, khiến người ta không thoải mái.” Dacide vừa phẩy tay quạt đi cái vị thuốc đậm đặc vẫn còn lưu lại trong mũi vừa nói.
“May mà những bình còn lại vẫn có thể dùng.” Phúc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, số lượng này cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

Nghe thấy lời nhắc nhở của Dacide mọi người cũng nghĩ, nếu người đó vẫn không bị phát hiện, khẳng định là hạ độc lúc giả vờ lấy thuốc trị thương.

Như vậy thì không thể bỏ độc vào mỗi bình.
Nhưng mà đợi sau khi Phúc Nhạc thu dọn toàn bộ những thuốc đã bị bỏ thêm nguyên liệu chuẩn bị để về sau nghiên cứu thì phát hiện Dacide vẫn đang nhắm chặt mắt như trước không biếtđang nghĩ cái gì.
Joe dùng tay ra hiệu im lặng, ý bảo Phúc Nhạc không cần lên tiếng, Phúc Nhạc không hiểu, chỉ đành nhẫn nại chờ đợi, thầm nghĩ lẽ nào vẫn còn có thuốc vẫn chưa được phân loại.
Qua một lúc lâu, Dacide mới mở mắt ra, nhìn về phía Joe: “Tìm thấy rồi.”
Phúc Nhạc không hiểu: “Cái gì gọi là tìm thấy rồi?”
“Mùi vị.” Dacide cười khẽ một tiếng, không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc