XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH

          
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nàng, Tần Mặc Hàm ngẩng đầu, nhìn xem hồng y nữ tử đang nghiêng người uống rượu ở kia. Nàng tựa hồ uống say, nửa chống đỡ thân thể, vạt áo có chút bị vết rượu làm ướt, hồng y mềm mỏng, bên hông đai lụa ôm lấy thân eo thon thả, như vậy lười biếng dựa vào một góc, ánh mắt thủy nhuận lấp lánh, bờ môi xinh đẹp còn vương vài giọt rượu óng ánh, phi thường quyến rũ.

Tần Mặc Hàm nhịn xuống xúc động, lông mày nhẹ vặn, nơi này vẫn còn những người khác. Chưa kịp lên tiếng, liền nhìn thấy người kia chống đỡ đứng lên, lập tức hơi thở thơm mát mang theo hương rượu đến thật gần, người đã tiếp cận đây, thân thể nghiêng đến bên người nàng. Tần Mặc Hàm mau mau vươn tay vịn chặt Tô Tử Ngưng, để nàng ấy ngồi dựa vào mình.
"Làm sao chỉ chớp mắt nàng liền uống nhiều như vậy?" Người bên cạnh mềm yếu không xương dựa ở trên người nàng, thân thể cực kỳ ấm áp mềm mại, tản ra hương rượu thơm.
"Ta chỉ là vui vẻ, Mặc Hàm nàng nhìn, mọi người đều thật tốt." Tô Tử Ngưng lung tung chỉ chỉ vào mấy người Tần Hạ, cười nói.
Tần Mặc Hàm sắc mặt nhu hòa, khẽ đáp: "Ân, thật tốt. "
Tô Tử Ngưng cái mũi hĩnh hĩnh, lúc này mới nhìn đến Tần Mặc Hàm nướng thịt, lấy tay chỉ vào: "A, nàng tại sao lại đi nướng thịt?"
Sợ nữ nhân say rượu này bỏng tới ngón tay, Tần Mặc Hàm vội nắm tay nàng trở về, nhìn nàng ngà ngà say đáng yêu như vậy, hé miệng cười đáp: "Bởi vì hiện tại ta không chỉ muốn cho vợ ta ăn no, còn muốn cho đồng dạng tham ăn Côn Côn ăn no."
Bị điểm tên Côn Côn vô tội ngẩng đầu, lẩm bẩm kêu một tiếng, trông mong nhìn Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng bẹp miệng, tiến tới trừng mắt nhìn Côn, sau đó dùng ngón tay chọc chọc trán nó: "Xấu cá, tham ăn. "
Côn bị đâm đến thẳng híp mắt, sau đó bơi qua dùng đầu cọ cọ vào trán Tô Tử Ngưng, há mồm lẩm bẩm.
Tô Tử Ngưng miệng mở rộng, ngón tay chỉ mình: "Người xấu? Ta tham ăn?"
Tần Mặc Hàm vịn nàng, thân thể có chút rung động, gương mặt nguyên bản lạnh lùng giờ khắc này tràn đầy ý cười sủng nịch, người trong ngực quá đáng yêu, nàng có chút nhịn không được. Mắt thấy một người một cá, một cái say, một cái ngốc, một cái người xấu, một cái cá xấu nháo đi lên, Tần Mặc Hàm vuốt vuốt đầu Côn, đem thịt để ở một bên: "Côn Côn ngoan, nàng say, thịt ta đặt ở đây chính ngươi ăn, không muốn bỏng đến, ta mang nàng đi nghỉ ngơi, ân?"
Côn lập tức gật đầu, bơi qua cọ xát lên mặt Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng lần này lại híp mắt nở nụ cười: "Mặc Hàm, nó thật đáng yêu. "
Tần Mặc Hàm đứng dậy đem nàng ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: "Không phải nói nó xấu sao, nữ nhân say rượu này. "
Tô Tử Ngưng không vui, đưa tay vòng quanh cổ Tần Mặc Hàm, nói thật nhỏ: "Xấu liền không thể đáng yêu sao? Nàng. . . Nàng có đôi khi cũng xấu. . . Xấu cực kỳ, nhưng ta. . . Cũng yêu cực kỳ. "
Tần Mặc Hàm bước chân dừng lại, thấp mắt nhìn nàng, trong con ngươi màu mực càng thêm thâm thúy: "Ta xấu ở chỗ nào?"
Tô Tử Ngưng khóe mắt ửng hồng, mị nhãn như tơ: "Nàng nói xem?"
Tần Mặc Hàm tự nhiên không đáp, ôm người trực tiếp trở về phòng.
