U Vô Mệnh đem sự tình nhất nhất an bài xuống, sau đó lãnh quân tiên phong, tăng tốc phi thẳng đến Ngọc Môn Quan.
Phía Tây U Châu toàn là núi non trùng điệp.
Hàn Thiếu Lăng muốn chính diện khai chiến, chỉ có hai lựa chọn, một là chọn tuyến đường đi qua Tang Châu, hai là cường công Ngọc Môn Quan.
Vì thế hắn ta tới đây.
Rất có khí khái mãnh thú giống đực đoạt bạn ngẫu.
"Có thể không đánh không?" Tang Viễn Viễn lo lắng sốt ruột, "Nếu chết một người, đều là Khương Nhạn Cơ có lợi."
U Vô Mệnh: "...... Nàng nói rất có đạo lý. Nhưng là Hàn Thiếu Lăng một hai phải tìm chết, cũng không thể trách ta."
"Hơn nữa Tiểu Tang Quả," hắn cúi xuống dưới, thấp giọng nói, "Hắn đã công ba ngày, người của ta nhất định bị giết đến đỏ mắt rồi, chỉ có máu mới có thể dập tắt ngọn lửa đó...... Lửa như vậy mà không dập, sẽ phản phệ lên chủ."
Tang Viễn Viễn hiểu rõ.
Chiến tranh là như vậy, giống như một cỗ máy móc phức tạp khủng bố, một khi đã bấm nút vận hành, căn bản không có khả năng dừng lại dễ dàng.
Quân ở Quan Trung đánh sống đánh chết, nếu thật vất vả mong viện quân tới tham chiến, mà người đến lại không chiến còn đi lên cùng địch quân bắt tay giảng hòa, đó mới thật sự là lạnh hết nhân tâm.
Cho nên chỉ có thể lấy chiến ngăn chiến. Dùng tốc độ nhanh nhất, thủ đoạn lôi đình nhất đánh bại địch nhân, mới có thể làm thoả nhân tâm, phấn chấn sĩ khí.
Đây không phải thế giới cổ tích bị lý tưởng hóa, chiến tranh không phải là thứ một nữ nhân chạy đến giữa hai quân, lớn tiếng kêu ngừng thì nó liền dừng lại.
Một trận đánh, thắng càng nhanh, tổn thất càng nhỏ, thương vong càng thấp!
Một tòa quan ải nguy nga đã hiện ra ở trước mắt.
Cho dù còn cách cả một mặt bình nguyên, Tang Viễn Viễn đã nghe thấy được tiếng hoan hô của quân coi giữ Ngọc Môn Quan.
Mong viện quân mấy ngày, rốt cuộc tới rồi!
Người tới vẫn là chủ quân của bọn họ!
Hô hấp U Vô Mệnh chậm lại gần gấp đôi. Tim đập cực chậm, cực trầm. Tang Viễn Viễn không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể biết hắn nhất định đè nặng khuôn mặt xinh đẹp, nhấp môi mỏng, vững vàng phì ra một tia cười lạnh.
Hắc đao thấp thấp ép sát bên cạnh, Đoản Mệnh bắt đầu chạy vội.
Đại quân phía sau dần dần chạy thành hình tam giác, U Vô Mệnh chính là mũi nhọn của bọn họ, mang theo bọn họ phá vỡ hết thảy địch nhân dám can đảm chặn đường.
Cửa thành hắc thiết được kéo ra, U Vô Mệnh lập tức xuyên qua cửa Đông Bắc, dẫn quân xẹt đến trung tâm trận, từ cửa Tây Nam giết ra!
Trên tường thành sớm đã nhuộm đầy lửa cháy sém cùng máu tươi.
Quân coi giữ đã mỏi mệt chịu không nổi, nhưng ánh mắt mỗi người đều sáng ngời, bọn họ hưng phấn ngóng nhìn chủ quân của bọn họ, trong cổ họng gầm nhẹ tiếng hoan hô.
Trống trận vang rung trời.
U Vô Mệnh một mình một ngựa, lao ra khỏi cánh cửa cực lớn.
Đầy trời đều là mũi tên.
Có mưa tên từ trên bờ tường thành bắn xuống, cũng có quân Hàn Châu chỉnh chỉnh tề tề như châu chấu bắn lại.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió gào thét, có một chiếc xe bắn đá đem một khối khoáng thạch chứa đầy hắc thiết oanh liệt hướng về phía trận doanh của quân địch.
U Vô Mệnh dẫn quân giết ra, trên tường thành liền ngưng bắn tên, quân Hàn Châu cũng bày kỵ binh trận, hai quân đối mặt, mũi tên châu chấu và mũi tên lướt gió đằng đằng tiến về phía nhau.
Hai cơn nước lũ sắt thép ầm vang chạm vào nhau!
Không lâu trước đây, tất cả bọn họ là cùng một đội hợp lực đối kháng Minh ma, bây giờ lại hướng về phía đối phương không lưu tình chút nào khoe ra răng nanh móng vuốt của chính mình.
Bên trong loạn quân, hai vị vương giả trong nháy mắt đã định vị lẫn nhau.
