Tần Mặc Hàm hơi thở hổn hển, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng bị ánh mắt mang cười của nàng nhìn đến gương mặt nóng lên, rốt cuộc lấy ra quân thượng bá khí cùng uy nghiêm, đưa tay che con mắt của nàng, thấp giọng nói: "Không cho phép nhìn, đi ngủ."
Tần Mặc Hàm cũng không nhúc nhích, tùy ý nàng che lấy ánh mắt của mình, trên mặt lộ ra ý cười thanh nhã: "Không muốn, ta ngủ rất lâu rồi, liền chỉ muốn nhìn nàng."
Ngữ khí của nàng hiếm thấy mà mang theo nũng nịu, quấn đến Tô Tử Ngưng trong lòng hơi ngứa, lòng bàn tay có thể cảm giác được lông mi nàng rung động. Tô Tử Ngưng chậm rãi giơ tay lên, ngón tay vẫn nhẹ đặt trên lông mày của nàng, để lộ ra hai con ngươi thanh nhã ôn hoà, trong đó ngậm lấy ý cười dịu dàng.
Tô Tử Ngưng trong lòng nóng hổi, bàn tay lần nữa che xuống, cúi đầu ngậm lấy bờ môi ôn nhuyễn kia. Môi mỏng tái nhợt trải qua dây dưa triền miên, trở nên hồng nhuận no đủ, Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng liếm láp mấy lần, sau đó mới thoả mãn rời đi.
Tay lúc này mới hoàn toàn thu lại, mà Tần Mặc Hàm trong con ngươi phảng phất choáng mở một uông đầm nước, mang theo mờ mịt hơi nước, nhìn câu người mà ôn nhu. Tô Tử Ngưng biết không thể lại tiếp tục, không phải vậy nàng nhịn không được. Nhất là giờ phút này Tần Mặc Hàm dịu ngoan như thế, cái gì đều thuận theo nàng.
Nàng nghiêng người sang, tay nâng má nhìn Tần Mặc Hàm: "Linh lực trong người nàng... kiệt quệ, còn cần chậm rãi khôi phục, ngủ không được ta liền thay nàng chải vuốt linh lực, ôn dưỡng kinh mạch vừa vặn rất tốt?"
Tần Mặc Hàm ngưỡng đầu nhìn Tô Tử Ngưng, tự nhiên hiểu được nàng ấy không dấu vết dừng lại, trong lòng ẩn ẩn phát chìm, dù cho mình tỉnh lại, nhưng chuyện kia đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng Tô Tử Ngưng. Hơn nữa, lúc ấy máu trong cơ thể nàng gần như bị hút khô, linh lực cũng dung nhập cơ thể Tô Tử Ngưng, cho dù hồn phách nàng được dưỡng tốt, nhục thân của nàng cũng không cách nào dùng.
Bất quá lúc nàng trở về, mặc dù suy yếu nhưng sinh cơ rất đủ, thể nội tuy không nhiều linh lực, nhưng nàng có thể cảm giác được chính mình một thân tu vi cũng không có phế, máu trong cơ thể nàng từ đâu mà tới, nàng thật sự không dám nghĩ.
Tô Tử Ngưng phát giác lông mày nàng có chút nhíu lại, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, lập tức hoảng loạn nói: "Làm sao vậy, sắc mặt nàng không tốt, nơi nào không thoải mái?"
Tần Mặc Hàm lấy lại tinh thần lắc đầu, nhìn người yêu gấp thành như vậy, trong lòng càng phát ra đau nhức, đưa tay ôm lấy Tô Tử Ngưng: "Nàng không ngừng truyền linh lực cho ta, hẳn là mệt chết, Chấp Mặc nói thần hồn của nàng không đầy đủ, thân thể dĩ nhiên không thoải mái, nàng đừng quá khẩn trương, ta không sao, nàng để ta ôm một cái liền tốt."
Tô Tử Ngưng ẩn ẩn nhận ra chính mình không thích hợp, liền không tiếp tục kiên trì nữa, đưa tay ôm đáp lại nàng, khẽ cười nói: "Được, ta dỗ dành nàng ngủ. "
Đại khái là thật sự mệt mỏi, lại thêm bây giờ trong ngực rốt cục không còn trống rỗng, đã có thân thể ấm áp, hương vị quen thuộc dễ ngửi để Tô Tử Ngưng hoàn toàn buông lỏng, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách, ngón tay hư hư miêu tả sườn mặt gầy gò của nàng, kìm nén nước mắt, cúi đầu hôn một chút trán của nàng.
Một đêm không mộng, Tô Tử Ngưng ngủ rất say, ngay cả trong mộng đều mang theo ý cười. Tần Mặc Hàm tỉnh rất sớm, mở mắt ra nhìn người bên cạnh khóe miệng cong cong, ánh mắt nhu đến tan thành nước. Nàng ấy ngay cả ngủ đều mang theo cười, là có bao nhiêu vui vẻ?
Nhìn sắc trời một chút, ánh mắt lại rơi xuống thân thể gầy gò trong ngực, Tần Mặc Hàm khẽ nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí nhích người, đem cánh tay đang vòng ôm bên hông mình nhẹ nhàng để ở một bên, Tô Tử Ngưng còn không có tỉnh.
Tu sĩ bình thường đi ngủ đều mười phần cảnh giác, đừng nói chi Tô Tử Ngưng đã cảnh giới Tiên Thiên, có lẽ vì ngủ ở bên người Tần Mặc Hàm, lại thêm thời gian qua tinh thần sụp đổ, nàng cũng không có bị động tác Tần Mặc Hàm làm tỉnh giấc.
Tần Mặc Hàm trong lòng vừa mềm lại đau, mặc thiếp thân quần áo, thoáng quan sát xung quanh một chút. Sau khi tỉnh lại nàng vẫn không có rời khỏi giường, cho nên không rõ chính mình đang ở nơi nào, thế nhưng nàng hiểu được, thời khắc này Tô Tử Ngưng đã nhập ma, nơi này hẳn là Ma Giới. Chỉ là không biết, nơi này có phòng bếp hay không.
Mặc y phục chỉnh tề, nàng lần thứ nhất đi ra tẩm điện, nơi này bố trí rất là lạnh lẽo cứng rắn, đơn điệu mà âm trầm, đại điện một mảnh ảm đạm.
Sau khi bước ra tẩm điện, liền có thể nhìn thấy bốn phía mặt sàn trải thảm đỏ, một mực kéo dài đến bậc thang, mà ở giữa điện sừng sững vương tọa tinh xảo dành cho đế vương, được đúc tạo từ vàng đen, hoa văn ám sắc có chút cổ quái, rất giống hoa văn trên cổ tay Tô Tử Ngưng mà nàng từng thấy qua.
Ngắm nhìn vương tọa kia, nàng lại nhìn đại điện trầm muộn, trong lòng ngàn vạn tư vị dâng lên, nguyên bản lưng đứng thẳng tắp cũng cong xuống. Đúng lúc này, nàng phát giác phía sau có người, quay đầu đã thấy Nữ Nguyên mặc cẩm bào màu tím từ ngoài điện bước tới, bên người Thanh Mị sửng sốt nhìn nàng, mơ hồ còn mang theo tia cảnh giác.
Nữ Nguyên ánh mắt nhìn nàng không một tia cảm xúc, lập tức phất phất tay ra hiệu Thanh Mị lui xuống.
Nàng từng bước một đến gần, Tần Mặc Hàm cũng không có dư thừa động tác, chỉ là đứng tại kia nhìn nàng, tựa hồ không để ý nữ nhân trước mắt này chính là người hôm đó suýt nữa lấy mạng mình.
Nữ Nguyên nhìn Tần Mặc Hàm, đáy lòng cuồn cuộn suy tư, nàng sớm đã đoán được Tần Mặc Hàm còn sống, thế nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy nữ nhân khiến nàng căm hận lâu như vậy, lại là người khiến quân thượng hai đời đều chịu thống khổ, loại cảm giác khó chịu này vượt xa dự liệu của nàng. Nàng nắm thật chặt tay, chậm rãi hít vào một hơi, phảng phất đem tất cả cảm xúc đều nuốt vào trong bụng, lại bày ra thần thái băng lãnh trước đó: "Ngươi thế mà tỉnh."
Tần Mặc Hàm thoáng nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ra hiệu Nữ Nguyên im lặng: "Tử Ngưng còn đang ngủ. "
Nữ Nguyên nghe vậy lập tức ngậm miệng, nhưng lại tức giận trừng mắt nhìn Tần Mặc Hàm, nơi này khi nào đến phiên Tần Mặc Hàm ra lệnh cho nàng.
Tần Mặc Hàm lúc đầu trông thấy Nữ Nguyên có chút lạnh ý, nhưng nhìn phản ứng nàng ta, lại nghĩ đến nàng ta có thể bình thản đi vào trong điện, hẳn là cũng hiểu rõ tình huống hiện tại, vì vậy chỉ chỉ ngoài điện, ra hiệu ra ngoài nói.
Nữ Nguyên hơi sững sờ, nhưng vẫn theo lời đi ra ngoài, nhìn nữ tử áo trắng đi trước mặt mình, trong mắt cảm xúc mạc danh phức tạp.
Đợi đến lúc hai người dừng lại, Nữ Nguyên nhìn thấy Tần Mặc Hàm ánh mắt ngạc nhiên quan sát cảnh tượng xung quanh, Tần Mặc Hàm tựa hồ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền nhịn không được lạnh giọng nói: "Chắc hẳn ngươi còn không biết, quân thượng đã dẫn đầu con dân Ma Giới công phá Lạc Thủy Chi Tân, ép thẳng tới Hoành Châu thành đi?"
Tần Mặc Hàm nghe được thần sắc hoảng hốt, nàng mới rời khỏi một tháng mọi thứ đều thay đổi.
Mắt thấy Tần Mặc Hàm vẻ mặt bi thương, Nữ Nguyên không hiểu lên cơn giận dữ, nàng chính là cố tình nói ra, nhưng nhìn thấy Tần Mặc Hàm thật thay đổi mặt, nàng lại cảm thấy quân thượng hy sinh vì nữ nhân này rất không đáng, nghiến răng nói: "Thế nào, cảm thấy khó mà tiếp nhận sao? Nếu không phải. . ."
"Ta biết." Tần Mặc Hàm xoay người ngăn Nữ Nguyên, thấp giọng nói: "Ta hiểu rõ, Tử Ngưng đã đầy đủ lý trí, đầy đủ nhẫn nại rồi."
Nữ Nguyên mím mím môi, trong lòng thoáng kinh ngạc, Tần Mặc Hàm thật sẽ không như Tần Chiêu Mặc sao? Nàng trầm mặc một lát, quay đầu mắt nhìn đại điện, âm dương quái khí nói: "Xem ra ngươi vẫn trước sau như một tự phụ, chẳng lẽ chết một lần đều quên người đòi mạng ngươi là ta, lại còn dám cùng ta đi xa."
Tần Mặc Hàm liếc nhìn Nữ Nguyên, cũng không biết có phải lập trường đã thay đổi hay không, nàng tự nhiên đứng về phía Tô Tử Ngưng, cho nên đối Nữ Nguyên cũng không còn chán ghét như trước, cũng không hề cảm thấy vị hộ pháp này đáng sợ như vẻ ngoài.
Nàng cúi đầu mỉm cười: "Trận chiến kia Mặc Hàm sâu sắc lĩnh giáo Nữ Nguyên đại nhân năng lực, tự nhiên không dám tự phụ. Chỉ là, lúc ta nhìn thấy ngươi đi vào đại điện liền hiểu rõ, ngươi cũng không muốn trở thành kẻ thù của Tử Ngưng, tự nhiên ngươi cũng sẽ không đối ta động sát tâm." Ngụ ý chính là, thê tử ta biết rõ ngươi muốn giết ta còn giữ ngươi, chứng tỏ ngươi sẽ không đối ta lại tạo thành uy hiếp.
Nữ Nguyên không ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, trong ngực lửa giận nghẹn đến muốn thổ huyết, sau một hồi mới buồn bực nói: "Nếu ngươi dám một lần nữa tổn thương quân thượng, cho dù liều mạng ta cũng sẽ trước giết ngươi loại này hồng nhan họa thủy."
Tần Mặc Hàm lông mày ninh lại, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ không."
Nữ Nguyên không kiên nhẫn đánh gãy nàng: "Vẫn là chờ ta nói xong, ngươi lại làm cam đoan đi. Ngươi hiểu được ở trong mắt đám tu sĩ kia, quân thượng hiện tại là hạng người gì sao?"
Tần Mặc Hàm sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng không đáp lời, Nữ Nguyên tiếp tục nói: "Kể từ khi biết thân phận của nàng, bọn hắn liền không có ý định thả nàng còn sống rời đi. Ta mang theo nàng trở về Ma Giới, nàng cả người. . . Phảng phất nhanh điên cuồng, sau một ngày trông coi ngươi, liền lệnh cho ta dẫn binh tiến đánh Tu Chân Giới, thậm chí không quản chính mình vừa mới tan máu Kỳ sơn, tự mình xuất thủ, một mực buộc Tu Chân Giới giao ra Văn Nhân gia cùng Hàn gia. Lưỡng giới giao chiến tử thương nhiều ít ngươi hẳn phải biết, trong mắt đám tông môn gia tộc kia, nàng liền là đại ma đầu tội ác tài trời. Nguyên bản nàng tính tình đại biến, cả người hỉ nộ vô thường, sát phạt quả quyết, thế nhưng vài ngày trước lại đột nhiên thay đổi, thậm chí không muốn chúng ta điên cuồng tấn công, chỉ là giằng co tạo áp lực, ngươi biết vì cái gì?"
