XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Vào buổi tối, khi các thú nhân không quay trở về, mà đang canh gác ở trên đỉnh núi và xung quanh chân núi, Phúc Nhạc đang đợi người cũng nổi lửa để nấu cơm tối.
Tuy rằng thú nhân có bạn lữ sẽ có người tới đưa cơm, nhưng mà chạy tới chạy lui thì những thực phẩm cần mang cũng có giới hạn, vì thế mấy giống cái dứt khoát làm cơm ở gần đó, để mọi người có thể nhanh chóng ăn được đồ ăn nóng hổi.
Buổi chiều Phúc Nhạc đem mấy con gà được nuôi dưỡng để làm thuốc làm thịt nấu canh gà, trong chốc lát thì nấu xong rồi, dùng nước canh gà luộc thịt, bên trong còn bỏ Đương Quy (tên một vị thuốc Đông y) , nhân sâm, ăn rồi có thức trắng đêm cũng không quá cực khổ.
Kanya và Jin không ngừng nghỉ nướng thịt, thú nhân đã đổi ca đi tới, đem thịt đã được nướng chín dùng với bánh tráng đã được nướng trước đó, nhanh hơn nhiều so với tay.
Sau khi canh thịt đã được nấu với lửa vừa, Dacide liền đi ra xung quanh đưa canh, cho dù là thú nhân hay giống cái, đều đưa cho mỗi người một chén, bận rộn hơn nửa ngày, y mới đưa hết toàn bộ.
“Như thế nào?” Phúc Nhạc nhìn nồi canh trống không, lại nhìn Dacide, hỏi.

Cậu vậy mà đem toàn bộ gà trong nhà cống hiến ra hết rồi.
“Ân.

Xác định rồi.” Dacide sờ mũi nói.
“Đừng lo lắng.” Joe nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Phúc Nhạc nói
Phúc Nhạc gật đầu, nhưng mà ánh mắt lại không ngừng được mà liếc nhìn lung tung.
Tối đó Jin và Haren đều quay trở về, bởi vì Joe vẫn còn đang đi tuần, Phúc Nhạc tính đợi trễ một tí liền đi về cùng Joe, Kanya thì lại ở cùng với Phúc Nhạc.
Chém giết cả một ngày khiến hai bên đều đã tiêu hao hết sức lực, trong đêm khuya bốn bề yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gió thổi vào trong lá cây, Phúc Nhạc một ngày mệt nhọc cuối cùng cũng không nhịn được, mí mắt cứ đánh nhau loạn cả lên, dần dần cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Kanya cũng ngủ ở bên cạnh Phúc Nhạc .
Đống lửa nấu cơm vẫn còn đang cháy hừng hực vẫn chưa tắt hết, cành khô bị đốt gần hết thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vang tí tách yếu ớt, vừa đúng lúc che giấu được tiếng bước chân.
Khuôn mặt hai người ngủ say đang được bóng tối bao phủ, bóng đen đó chậm rãi giơ tay lên, không chút do dự mà vung tay lên hướng về phía một người trong đó.
“Bắt được ngươi rồi.” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên ở bên tai, bóng đen kia bị tóm cổ tay, theo bản năng run lên, ngay lập tức giãy dụa muốn chạy trốn.
Joe làm sao có thể cho y cơ hội này, tay vừa nhấc, chỉ nghe một tiếng rắc, hình như là thanh âm trật khớp xương, ngay sau đó một tiếng rên, cánh tay của bóng đen đó vô lực rũ xuống.
Đống lửa xung quanh đột nhiên “ù ù” bùng lên, khung cảnh trở nên vô cùng rõ ràng, không biết từ khi nào bắt đầu..

Haren, Jin và Dacide, còn có tộc trưởng Barre và mấy thú nhân, toàn bộ đều xuất hiện xung quanh.

Phúc Nhạc và Kanya cũng đã mở mắt từ lâu, nhìn thấy khuôn mặt của người đó dưới ánh sáng nổi bật của ngọn lửa không khỏi kinh ngạc.

“Cậu là……ai?” Vẻ mặt Phúc Nhạc không hiểu, giống cái trước vẻ mặt đầy tức giận dùng cánh tay còn lại sống chết đánh vào Joe giẫy giụa muốn tránh thoát, Phúc Nhạc một chút ấn tượng cũng không có.
“Buông tôi ra!” Người đó căn bản là không để ý tới nghi vấn của Phúc Nhạc, lớn tiếng kêu lên, hung tợn mà nhìn Joe, giống như có thâm cừu đại hận không bằng.

Joe tự nhiên bất vi sở động (động cũng không động, đứng yên đó), kết quả Lauth tìm một sợi dây mây trực tiếp trói hai tay của người đó lại.
“Harlan?” Tộc trưởng Barre đi vào nhìn giống cái đang bị Joe xách sau cổ không ngừng đạp chân, cau mày nói: “Là cậu hạ độc?”
“Không phải tôi!” Harlan trừng to hai mắt phẫn nộ nói: “Có quan hệ gì tới tôi đâu! Tôi chỉ là vừa lúc đi qua đây.”
“Thuận tiện cầm theo một cây gậy tính đánh ngất bọn họ?” Lauth đứng ở một bênkhoanh tay cười lạnh nói, nhấc chân đá vào cây gậy mà lúc đầu đã bị Joe đoạt lấy ném qua một bên, cái gậy đó to chừng cỡ nắm đấm của một người trưởng thành, đập xuống đừng nói là ngất đi, không cẩn thận thì trực tiếp mất mạng rồi.
Phúc Nhạc nhìn cây gậy đó mà sợ hãi, cái này nếu như đập vào đầu mình hay chú Kanya, vậy liền xong đời rồi.
“Mùi trên người cậu vẫn còn.” Dacide đi tới trước mặt cậu ta lạnh nhạt nói: “Trong thuốc trị thương trộn lẫn những thứ khác, những mùi đó về sau còn trộn thêm mùi thực vật kỳ quái, mà thứ mùi đó chỉ có trên người cậu.”
Dacide tốn rất nhiều công sức, mới có thể đem cái mùi vị không rõ ràng bị đưa vào trong bình thuốc “tách” ra.
Những thú nhân và giống cái tiếp xúc qua với thuốc trị thương trên người chỉ có hai loại mùi.

Loại thứ nhất chính là mùi của thuốc trị thương bình thường, loại còn lại chính là mùi của năm bình thuốc trị thương còn lại.
Nhưng mà chỉ có giống cái bỏ độc, trên người sẽ có nhiều hơn một loại mùi, đan xen giữa hai loại, không rõ nguồn gốc.
Khi đi đưa canh, Dacide đã ngửi qua mùi trên người của toàn bộ lạc.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” Jin không nhịn được hỏi: “Chúng ta không phải là người cùng một bộ lạc sao?”
“Ha!” Harlan cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Jin đầy giễu cợt: “Ta chưa bao giờ nói qua ta và các người là đồng bạn.”
Jin cứng họng, có chút bực mình, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ đành căm tức nhìn về phía y.
“Tại sao muốn công kích tế ti?” Barre trầm giọng hỏi.

Hôm nay Phúc Nhạc không về nhà là chuyện đã bàn bạc qua với mọi người, muốn xem xem có thể bắt tên phản bội ra hay không.

Theo suy đoán của Joe và tộc trưởng, bọn sói đen đối với tế ti có thể chữa khỏi vết thương rất có hứng thú, kẻ phản bội có lẽ sẽ có hành động, nhưng mà khiến người ta không thể nào nghĩ tới đó là, Harlan vậy mà lại muốn giết chết Phúc Nhạc.
“Bởi vì ta ghét hắn.” Harlan cười lạnh nói, ánh mắt sắc bén mà còn mang theo hận ý nhìn mỗi một người : “Tất cả….các người, ta đều chán ghét.”