Nhạc Phồn híp mắt nhìn theo, lại nở nụ cười, vừa lúc Tần Hạ nghi hoặc hỏi: "Tiểu Chủ Tử cùng Tô cô nương đâu?"
"Tử Ngưng uống say, thiếu chủ nhà các ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi, các ngươi cứ tiếp tục đi. " Nhạc Phồn nhấp rượu, trong mắt ý cười tràn đầy.
Tần Mặc Hàm ôm Tô Tử Ngưng vào phòng, đem nàng đặt lên giường, thấp mắt nhìn nàng, cũng không có lập tức đứng dậy. Rượu này nồng độ không thấp, Tô Tử Ngưng mặt tràn đầy ửng đỏ, cái trán cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, Tần Mặc Hàm thay nàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Uống nhiều như vậy, khó chịu sao?"
Tô Tử Ngưng ngưỡng đầu nhìn nàng, câu môi cười: "Không khó chịu, ta cực kỳ thoải mái. "
Tần Mặc Hàm khẽ bật cười, nàng buông ra khăn tay lau mồ hôi, cả người hư không áp ở trên Tô Tử Ngưng, người dưới thân giờ khắc này men say thoang thoảng, mặt như phù dung, con ngươi như ngậm một đầm nước, để Tần Mặc Hàm cũng cảm thấy có chút say.
"Linh tửu hương vị rất được chứ?" Tần Mặc Hàm có chút tới gần, trầm thấp hỏi nàng.
Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu: "Có chút thơm ngọt, mát lạnh sướng miệng, hương vị rất...."
"Ta nếm thử. " Tần Mặc Hàm cúi đầu xuống bắt lấy môi của nàng, đầu lưỡi chau lên, người dưới thân vô ý thức hé miệng, để nàng đi vào. Đầu lưỡi một chút xíu vuốt ve đảo qua, một chút cũng không có bỏ sót, cuối cùng ngậm lấy kia mềm mại vật nhỏ, dây dưa mút vào.
Tô Tử Ngưng rất nhanh liền mềm hạ thân, rượu tựa hồ bắt đầu lên men để nàng tay chân như nhũn ra, không có khí lực, thế nhưng lại nhịn không được đáp lại nụ hôn nóng ướt triền miên, hai người khí tức tương dung, còn có cỗ mùi rượu, càng khiến người ta say mấy phần.
Không biết hôn bao lâu, Tô Tử Ngưng xoang mũi tràn ra vài tiếng hừ nhẹ, hô hấp thô trọng, Tần Mặc Hàm mới buông nàng ra để nàng thở hào hển. Đôi mắt nàng vốn là thủy nhuận lấp lánh, giờ phút này càng giống như tràn đầy một ao xuân thủy, vũ mị đa tình, động lòng người không thôi.
Tần Mặc Hàm chống đỡ lấy trán của nàng, trầm thấp thở gấp, tại bên tai nàng nỉ non: "Ngưng nhi. "
Tiếng gọi ngọt ngào ái muội này chỉ có tại lần kia các nàng trằn trọc trên giường, Tần Mặc Hàm mới dán bên tai nàng gọi, Tô Tử Ngưng vốn đã động tình, giờ phút này nghĩ tới lần kia vui thích, bụng dưới một cỗ nhiệt ý dâng trào, hô hấp loạn cả lên. Nàng nhịn không được, ôm Tần Mặc Hàm ngẩng đầu hôn lên.
Tô Tử Ngưng dù bảy phần men say, nhưng lại thanh tỉnh biết được các nàng đang làm gì, mà những ngày này, loại tư vị kia vẫn thỉnh thoảng dâng lên ở trong lòng. Vì vậy lúc Tần Mặc Hàm trút bỏ y phục trên người nàng, nàng liền đưa tay lung tung đem y phục nàng ấy cũng cởi đến sạch sẽ.
Thẳng đến khi Tần mặc Hàm áp ở trên người nàng, nàng còn hỗn hỗn độn độn nghĩ đến mình quên chuyện gì, chỉ là cuối cùng bị Tần Mặc Hàm động tác triền miên dịu dàng  xua tan vô tung vô ảnh.
Trong phòng bầu không khí ngày càng được đốt nóng, màn trướng buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng người trùng điệp lắc lư, còn có thanh âm than nhẹ dinh dính nhịn không được tràn ra, phảng phất thuyền nhỏ trong nước dập dờn, theo sóng chìm nổi, lại như con cá vào nước, câu lên đầm nước gợn sóng lăn tăn, lại tiến lại lui, đến cuối cùng sóng tan nước tĩnh, chỉ còn nhẹ nhàng chậm chạp nỉ non.
