XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH

Ngay lúc này, một quả cầu linh lực cực lớn phá không mà đến, thổi quét qua sau lưng hai nàng, đồng thời một luồng sát khí mãnh liệt chém thẳng xuống, lại bị pháp ấn của Nhạc Phồn đánh ra chống đỡ, miễn cưỡng bị lệch sang một bên.
Lúc hai nàng từ trên đám mây rơi xuống, thanh phi kiếm đã vững vững vàng vàng vòng lại dưới chân Nhạc Phồn. Nhạc Phồn trong tay cấp tốc tế ra trường kiếm đỏ thẫm, tay trái ôm chặt lấy Bạch Liễm sắc mặt đang kinh hoảng, tay phải dao động trường kiếm, cuồn cuộn linh lực tựa hồ đem bầu trời xanh bổ làm hai nửa, cuốn sạch đi tầng tầng mây đang điên cuồng gào thét, đánh thẳng tới hai ma tu đang ẩn trốn trong đó!
Giờ khắc này trong đôi mắt Nhạc Phồn hiện lên một tầng u quang, lạnh lẽo mà trầm ổn, nàng đối với hai ma tu đột nhiên đánh lén kia không một chút chấn động, khí tràng tỏa ra bình tĩnh thong thả như vậy, để Bạch Liễm đang trong tâm trạng hoang mang dần bình tâm trở lại, tựa vào trong ngực Nhạc Phồn, cảm giác đặc biệt an lòng.
Nhạc Phồn nhìn hai hắc y nam tử đạp phi kiếm vờn quanh trước mặt, trên người bọn hắn tỏa ra một luồng ma khí mãnh liệt, tu vi không dưới Kim Đan đỉnh phong. Ma Tộc quả nhiên càng ngày càng lộng hành, dĩ nhiên giữa ban ngày ban mặt hung hăng động thủ. Tuy nàng trước giờ vẫn luôn có phòng bị, nhưng trừ phi nàng không rời khỏi Vô Cực Tông, một khi đã đi ra bên ngoài liền tránh không khỏi sự truy sát. Nhưng lần này Ma Tộc cũng thật sự xem trọng nàng rồi, vậy mà phái đến hai đại cao thủ, bọn hắn dám liều mạng vượt qua kết giới Lạc Thủy Chi Tân, không biết hy sinh bao nhiêu Ma tu mới có thể đến được Dĩnh Thành.
"Muội có thể tự mình ngự kiếm không?" Nhạc Phồn ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm đối phương, khẽ lên tiếng hỏi Bạch Liễm.
Bạch Liễm nắm thật chặt tay, hít sâu một cái, bình tĩnh nói: "Có thể."
Nhạc Phồn xuất ra linh lực, trường kiếm màu đỏ trong tay đột nhiên bốc cháy lên, một tầng lửa đỏ bao bọc thân kiếm, lộ ra cỗ yêu dị mà nguy hiểm. Nàng nghiêng đầu đi, phi kiếm dưới chân hướng hai tên ma tu vọt tới, nàng thanh âm nhẹ nhàng mang theo vỗ về khiến người ta tin cậy: "Đừng sợ, có ta ở đây, muội chỉ cần đứng vững trên phi kiếm là được."
Bạch Liễm nhất thời còn chưa hiểu rõ ý tứ của nàng, lại phát hiện phi kiếm bỗng nhiên chìm xuống, Nhạc Phồn chân phải điểm nhẹ, cả người lăng không mà nhảy lên, trường kiếm trong tay tung bay, mười tám đạo hồng sắc kiếm ảnh vờn quanh trước người nàng, nàng tay phải đảo ngược lưỡi kiếm nhanh chóng đâm về phía hai ma tu, kiếm ý mãnh liệt tỏa ra mang theo luồng cuồng phong vun vút.
Bạch Liễm trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, đang lúc phi kiếm bị rơi xuống mấy trượng lập tức được nàng giữ vững. Ánh mắt nàng khóa chặt trên người Nhạc Phồn, giờ phút này nàng ấy giống như biến thành người khác, cả người uy áp phát ra mạnh mẽ, kiếm trong tay liên tục công kích về phía đối phương, khiến cho hai tên ma tu một phen luống cuống.