“Harlan, từ trước đến giờ bộ lạc chưa từng làm hại ngươi, ngươi lại đối xử với bọn ta như thế sao?” Tộc trưởng Barre nghe thấy lời của Harlan cũng không nhịn được tức giận nói: “Chán ghét tất cả mọi người? Chẳng lẽ mọi người ai cũng có lỗi với ngươi?”
“Em nhớ ra rồi! Em đã từng gặp qua cậu ta.” Phúc Nhạc nhìn nửa ngày, đột nhiên túm lấy góc áo của Joe nhỏ giọng nói.
Tuy rằng người này đã bị khống chế rồi, nhưng mà Phúc Nhạc vẫn có chút kinh sợ trong lòng, người này quá hung ác rồi, bộ dạng giống như là cậu có thù giết cha đoạt vợ của cậu ta, khiến Phúc Nhạc không dám tới gần.
Joe tiện tay quăng Harlan cho Lauth, quay đầu lại nhìn cậu: “Hửm?”
“Anh còn nhớ lần trước, anh giúp em đi cắt cỏ để làm chổi, chuyện mà em đã nói với anh không?” Phúc Nhạc hỏi
Joe sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ một hổi mới gật đầu: “Là nói…… hai người mà em đã gặp phải?”
“Ừ.” Phúc Nhạc nói: “Người thú nhân gặp được đó không phải là thích Haren sao, lúc ở đại hội còn khiêu chiến với Whorf.”
“Giống cái mà ngày hôm đó em gặp, chính là người này.” Phúc Nhạc chỉ Harlan nói.

Khi đi tìm nguyên liệu để làm chổi, Phúc Nhạc tình cờ nghe thấy có giống cái tỏ tình với thú nhân.

Nhưng mà sau đó Phúc Nhạc mới biết được thú nhân đó có tình ý với Haren, giống cái khi đó bị cự tuyệt, chính là cái vị trước mắt này.
“Vậy thì có liên quan gì đến Tiểu Nhạc.” Lần này đến phiên Haren buồn bực rồi, muốn hận thì cũng nên hận mình đi? Tại sao bây giờ lại chán ghét Phúc Nhạc như vậy ?
“Tại sao ngươi lại xuất hiện?” Harlan gắt gao nhìn chằm chằm Phúc Nhạc: “Nếu như không có ngươi, bọn họ sẽ không được cứu sống….bọn họ không nên được cứu sống.”
“Tại sao, tại sao chỉ có bọn họ có thể được cứu! Tại sao hai người cha của ta lại không có biện pháp nào mà chết đi?” Harlan gào thét như bị bệnh tâm thần, vành mắt như muốn nứt ra, nước mắt từ trong hốc mắt vô ý thức chảy ra, y giống như là không có cảm giác gì cả.
“Đạt phụ và ma phụ của Harlan đã không còn nữa.” Jin nhỏ tiếng giải thích với Phúc Nhạc: “Trước khi cậu đến không bao lâu, đều mắc bệnh mà qua đời rồi.”
Phúc Nhạc giật mình, đã hiểu được ý của Harlan.
Có lẽ là oán hận mình không sớm đến đây để cứu sống hai người cha của y đi...Hết lần này tới lần khác rất nhiều người đều có thể được cứu, nhưng hai người cha của mình lại chỉ có thể chết đi không ai cứu… Phúc Nhạc trầm mặc, chuyện này…..