Mồ hôi tuôn ra mang đi chếnh choáng, Tô Tử Ngưng mặt mũi tràn đầy ửng đỏ đã tỉnh táo không ít, nhìn Tần Mặc Hàm đang thở dốc áp ở trên người mình, vừa rồi nàng ấy làm như vậy........ Quá...quá xấu hổ rồi, kia cảm xúc nóng rực mà vui sướng đến muốn hôn mê, để nàng cắn cắn môi, ủy khuất nói: "Nàng... nàng lại khi dễ ta."
Tần Mặc Hàm trên mặt mang cười, nhìn người trong lòng dáng vẻ cực kỳ khả ái, nhịn không được ôm sát lấy, trầm thấp dỗ dành: "Nàng thực sự quá mức câu người, ta nhịn không được, nàng muốn thế nào ta nhất định không phản kháng, mặc cho nàng xử trí. "
Tô Tử Ngưng xoay người ép ở trên người nàng, thấp giọng nói: "Ta liền biết nàng không đứng đắn, từ chỗ nào học đến nhiều như vậy?"
Tần Mặc Hàm sờ lên cái mũi, ánh mắt sáng lên: "Ta lớn lên chỗ kia, loại chuyện này mặc dù cũng không hiểu rõ, nhưng theo tuổi tác trưởng thành, kiểu gì cũng sẽ hữu ý vô ý nhìn thấy một chút, cho nên..."
"Hừ. " Tô Tử Ngưng bất mãn, nghĩ đến lời Tần Mặc Hàm, ở nơi kia vậy mà có loại đồ vật đem chuyện này trực tiếp bày biện cho người nhìn, chẳng lẽ nàng ấy là nhìn người khác làm nên mới học được? Bỗng nhiên ập đến cảm giác ghen tuông để nàng rất không vui, cúi đầu tại trên cổ Tần Mặc Hàm mút ra một viên dấu hôn, chỉ là nghe nàng ấy nỉ non rên khẽ, lại nhịn không được mềm xuống, lập tức nàng liền quấn lấy hôn sâu, không cho cự tuyệt.
Nàng thích cảm giác vừa rồi Tần Mặc Hàm mang đến cho mình, triền miên khoái hoạt, để nàng muốn ngừng mà không được, thế nhưng cũng yêu cực kỳ dáng vẻ nàng ấy động tình. Tần Mặc Hàm trong ngày thường đứng đắn nhu hòa, giờ khắc này dưới sự trêu chọc lấy lòng của nàng, không ngừng ngâm khẽ run rẩy, đến cuối cùng hoàn toàn nở rộ, đẹp đến mức để nàng run sợ.
Giống như ở thời khắc này, nàng tìm được kia sợi mùi thơm, đẩy ra tầng tầng mưa bụi tại ngõ hẻm tĩnh mịch tìm được nàng ấy, được nàng ấy dung túng mà cưng chiều, tùy ý để nàng rong chơi vừa đi vừa về, hàng mi xinh đẹp rung nhẹ, đôi lông mày tinh xảo lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, từng tiếng ngâm khẽ uyển chuyển đa tình vang ở bên tai, để nàng kích động đến không được. Nàng ngưng mắt âu yếm nhìn Tần Mặc Hàm, nàng ấy lúc này tựa như một thanh cổ cầm tốt nhất, dù cho nàng là nhạc sĩ ngây ngô, nàng ấy vẫn phối hợp từng ngón tay của nàng, dây đàn rung động, phát ra tiếng đàn êm tai dễ nghe. Lúc khởi điểm triền miên dịu dàng, cuối cùng gấp rút tăng lên, dây đàn được đầu ngón tay kích thích đến cực điểm, sau khi đưa tiếng đàn lên tận cùng thánh thót liền đột nhiên dừng lại, chỉ còn dây đàn rung động dần dần lắng lại, dư vị kéo dài.
Tô Tử Ngưng vừa lòng thỏa ý, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Tần Mặc Hàm, ủng nàng nhập mộng.
Đợi đến hai người lần nữa tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, bên ngoài một mảnh lang tịch đã sớm tan đi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi. Tần Mặc Hàm mặc tốt y phục, bất đắc dĩ vuốt ve nơi cổ, tựa hồ để lại vết tích.
Tô Tử Ngưng lại gần, nhìn nhìn nơi cổ của nàng, trên mặt thoáng nóng lên, đêm qua nàng có chút kích động, vì vậy khống chế không tốt lực đạo. Nàng vuốt ve chỗ kia vết đỏ, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, để Tần Mặc Hàm có chút co rúm.
Tô Tử Ngưng có chút tự trách: "Đau không?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không có việc gì, không đau, chỉ là quá bắt mắt. "
Tô Tử Ngưng đầu ngón tay linh lực phun ra, một lát sau rời khỏi, vết tích đã phai nhạt chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Thấy Tần Mặc Hàm dáng vẻ khổ não, nàng lại nhịn không được cười lên: "Bị nhìn thấy cũng biết làm sao, ai bảo nàng trước khi dễ ta."
Tần Mặc Hàm điểm lên chóp mũi của nàng: "Ai bảo nàng uống say, câu dẫn người mà không biết? Ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể nhịn được." Vừa mới một phen nếm qua tư vị, chuyện này làm sao có thể cầm giữ.
Lẫn nhau ngọt ngào oán trách một phen, hai người mới đi ra ngoài. Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm đã sớm thức dậy, nhìn thấy các nàng liền mỉm cười chào hỏi.
Nhạc Phồn một mặt hứng thú: "Tử Ngưng đêm qua say lợi hại. Ta nhớ hai muội trở về rất sớm, vì sao đến bây giờ mới tỉnh?
Tần Mặc Hàm thần sắc vẫn như thường, chỉ là ánh mắt có chút phiêu hốt: "Tử Ngưng tửu lượng không tốt, làm ầm ĩ nên mới dậy trễ. "
Tô Tử Ngưng: ". . ."
Nhạc Phồn có chút buồn cười, ánh mắt lại vô tình lướt qua nơi cổ áo Tần Mặc Hàm, kia một điểm vết tích nhàn nhạt ửng đỏ, làm sao giống như bị kiến cắn? Nghi hoặc một lát nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức có chút không được tự nhiên nhìn đi nơi khác, nàng sống hơn hai trăm năm, mặc dù trước không động lòng phàm, nhưng vẫn luôn biết một chút chuyện nam nữ, kia rõ ràng là dấu hôn.... Hiển nhiên không phải hôn bình thường... Chẳng lẽ hai nữ nhân ở giữa cũng có thể cùng nhau song tu? Giống như được mở ra một tân thế giới, Nhạc Phồn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là thấp mắt nhìn Bạch Liễm.
Bạch Liễm còn không hiểu rõ chuyện gì, nhưng ba người khác lại ngầm hiểu lẫn nhau. Tô Tử Ngưng hé miệng cười đến ý vị thâm trường, bất động thanh sắc mà dán sát tới, giúp Tần Mặc Hàm nâng lên cổ áo.
Một đoàn người rốt cuộc tề tựu, mặc dù các nàng đều đạt được kỳ ngộ lớn, nhưng chân chính Hư Không Huyễn Cảnh thí luyện, vẫn còn phải nếm trải rất nhiều. Tần Mặc Hàm cũng sẽ không để người Tần gia ở đây nhàn rỗi, bởi vì nhìn qua tuy rằng an bình cát lợi, nhưng bên ngoài lại ngầm sóng gió mãnh liệt. Ba tên ma tộc lấy đi tinh huyết của Nhạc Phồn vẫn còn, mà dòng chính các đại gia tộc đều tập trung ở đây, họ liền sẽ trở thành mục tiêu ma tộc hạ thủ, cho nên trong quá trình lịch luyện, phải nhanh chóng tra xét ra ma tu, một mẻ hốt gọn. Tốt nhất có thể đoạt lại Nhạc Phồn tinh huyết, mặc kệ ma tộc mục đích là gì, quyết không thể để bọn hắn đạt thành.
Đem người triệu tập lại, Tần Mặc Hàm nhìn đệ tử Tần gia trên mặt đều ý chí sục sôi, nghiêm nghị nói: "Bây giờ dù tạm thời bình yên, nhưng trong Hư Không Huyễn Cảnh vẫn có ma tộc nhìn chằm chằm, cho nên không được phớt lờ. Tần Hạ đã nói với ta tình huống những ngày qua, ta rất tự hào về các ngươi. Ta dù là thiếu chủ, nhưng xét kinh nghiệm lịch luyện, các ngươi đều vượt qua ta, thời gian tới các ngươi cũng không cần theo sau ta, có dự định gì, cân nhắc chu toàn liền có thể đi làm."
"Vâng, tiểu chủ tử."
Tô Tử Ngưng nhìn một đám đại hán kích động cúi đầu, khẽ nhấp cười, nhà nàng Mặc Hàm trong lòng những người kia, quả thực sánh với thần, quá hoàn hảo, ân, đương nhiên là như vậy, nàng ấy trong lòng nàng cũng tuyệt đối hoàn hảo.
----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc