XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH


Tô Tử Ngưng hiểu rất rõ dụng ý của Tần Mặc Hàm, lúc này bọn họ chạy đi cũng không dễ gì thoát được, còn như thế để lại mối họa lớn, không bằng liều một phen. Nàng luôn luôn gan to bằng trời, bao nhiêu lần đều là trong tuyệt cảnh cầu sinh tồn, dù cho giờ khắc này đối mặt kẻ địch cường đại đến như vậy, cũng không thể dập tắt đi trong nàng một đấu dũng khí.
Lập tức nàng tiếp tục truyền linh lực vào chín đạo phù văn, mà mấy người Tần Hạ cũng biết sự tình nghiêm trọng, tự nhiên không có khả năng bỏ lại Tần Mặc Hàm, rất nhanh hơn hai mươi người cùng nhau đem linh lực truyền vào Cửu Long Khóa. Hai mươi vị tu sĩ Kim Đan linh lực hội tụ cùng một chỗ, chín đạo phù càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, rốt cuộc Giao Long dưới đáy kia chống đỡ càng lúc càng yếu, tiếng gầm gừ cũng dần dần nhỏ lại.
Tiêu Hiên trên mặt thoáng vui mừng: "Chúng ta đã áp chế được nó?"
Tô Tử Ngưng như cũ nhíu mày, nhìn qua đạo phù, trầm giọng nói: "Lá bùa không chịu nổi linh lực cường đại đến như vậy."
Quả nhiên ứng lời nàng, một tấm phù trong đó bỗng nhiên vỡ nát, kéo theo tấm thứ hai, tấm thứ ba... Tần Mặc Hàm lập tức cao giọng nói: "Tất cả lùi lại!"
Đến khi một tấm bùa cuối cùng vỡ vụn, toàn bộ Ngũ Tinh Trận lóe lên hào quang sáng chói, sau một khắc ầm vang bạo liệt, dưới đáy nổ tung làm văng lên một trời mảnh vụn mang theo nồng đậm ma khí, kia không ngờ chính là một con Ma Long!
Tu chân giới phân ba loại, Ma Tu, người tu, yêu tu, mà yêu tu chính là con đường khó khăn nhất, bởi vì linh thú muốn khai mở linh trí, thời gian cần có khi đến mấy vạn năm, dài lâu đến không cách nào tưởng tượng. Hơn nữa bọn chúng tu hành dựa vào yêu lực, cũng không phải linh lực tầm thường, cho nên rất hiếm linh thú vượt qua được giới hạn. Một số muốn mau thăng cấp sẽ lựa chọn con đường tu ma, mà con Giao Long này chính là đã triệt để nhập ma, đạt đến cảnh giới thượng thừa, nguy hiểm khôn lường, khó tránh các vị tiền nhân muốn phong ấn nó lại.
Mắt thấy trên đài cao lộ ra hố lớn tràn đầy ma khí, giao long ở dưới đáy liền muốn thoát, Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng, Nhạc Phồn cùng mấy người Tiêu Hiên đều mười phần quả quyết, cấp tốc tế ra linh kiếm, quanh thân linh lực hội tụ, đạp không mà lên, ngay lúc Giao Long vừa thò đầu ra ngoài, bọn họ liền đan xen nhau dệt thành một tấm lưới linh lực cực lớn, mạnh mẽ đánh xuống.
Giao Long bị phong ấn đã là cảnh giới Tiên Thiên, vì vậy một đám người Kim Đan đối với nó mà nói giống như là sâu kiến, không cần tốn nhiều sức, chỉ cần một luồng hơi thở cũng đủ đem đám người kia trong nháy mắt kết liễu. Thế nhưng là khi xưa nó bị trọng thương, lại bị trấn áp mấy vạn năm dưới Cửu Long Khóa cùng Ngũ Tinh Trận, từng ngày hao mòn, nó bây giờ một thân tu vi ngay cả cảnh gới Động Hư còn chưa tới. Vừa rồi nó tiêu hao quá nhiều sức lực phá vỡ phong ấn, lại bị Tần Mặc Hàm quăng chín đạo phù áp chế mãnh liệt, khiến nó rơi vào suy yếu vô cùng. Rốt cuộc ló đầu ra được bên ngoài, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, để nó vừa vui sướng vừa đầy ngập oán hận phẫn nộ, rồi đột nhiên bị một đám người đánh cho đầu óc choáng váng, một phiến lân giáp trên đỉnh đầu tựa hồ bị cắt đứt, để nó đau đến lạnh giọng gào thét.