Trên chiến trường, hô hấp trở nên gian nan dị thường, quanh mình là tiếng chém giết rung trời, binh khí đánh nhau, máu tươi rơi như mưa.
Hết thảy đều biến thành động tác chậm, nhưng tốc độ mọi người ngã xuống, chết đi lại càng mau hơn bất luận thời điểm nào.
Tang Viễn Viễn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng.
Hôm nay hắn mặc ngân giáp, phía sau là áo choàng dài ánh kim, mi nùng môi hồng, giống như vị chiến thần từ trên trời hạ phàm.
Tầm mắt hắn lướt đến trên người Tang Viễn Viễn, dừng lại.
Giờ khắc này, bóng dáng xao xuyến nhất trong lòng Hàn Thiếu Lăng cuối cùng triệt triệt để để khép về một người. Đều là nàng, mỗi một hình ảnh, đều là nàng.
Nếu là hôm nay có thể cướp được nàng từ trên tay U Vô Mệnh, như vậy hắn có thể nắm chắc, có thể hoàn toàn chiếm hữu và chinh phục nữ nhân này.
Mặt Hàn Thiếu Lăng lộ vẻ mỉm cười, giơ kích bạc trong tay lên.
Trường kích trước người chậm rãi xẹt qua nửa vòng, Tang Viễn Viễn giật mình phát hiện, Hàn Thiếu Lăng tấn giai!
Hắn vốn là cường giả bát trọng thiên Linh Minh cảnh, mà giờ phút này, trên kích lại phát ra hào quang linh uẩn rộng gần năm trượng, hiển nhiên đã bước vào Linh Diệu cảnh, cùng U Vô Mệnh chân chính có một trận chiến ngang tài ngang sức.
Tâm Tang Viễn Viễn hơi trầm xuống.
Nếu là ngày thường, hắn tấn giai như thế nào đều đừng hòng đánh thắng được U Vô Mệnh, nhưng giờ phút này trọng thương của U Vô Mệnh vẫn chưa lành, nhất định không thể phát huy hết thực lực bình thường.
Ý niệm mới vừa chuyển động, liền thấy trên hắc đao của U Vô Mệnh tuôn ra màu xanh của Mộc linh uẩn lớn hơn mười trượng có thừa!
Hắn...... Cũng càng mạnh hơn trước!
Đoản Mệnh hơi hơi cúi người xuống, mau chóng biến thành một tia chớp.
Không ai có can đảm dám ngăn trở trên đường chạy của nó, ngay lập tức không gian giữa hai người hoàn toàn được dẹp yên.
Qua hai hơi thở, hai vị vương giả liền từng người xuyên qua nửa chiến trường, vượt qua vạn quân ầm ầm đâm vài nhau.
Một kích định thắng bại.
Hàn Thiếu Lăng, gãy kích.
Đoản Mệnh ghìm móng lại, xoay người, lần thứ hai chạy về phía chủ tướng quân địch đang miệng phun máu tươi, muốn đem hắn trảm xuống!
May mắn thân vệ Hàn Thiếu Lăng phản ứng mau lẹ, ngay khi đoạn kích rơi xuống đất, bọn họ tiến lên vây quanh, cướp Hàn Thiếu Lăng đi rồi vội vàng thối lui.
Tiếng cười của U Vô Mệnh phủ lên tiếng gào rống rít gào trên chiến trường.
"Giết!" Tiếng hắn không lớn, nhưng lại nháy mắt châm lửa cho toàn bộ U quân.
"Giết!" "Giết!"
Tiếng kêu "giết" rung trời.
Quân Hàn Châu đại bại rút lui, miễn cưỡng chống đỡ được hơn mười dặm, sau đó hoàn toàn tan tác, chật vật trốn về biên quan Quan Trung của Hàn cảnh.
Một vòng mưa tên ngăn trở U Châu truy kích.
U quân trú dưới quan ải Hàn Châu hướng về phía quân địch tùy ý trào phúng khinh bỉ.
U Vô Mệnh cũng náo loạn cùng bọn họ.
Náo loạn gần nửa ngày, thấy Hàn Thiếu Lăng lại không có chút ý tứ ứng chiến, liền lười nhác thu quân, về doanh trại.
Lúc này đây, U Vô Mệnh áp phía sau, chậm rì rì đi cuối cùng theo đại quân đi về.
"Tiểu Tang Quả," hắn dùng cái trán chống vào ót nàng, thanh âm vừa thấp vừa ách, "Không thể gạt được nàng."
Sau khi cùng Hàn Thiếu Lăng toàn lực chém giết một lần, hắn cũng bị thương nặng.
Một ngụm máu tươi không thể nuốt trôi xuống dưới cứ ộc lên, hắn tiện tay nắm áo choàng của nàng lau vết máu đầy miệng. Tất nhiên là không thể gạt được nàng.
Nếu không phải bị như thế, hắn còn muốn giả vờ như không có việc gì.
"Tiểu tử này thật mạng tốt," hắn sâu kín thở dài, "Tấn liền một lúc tam giai, chỉ sợ là ăn cái đồ vật kỳ dị nào rồi. Chỉ cần thấp lại một giai thôi, hắn ta đã là một khối thi thể. Chậc, đáng tiếc."