Hình như ở chỗ nào cũng có.
“Chuyện này chả liên quan gì tới A Nhạc cả.” Joe nắm chặt tay đang ôm Phúc Nhạc, lạnh lùng nói.
Phúc Nhạc không nói, cậu không thể hiểu cách nghĩ của Harlan, nhưng mà đặt mình vào đó thì, nghĩ như vậy cũng có thể tha thứ được, nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là bản thân phải hứng chịu cơn thịnh nộ và oán hận của Harlan, Phúc Nhạc cho rằng mình không có lỗi gì với Harlan cả.
“Ha ha ha, tại sao, tại sao tất cả mọi người ai cũng che chở ngươi! Tại sao các ngươi lại có thể vui vẻ như vậy?” Harlan thét lớn, mọi người xung quanh đều yên lặng nhìn y, không nói chuyện.

“Tại sao các ngươi đều có người thích, mà ta lại chỉ có một mình! Tại sao ngay cả người duy nhất ta thích các ngươi cũng muốn cướp đi! Các ngươi đều đáng chết!”
Barre lắc đầu thở dài, sau khi hai người cha của Harlan mất đi, bộ lạc vẫn luôn không có quên y, mỗi thú nhân đều sẽ thay phiên nhau nộp lên một phần nhỏ con mồi săn được, cái này cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, hơn nữa mỗi người phụ trách một ngày, cũng phải rất lâu mới đến phiên mình.

Sau đó bộ lạc đem thịt chia cho những thú nhân không thể săn bắn và những giống cái không có người nhà và bạn lữ.

Chính vì là đồng bạn, cho nên mọi người chưa từng nghĩ qua việc vứt bỏ bọn họ.
Nhưng mà, tộc trưởng Barre chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc tốt mỗi một tộc nhân, lại không thể khống chế và chi phối cách nghĩ trong lòng bọn họ.
Bởi vì mình không may mắn, oán hận may mắn của người khác, oán hận người đã mang đến may mắn, cho nên dần dần trở nên căm hận toàn bộ lạc…..

đi trên con đường sai lầm, cũng không thể quay đầu lại được.
“Đáng tiếc là những thứ thuốc đó không thể giết chết các ngươi.” Harlan cười khẽ nói: “Xem ra Thần Minh cũng vứt bỏ ta rồi!”
Phúc Nhạc vừa nghĩ muốn nói gì đó, lại nhìn thấy khóe miệng của Harlan đột nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị, giây tiếp theo, bên khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi, theo cằm mà nhỏ xuống mặt đất.
Phúc Nhạc ngâyngười ra, lấy lại tinh thần liền chạy qua tách cằm của Harlan, nhưng làm thế nào cũng không thể tách ra.

Máu càng ngày càng nhiều, đem tay của cậu cũng nhuộm thành màu đỏ.
Lauth cũng ngay lập tức buông lòng Harlan, giúp đỡ tách cằm của cậu ta ra, Phúc Nhạc hoang mang lấy ngân châm của mình ra cấp cứu, nhưng mà máu vẫn luôn chảy không ngừng……
“………….” Qua một lúc lâu, Phúc Nhạc suy sụp buông lỏng tay xuống, cúi đầu thấp giọng nói: “Không được rồi.” Mạch đập đã ngừng rồi.
Jin và Haren mở to miệng, rất lâu không thể nói nên lời, đến khi biết Phúc Nhạc lên tiếng mới hồi phục tinh thần, lúc nãy hoàn toàn bị hành động xảy ra bất ngờ của Harlan làm cho chấn động.
Joe đi đến bên cạnh Phúc Nhạc, nắm chặt tay của cậu, cứng rắn kéo lui về sau nửa bước, xoay đầu cậu lại không cho nhìn: “Không sao.”
“Rốt cuộc là bởi vì sao?” Phúc Nhạc thì thào nói : “Vì trả thù sao? Ngay cả tính mạng cũng không cần?”
“……… Như vậy, cũng tốt.” Barre thở dài nói: “ Tiểu Nhạc không cần phải để trong lòng.

Harlan làm những chuyện này……..nhất định sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc, như vậy thì…… có lẽ sẽ càng đau khổ hơn cả cái chết.” Bị dã thú đói bụng đi dạo xung quanh xé nát ăn thịt, e rằng Harlan cũng biết, cho nên mới có thể quyết tuyệt mà tự sát.
Barre cho người đem thi thể của Harlan mang đi, chôn ở bên cạnh hai người cha của y ở dưới chân núi.
Tuy rằng đáng giận, nhưng cũng thật đáng buồn.
——— ———-
Sau đó, mọi người tìm thấy thực vật hạ độc ở trong nhà Harlan, Phúc Nhạc cũng nhận ra, sau đó chế ra thuốc giải cho mấy thú nhân đã dùng nhầm thuốc, cuối cùng cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Thuốc trị thương bị trộm đi không được phát hiện ở nhà Harlan, về sau sau khi bắt được tên tù binh của tộc sói đen, thì mới biết được thuốc trị thương đã được đưa qua từ sớm rồi.


Cũng chính bởi vì như vậy, đàn sói mới có thể chống đỡ lâu như thế.
Tộc sói đen từ sớm đã tìm được nơi này, cũng ẩn núp trong rừng rậm.

Mà tộc sâu từ trước tới nay vẫn phụ thuộc vào tộc sói đen để sinh tồn, cung cấp sâu cho bọn chúng để thu được đồ ăn.
Cuối cùng, dưới sự chỉ huy của tộc tưởng Barre, tộc sói đen bị tiêu diệt toàn bộ, trái tim bị treo lơ lửng của Phúc Nhạc cuối cùng cũng buông xuống được rồi.
“Bát điều!”
“Phanh!”
“Ai! Mình hồ rồi.”
(chơi mạt chược ạ \=)) )
Âm thanh ồn ào từ trong nhà Phúc Nhạc truyền ra, Joe vừa mới bước và nhà liền nghe thấy các loại âm thanh lớn tiếng kêu la, im lặng thở dài, đám người này đã đem nhà của mình và A Nhạc làm thành nơi vui chơi rồi….Giật giật cái mũi, hương thơm của đồ ăn từ xa truyền lại, Joe bước nhanh đi vào trong phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy bạn lữ nhà mình đang vung cái xẻng xào đồ ăn.
“A Nhạc !”
“A! Anh về rồi à? Bên ngoài đều đã xử lý xong hết rồi?” Phúc Nhạc quay đầu nhìn Joe, cười nói
Joe gật đầu, rửa tay rồi giúp Phúc Nhạc làm cơm.
Tranh đấu đã kết thúc được ba ngày rồi, mấy thú nhân bận rộn đem thi thể những con sói sau khi bị lột da chôn sâu hoặc thiêu đốt, để phòng ngừa ôn dịch.
Hai người không nhanh không chậm mà làm việc trong tay, ngẫu nhiên nói hai ba câu, phần nhiều là Phúc Nhạc đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, Joe ôn nhu trả lời.
Tình cờ ngẩng đầu lên, Phúc Nhạc sửng sốt, ngay sau đó liền vui mừng nói: “Joe, mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi!”
Joe theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ vui sướng của Phúc Nhạc, mỉm cười nói: “ Ừ, mùa đông cuối cùng cũng đến rồi.”
“Đợi tuyết dày rồi, chúng ta cùng đi ném tuyết đi?”
“Ừ.”
“A, đúng rồi, mùa đông còn phải ăn nem rán nữa! Còn có lẩu, thịt dê xâu!”
“Đúng rồi, đúng rồi, Joe, màn cửa nhà chúng ta cũng nên treo lên chứ nhỉ!”
“……….”
Joe lẳng lặng nhìn vẻ mặt người yêu bởi vì tuyết rơi mà kích động có chút đỏ lên, bên môi thủy chung treo lên nụ cười thản nhiên, ấm áp mà lại hài lòng.
Có em ở đây, làm chuyện gì cũng đều tốt cả.
- End -.


Bình luận

Truyện đang đọc