Tần Mặc Hàm yết hầu nghẹn lại, hai tay nắm đến chặt chẽ, đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch, nàng đương nhiên hiểu rõ.
"Nhưng là, hôm đó Văn Nhân Sinh mang theo Thiên Toa Y âm thầm lẻn vào đại điện, muốn ám sát quân thượng, trời xui đất khiến lại khống chế được nhục thân của ngươi, kém chút hủy ngươi. Quân thượng lần nữa phát cuồng, đuổi theo Văn Nhân Sinh cơ hồ đem Văn Nhân gia diệt sát hầu như không còn." Nữ Nguyên con mắt chăm chú khóa lại Tần Mặc Hàm, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, lần nữa mở miệng nói: "Cho nên, bọn hắn đều nói quân thượng vong ân phụ nghĩa, giết người như ngóe, xưng nàng là yêu nữ ác ma. Đương nhiên, trong mắt ta những chuyện này cũng không liên quan gì. Nhưng là ngươi, không thể chỉ trích nàng. Nàng từng nói cho ta, ngươi đã đáp ứng nàng, dù cho nàng nhập ma, ngươi cũng sẽ không ruồng bỏ nàng, Tần Mặc Hàm, hi vọng ngươi nói được thì làm được."
Tần Mặc Hàm trong mắt tràn đầy đau xót, thân thể đơn bạc có chút run rẩy, sau một hồi mới thấp giọng nói: "Ngươi không phải rất chán ghét ta quấn lấy nàng sao, vì sao?"
Nữ Nguyên hung hăng cắn răng, con ngươi đột nhiên đỏ lên: "Vì sao? Ngươi nói ta vì sao! Ngươi có biết hay không, ngày đó ngươi chết, nàng là dạng gì sao? Tất cả mọi người sợ nàng! Bởi vì cho tới bây giờ không thấy được quân thượng điên cuồng như vậy! Nàng cho ngươi uống thật nhiều máu của nàng, lúc ta nhìn thấy nàng ở bí cảnh Hàn gia, nàng cùng ngươi toàn thân y sam đều nhuộm đỏ, nếu không phải Hạn Bạt bất tử chi thân, lúc ấy nàng liền theo ngươi tuẫn tình. Sau khi trở về, nàng ban ngày không biết mệt mỏi chém giết với người khác, trong đêm liền ngơ ngác trông coi ngươi, ta không biết bao nhiêu lần nghe được nàng ở bên trong khóc. Nàng không thể so với Kỳ Sơn nhục thân cường hãn, còn cần uống máu, nhưng nàng chết cũng không chịu uống, không cho phép có người mặc hồng y, liền chính nàng cũng không tiếp tục xuyên áo đỏ. Ngắn ngủi mấy ngày, nàng liền thật gầy quá, về sau. . . Về sau ta mới phát hiện, nàng vậy mà mỗi ngày đều uy máu chính mình cho ngươi, không phải vậy. . . Không phải vậy ngươi làm sao có thể nhanh như vậy liền. . . Liền sống lại."
Tần Mặc Hàm cả người định tại chỗ, trên mặt huyết sắc rút đi không còn một mảnh, nguyên bản thân thể có chút phát run, giờ phút này run rẩy kịch liệt, một đôi mắt không có nửa phần hào quang, chỉ là trống rỗng chảy nước mắt. Sau đó nàng đột nhiên hít vào một hơi, lúc này mới phảng phất có khí lực, thân thể lung lay, đột nhiên phun ra một ngụm máu, tay phải dùng sức đè ép tim, thân eo triệt để cong xuống dưới.
Nữ Nguyên không ngờ tới nàng phản ứng kịch liệt như vậy, cũng là hoảng hồn, đang muốn dìu nàng, một luồng gió lạnh mãnh liệt cuốn tới, đưa nàng xốc ra ngoài, nữ nhân chỉ mặc trung y mỏng xuất hiện, cấp tốc ôm lấy Tần Mặc Hàm.
