XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

Thừa dịp Tang Viễn Viễn đang lăn lộn chơi đùa trên nền tuyết cùng Đoản Mệnh, Tang Bất Cận bỗng nhiên ghé sát vào, thấp giọng hỏi U Vô Mệnh: "Ngươi cùng tiểu muội lần đầu tiên...làm cái kia, lúc sau, nàng có không để ý tới ngươi không?"

U Vô Mệnh: "......"

Tròng mắt đen nhánh chậm rãi chuyển động.

Sau một lúc lâu, hắn khẽ cười ra tiếng: "Sao có thể, nàng yêu ta muốn chết."

Ánh mắt hơi lóe, che giấu chột dạ.

Tang Bất Cận thoạt nhìn càng thêm hậm hực. Đầu rũ xuống tới hai đầu gối, đôi tay ôm ở sau đầu.

U Vô Mệnh cũng không tốt hơn Tang Bất Cận bao nhiêu, hắn bắt chéo một chân, khuỷu tay chống đầu gối, nghiêng nghiêng xoa thái dương, tròng mắt chuyển động trái phải, không dừng được mà nghĩ cách.

Tang Bất Cận cũng không phát hiện U Vô Mệnh dị thường.

Hắn ngơ ngẩn nâng đôi mắt lên, nhìn thấy muội muội ruột của mình trong đống tuyết cùng Đoản Mệnh lăn thành một đoàn, nói: "Hiện giờ ta cũng hiểu được, vì sao ngươi cùng tiểu muội không thể tách ra —— ngươi yên tâm hướng phụ vương cầu hôn đi, ta sẽ nói tốt cho ngươi. Sự tình đã đã đến nước này, nam nhân chúng ta phải phụ trách mới được."

U Vô Mệnh chậm rãi đưa tròng mắt chuyển về hướng hắn.

Tang Bất Cận thở dài: "Vân Hứa Chu phía trên không có trưởng bối, nàng ấy cũng không có bằng hữu gì, đến lúc đó ta đi cầu thân, ngươi cũng giúp đỡ ta chút."

Hoá ra là hai bên cùng có lợi thôi.

U Vô Mệnh buồn cười: "Việc nhỏ."

Hắn nhích gần lại một chút, đưa cánh tay dài ra, câu lấy cổ Tang Bất Cận.

"Nói cho ta nghe một chút đi, ngươi có chuyện gì xảy ra. Sao có thể quá nhanh vậy, như vậy khẳng định không được. Nói cho ta là có vấn đề gì, ta sẽ chỉ cho ngươi!" U Vô Mệnh chẳng biết xấu hổ lên mặt dạy bảo.

Đáng tiếc Tang Viễn Viễn cùng Đoản Mệnh chơi đến vui vẻ, không nghe được đại móng heo đang giăng lưới ca ca ngốc nghếch nhà mình, nếu không nàng khẳng định lôi hắn từ trên càng xe xuống tới, đem cái khuôn mặt tuấn tú đáng giận đó ấn vào trong đống tuyết dí dí một hồi!

Tang Bất Cận do dự trong chốc lát: "Chắc là...... quá kích động hay sao ấy? Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lúc ấy, làm gì còn lo lắng thời gian dài ngắn gì nữa."

U Vô Mệnh xoay chuyển tròng mắt, nhất nhất ghi nhớ. Thầm nghĩ, đến lúc đó chính mình ngàn vạn lần không được tưởng tượng quá nhiều, chớ có kích động, có cái gì mà phải kích động chứ, mấy loại chuyện này thôi.

"Ngươi như vậy không thể được." Hắn dõng dạc nói, "Không đến nửa canh giờ còn gọi là nam nhân sao."

Tang Bất Cận: "...... Nửa canh giờ! Sao có thể!"

Tang Bất Cận thật sự khiếp sợ. Mới nếm thử tư vị tình, giờ phút này cảm thấy, nửa nén hương cũng đã là quá xa xôi rồi.

"Sao lại không có khả năng?" U Vô Mệnh khinh thường xùy xùy nói, "Ta......"

Tang Viễn Viễn vừa lúc cưỡi Đoản Mệnh lại đây.

Nàng thực sự vô cùng kinh ngạc —— đại ca ngốc nghếch lại cư nhiên cùng U Vô Mệnh đầu châu đầu, mắt đối mắt, bộ dáng thật thân mật khăng khít. Mặt trời hôm nay mọc phía Tây sao ? Ngày thường hai người kia gặp mặt không phải lúc nào cũng láo nháo như gà chọi hay sao?

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Nàng tò mò ngửa đầu hỏi.