Tang Viễn Viễn bẻ đầu ngón tay đếm đếm.
Tam giai, như vậy Hàn Thiếu Lăng hiện tại đã là Linh Diệu cảnh nhị trọng thiên.
Nam chủ quả nhiên là không giống người khác, chịu kích thích lập tức liền có thể phát dương quật khởi.
Nàng yên lặng cảm thụ một chút thương hại cho bản thân mình, tu vi tam trọng thiên Linh Ẩn cảnh, thở dài thật dài.
Kinh qua trận chiến này, Tang Viễn Viễn càng rõ ràng nhận thức được thực lực của vai ác đại ma vương có bao nhiêu kinh người.
Nàng quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Trở về cố gắng tịnh dưỡng, trước khi vết thương chưa hoàn toàn hồi phục lại, chàng đừng hòng rời khỏi giường."
U Vô Mệnh nhướng mày cười xấu xa: "Tiểu Tang Quả, nàng ám chỉ cái gì vậy ? Có nàng theo ta, ta tất nhiên là nguyện ý không xuống giường, chết trên giường cũng được."
Nàng nói: "Ừ, hai vị lão y kia sẽ rất vui lòng hầu hạ tốt chàng nha."
Đi được tới nửa đường, tin tức lại vù vù bay tới bay tới.
Thiên Đô quả nhiên đã phát hịch văn, triệu quân vương các châu thảo phạt U Vô Mệnh phản nghịch!
Theo hịch văn phát ra là hình ảnh mà ba gã tiếp dẫn sứ giả trước khi chết dùng thủ đoạn đặc thù quay lại truyền về Thiên Đô, chứng minh U Vô Mệnh thật sự phản bội —— Thiên Đô chinh phạt châu quốc, cần thiết phải có chứng cứ vô cùng xác thực.
Tin tức vừa ra, nhiều tuyến U Châu tức khắc báo nguy.
Tây Bắc Bình Châu, Đông Bắc Chương Châu, Đông Nam thì bốn châu Triệu, Chu, Tề, Khương liên quân, đồng thời phát binh đến lãnh thổ U Châu. Ký Châu ở chính Đông dù chưa động thủ, nhưng cũng đem quân mã trữ sẵn ở biên cảnh.
Phía tây giáp hai châu Hàn, Tang. Hàn Thiếu Lăng mới vừa bị trọng thương, tuy cũng điều binh, nhưng nhất thời không dậy nổi lãnh binh tới.
Mắt thấy chỉ có biên giới Tây Nam giáp Tang Châu là tạm thời xem như an toàn.
U Vô Mệnh không chút để ý nghe xong quân tình của các tuyến, nhẹ nhàng vỗ về tóc Tang Viễn Viễn, nói: "Tiểu Tang Quả, nàng nói xem, chúng ta tiếp theo nên giết ai?"
"Thương thế của chàng......"
U Vô Mệnh nói: "Thực lực A Cổ không thua Hàn Thiếu Lăng nga, để hắn đi là được rồi. Tiểu Tang Quả, nàng nhìn xem nàng kìa, ánh mắt lúc trước kém biết bao nhiêu!"
Thế giới này, cường giả có thể lấy một địch vạn.
Hai quân đối địch, nếu chủ tướng bị trảm, cực kỳ có khả năng trong một thời gian ngắn ngủn sẽ bị lực lượng mũi nhọn của đối phương đánh thành năm bè bảy mảng, tựa như trận chiến lôi đình ở Ngọc Môn Quan này.
Cho nên có một tướng lãnh tốt, hơn nữa lại có một quân sư trình độ hơn người thường là đã có thể gần như thắng hơn nửa cuộc chiến rồi.
Tang Viễn Viễn trầm ngâm một lát, sửa soạn suy nghĩ trong đầu, nói: "Như tin tuyến báo mới vừa rồi, Tây Bắc Bình Châu cùng Đông Bắc Chương Châu là những châu quốc nóng lòng xuất binh nhất, lương thảo tiếp viện cũng chưa thể đuổi kịp, hai quân còn ở quan ngoại cùng nhau đánh vào, chắn chắn cản tay cản chân nhau. Theo lý thuyết, giờ phút này mà giết, bọn hắn sẽ luống cuống tay chân trở tay không kịp."
"Đông Nam bộ, bốn châu Khương Triệu Chu Tề liên quân, thế tiến rào rạt, làm đâu chắc đấy, dự bị sẽ đóng quân ở biên giới hai châu U Khương, chậm rãi đẩy mạnh, sẽ là một trận đánh giằng co lề mề."
"Ký Châu ở chính Đông, đóng quân ở biên cảnh, Ký Châu vương lại đích thân tiến Thiên Đô, vì chàng cầu tình."
Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn.
U Vô Mệnh nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày, nói: "Tiểu Tang Quả chỉ nghe một lần, liền nhớ kỹ nhiều như vậy."
Tang Viễn Viễn đắc ý nhướng mày: "Đâu chỉ nhớ kỹ."
"À?"