"Mặc Hàm, Mặc Hàm, nàng làm sao, làm sao vậy?" Tô Tử Ngưng thức giấc lại không thấy được Tần Mặc Hàm, nhất thời có chút hoảng hốt, y phục cũng không kịp xuyên liền bốn phía tìm kiếm, phát giác khí tức của nàng ở rất gần Nữ Nguyên, lập tức vội vàng chạy đến. Vừa ra cửa liền nhìn thấy Nữ Nguyên đang cùng Tần Mặc Hàm nói gì đó, lại nhìn thấy Tần Mặc Hàm đột nhiên phun ra một ngụm máu, lập tức cả kinh hồn phi phách tán.
Đợi đến nàng ôm người vào lòng, mới phát hiện Tần Mặc Hàm toàn thân lạnh lẽo, thân thể căng đến chặt chẽ, còn đang kịch liệt run rẩy, nàng ấy tay phải gắt gao bưng ở ngực, phảng phất chịu đựng thống khổ to lớn. Tô Tử Ngưng lập tức khí huyết dâng lên, con ngươi lộ ra đỏ đậm, kia cỗ sát khí đều thu lại không được, quay đầu hung hăng nhìn Nữ Nguyên: "Ngươi cùng nàng nói cái gì?"
Nữ Nguyên sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi có tia cười khổ, Tần Mặc Hàm nắm chặt tay Tô Tử Ngưng, miễn cưỡng nói: "Chuyện không liên quan đến nàng ấy, không liên quan, Tử Ngưng. . . Trong ngực ta đau nhức, đau đến không chịu nổi."
Tô Tử Ngưng nhìn nàng sắc mặt tái nhợt đến muốn trong suốt, ngón tay nắm thật chặt ngực áo, hoàn toàn không rảnh quan tâm chuyện khác, ôm lấy Tần Mặc Hàm trực tiếp thuấn di trở về tẩm điện.
Nữ Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, sau một hồi mới đau thương cười nói: "Là ta đa tâm, quân thượng, nàng thật rất yêu người, rất yêu người."
Tô Tử Ngưng gấp đến độ chân tay luống cuống, ôm Tần Mặc Hàm liền muốn truyền linh lực cho nàng, lại bị Tần Mặc Hàm ngăn cản. Tô Tử Ngưng lòng nóng như lửa đốt, cúi đầu xuống lại nhìn thấy Tần Mặc Hàm mặt mũi tràn đầy nước mắt, khóc đến toàn thân run rẩy, lập tức con mắt cũng đỏ lên.
"Nàng thế nào? Nàng đừng dọa ta, nàng đừng dọa ta." Tô Tử Ngưng tiếng nói tràn đầy sợ hãi, lại mang theo nồng đậm nghẹn ngào, để Tần Mặc Hàm tâm đều nhanh vỡ. Nàng đau lòng đến hô hấp đều tốn sức, lời của Nữ Nguyên phảng phất như một thanh đao, từng đao đâm vào tim nàng, cuối cùng hung hăng quấy, nàng từ lúc tỉnh lại cũng không dám nghĩ, thế nhưng giờ phút này không cần nàng suy nghĩ, nàng đều hiểu. Những lời kia hóa thành một tràng bức họa, xoay quanh ở trong đầu nàng, để nàng đau đến không muốn sống.
"Ta. . . Ta. . . Không có việc gì, Ngưng nhi, nàng để cho ta ôm một cái. . . Để cho ta ôm một cái. " Cổ họng không ngừng dâng lên mùi máu tươi bị nàng cưỡng ép nuốt xuống, nhưng là nước mắt lại giống như vỡ đê, không bao lâu đầu vai Tô Tử Ngưng liền bị thấm ướt một mảnh.
Tô Tử Ngưng ôm Tần Mặc Hàm, một mực vuốt mái tóc của nàng ấy, nàng giờ phút này cũng hiểu rõ, ngoại trừ chuyện của nàng, lại có cái gì sẽ để cho Tần Mặc Hàm vốn luôn tỉnh táo lại sụp đổ đến mức này. Trong lòng gấp đau đan xen, thế nhưng lại dẫn theo nồng đậm ngọt ngào. Nàng chịu đựng nước mắt, cố gắng cười nói: "Ta thật vất vả không khóc, nàng lại chọc ta. Mọi thứ đều đã qua, thật, nàng đừng khóc. . . Côn Côn đều không khóc bằng nàng, y phục ta đều ướt. "
---------------------------