Chỉ thấy mặt Tang Bất Cận ' xoạt ' một cái muốn biến thành màu gan heo, U Vô Mệnh thì đầy mặt cười xấu xa, nói: "Nói chuyện cưới nàng ấy."

Tang Viễn Viễn không quá tin, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Bất Cận.

Tang Bất Cận xấu hổ mà vòng tay lại, đặt bên môi nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói: "Không sai. Tiểu muội, ta tuy nói không phải quá vừa lòng U Vô Mệnh, nhưng, nếu sự tình đã đến nước này, ta tất nhiên hiểu rõ tâm nguyện "không phải hắn không gả" của muội, quay về ta sẽ giải thích với phụ thân giùm muội, muội không cần sầu lo."

Tang Viễn Viễn: "......" Mới chơi đùa với chó có một chút,làm sao lại có cảm giác giống như bỏ lỡ mấy tập phim nhỉ?

Nàng nhìn về phía U Vô Mệnh, trực giác nói cho nàng, tên cẩu nam nhân này khẳng định nói chút cái gì kỳ quái với Tang Bất Cận rồi.

"Xuất phát!" U Vô Mệnh vui sướng nhảy từ càng xe xuống, rơi vào trên lưng Đoản Mệnh, dây cương xả một cái, chạy vội về phía đầu đoàn.

Đoản Mệnh rải vó chạy như bay.

Băng tuyết hơi trơn trợt,thỉnh thoảng nó liền hướng cả tứ chi về phía trước, ' chi chi chi ' mà trượt trên mặt băng một đoạn xa, nghiêng thân hình tròn vo gian nan quẹo qua mấy ngã rẽ.

U Vô Mệnh cười đến vui vẻ cực kỳ.

Tới một ngã rẽ không có người, hỏa cánh trên người hắn mở ra, liền từ trên lưng Đoản Mệnh bay lên tới, lướt đến trước mặt nó, vẫy vẫy đôi cánh như chim, đắc ý dào dạt mà hất cằm với Đoản Mệnh.

Đoản Mệnh tứ chi khụy xuống một cái, đôi mắt trừng đến tròn xoe: "Âu ô???"

Ai có thể nói cho nó, chủ nhân nó từ lúc nào đã biến thành môt con thiêu thân phành phạch?

Đùa giỡn đủ rồi, hai người một thú lại trở về trong đội ngũ của Tang Bất Cận. U Vô Mệnh thành thành thật thật ngồi trên xe, tiếp tục xử lý Bất Diệt Hỏa trong cơ thể, Đoản Mệnh thì quy quy củ củ chạy bên cạnh xe ngựa, thực nỗ lực biểu hiện trước mặt Tang Bất Cận nó là một chiến kỵ rất chuyên nghiệp.

Một đường không nói chuyện.

Từ Tiểu Khương Châu đi về phía Tây, qua Triệu Châu, chọn tuyến đường đi Phong Châu, sau đó thuận lợi đến Tang Châu.

Tốn thời gian chín ngày.

Chín ngày này ngọn lửa màu cam trong mắt U Vô Mệnh không còn phát tác thường xuyên nữa, khi hắn xòe đôi cánh ánh sáng ra, ánh lửa minh hỏa đã chuyển thành ám hỏa. Tang Viễn Viễn biết, lại cho hắn một ít thời gian nữa hắn liền có thể hoàn toàn ' tiêu hóa ' cái Bất Diệt Hỏa này.

' U Vô Mệnh, là ta cho chàng cuộc sống mới đấy, có biết không? Không có ta, làm sao có chàng của ngày hôm nay! ' ngẫu nhiên nàng nhìn mặt hắn chuyên chú tu hành liền trong lòng âm thầm hung tợn nghĩ như vậy.

Nghĩ trong chốc lát, nhịn không được một mình phì ra cười.

Chín ngày này, tu vi nàng tuy rằng không có tăng thêm, vẫn là tứ trọng thiên Linh Minh cảnh, nhưng năng lực khống chế Mộc linh uẩn của nàng lại vọt lên một tầm cao mới, càng thêm điêu luyện, thuần thục. Thân thể hư tổn khi lúc trước đột nhiên thăng liền hai cấp cũng đều được nàng bổ sung—— Sau khi trên người U Vô Mệnh mang theo ngọn lửa, nó làm rơi rất nhiều Mộc linh uẩn của hắn, mấy làn Mộc linh uẩn đó đều tinh thuần đến cực điểm, bốc ra như sương mù, đều để Tang Viễn Viễn nhặt được.

Hết thảy đều trở nên tốt hơn.

Bước vào địa giới Tang Châu, trước mắt là một màu xanh lục tươi tốt.

Tang Châu có hai loại cây dâu, một loại chính là cây dâu tầm thường, kết ra mấy trái dâu tằm hồng hồng tím tím. Một loại khác lại là cây dâu lùn lùn nằm sát mặt đất, tựa như dây khoai tây vậy, từng mẫu từng mẫu trồng trọt thật chỉnh tề. Nhân công dưỡng băng tằm màu lam nhạt bò tới bò đi trên mấy cây dâu lùn lùn này, liếc mắt một cái nhìn lại, trên khoảnh đất gần vạn mẫu màu xanh lục , lập loè điểm điểm ánh sáng màu lam của băng tằm, như là lạc vào tiên cảnh động băng tằm vậy.

Tang Viễn Viễn trước nay cũng chưa từng nghe nói có cái loại cây dâu nào sẽ giống như khoai tây bò bò trên mặt đất, nhưng kỳ quái chính là lần đầu tiên nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng thế nhưng hiện lên cảm giác hết sức quen thuộc.

Cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Giống như cái chỗ này nàng đã từng đến rồi. Lần đó khi đi ngang qua địa giới Tang Châu, chỉ là nhìn xa xa từ biên cảnh lướt sơ một cái, khi đó mạng nhỏ của nàng còn treo trong tay U Vô Mệnh, chỉ đại khái ngó ngó vài lần, chỉ biết đây là địa phương xanh lục lục.

Hôm nay càng tiếp xúc gần gũi mảnh đất Tang Châu này, trong lòng nàng đột nhiên lại nổi lên tình cảm rất kỳ lạ.

Trải dài khắp núi đồi đều là cái cây dâu lùn lùn này , các Chức Nữ tú mỹ của Tang Châu ngồi dưới thong thả trên các xe dâu tằm ở xa xa, trong miệng ngâm nga một làn điệu du dương.

Tang Viễn Viễn không tự giác mà xướng lên theo các nàng.

Không biết từ khi nào, Tang Bất Cận lén thay đổi người lái xe, hắn đi vào trong thùng xe, lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn muội muội nhà mình mặt lộ vẻ mờ mịt, không tự giác mà xướng Tang khúc.

Hốc mắt dần dần ươn ướt.

Kết thúc một khúc, Tang Viễn Viễn bừng tỉnh hoàn hồn, thấy Tang Bất Cận cùng U Vô Mệnh đều nhìn chằm chằm nàng.

"Gì vậy?"

U Vô Mệnh phì cười: "Tiểu Tang Quả, nàng xướng khúc nha!"

Tang Bất Cận lại vội vàng quay đầu, thấp giọng cười nói: "Rất nhiều năm chưa từng nghe tiểu muội xướng khúc. Tiểu muội, muội có biết là cái làn điệu tự chế này của muội thật sự có độc không, từ khi nghe muội xướng qua làn điệu này rồi, đại ca như ta cũng không còn nhớ đến cái làn điệu gốc của nó là gì nữa!"

Tang Viễn Viễn sửng sốt.

Cho nên nàng cùng nguyên thân, ngay cả chế làn điệu cũng chế giống hệt nhau sao?

Nàng lần thứ hai nhìn nhìn ra ruộng dâu ngoài cửa sổ xe.

Cảm giác vẫn quen thuộc như cũ.

' hay là đi vào chốn cũ lại kích phát lên ký ức tàn lưu của thân thể này? ' nàng âm thầm suy nghĩ.

Nghĩ đến sắp nhìn thấy vợ chồng Tang Châu vương, nàng không khỏi có chút thấp thỏm.

Nữ nhi lớn lên cùng cha và ca ca đều sẽ không quá thân cận, nam nhân cũng sẽ không để ý nhiều, dùng chiêu mất trí nhớ làm lấy cớ còn có thể miễn cưỡng lừa dối qua được. Nhưng mà còn nương, làm sao có thể không nhận ra hài tử của mình chứ? Đến lúc đó, sẽ như thế nào đây?

Chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Khi nàng miên man suy nghĩ, đoàn xe đã bước vào Tang Đô.

Thành Tang Châu cũng không giống những nơi khác. Vật liệu xây thành chính là dùng một loại gạch đá màu xám trắng, phía bên trong thành thì nơi nơi chốn chốn toàn là mấy cây dâu cao, trên mấy phiến gạch đá trắng xám lại có vô sô cây dâu lùn bò lên như dây thường xuân —— chúng nó có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ cái loại gạch xám trắng này, mà băng tằm cũng bò lúc nhúc trên đó, lưu lại vỏ tơ băng tằm liên kết thành một khối hổ phách vô cùng kiên cố, bổ khuyết vào những khe hở của những thanh gạch.

Thực là quan hệ cộng sinh kỳ diệu.