Nàng kiêu ngạo giơ tiểu cằm lên: "Hai châu Bình, Chương tiếp giáp Minh Uyên, ngày xưa chịu ơn chàng che chở, cho dù bọn họ muốn vong ân phụ nghĩa, nhưng suy xét đến phía sau họ là Minh Uyên, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đánh thật. Đây là muốn diễn kịch cho Thiên Đô xem thôi!"
U Vô Mệnh híp đôi mắt dài lại.
Tang Viễn Viễn tiếp tục nói: "Bốn châu Khương, Triệu, Chu, Tề liên quân, nhìn thế mạnh người đông rất hung mãnh, kỳ thật thực lực bốn châu này người này lại kém cái kia. Một đám sơn dương hợp lại với nhau cũng không biến thành mãnh hổ. Bọn họ cũng chỉ là muốn đứng ở biên cảnh nhìn một chút, không gây được trận gió nào."
U Vô Mệnh nhấp môi.
"Mà Ký Châu ở mặt Đông, a," nàng cong cong môi, "Ký Châu Vương giả nhân giả nghĩa đến Thiên Đô cầu tình cho chàng, nhưng đại quân ở biên cảnh lại chẳng chút nào thấy lười biếng, chỉ ra lệnh một tiếng, liền có thể bắt đầu cường công bến đò U của chàng, cái này, mới là chân chính là tâm phúc mang họa lớn!"
Môi đỏ nhẹ nhàng mím một cái tiếp tục nói: "Nếu ta không có đoán sai, giờ phút này U quân ở bến đò U nhất định không thêm phòng bị, không chừng còn cùng với quân Ký Châu đóng bên ngoài xưng huynh gọi đệ nữa chứ."
Trong đôi mắt đen của U Vô Mệnh rành mạch hiện lên một tia ngưng trọng.
"Tiểu Tang Quả, nàng quả thật là một thiên tài."
Tang Viễn Viễn lộ ra ưu nhã, khiêm tốn mỉm cười.
Nàng sẽ không nói cho hắn, trận chiến huỷ diệt U Châu ấy, nàng đã sớm xem qua tiểu thuyết rồi.
Sau khi U Vô Mệnh chết ở Thiên Đô, U Châu nhanh chóng rơi vào đình trệ, mọi người đều trở thành tù binh nô lệ, rơi vào kết cục giống như Tang Châu.
Trong lòng Tang Viễn Viễn, U Châu cùng Tang Châu quả thực chính là anh em cùng cảnh ngộ.
"Vậy giết Ký Nhạc Trì." U Vô Mệnh đánh nhịp.
Ký Châu vương đích thân đến Thiên Đô vì U Vô Mệnh cầu tình, hiện giờ lãnh binh là thế tử của Ký Châu vương, Ký Nhạc Trì.
Một cường giả ngũ trọng thiên Linh Minh cảnh.
Tang Viễn Viễn cười thần bí: "Vừa lúc phụ vương cũng sắp đến Thiên Đô, không bằng chúng ta làm vậy......"
Chẳng mấy chốc, vương lệnh truyền xuống.
Bàn xong chiến sự biên cảnh, hai người giống như ve trên cây đang vo ve bỗng nhiên ngưng bặc, không khí trong nháy mắt rơi vào im lặng.
Đêm trước, sau khi định ra kế hoạch xong, U Vô Mệnh liền hào phóng cho người đem mấy cái công văn giả tạo phản nghịch đưa đến Tang Châu, thỉnh Tang Châu vương y kế hành sự.
Nếu Tang Châu vương động tâm tư, đem chứng cứ lặng lẽ đưa tới trên bàn đế quân, đó chính là công lớn, sau khi diệt được U Châu, nhất định có thể được chia phần lợi ích lớn nhất.
Vương tộc vì nghiệp lớn hy sinh nhi nữ, thật ra lại là chuyện rất bình thường.
Tang Viễn Viễn không thể thay người khác bảo đảm.
Một lát sau, nàng đánh vỡ không khí nặng nề: "Nếu phụ vương hố chàng, ta đây chỉ có thể tận lực bồi thường, cùng chàng đồng sinh cộng tử, như thế nào?"
U Vô Mệnh cười cười, không nói tiếp.
Tang Viễn Viễn liếc thần sắc hắn. liền biết người nam nhân này trong lòng đều có tính toán.
Thực mau, đại quân liền về tới U Đô.
U Vương chiến thắng trở về, không khí nặng nề bên trong như bị ném vào một chuỗi pháo.
Trên một mảng u ám trầm trọng, sung sướng như từng hạt pháo bông loé sáng linh tinh điểm điểm.
Sau khi vào vương thành, U Vô Mệnh cho lui tất cả, từ cửa hông im ắng rời vương cung đi.
Tang Viễn Viễn: "?"
"Mua chút đồ." Hắn thần bí nháy mắt ra dấu.
Khuôn mặt Tang Viễn Viễn hiện lên một chút đỏ.
Tới cửa hàng có treo tấm biển mà có chữ"bạch" bên góc phải, U Vô Mệnh kéo mặt nạ xuống, che khuất mặt hai người, tùy tiện bước vào.
"Lấy phù dung chi tốt nhất tới." Hắn cà lơ phất phơ nói, "Quân gia đây, tiền không thành vấn đề."
Tang Viễn Viễn cảm thấy hắn đang bịt tai trộm chuông, bởi vì chiến giáp của chủ quân thật sự là quá nổi bật. Còn xưng là quân gia, quả thật không còn sức chửi bậy một tiếng.
Tiểu nhị trong tiệm chân đều run lẩy bẩy.
Phù dung chi được để trong hộp ngọc nho nhỏ, bóng mượt mát lạnh mà cầm ở trong tay lại giống như cái bàn ủi, làm Tang Viễn Viễn mặt đỏ tai hồng.
Khi trở lại vương cung, chân nàng cũng có hơi run.
Tuy rằng U Vô Mệnh đang bị thương, nhưng người nam nhân này, giống như căn bản không biết đau đớn là gì. Chỉ cần hắn không ngã xuống thì có thể giống như người khác chẳng có việc gì.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, sải bước dài đi về hướng tẩm điện, gấp không chờ nổi muốn đem nàng nuốt vào bụng.
Nàng bị kéo đến phải chạy theo.
Không nghĩ tới chính là, U Vô Mệnh tiến vào tẩm điện liền ngã xuống.
Tang Viễn Viễn tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chạy đến định đỡ hắn, không ngờ người nam nhân này thật sự là quá nặng, hắn mang theo nàng té lăn trên đất, còn đặt toàn bộ thể trọng lên người nàng.
May mắn trên người nàng mặc chiến giáp, không bị hắn ép tới mức ngộp thở luôn.
Vặn vẹo nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng từ dưới cánh tay hắn chui ra, nàng lặng lẽ gọi Tiểu Ngũ Tiểu Lục tới, đem U Vô Mệnh đỡ lên giường thanh ngọc, cởi chiến giáp nặng nề ra.
Khi chiến giáp được tháo xuống, lập tức phát hiện vết thương trúng tên trước ngực đã vỡ toang, tầng tầng lớp lớp máu tươi thấm ướt xiêm y, đều đã khô lại kết thành từng tầng từng tầng vảy thật dày
Cảnh mỹ nhân ngủ lại một lần nữa tái hiện, còn lâm vào ngủ sâu.
Hắn cũng không lên tiếng, Tang Viễn Viễn không xác định được hắn có phải lại tự phong tâm thức chữa thương nữa hay không.
Hai vị lão y tóc trắng xoá lại bị gọi lại đây, loay hoay một hồi cũng đem miệng vết thương hắn rửa sạch, đắp thuốc trị thương, ngàn dặn vạn dò, bảo Tang Viễn Viễn trông nom hắn, không được hắn xuống giường, càng không được vận động kịch liệt.
Tang Viễn Viễn tự nhiên cảm thấy chột dạ.
......
Bóng đêm chậm rãi chiếm lĩnh khung cửa sổ lớn khắc mộc hoa.
Tang Viễn Viễn lưu lại mấy ngọn đuốc, buông màn màu xanh lá đậm xuống, trên giường chỉ có một chút ánh sáng le lói.
Loại hoàn cảnh quỷ khí dày đặc thế này hình như đặc biệt thích hợp với U Vô Mệnh.
Nhìn hắn như vậy, càng thấy giống vị Diêm La hoàn mỹ bất động.
Mặc dù hắn đã nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể nhìn ra người này thật không dễ chọc. Nàng nhịn không được trèo đến bên gối ngọc, vươn ngón tay ra tinh tế miêu tả mặt mày hình dáng hắn.
Tựa như hắn cũng từng làm vậy với nàng.
Tên này thật là có nhan sắc tuyệt trần, nhìn hắn ngủ cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Tang Viễn Viễn nhịn không được mơ màng, nếu là thực lực hai người đổi chỗ thì tốt rồi, nàng có thể đem hắn thành tiểu bạch kiểm mà nuôi! Nuôi lâu lâu dài dài một chút!
Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thấy hắn thật sự là không có dấu hiệu muốn tỉnh, nàng liền mềm mại cúi xuống, nghiêng người, nửa híp mắt, tầm mắt dừng trên ngực hắn, đường cong xinh đẹp kia đang chậm rãi phập phồng.
Nàng cũng không biết trong nom hắn cả đêm thì nên làm như thế nào, ước chừng chính là ngồi nhìn hắn, đừng để hắn chết phải không?
Ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nghe được trong một góc nào đó truyền đến một thanh âm rõ ràng ——
"Đốc."
Tang Viễn Viễn hoảng sợ.
Từ tấm màn màu xanh lá đậm nhìn ra bên ngoài, toàn bộ tẩm điện đều bao phủ trong một bầu không khí âm trầm làm da đầu tê dại.
Thời điểm U Vô Mệnh còn thanh tỉnh thì thật không có cảm giác này, bởi vì chính hắn đã là đầu xỏ u minh rồi, có hắn ở đây, trăm quỷ đều phải đi đường vòng.
Nhưng giờ phút này hắn đã ngủ thật sâu rồi.
Tang Viễn Viễn hít hít khí, quyết định xác nhận một chút, đỡ phải ngờ vực lung tung, tự mình dọa mình.
Nàng vén màn lên đi xuống giường, xỏ giày, lấy một cây đuốc, tiện tay xách kiếm ngọc tinh xảo xinh đẹp của mình lên, hướng đến phía thanh âm truyền đến.
"Đốc."
Thanh âm truyền đến càng thêm rõ ràng.
Trong một góc có một bình phong bằng lụa đen.
Tim Tang Viễn Viễn đập thình thịch. Nàng có ảo giác như mình đang đi thám hiểm trong hang quỷ ấy.
"Hay là thôi nhỉ." Nàng định thần, vo vo vạt áo, vòng trở về.
"Đốc, đốc đốc."
Tang Viễn Viễn: "......" Có câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Trực giác nói cho nàng, nếu cứ trở về như thế này, cái thanh âm đáng chết này sẽ cùng nàng chiến đấu cả đêm.
Hẳn là mấy thứ linh tinh như chuột bọ nhỉ.
Giờ mà kêu U Ảnh vệ tiến vào bắt chuột thì hơi có chút làm quá rồi. Kêu nữ hầu tiến vào? Cũng được, nhưng hơn nửa đêm kêu con gái người ta tăng ca tới chỗ này bắt ma, thật sự thiếu đạo đức.
Trên địa bàn của U Vô Mệnh, thật ra không cần suy xét quá nhiều về vấn đề an toàn cá nhân. Tang Viễn Viễn thầm nghĩ, nhiều lắm chỉ là sợ hãi một chút thôi, dù sao tối nay cũng thức trông hắn, đem buồn ngủ dọa chạy càng tốt.
Nàng hít vào một hơi, vòng tới sau lưng bình phong.
Chỉ thấy trên mặt đất đoan đoan chính chính bày một cái rương bằng gỗ đen, cao khoảng nửa người, vuông vức, dùng gỗ tốt, thủ công tinh xảo.
"Đốc đốc."
Thanh âm đúng từ trong rương truyền đến.
"Ngươi muốn ra ngoài có phải không?" Tang Viễn Viễn thực bình tĩnh hỏi.
"Đốc đốc."
"Không muốn?"
"Đốc đốc."
Tang Viễn Viễn gật gật đầu, nghĩ thầm, xem ra không phải là đồ vật có thể nghe hiểu tiếng người, tám phần chính là chuột hoặc là gián.
Nàng vươn tay, sờ sờ cạnh rương gỗ đen.
Con người sợ nhất chính là thứ vĩnh viễn không biết. Sau khi biết thanh âm là từ trong rương vọng lại, Tang Viễn Viễn liền không thấy sợ nữa.
Xem cái rương này có vẻ nhỏ, cũng không thể chứa vừa mấy thứ như cương thi gì đó.
Nàng dùng mũi kiếm đẩy cái rương một cái, híp mắt nhìn vào.
"Nằm!...... Mẹ nó!"
Thấy rõ vật trước mắt, tuyệt đại giai nhân quyết đoán quăng một câu chửi tục.
Ngay trước mắt nàng, đúng là Khương Cẩn Bằng.
Chính là Khương Cẩn Bằng ngày đó ở đế cung, bị U Vô Mệnh từng chưởng từng chưởng, vỗ cho chỉ còn hơn phân nửa thân thể.
Giờ phút này, hắn giống như con người gỗ khắc chỉ có phân nửa, đoan đoan chính chính bày biện trong rương gỗ đen đẹp đẽ quý giá này, cùng Tang Viễn Viễn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắn vẫn chưa chết!
Một con mắt sung huyết vẩn đục trở nên đỏ bừng, biểu tình sợ hãi vặn vẹo, thân thể vẫn là gỗ. Không biết đây là chiêu độc thủ gì của U Vô Mệnh mà có thể đem một người sống biến thành như vậy, mấy ngày đã không còn hơi thở.
Tang Viễn Viễn nhất thời có chút tội nghiệp hắn. Hắn chắc là bị U Vô Mệnh bỏ quên ở nơi này?! Chậc.
"Bằng không ta cho ngươi chết thống khoái? Đồng ý thì chớp chớp mắt."
Khương Cẩn Bằng giống như phát điên mà chớp mắt liên tục.
Tang Viễn Viễn do dự một lát, nâng kiếm lên, đâm vào giữa mày hắn.
Người này lúc trước muốn mạng nàng, hiện giờ bị tra tấn lâu như vậy, phạt cũng đủ rồi, nàng bây giờ tự mình chấm dứt hắn, vậy cũng coi như là một cọc thiện duyên. Tang Viễn Viễn nghĩ như vậy.
Con mắt duy nhất còn lại của Khương Cẩn Bằng mất đi ánh sáng.
Tinh ngọc kiếm không dính máu.
Nàng khép cái rương lại, thở dài.
Thật không nghĩ tới, không phải gián không phải chuột, lại là nửa người còn sống.
Nhưng mà hiện giờ đã biến thành nửa người chết rồi, hẳn sẽ không làm ra thanh âm khó chịu quấy rầy U Vô Mệnh nghỉ ngơi.
Tang Viễn Viễn đem tinh ngọc kiếm đặt lên trường án, xoay thân đi xem U Vô Mệnh.
"Đốc đốc đốc đốc."
Tang Viễn Viễn: "......"
Không phải chứ ? Lúc này mới thực sự kinh khủng đây.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy Khương Cẩn Bằng chết, chết đến không thể chết thêm được.
Tiếng "đốc" kia càng nóng nảy, dồn dập như đòi mạng.
Tang Viễn Viễn bị nó chọc cho trào lên lửa giận.
"Hắc, ta cũng muốn nhìn xem tột cùng là cái đồ quỷ gì!"
Nàng đem đuốc đặt một bên, một tay che đôi mắt lại, từ khe hở ngón tay nhìn ra bên ngoài, một tay khác nâng kiếm, lại một lần đem rương bằng gỗ đen mở ra.
Khương Cẩn Bằng đã méo mó ngã xuống, phía sau xác chết của hắn, một con người gỗ đang ngồi hết sức nghiêm chỉnh, đưa lưng về phía Tang Viễn Viễn.
Nếu Khương Cẩn Bằng không ngã xuống thì hắn cùng con người gỗ đó dựa lưng vào nhau. Mới vừa rồi thân thể hắn vừa vặn che khuất người gỗ, bây giờ hắn đổ rồi, người gỗ liền lộ ra.
Tang Viễn Viễn ngừng thở, điều chỉnh khe hở ngón tay, đánh giá trên dưới.
Âm thanh "đốc đốc" đó là do trên người con người gỗ truyền tới.
Tang Viễn Viễn vòng đến mặt bên liền nhìn thấy, phát hiện ra huyền cơ.
Hoá ra trên cổ người gỗ có treo một chuỗi tràng hạt bằng hổ phách thật dài, người gỗ ngồi hơi cúi ngực, tràng hạt đong đưa trước sau, đánh vào vách rương phát ra âm thanh.
Chắc là khi nãy Khương Cẩn Bằng ngã xuống làm động tới người gỗ.
Tang Viễn Viễn thở hắt ra, không còn che nửa đôi mắt nữa.
Nàng dò mũi kiếm ra, ngưng tràng hạt đang lắc lư.
Thế giới lại thanh tĩnh.
Tang Viễn Viễn thu hồi kiếm, đang muốn đóng cái rương lại liền thấy này người gỗ vậy mà quay thẳng người về phía sau !
Nàng hoảng sợ, trong chớp nhoáng, thoáng nhìn được mặt người gỗ.
Tà khí mỹ diễm, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ác ý. Là nam. Bộ dạng tầm vài tuổi.
Đang muốn nhìn chăm chú một chút, nó đã lẻn vào trong góc khuất của cái rương.
Nếu Tang Viễn Viễn muốn nhìn kỹ, phải đến phía trên rương gỗ nhìn thẳng xuống.
Màu xanh lá đậm dày đặc trong cung điện như quỷ khí, ánh nến chiếu không đến đáy hòm......
Nàng tưởng tượng cái hình ảnh kia một chút, rùng mình một cái, quyết đoán từ bỏ ý niệm, dùng kiếm vỗ lên đóng cái rương lại.
Giải quyết được thanh âm phiền phức là tốt rồi.
Nàng đối với mấy trò cổ quái của U Vô Mệnh không có chút hứng thú.
Vạn nhất không cẩn thận phát hiện cái gì không nên phát hiện......
Mấy cái dây leo đang rũ bên ngoài cửa sổ gỗ khắc hoa, Tang Viễn Viễn thính tai vừa nghe được Đoản Mệnh thực bất an cào bốn vó trong ổ của nó.
"Chó con cũng mất ngủ sao? Đoản Mệnh, nhắm mắt ngủ!" Nàng hướng về phía thanh đằng nhẹ nhàng kêu.
Đoản Mệnh vẫn còn cào.
Nàng trở lại trên giường, lấy tay thử độ ấm của U Vô Mệnh.
Không phát sốt.
Yên lặng nhìn dung nhan U kẻ điên trong chốc lát, Tang Viễn Viễn nhịn không được lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Người này, nếu không phải cuồng đồ như vậy, chỉ sợ quý nữ theo đuổi hắn có thể xếp hàng thành ba vòng quanh Vân Cảnh.
Đâu giống hiện tại, người cũng đã hai mươi mấy rồi, ngay cả nữ nhân cũng chưa chạm qua.
Đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên có trực giác kỳ dị, làm nàng quay hẳn lại phía sau. Chỉ thấy sau bức bình phong đen lúc nãy ở góc điện, một cái rương đang mở rộng.
Tang Viễn Viễn: "ê ê ê......" Rõ ràng nhớ kỹ vừa rồi đã đóng nắp lại rồi mà ???
Đóng hay chưa đóng? Khẳng định đóng rồi.
Nàng lúng túng một giây, quyết đoán bò qua cạnh U Vô Mệnh, nằm bên sườn giường.
Để cái sát tinh này trấn đi.
Không quá vài giây, nàng lại một lần cảm giác không thích hợp.
Phía trên sau bức màn, phảng phất có thứ gì......
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt vừa liếc đến một cái bóng đen, là lúc cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.
"Tiểu Tang Quả, nàng trong nom người bệnh như thế này đấy à ? Hử?"
Thanh âm của hắn có vẻ hơi yếu nhưng ngữ khí thì thật sự hung tàn bá đạo.
U Vô Mệnh tỉnh!
Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn tựa như một cái bong bóng cao su, đột nhiên được dũng khí bơm phồng lên.
Nàng dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng đỉnh màn, phát hiện mặt trên không có cái gì.
Nàng lại nhìn về phía bình phong lụa đen kia, ẩn ẩn chỉ thấy một cái rương đóng chặt hoàn chỉnh.
"U Vô Mệnh......" Nàng bẹp miệng, nhìn về phía hắn, "Trong điện này của chàng, có phải có quỷ không?"
Hắn trừng mắt nhìn nàng như gặp quỷ, sau một lúc lâu, buồn bã nói: "Nàng cứ coi như ta chết rồi, vậy có thể có một con."
Tang Viễn Viễn: "......"
Nàng trừng mắt nhìn người bệnh mới vừa tỉnh lại.
" Lần sau khi nào chàng tự phong tâm thức có thể thông báo trước cho ta một tiếng không?"
"Được." Khí sắc hắn thoạt nhìn rất kém cỏi, có thể là do ánh sáng.
Nàng do dự một lát, vẫn mở miệng: "Mới vừa rồi, ta trong lúc vô ý phát hiện Khương Cẩn Bằng."
U Vô Mệnh nheo đôi mắt đen hẹp dài lại một nửa, lười nhác đáp: "Ừ. Đã chết rồi?"
"Ta cũng không biết lúc nãy tình trạng đó có gọi là chết hay chưa, nhưng mà sau khi ta nhìn thấy hắn, thì đã chết rồi." Tang Viễn Viễn nhịn không được ở trong lòng chửi bậy một câu, này mẹ nó là Khương Cẩn Bằng hên hay xui?
Hắn nhẹ nhàng cười: "Bị nàng nhìn đến chết?"
Nàng không nói tiếp, chống cằm nhìn hắn, ngó trái ngó phải.
Hắn nhắm mắt, bàn tay to ấn đôi mắt nàng xuống: "Còn thấy được cái khác?"
"Một con người gỗ xinh đẹp." Tang Viễn Viễn nói, "Mang theo chuỗi hạt châu hổ phách. Chỉ nhìn thấy như vậy thôi, nếu là thứ không thể hỏi, vậy chàng cũng đừng nói gì, dù sao ta cũng không biết gì cả."
U Vô Mệnh: "......"
Hắn giật giật mí mắt, buồn cười nhìn thẳng nàng.
"Tiểu Tang Quả, trong óc nàng có phải lại suy nghĩ đến cái đồ vật gì kỳ quái?"
Hắn vươn tay, kéo nàng nằm xuống bên cạnh hắn, bàn tay to lạnh băng đè thật mạnh lên sườn mặt nàng.
Hắn nghiêng qua hơn nửa thân mình, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hiếm khi trịnh trọng mà nói: "Đừng đoán mò, đó là binh khí."
"A, binh khí sao?" Nàng ngơ ngác gật gật đầu, "Ừ!"
Khoé môi hiện lên nụ cười quái dị: "Đây là bí mật của ta, chỉ có một mình nàng biết. Dám nói đi ra ngoài, nàng nhất định phải chết."
"Ừ ừ!"
Hắn nheo đôi mắt lại: "Tiểu Tang Quả, ta cảm thấy nàng lại ừ cho có lệ."
Nàng nhào lên hôn cái miệng đang không vui của hắn.
Cái gì bán đứng nhan sắc gì đó, nàng đã hạ bút thành văn.
Sau khi hôn vài lần, thật sự sẽ có một loại trung thành. Nàng cảm thấy chỉ có người trước mắt này có thể làm trong lòng nàng không có khúc mắc mà trực tiếp hôn lên. Chẳng sợ hắn có bệnh. Còn bệnh cũng không nhẹ.
Hôn riết hôn riết thành thói quen nga.
Hô hấp chuyển sang dồn dập, U Vô Mệnh bắt lấy bả vai nàng, đem nàng đẩy ra.
Hắn há mồm to thở gấp, mạnh mẽ miết tay lên mặt nàng, nghẹn đến mức hai má nổi lên một mạt ửng hồng.
Sau một lúc lâu, hắn hơi thở run run nói: "Hiện tại muốn dùng phù dung chi liền sao!"
Đôi mắt dài nghiêng một cái, tầm mắt nguy hiểm.
Tang Viễn Viễn lại tưởng tượng một chút cảnh hắn nằm ở trên người nàng vừa dùng sức vừa hộc máu, khóe miệng vừa kéo lên, nhanh chóng lùi về trong đệm chăn, lễ phép cười nói: "Ngủ."
Từ khi hắn tỉnh lại, bầu không khí âm trầm trong điện liền biến mất, chỉ còn màu xanh lá đậm có chút dày nặng, tang thương. Ngay cả Đoản Mệnh cũng không còn cào nữa.
Thật là một loại cảm giác an toàn thần kỳ.