Giao Long điên cuồng mà giật đứt xích Long Tinh, từ trong phong ấn phóng lên tận trời, đuôi rồng kịch liệt đong đưa, đem một đám người toàn bộ chấn bay. Giờ khắc này bọn hắn mới nhìn thấy được nguyên bản dáng dấp của Giao Long, nó thân thể khổng lồ dài chừng bảy trượng, toàn thân bọc lấy ma khí nồng đậm, mà từ bên trong sương đen, cặp mắt rồng đỏ rực giống như một đôi đèn lồng, tử khí âm trầm xuyên thấu đến khiến bọn hắn toàn thân phát lạnh.
Nó cất lên giọng nói nặng nề già nua, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Các ngươi giờ chết sắp đến!"
Dứt lời, nó đột nhiên há miệng, toàn bộ linh lực trong Vô Giới Thành cuồn cuộn hội tụ, như vòi rồng hướng trong cơ thể nó tràn vào, Tần Mặc Hàm biến sắc: "Trúc Cơ kỳ toàn bộ đi!" Lập tức trong tay Tinh Lạc lượn vòng mà ra, Tần Mặc Hàm ngự không trực tiếp hướng Giao Long đánh tới, nàng không thể để cho nó khôi phục, nếu không mọi người đều bị nó giết!
Tô Tử Ngưng cũng không chút do dự, tế ra Càn Khôn Phiến mạnh mẽ đánh gãy Giao Long đang rút linh lực, Giao Long giận không kềm được: "Ta trước đem các ngươi lấp bụng!"
Nhạc Phồn khẩn trương ôm Bạch Liễm lùi lại, gấp giọng nói: "Muội ngoan chút, lập tức rời đi."
Bạch Liễm sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, cắn thật chặt môi, nhưng không có cự tuyệt, chỉ là móc toàn bộ đan dược trên người, vội vàng nhét cho Nhạc Phồn. Nàng con mắt đỏ lên, miễn cưỡng duy trì lấy bình tĩnh, run giọng nói: "Muội chờ sư tỷ ở ngoài, tỷ... tỷ nhanh ra với muội."
Bản thân nàng vô dụng, ở lại sẽ khiến Nhạc Phồn phân tâm, ngoại trừ vướng víu, một chút tác dụng cũng không có. Vì vậy nàng quay đầu nhanh chóng chạy đi, liền sợ chính mình chịu không nổi sẽ lưu lại.
Nhạc Phồn nhìn Bạch Liễm dáng vẻ hốt hoảng rời đi, trong lòng đau xót, lại nhìn đầu kia Giao Long quá mức phách lối, mi mắt phát lạnh, lập tức gia nhập vòng chiến.
Theo thời gian trôi qua, Giao Long nguyên bản dáng vẻ suy sụp, càng lúc càng lên tinh thần, không bị phong ấn áp chế, nó khôi phục chỉ là vấn đề thời gian. Đôi mắt đỏ rực của nó một mực khóa lại Tần Mặc Hàm, người này đại bổ, linh thể mười phần thuần túy, linh lực tinh khiết, khí tức bất phàm, nếu có thể nuốt trọn nàng, nó liền không cần tốn thời gian hấp thu mấy thứ linh lực loạn thất bát tao kia. Huống hồ bị giam giữ suốt mấy vạn năm, nó thật lâu chưa có hưởng qua mùi vị người.
Nó khặc khặc cười ở chân trời xoay quanh, lách qua mấy người Tô Tử Ngưng, trực tiếp hướng Tần Mặc Hàm mà đi! Tô Tử Ngưng sớm đã phát giác nó nhìn chằm chằm tức phụ mình, giờ khắc này càng toàn thân mồ hôi lạnh, gắt gao đuổi theo, mỗi một đạo linh lực đều hướng con mắt nó đánh tới, không chút lưu tình.
Mấy người Nhạc Phồn sau một phen triền đấu cùng Giao Long đều có chút xuống sức, dù cho mạnh mẽ chém vào thân nó, ngoại trừ phản phệ khiến bọn họ choáng váng, cũng không mảy may làm tổn thương đến nó, kia lân giáp đích thực hoàn mỹ cứng cáp vô cùng.
Mắt thấy Giao Long bổ nhào đến, Tần Mặc Hàm xoay người hiểm hiểm tránh đi, Tinh Lạc kiếm phong sắc bén hung hắn chém qua đầu Giao Long, mấy phiến lân giáp bị cắt đứt, trên đầu rồng hiện ra một lằn máu tươi, hiển nhiên Giao Long đã đánh giá thấp sự lợi hại của Tinh Lạc.
Giao Long bây giờ triệt để bị chọc giận, thân thể to lớn linh hoạt vô cùng, giống như cơn lốc xoáy nhanh chóng quét qua một đám người, hơi không cẩn thận liền bị nó hung hăng đánh bay, sức mạnh cường đại đủ để làm một nhóm tu sĩ Kim Đan mất đi sức chiến đấu. Nó không kiêng nể gì mà quất mạnh đuôi rồng, mở to miệng hướng về phía mấy người bị thương gầm thét, kia một tràng thanh âm mang theo uy áp cực mạnh, lập tức đem mấy người vốn đang thụ thương chấn đến ngất xỉu.
Sau đó nó cúi đầu trực tiếp mang một đệ tử Tần gia ném lên trời, ngửa đầu chuẩn bị nuốt vào. Tần Mặc Hàm nhìn thấy liền gấp đến không được, đem Tinh Lạc xoay vòng, trong nháy mắt liền vọt đến dưới thân Giao Long, Tinh Lạc lưỡi kiếm sắc bén gọt một đường từ đuôi đến đầu rồng, chém bay một mảnh lân giáp, đem phần bụng và cổ họng Giao Long lộ ra bên ngoài.
Giao long điên cuồng gào thét, ném bay người kia, long trảo hung hăng bắt lấy Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng một mực theo sát phía sau, nhanh như chớp đem Càn Khôn Phiến ngăn tại trước mặt Tần Mặc Hàm. Sau lưng là thê tử mình, Tô Tử Ngưng không dám tránh, dồn toàn bộ sức lực giữ vững Càn Khôn Phiến, gắng gượng chống đỡ trảo kích của Giao Long.
Tần Mặc Hàm phản ứng cực nhanh, ôm Tô Tử Ngưng xoay người từ dưới móng vuốt Giao Long lướt qua, thuận tiện phóng ra linh lực, đem đệ tử Tần gia vừa bị ném kéo về nơi an toàn. Tô Tử Ngưng ngực đau nhức không thôi, vừa xoay một vòng nàng liền hé miệng nôn một ngụm máu, mà trên khóe môi, máu tươi còn đang không ngừng tuôn ra.
Tần Mặc Hàm sắc mặt trắng bệch, con ngươi cũng đỏ lên, tay ôm Tô Tử Ngưng đều đang phát run, hiển nhiên vừa giận vừa đau, mau mau đút viên thuốc cho nàng. Giao Long phía sau đuổi theo không bỏ, nó nhanh chóng đem đám người Nhạc Phồn vừa tới chi viện đánh văng ra ngoài, lần nữa mở ra móc sắt bén ngót, hung hăng trảo vào Tô Tử Ngưng đang nằm trong ngực Tần Mặc Hàm, nó ẩn ẩn phát hiện Tần Mặc Hàm đối người này rất lưu ý, vì vậy muốn nhiễu loạn tâm trí nàng.
Tần Mặc Hàm con ngươi co rụt, trong mắt một mảnh lạnh giận, nàng không lựa chọn tránh đi, mà quay người đem Tô Tử Ngưng cẩn thận đưa tới cho Nhạc Phồn, cùng lúc đó móng vuốt Giao Long sắc bén trực tiếp cắm vào đầu vai của nàng, cẩm y màu trắng đảo mắt liền một mảnh huyết hồng.
Tần Mặc Hàm sắc mặt tái nhợt, đau đến trên trán rịn ra một mảnh mồ hôi lạnh, nàng thậm chí cảm giác được móng vuốt cắm vào xương bả vai của mình, hung hăng quắp chặt, thế nhưng nàng miễn cưỡng bỏ qua đau đớn tận cốt kia, thanh quát một tiếng, hai tay nắm chặt Tinh Lạc, mạnh mẽ đâm vào nơi cổ họng Giao Long đang bại lộ trước mặt. Nàng toàn thân linh lực rót vào, Tinh Lạc đã Thánh Giai, như vậy một đòn bất ngờ khiến Giao Long trở tay không kịp, kia tầng vảy giáp bị phá vỡ, kiếm trực tiếp cắm sâu vào trong.
Giao Long làm sao cũng không nghĩ ra, Tần Mặc Hàm dám chịu đựng một trảo của nó, là để đổi lấy cơ hội này, nó gấp đau nhức vội nới lỏng móng vuốt, đuôi rồng tráng kiện thẳng hướng đỉnh đầu Tần Mặc Hàm nện xuống, một màn này rơi vào trong mắt Tô Tử Ngưng để nàng lửa giận công tâm, nôn ra một ngụm máu lớn.
Mấy người Tần Hạ liều mạng phóng qua muốn cứu Tần Mặc Hàm, đuôi rồng đã vung đến sát bên bọn họ, đột nhiên một tiếng kêu lanh lảnh từ trên người Tần Mặc Hàm vang lên, cái đuôi rồng to lớn rõ ràng đã đánh tới, sau một khắc đột nhiên bị đẩy ra, trong chớp mắt một đầu cự ngư màu xanh đen to lớn như dãy núi xuất hiện, che chắn trước đám người Tần Mặc Hàm.
Côn Côn ánh mắt còn có chút ngốc, dư quang nhìn thấy chủ nhân của mình khắp người máu me nằm trên đất, thê lương gào thét một tiếng, tiếng rống này so Giao Long chỉ có hơn không kém, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển! Nó đột nhiên vọt lên, giống như đạn pháo khổng lồ, hung hăng đâm vào trên thân rồng, thân thể to lớn đập ầm ầm xuống.
Giao Long căn bản phản ứng không kịp Côn là từ đâu đến, lại thêm vừa bị Tần Mặc Hàm đánh vỡ cổ họng, trong lúc nhất thời liền choáng váng, đợi đến khi nó muốn phản kích, Côn đã trực tiếp xé rách vết thương nơi cổ họng của nó. Chỉ nghe một tràng tiếng long ngâm vang vọng giữa không trung, kéo dài không dứt, trong chớp mắt long huyết đỏ rực bốn phía tung tóe, như đem một vùng trời thêu đốt bừng bừng.
Côn đối với Giao Long hận thấu xương, năm đó chính là một đầu nửa giao giết chết nương thân của nó. Vừa rồi nó ăn no ngủ một giấc, tỉnh lại liền thấy Tần Mực Hàm kém chút bị Giao Long giết, nó một tràng bi phẫn toàn bộ phát tiết trên thân rồng. Kia vây cá to lớn rắn chắc hung hăng đập vào trên đầu rồng, lực đạo mạnh đến mức có thể đem óc Giao Long đều đập tan. Côn há miệng hoàn toàn là dùng bạo lực cắn xé, để Ma Giao từng một thời quát tháo phong vân cảnh giới gần như đi vào Độ Kiếp, chưa từng nghĩ tới cuộc đời nó sẽ chấm dứt ở chỗ này, chẳng những vậy còn bị cắn tan nát, chết đến thảm thương.
Một đám người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều không khỏi rùng mình hoảng sợ, nhưng lại nhịn không được cảm thấy may mắn. Đợi đến làn sóng xung kích qua đi, bọn hắn đều thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút thương cảm Giao Long, thật sự là thảm!
Lúc này Tô Tử Ngưng được Nhạc Phồn đỡ lên, lảo đảo đi đến bên Tần Mặc Hàm, nhìn vai trái nàng lưu lại vết trảo đáng sợ, ba đạo vết thương sâu tới tận xương, huyết nhục lật nhào, còn có ma khí quanh quẩn không tiêu tan đang ăn mòn, Tô Tử Ngưng nhịn không được nước mắt tuôn rơi.
Nhạc Phồn cấp tốc lấy ra đan dược tiêu trừ ma khí, rải lên miệng vết thương trên vai Tần Mặc Hàm. Nhìn ma khí đang bị thanh trừ phát ra thanh âm xèo xèo, miệng vết thương như bị đốt sôi, đối Tô Tử Ngưng quả thực giống như lăng trì. Nàng ôm Tần Mặc Hàm bởi vì quá mức đau đớn khắc chế không được mà co giật, cắn răng ngạnh tiếng nói: "Nàng làm sao không tránh? Nàng rõ ràng có thể tránh. Nàng tên hỗn đản, thích cậy mạnh làm sao không bảo vệ tốt chính mình!"
Tô Tử Ngưng trong miệng tuy là oán hận trách mắng, nhưng lại đau lòng giúp Tần Mặc Hàm lau đi mồ hôi lạnh.
Tần Mặc Hàm sắc mặt suy yếu, bờ môi không một tia huyết sắc, nàng tựa trên vai Tô Tử Ngưng, hai mắt khép hờ, môi khẽ dán vào cổ nàng ấy, lẩm bẩm nói: "Nó khi dễ nàng, ta sinh khí, cho nên muốn thay nàng đòi lại...." Nàng trầm thấp thở ra khí lạnh, hô hấp nặng nề.
Tô Tử Ngưng trong lòng ngũ vị tạp trần, giờ khắc này ngoại trừ đau lòng cũng nói không nên lời trách cứ.
Nhạc Phồn ở một bên giúp Tần Mặc Hàm xử lý vết thương, nghe hai người nói chuyện, con mắt cũng liền ửng đỏ: "Đến lúc nào rồi, hai muội còn ở đây liếc mắt đưa tình."
Tần Mặc Hàm mở mắt ra, nhìn mấy người Tần Hạ đang vây tới, khoác tay áo: "Ta không sao rồi, gọi mọi người trở lại đi, nơi này hẳn là an toàn, các ngươi tìm chỗ thích hợp, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Mặc Hàm nói xong miễn cưỡng muốn ngồi dậy, lại bị Tô Tử Ngưng đè lại. Tô Tử Ngưng cau mày, thấp giọng nói: "Nàng muốn làm gì?"
Nghe trong giọng của nàng có chút buồn bực, Tần Mặc Hàm ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Nàng cũng đang bị thương."
Tô Tử Ngưng con mắt mỏi nhừ, rầu rĩ nói: "Nàng đừng quản, cũng không nhìn một chút dáng vẻ chính mình."
Nhạc Phồn cũng là bất đắc dĩ, nghĩ đến Bạch Liễm khẳng định lo lắng gần chết, đang muốn đi tìm, lại phát hiện người kia lén lút từ sau một cây cột lớn đi ra, lập tức trong lòng sáng tỏ, Bạch Liễm căn bản chưa từng rời đi, vẫn một mực ở kia nhìn mình. Nhạc Phồn vừa tức giận vừa không biết làm sao, mà lúc này Bạch Liễm vội vội vàng vàng muốn đi đến, vừa lúc gặp được ánh mắt Nhạc Phồn tràn đầy phức tạp, lập tức cả người cương tại nguyên chỗ, dáng vẻ giống như làm chuyện xấu bị người bắt gặp.
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, Bạch Liễm dứt khoát bước nhanh tới, có chút chột dạ nhìn Nhạc Phồn, lại ngồi xuống bắt mạch cho Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, bận rộn xong, nàng quay lại nhỏ giọng hỏi Nhạc Phồn: "Nhạc sư tỷ, muội muốn một viên cấp sáu Cố Nguyên Đan, được không?"
Nàng nói đến cẩn thận từng li từng tí, nhìn đáng thương lại đáng yêu, Nhạc Phồn nhịn không được nhéo nhéo mũi của nàng: "Như vậy đáng thương làm gì, toàn bộ đan dược này đều là của muội, còn sợ tỷ không cho sao?"
Hiện tại đến phiên Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ, quả nhiên là phong thủy luân chuyển, các nàng hai người một thân tổn thương, vậy mà Nhạc sư tỷ cùng Bạch Liễm vẫn còn có thể liếc mắt đưa tình.
Bên kia Côn đã yên tĩnh trở lại, quay đầu đáng thương nhìn Tần Mặc Hàm, thanh âm tràn đầy ủy khuất, nhô đầu qua muốn cọ cọ Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng đưa tay ngăn trở nó: "Ngươi quá lớn, nàng còn đang bị thương, không cho phép hướng nàng nũng nịu."
Côn ủy ủy khuất khuất lườm Tô Tử Ngưng, có chút lui về, lập tức một trận ánh sáng lóe lên, nó lại hóa thành cá con tròn vo đáng yêu, phi thường vui sướng mà vẫy đuôi muốn bay qua, nhưng đột nhiên chững ở tại chỗ. Chỉ thấy nó há mồm phun ra một luồng nước, đem trên người vết máu tanh hôi đều rửa sạch, sau đó mới nũng nịu bu lại, đối Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng lẩm bẩm kêu, đem đầu cọ vào tay Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm nhịn không được nở nụ cười: "Làm sao ngoan như vậy a?" Còn biết rửa sạch sẽ mới tới.
Bạch Liễm ở một bên thấy không ngừng hâm mộ: "Thật đáng yêu a, Nhạc Phồn."
Nghe Tần Mặc Hàm khen, Côn thập phần vui vẻ, cái miệng nhỏ tiến tới dừng ở trước mặt Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng nhìn có chút muốn cười, đưa tay chọt chọt vào đầu Côn: "Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, sờ sờ ngươi có thể, nhưng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Mặc Hàm mới sẽ không hôn ngươi."
Tần Mặc Hàm nghe lập tức hé miệng thấp thấp nở nụ cười, không cẩn thận lại động tới vết thương, để nàng đau đến lông mày đều nhíu lại.
Mà Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm cũng bị lời nói kia chọc đến chịu không nổi, ở một bên cười nghiêng ngửa.
------------------
Tác giả có lời muốn nói: chương kế tiếp ta sẽ thử nghiệm xe triển nhỏ (H nhẹ), nhìn xem vận may.
Côn: Ta chỉ là ngủ thiếp đi, không phải cố ý.
Tô Vũ Trực: Ăn nguyên lai cũng sẽ hỏng việc! Nàng dâu lại thụ thương, đến hôn hôn sờ sờ, đẩy ngã đẩy ngã.
Tác giả quân: Cầm thú!
Tô Vũ Trực: Cầm thú cũng muốn hôn nhà ta Mặc Hàm. (nhìn xem Côn)
Côn: Chủ nhân ghét bỏ ta, cá lớn cũng là cá, tại sao có thể như vậy

Bình luận

Truyện đang đọc