Vợ chồng Tang Châu vương đã ra đứng sẵn đón từ sớm.

Thân hình như hùm như gấu của Tang Châu vương thật cẩn thận mà đỡ thê tử, vừa nhìn thấy đoàn xe thật xa đang chạy qua cổng thành, thân hình nhỏ xinh của Tang phu nhân liền bắt đầu lay động.

Khi tới gần, Tang phu nhân kích động không nói nên lời, thân thể run rẩy nhìn thẳng vào Tang Viễn Vieecn, trong mắt không xê dịch.

Khi thấy rõ bộ dáng của Tang phu nhân, thấp thỏm trong lòng Tang Viễn Viễnthoáng chốc không cánh mà bay.

Nàng ngơ ngẩn.

Cảm giác quen thuộc ở trong lòng càng kích động, nàng không tự giác mở miệng gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Nước mắt rớt xuống dưới, nàng cũng không hay biết chút nào, ngơ ngác đi về phía nữ tử trung niên nhỏ gầy kia.

Bề ngoài hai mẹ con có vài phần tương tự, đi đến trước mặt nhau, Tang phu nhân run run đưa tay bắt được Tang Viễn Viễn.

Giờ khắc này, trong đầu Tang Viễn Viễn trống rỗng.

Cái gì kỹ thuật diễn, cái gì chột dạ, cái gì giả, cái gì bị vạch trần, toàn bộ bay đến trên chín tầng mây, tựa như ở nơi xa hơn nửa năm lúc sau, nghỉ phép về đến nhà nhìn thấy cha mẹ bận rộn, cảm giác giống như thật lâu không gặp mặt, lại cảm giác như chia cắt với bọn họ cũng mới chỉ là chuyện ngày hôm qua.

Hồi lâu, Tang phu nhân bỗng nhiên che miệng lại, nức nở một tiếng.

"Tiểu Tang Quả của ta!"

"Haizz!" Tang Châu vương bắt được bả vai phu nhân, nói, "Biết ngay liền khóc sướt mướt mà, là ai nói khuê nữ không nhớ thương nàng, gặp mặt phải trừng nó một trận cho nguôi giận?! Ha! Sao vừa thấy mặt, đã kêu luôn nhũ danh của khuê nữ rồi! Bao nhiêu năm rồi không kêu đến, giờ kêu ra cũng thật thuận miệng đi!"

Mày liễu của Tang phu nhân dựng lên, đôi mắt hình viên đạn giết người âm âm bay qua.

Tang Châu vương tức khắc rút lại thành chim cút.

Tang Bất Cận ở trên đường xá đã lặng lẽ mặc lại nam trang, hắn xách khí vũ hiên ngang đi tới, nói, "Cha mẹ, trở về nói tiếp đi, U Vô Mệnh cũng ở đây mà."

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tang Châu vương cùng Tang phu nhân không khỏi hơi đổi, nhìn ra phía sau hắn.

U Vô Mệnh cười như gió xuân ấm áp.

Hắn cuối cùng cũng không dám trân tráo mở miệng trực tiếp gọi người ta là nhạc phụ nhạc mẫu, mà làm lễ gặp mặt theo tiêu chuẩn vương tộc, ôn tồn cười nói: "Tang Châu vương, Tang phu nhân, U Vô Mệnh có lễ."

Phu phụ Tang thị đáp lễ theo đúng nghi thức.

Tuy rằng ở khi trên đường, Tang Bất Cận đã đem sự tình đại khái mà nói cho hai ông bà, nhưng trơ mắt nhìn thấy kẻ điên làm cho người người sợ hãi nhất Vân Cảnh mười tám châu này, cuồng đồ như vậy lại giống một đứa con rể thành thật đi bên cạnh, vợ chồng hai người trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là có chút không thể tiếp thu.

Tang Viễn Viễn đi bên cạnh Tang phu nhân, đưa ánh mắt liếc trộm hắn một cái, thấy hắn hoàn toàn thay đổi, một thân khí chất phong độ, đã có khí phái vương giả lại khiêm tốn ôn hòa văn nhã có lễ, thật sự là một ảnh đế.

Tang phu nhân thỉnh thoảng liền nắm chặt tay Tang Viễn Viễn một phen.

Dường như sợ nàng bỏ chạy vậy.

"Tiểu Tang Quả," Tang phu nhân thấp giọng nói, "Rõ ràng đưa con xuất giá cũng chỉ mới là ba tháng trước, cũng không biết vì sao, mẫu thân như cảm thấy, con đã rời đi rất nhiều năm."

Tang Viễn Viễn trong lòng run rẩy, nói không ra lời.

Lý trí nói cho nàng, nàng, Tang Viễn Viễn, sinh trưởng ở thời văn minh hiện đại. Có cha mẹ, có thân nhân, có sự nghiệp. Chính là trên mặt tình cảm, nàng lại không tự giác không muốn xa rời cái người cực kỳ quen thuộc trước mặt này.

Kỳ thật giờ phút này ngẫm lại, lúc nhìn thấy Tang Châu vương cùng Tang thế tử, nàng cũng từng có quá cảm giác quen thuộc của huyết mạch tương liên. Chẳng qua bọn họ thật cẩn thận, không dám thân cận quá dọa nàng sợ, mà trong lòng nàng lúc ấy vừa phải đóng kịch với U Vô Mệnh còn phải lo việc hòa li với Hàn Thiếu Lăng, cũng không có thời gian đi cảm nhận cái thân tình không thuộc về nàng thân tình.

Mãi đến lúc này, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới Tang Bất Cận đã từng nói như vầy——

"Khi còn nhỏ còn theo ăn vạ ca, muốn ca lén mang muội đến Thiên Đô nhìn thử. Ta vốn nghĩ đợi muội cập kê liền lén cha mẹ mang muội đi một chuyến. Ai ngờ tiểu muội hơi lớn hơn một chút liền không biết từ đâu học thành một vương nữ đoan trang, còn oán trách ta hồ nháo.Sau trận bệnh này, ngược lại lại phục hồi bộ dáng hoạt bát như trước rồi! Phụ thân, người cũng cảm thấy vậy đúng không!"

Mà lúc ấy, Tang Thành Ấm đã trả lời như thế này ——

"Đúng đúng, ta đã nói không để Tiểu Tang Quả gả chồng, không nên để Tiểu Tang Quả gả chồng, lúc trước khi chứ đính thân thì đáng yêu biết chừng nào, vừa thấy cái tên Hàn Thiếu Lăng kia liền liền đổi thành bộ dáng giống như mấy khuê tú bên ngoài, biến thành người gỗ, haizz!"

Tang Viễn Viễn nhíu mày.

U Doanh Nguyệt 5 năm trước đã gả làm tiểu phu nhân cho Hàn Thiếu Lăng. Nàng ta là đích nữ của U Châu vương, nếu không phải lúc ấy Hàn Thiếu Lăng đã đính hôn, vị trí chính phu nhân đã bị người khác chiếm rồi, U Doanh Nguyệt không có khả năng làm tiểu phu nhân.

Cho nên Tang Viễn Viễn cùng Hàn Thiếu Lăng đính hôn là chuyện trước đó nữa.

Sau khi đính thân, nàng liền...... thay đổi sao? Từ lúc trước nàng chính là mang bộ dáng hiện tại, mà sau khi gặp được Hàn Thiếu Lăng liền biến thành vương nữ quy củ đợi gả ?

Tự nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái!

Cái khí hậu Tang châu có thể nuôi dưỡng ra một Tang Bất Cận hứng chí liền giả làm nữ nhân như thế này, làm thế nào sẽ dưỡng ra một vương nữ như con rối gỗ? Vậy cái Tang Viễn Viễn như con rối gỗ, Tang Viễn Viễn mỗi tiếng nói cử động đều chiếu theo ' nữ đức ' ra tới ,Tang Viễn Viễn tồn tại với ý nghĩa chỉ là vì lót đường cho Mộng Vô Ưu ...... Nàng ta là ai?

Tang Viễn Viễn sửng sốt trong chốc lát, trong đầu không khỏi hiện lên nghi vấn triết học cơ bản —— ta là ai?

Nàng trước nay cũng chưa bao giờ dự đoán được màn nhận thân với Tang phu nhân lại có thể không một chút nào miễn cưỡng.

Giống như là mẹ con cửu biệt gặp lại nhau.

Trong lòng nàng dần dần hiện lên một ý niệm làm nàng có chút kinh hãi —— sẽ không, sẽ không phải nàng mới là Tang Viễn Viễn chân chính chứ!

Nàng nhẹ nhàng hít mấy hơi thở, nhìn trái nhìn phải.

Tòa thành Tang vương cung cùng những con đường, đã xa lạ, lại quen thuộc.

Tang Châu vương mang theo U Vô Mệnh lập tức đi thư phòng, Tang Bất Cận nhìn nhìn mẹ con Tang thị, vui mừng mỉm cười một cái, xoay người đuổi theo.

Chuyện muốn nói thực sự là quá nhiều.

......

Tang Viễn Viễn được Tang phu nhân đưa tới tẩm cung cũ của nàng.