Nhạc Phồn một bên chống đỡ, một bên quay lại nhìn Bạch Liễm, ánh mắt hai nàng tức khắc chạm vào nhau, thấy Bạch Liễm đã khống chế tốt
phi kiếm rồi, Nhạc Phồn thở phào nhẹ nhõm, để trong lòng Bạch Liễm dâng lên một tia ấm áp. Liên tiếp quấn đấu mười mấy chiêu, Nhạc Phồn có chút chịu không nổi, dưới chân vừa rơi xuống liền được Bạch Liễm bay đến đón lấy, mười phần ăn ý.
Nhạc Phồn mũi chân vừa đáp lên lưng kiếm, Bạch Liễm lập tức từ bỏ điều khiển phương hướng, tùy ý để phi kiếm theo chân Nhạc Phồn xoay tròn một vòng, vừa vặn tránh được kiếm phí đối phương chém xuống, đồng thời lượn đến sau lưng một ma tu, Nhạc Phồn liên tiếp xuất ra ba chiêu Lạc Nhật Trảm, trong nháy mắt làm cho đối phương một thân máu tươi lùi về sau. Một màn phối hợp này, quả thực không chê vào đâu được.
Ma tu kia ôm lấy vai đau đớn lùi về phía sau, hắn hiển nhiên không thể tin được chính mình hai cái Kim Đan đỉnh phong, vừa mới trăm chiêu đã bị một tu sĩ Kim Đan trung kỳ cùng một Trúc Cơ đánh trọng thương, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, lập tức khắp người tỏa ra ma khí, tầng tầng khí đen bắt đầu quanh quẩn, chỉ nghe một tiếng gào thét vang lên, hai tên ma tu biến thành hai cơn lốc xoáy đen kịt xông tới. Tình thế quá nguy cấp, Nhạc Phồn lần thứ hai nhảy khỏi phi kiếm, liều mạng cùng hai tên ma tu ác chiến đến cùng.
Bạch Liễm khắp người tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, khẩn trương nhìn vào đám mây đen cuồn cuộn giữa không trung kia, bên tai âm thanh kiếm khí va chạm cùng linh lực leng keng không ngừng, mắt thấy đạo hồng sắc càng lúc càng yếu dần, Bạch Liễm lòng như lửa đốt. Nhạc Phồn dù lợi hại đến mức nào, cũng không thể lấy một địch hai, mà đối phương còn cao hơn nàng ấy một bậc.
Bạch Liễm gấp đến không chịu được, nàng sốt ruột đạp phi kiếm hướng đám mây đen bay vào, đúng vào lúc Nhạc Phồn kiệt sức bị đánh văng ra, Bạch Liễm ngay lập tức tiếp được nàng, mà hai tên ma tu lại cấp tốc quấn tới, khí thế mãnh liệt. Bạch Liễm nhíu mày lại, trong tay liền cấp tốc xuất ra một thứ gì đó. Nhạc Phồn biến sắc mặt, lắc người nhảy lên, đem phi kiếm đẩy đi thật xa.
Nhạc Phồn chật vật đánh tan một đoàn ma khí, gấp gáp nói: "Muội đi mau, đến Thượng Ung thành!"
Nàng vừa nói xong, hai tên ma tu vốn đang công kích mãnh liệt nàng, đột nhiên động tác xoay ngược, cấp tốc đánh về phía Bạch Liễm. Nhạc Phồn lòng như lửa đốt, nhanh chóng vung kiếm đến tách hai tên ma tu ra, đưa tay kéo Bạch Liễm lùi về phía sau.
"Muội lùi xa một chút!" Trái ngược với vẻ sốt sắng của Nhạc Phồn, Bạch Liễm lại vô cùng bình tĩnh, lúc hai tên ma tu kia áp sát, nàng đã kịp tung ra một đoàn bột màu trắng, mặc dù Bạch Liễm linh lực hơi kém, nhưng ở phạm vi gần như vậy, bột phấn dĩ nhiên phủ đầy mặt đối phương. Hai tên ma tu thoáng ngẩn người, lập tức linh lực điên cuồng khuấy động, hiển nhiên là vô cùng tức giận, không chút lưu tình vung ra một đạo ma khí đem Bạch Liễm từ trên phi kiếm vỗ xuống.
"Bạch Liễm!" Nhạc Phồn con mắt co rút, hét vang một tiếng, kiếm trong tay phát ra một trận ánh sáng đỏ chói mắt, mà cả thân hình nàng giống như hòa cùng trường kiếm, điên cuồng đánh vào tên ma tu trước mặt.
Nguyên bản người kia ma khí cuồn cuộn bao lấy kiếm trên tay, chỉ đợi Nhạc Phồn đến gần liền hạ sát chiêu, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể đông cứng, trường kiếm trong tay cũng không nhúc nhích được. Trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi cùng kinh ngạc, chỉ kịp thấy tàn ảnh của Nhạc Phồn lướt tới rồi rời đi, hắn há mồm muốn ra hiệu đồng bọn đuổi theo, nhưng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh tê tê, sau đó cả thân thể huyết dịch bao trùm, bị gió cuốn đi không còn một mảnh.
Nhìn đồng bọn chết thảm thương ngay trước mắt, tên ma tu còn lại trong lòng kinh sợ, mà dưới chân đã là Thượng Ung thành. Nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, hắn lạnh cả tim, lập tức quay đầu chạy trốn.
Một màn vừa rồi khiến cho Nhạc Phồn sắc mặt trắng bệch, nàng giống như một đạo kiếm ảnh hướng Bạch Liễm lao xuống, rốt cuộc đem người vững vàng ôm vào trong lòng, phi kiếm dưới chân lắc lư mấy cái liền đứng vững. Bạch Liễm vùi trong lòng Nhạc Phồn không ngừng ho khan, trên người ma khí quẩn quanh, ho ra một ngụm máu tươi.
"Bạch Liễm!" Nhạc Phồn lo đến hỏng rồi, cẩn thận ôm nàng, đút cho nàng một viên đan dược, lại dùng linh lực thay nàng ngăn chặn lại ma khí, không lo được thất lễ, ở trong ngực áo nàng lục lọi nửa ngày, tìm kiếm đan dược trị liệu ma khí thương tổn.
Trên gương mặt tái nhợt của Bạch Liễm đã hiện lên một tia ửng đỏ, nhìn người kia ở trong vạt áo mình làm càn, cả buổi không nói nên lời, nàng ho khan vài tiếng yếu ớt, rốt cuộc mở miệng: "Muội không sao, tỷ đừng vội, muội để thuốc ở túi nhỏ bên hông, không có....không có ở đó."
Nhạc Phồn vội vã quay đầu, nhìn thấy đôi gò má ửng đỏ của nàng, mới giật mình phát hiện hành động vừa rồi của mình rất không thích hợp, mau mau rụt tay về, đưa đến bên hông lấy thuốc đút cho nàng. Mắt thấy tên ma tu còn lại đã rời đi rồi, Nhạc Phồn mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Bạch Liễm cấp tốc hướng về Bắc Xuyên. Vào trong thành nội, vừa mới chào hỏi qua Tuần Vệ Đội, nàng lập tức ôm người rời đi, lúc này nàng cũng không quản phải phối hợp cung cấp tin tức cho bọn họ.
Trên đường Nhạc Phồn liền thông tri đến Tần Mặc Hàm, còn chưa đến Bắc Xuyên kết giới, đã thấy Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Bạch Liễm một thân máu đen nằm trong lòng Nhạc Phồn, Tần Mặc Hàm trong lòng tức khắc chìm xuống: "Sư tỷ, tỷ đã gặp phải chuyện gì, Bạch Liễm thế nào rồi?"
Bạch Liễm bị thương không nhẹ, bị cao thủ Kim Đan đỉnh phong trong Ma Tộc gây thương tích, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh, Bạch Liễm vì muốn trấn an Nhạc Phồn nên đã cố gắng chống đỡ, nhưng lúc này nàng thật sự đã rơi vào hôn mê, khiến cho Nhạc Phồn gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, giữa đôi lông mày đều tràn đầy lo lắng. Tần Mặc Hàm nhìn thấy vậy có chút đăm chiêu, bất quá bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, nàng gấp giọng nói: "Mau đưa nàng ấy về Tần gia chữa thương, chuyện còn lại tỷ muội ta sẽ nói sau."
Nhạc Phồn chạy như bay theo Tần Mặc Hàm, rất nhanh liền tiến vào Bắc Xuyên Tần gia, vừa vào trong nhà, Tần Mặc Hàm lập tức phân phó Tần Phóng: "Tần Phóng, nhanh đi mời gia gia đến, nói với người là bằng hữu ta bị Ma tộc gây thương tích, mời người đến giúp nàng chữa thương."
Nhạc Phồn một bên lại bắt mạch cho Bạch Liễm, trong thần sắc có chút ảo não: "Đều tại ta liên lụy muội ấy, bọn hắn chính là vì ta mà đến." Nhạc Phồn vẫn nhớ kỹ lời khuyên của Tô Tử Ngưng, bởi vậy dọc đường đều lựa chọn đi theo hướng đường lớn của các thành, làm sao biết Ma tộc ngông cuồng đến thế.
"Sư tỷ đừng sốt ruột, Bạch Liễm hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng."
Tần Bách Xuyên rất nhanh liền đã tới, sắc mặt ngưng trọng nhìn thoáng qua mấy người Bạch Liễm: "Ma Tộc dám càn rỡ đến tận đây sao?"
"Bọn hắn vì muốn lấy tinh huyết của ta, nhưng không phải chỉ nhằm vào huyết mạch các gia tộc dòng dõi lớn hay sao? Nhạc gia ta bất quá là một tiểu gia tộc không danh tiếng, cũng không có bao nhiêu hậu nhân, thiên phú cũng thường thường bậc trung, vì cái gì bọn hắn đối ta đuổi cùng giết tận?" Nhạc Phồn trong lời nói mang theo tia uất ức, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Liễm đang được Tần Bách Xuyên trừ đi ma khí.
Tô Tử Ngưng hơi vuốt nhẹ môi dưới, quay đầu cùng Tần Mặc Hàm ánh mắt giao nhau, hai người tâm tư thông suốt, mơ hồ trong lòng đã đoán được rồi, tranh thủ thời gian ở một bên trấn an Nhạc Phồn.
Chuyên tâm trị thương đến tối, Tần Bách Xuyên có chút mỏi mệt đứng lên: "Được rồi, nha đầu này sẽ không có chuyện gì."
Nhạc Phồn khom người làm đại lễ, sau đó mau mau đưa cho Tần Bách Xuyên một viên Hồi Linh Đan: "Vãn bối đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, cực khổ ngài."
Tần Bách Xuyên xua tay: "Cô nương không cần khách khí, cô là sư tỷ của Hàm nhi, lão phu chỉ là tiện tay mà thôi."
Nhạc Phồn ngượng ngùng mỉm cười: "Tiền bối, Tần gia đương nhiên sẽ không thiếu đan được, Nhạc Phồn cũng không dám coi đây là tạ ơn, có điều đây là đan dược Bạch sư muội luyện được, ngài vì cứu muội ấy mà tổn hao không ít chân khí, linh đan này hiệu quả không sai, chỉ là một chút thành ý để vãn bối không phải ái náy."
Tần Bách Xuyên sững sờ, tiếp nhận đan dược, trong mắt không giấu được kinh ngạc: "Đây là tiểu cô nương này luyện?"
"Vâng, muội ấy rất có thiên phú. "Nhạc Phồn nghiêm túc đáp.
"Chẳng trách chẳng trách, lão phu vừa mới phát hiện trong cơ thể nàng có cỗ ma khí không rõ, xem ra là vì chính nàng từng thử thuốc."
Tần Mặc Hàm hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, đã thấy trong mắt nàng ấy dẫn theo tia cười, tựa hồ minh bạch tâm ý của Nhạc Phồn.
Tần Bách Xuyên cười ha ha, vui vẻ nhận đan dược đi về nghỉ ngơi. Tần Mặc Hàm thấp giọng nói: "Sư tỷ trước tiên trông coi Bạch Liễm, muội cho phòng bếp nấu một chút cháo kèm linh dược, để nàng bồi bổ nguyên khí." Ma khí ăn mòn đối với thân thể tổn hại nghiêm trọng, cho dù tỉnh rồi sợ là cũng phải suy yếu mấy ngày.
"Ừ, Mặc Hàm, ta còn có...."
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không vội, chờ nàng tỉnh rồi, muội lại cẩn thận nghe sư tỷ nói." Nhạc Phồn đột nhiên đến Bắc Xuyên, nàng tự nhiên đoán được tỷ ấy có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng, mà chuyện này chắc chắn có liên quan đến Bạch Liễm.
"Tử Ngưng vì sao vừa rồi lại cười?" Ra đến cửa, Tần Mặc Hàm nhớ lại lúc Tô Tử Ngưng nhìn xem Nhạc Phồn, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi nàng.
Tô Tử Ngưng hé miệng cười khẽ, quay đầu thần thần bí bí liếc nhìn trong phòng, nhẹ giọng nói: "Mặc Hàm, nàng có nhớ ta từng kể với nàng, đời trước ta làm sao quen biết Bạch Liễm không?"
Tần Mặc Hàm thoáng hồi tưởng, mơ hồ có ấn tượng: "Nàng nói Bạch Liễm bị Tu Chân giới phát hiện thân phận ám đan sư, đạo lữ của nàng ấy bất đắc dĩ mới đến nhờ nàng giúp?"
Tô Tử Ngưng gật đầu, lại liếc mắt vào phòng, cười đến tràn đầy hứng thú.
Tần Mặc Hàm kinh ngạc há miệng, một lát sau mới không thể tin nói: "Ý của nàng, đạo lữ của Bạch Liễm, chính là....sư tỷ?" Đây cũng quá trùng hợp, tình cảm như vậy hiếm thấy, lại phát sinh ở những người thân cận bên các nàng.
"Ta mặc dù chưa từng thấy qua diện mạo thật của người kia, nhưng ta cảm giác đó là một nữ tử dáng dấp mảnh khảnh đơn bạc, người đó lại là đệ tử nhập thất của Tử Vân Phong, nàng nói xem, còn không phải chính là sư tỷ hay sao? Bây giờ nhìn xem sư tỷ từ tác phong đến hình dáng đều mười phần trùng khớp. Huống hồ, nàng không phát hiện vừa rồi sư tỷ là cố ý tiết lộ thiên phú của Bạch Liễm cho gia gia biết sao?"
"Tỷ ấy là muốn cho Bạch Liễm ở lại Tần gia." Tần Mặc Hàm sáng tỏ, cũng minh bạch điều Nhạc Phồn đang lo lắng, Vô Cực Tông chắc chắn sẽ không để tỷ ấy mang theo Bạch Liễm vào Hư Không Huyễn Cảnh, tỷ ấy rời đi, nhất định sẽ lo lắng cho an nguy của Bạch Liễm, lần này đến Tần gia chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
"Hẳn là vậy rồi. Nàng có biết vừa rồi tỷ ấy như vậy nói với gia gia, nhưng cùng lời nói của nàng trước đây giống nhau như đúc, đều là muốn Tần gia giữ lại người."
Tần Mặc Hàm đối với tâm tư của Nhạc Phồn thật sự cảm khái, nàng lắc đầu bật cười, trong lòng bất giác có một loại vui sướng không tên, cảm giác gặp được đồng bạn vô cùng kỳ diệu. Duyên phận thật sự là một điều rất thần kỳ, nghĩ đến lúc trước Tô Tử Ngưng nói đùa rằng, sư tỷ vậy mà rất thương hương tiếc ngọc, bây giờ đã trở thành sự thật, như vậy các nàng lúc ấy cũng không hoàn toàn nghĩ lầm.
Hai nàng tựa hồ phát hiện được một bí mật không thể ngờ tới, liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Thời gian từng khắc trôi qua, Bắc Xuyên tia nắng cuối cùng đã rơi xuống phía dưới núi tuyết, tuyết trắng mênh mông bao trùm liên miên núi tuyết, chiếu rọi lên một tầng tuyết quang, giữa trời đất tựa hồ vẫn còn một mảnh sáng sủa. Trong phòng ánh sáng có chút tối tăm, mà Bạch Liễm vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Nhạc Phồn lấy ra linh châu chiếu sáng, căn phòng ảm đạm ngay tức khắc được một mảnh ánh sáng nhu hòa bao phủ, một chút ánh sáng nhạt xuyên qua màn che trên đỉnh giường, chiếu đến trên gương mặt tái nhợt của Bạch Liễm.
Nhạc Phồn bưng đến một bát cháo được chế biến cùng linh dược, nhè nhẹ đặt ở trên bàn, sau đó chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Bạch Liễm vẫn còn ngủ mê man, ngón tay dịu dàng thay nàng vén lên mấy sợi tóc rơi trên trán, cực nhẹ thở dài, tựa hồ có một chút kiềm nén.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Phồn: Nàng dâu nhỏ bị thương, ta đau lòng.
Tác giả: đau lòng nhiều một chút mới tốt
Nhạc Phồn: tiểu bạch nhà ta rất đáng yêu, ngươi như thếnào khi dễ nàng, sẽ bị độc giả gửi lưỡi dao!

Bình luận

Truyện đang đọc