Mười lăm phút sau, Tang phu nhân cuối cùng cũng khóc no rồi. Bà thu nước mắt, hơi nhướng nhướng đuôi lông mày, vô cùng đắc ý: "hai phụ tử thì có ích lợi gì! Rõ ràng bản thân mình không chăm sóc tốt khuê nữ, dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, nói con không còn nhớ rõ ai cả! Đồ vô dụng, về sau không cần nhận bọn họ, xứng đáng!"

Tang Viễn Viễn: "...... Mẫu thân, ta xác thật là quên mất rất nhiều chuyện, ta có thể nhìn xem nơi này một chút không?"

"Đương nhiên!" Tang phu nhân nói, "Nhớ thêm cái gì thì nói với mẫu thân!"

Tang Viễn Viễn nhìn chung quanh đại điện.

Đi vào nơi này, cảm giác quen thuộc càng thêm nồng đậm.

Nàng đi đến bên cạnh cây cột trụ bằng gỗ.

Trên cây cột gỗ có khắc nhiều vết gạch ngang.

Nàng phảng phất thấy một đứa bé gái nhỏ, mỗi năm cao lên một ít, cha mẹ huynh trưởng vây quanh bên cạnh, vui vui vẻ vẻ mà khắc một đao lên trên trụ gỗ, sau đó người một nhà vui tươi hớn hở đi ăn mừng.

Nàng nhìn chằm chằm trụ gỗ một lát đã phát ngốc, sau đó lập tức đi đến một góc cung điện.

Góc tường xiêu xiêu vẹo vẹo có khắc một hàng chữ nhỏ ——

"Tang Bất Cận là là con rùa đen ngu ngốc! Cầu cho hắn từ bậc thang ngã xuống!"

Chữ viết tuy rằng non nớt, nhưng nàng xem một cái liền nhận ra đây đúng là chữ của nàng. Hình ảnh rách nát chợt như thoảng qua trước mắt, nàng bỗng nhiên liền nhớ lại tâm cảnh lúc ấy ——

cụ thể phát sinh chuyện gì thì hoàn toàn không nhớ rõ, cũng chỉ nhớ rõ Tang Bất Cận tuổi nhỏ bướng bỉnh, chọc cho nàng tức giận quá mức, trong nháy mắt cảm xúc nảy lên trong lòng, cùng với ấm ức mấy chuyện cũ, hận không thể đem Tang Bất Cận ấn trên mặt đất chà chà xuống.

Nàng đứng lên, đầu choáng váng một cái, sống lưng chợt lạnh lẽo. Đây, tuyệt đối không có khả năng là ký ức của người khác! Nàng cùng Tang Bất Cận tuyệt đối đã từng lớn lên bên nhau!

Tang phu nhân vội vàng tiến lên đỡ nàng.

"Mẫu thân, rời nhà lâu rồi, nữ nhi thật bất hiếu!" Trăm thư ngàn chữ vọt tới trong lòng, nàng bưng kín miệng, khóc như một hài tử.

Hài tử không biết nhận hết uỷ khuất ở chỗ nào.

Nàng vừa khóc, Tang phu nhân làm sao còn có thể ức chế được, lập tức tay cầm tay, khóc thành hai cái mặt mèo.

Hồi lâu, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi được.

"Mẹ," nhìn đôi mắt Tang phu nhân sưng thành như quả đào, Tang Viễn Viễn nhanh chóng áp cảm xúc xuống, vung tay một cái, tung ra một đóa hoa mặt bự, "Xem nè xem nè, xem cái này đi!"

Tang phu nhân trừng mắt nhìn hoa mặt bự, mày liễu dựng ngược: "Tang Bất Cận cái đồ con ba ba này! Hoa hướng dương đẹp vậy mà nó cư nhiên nói cho ta muội muội phóng ra hoa miệng rộng! Làm hại ta trong lòng còn u sầu mất vài ngày!"

Tang Viễn Viễn vui quá mà khóc.

Đã bao lâu rồi, nàng rốt cuộc cũng nghe được một người gọi chính xác tên hoa mặt bự của nàng.

Nhưng mà hình như Tang phu nhân mắng cũng hơi quá thoải mái không để ý? Tang Bất Cận nếu là con ba ba, vậy nàng cũng...... À thôi, tùy tiện đi.

Tang Viễn Viễn cười cười lắc lắc đầu, chỉ huy hoa mặt bự hướng về phía trên mặt Tang phu nhân hô hô mà phun sương dưỡng nhan.

Chờ đến mẹ con hai người qua một hồi SPA của hoa mặt bự, trong chính điện, tiệc tối cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Dù sao cũng là quốc quân của U Châu giá lâm, nên lễ nghi vẫn là không thể thiếu được.

Thị nữ nối đuôi nhau bước vào, giúp Tang Viễn Viễn rửa mặt, thay quần áo.

Lần này nàng mặc một bộ áo bào màu trăng non, trên áo bào thêu đầy đồ án phức tạp, trên đỉnh đầu là ngọc quan không lớn không nhỏ, mái tóc dài như lụa bay rối tung ở sau đầu, nhìn vào kính chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc không biết tuổi.

Thị nữ dìu nàng đi vào đại điện đang mở tiệc.

Dưới ngọn đèn dầu huy hoàng, sau khi vương giả hai bên hành lễ phía đầu xong, đoan chính ngồi đối diện.

Tang Viễn Viễn có thể cảm giác được văn võ bá quan Tang Châu cũng là ai nấy đều banh sống lưng, khẩn trương đến không được.

Ngồi kế bên U Vô Mệnh ở phía đầu là đại tướng quân của Tang Châu, hắn chân chính như ngồi trên đống lửa, ngồi đống than, nửa khuôn mặt bên phía giáp với U Vô Mệnh cư nhiên hiện lên da gà thật nhỏ.

Sau khi Tang Viễn Viễn ngồi xuống, nhịn rồi lại nhịn mới không phá ra cười một trận.

Lần này, giữa nàng cùng U Vô Mệnh cách đến vài cái ghế. Hắn muốn nhìn nàng phải nghiêng hơn phân nửa người, tầm mắt lướt qua đại tướng quân ngồi cạnh.

Cứ như vậy, chim cút đại tướng quân ngồi ở bên cạnh hắn càng khó chịu cả người, trên khuôn mặt chữ điền như khắc ra của hắn suýt bại lộ vài phần muốn khóc.

Tang Viễn Viễn nín cười, cảm giác được U Vô Mệnh đang nhìn nàng, nàng liền hướng tới phương hướng hắn bất động thanh sắc mà nâng ly lên, uống một ngụm rượu trái cây.

Hắn lập tức uống hết một ly, sau đó cố ý đem cái ly dằn thật mạnh trên bàn, ý bảo hắn uống hết rồi.

Mấy ngày nay sớm chiều làm bạn đã thành thói quen, hôm nay lại bỗng nhiên cách xa xa hơn nửa cái cung điện, muốn nhìn cũng nhìn không tới, muốn nói cũng nói không nên lời, hai người đều ăn ý cảm nhận được một cảm giác 'trong lòng hiểu rõ mà không cần nói ra.'

Âm thầm làm một chút động tác nhỏ, lặng lẽ nghịch, thập phần mới lạ thú vị. Ngươi tới ta đi một lúc, Tang Viễn Viễn thực mau liền uống hơi say, trong lòng cảm thấy vui sướng.

Bên trong điện phủ rộng mở uy nghiêm, hắn thấy nàng ngồi dưới ánh đèn, trên người là một tầng vầng sáng mông lung, xuất trần tuyệt thế, phảng phất giống như tiên tử đang ngồi ở trước mắt. Ánh sáng của nàng sáng ngời như vậy, chiếu vào con người đầy hắc ám của hắn.

Hắn cười khẽ, liền nâng chén lên kính Tang Châu vương.

Rốt cuộc, chất giọng không tình nguyện của Tang Thành Ấm cũng vang lên.

"Các khanh, U Châu vương hôm nay đích thân đến Tang Châu, thành ý cầu thú. Ta quyết định, cùng U Châu liên hôn, đem tiểu nữ Viễn Nhi gả cho U Châu vương. Các khanh nghĩ như thế nào."

Các khanh: "......". Ngươi đã quyết định xong, lại đem tôn la sát U Vô Mệnh này ngồi một đống ở đây, mọi người còn có thể nghĩ như thế nào?

"Chúc mừng chủ quân, chúc mừng chủ quân! Chúc mừng U Châu vương." Mọi người đồng thời phát ra tiếng.

Tang Viễn Viễn mím môi, rũ mắt nhìn mặt bàn, trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt.

Nàng, liền như vậy, liền gả rồi? Thuận lợi như vậy?

Hết thảy ở Tang Châu đều làm nàng cảm thấy như rơi vào trong mộng. Ly ngọc trong tay nàng đựng đầy rượu Tang Quả màu tím chợt lay động, chỉ cảm thấy hết thảy xung quanh mình đều trở nên không chân thật, giống như tùy thời sẽ bỏ nàng mà đi. Nàng không tự giác đem một ly rượu trái cây uống hết, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cha mẹ thân nhân của mình một cái, cùng với nghiêng đầu đối diện U Vô Mệnh một cái.

Mỗi người thoạt nhìn đều thực vui vẻ...... À không đúng, mặt phụ thân cùng huynh trưởng kỳ thật cũng không được đẹp đâu!

Nàng cảm thấy ý cười từ đáy lòng ' lộc cộc lộc cộc ' mà dâng lên, ngăn cũng ngăn không được.

Nàng cảm thấy chính mình đang bồng bềnh trong một con sông ngọt ngào, tất cả xung quanh mình đều hoàn mỹ giống như mộng ảo. Nàng thật tham lam, muốn quý trọng mà hưởng thụ hết thảy trước mặt. Chẳng sợ phái trước còn vực sâu hay thác nước nhìn không thấy, giờ khắc này, nàng vẫn là cảm thấy cảm thấy mỹ mãn nhất.

Mơ mơ màng màng, cũng không biết yến hội đã tan khi nào.

Thị nữ giúp đỡ Tang Viễn Viễn uống đến choáng váng đi tắm rửa, tẩy hết mùi rượu, lại thay xiêm y bằng tơ tằm, sau đó đem nàng dìu về tẩm điện, cung kính lui ra.

Nàng nằm trên giường, thân thể lại như là nổi trên mây, vừa nhẹ vừa nặng, không khỏi nhớ tới ngày đó nàng vừa xuyên qua, cũng là nằm như vậy, cách một màn lụa mỏng mờ mịt nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong điện.

Nàng nhìn phía trên đỉnh, nhớ tới một ngày đó vì mạng sống, không thể kích thích U Doanh Nguyệt, nói phải làm vương tẩu của nàng ta.

Ai ngờ, một câu thành sấm.

Nàng lém lỉnh thầm nghĩ, thời điểm đại hôn nhất định phải nói U Vô Mệnh triệu U Doanh Nguyệt lại đây, xem nàng ta có thể bị doạ đến chảy nước luôn hay không.

Nàng vui tươi hớn hở mà ôm lấy chăn mềm, ha ha ha cười không ngừng, cười đến thoải mái nhất so với bất luận thời điểm nào.

"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Trong điện bỗng nhiên vang lên một thanh âm nam nhân trầm thấp.

Nàng không cần dùng đầu óc cũng biết là ai.

"Ta từng nói với U Doanh Nguyệt, ta phải làm vương tẩu của nàng ta." Nàng vui tươi hớn hở nói.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, trầm ổn đi đến bên cạnh giường, vén màn lụa lên, ngồi vào bên trong.

Nàng nghiêng mắt liếc, thấy hắn cũng đã rửa mặt xong, khoác áo bào màu đen, ngực nửa hở ra, gương mặt hơi có chút đỏ, có vẻ đang say.

Nàng cười ngâm ngâm duỗi tay bắt lấy quần áo hắn, tiến tới ôm hắn.

Vòng eo thực thon chắc.

Vừa tiến lên nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi hoa thanh tân thực thoải mái.

"U Vô Mệnh chàng thật thơm!" Nàng thoải mái hào phóng khích lệ hắn.

U Vô Mệnh: "...... Trước nay không ai nói như vậy."

Nàng hôm nay uống đến có chút choáng váng, đem cằm mềm mại gác trên bờ vai rộng lớn của hắn, cười xấu xa nói: "Vậy à? Chàng không phải từng có rất nhiều nữ nhân sao? Các nàng ấy cũng chưa mọc ra cái mũi phải không? Ý, hay là mấy mỹ nhân từ trước giờ hầu chàng ngủ đều không có mặt?"

Nàng cười đến đôi mắt cũng híp lại. Miệng vừa nói, mấy ngón tay nhỏ dài vừa túm chặt xiêm y nửa hở của hắn, từ từ phác hoạ đường cong trên ngực hắn.

"Ta đoán, nơi này khẳng định không người chạm qua." Mắt nàng say lờ đờ mông lung, khẽ nhếch khuôn mặt nhỏ, liếc hắn.

U Vô Mệnh: "......"

Tay nhỏ của nàng vô lực đi xuống.

Hắn hít một ngụm khí lạnh.

"Nơi này, nơi này, nơi này, đều không có người chạm qua. Ta là người thứ nhất." Thanh âm nàng nhẹ nhàng mềm mại, cuốn lấy tim hắn.

Thẹn quá thành giận, nam nhân trở tay đem nàng ấn lên gối.

Hắn cúi người xuống, mặt đầy nguy hiểm bắt được nàng.

"Tiểu Tang Quả, nàng đã là của ta. Nàng cho rằng, ta chắc chắn phải chờ đến đại hôn sao."

Hắn hướng về phía con mồi đã chui đầu vô lưới này, hung hăng nhe ra răng nanh của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc