XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

Rời khỏi Bạch Châu, liền phải đến Phong Châu, Triệu Châu, đi hướng Vân Châu.

Dọc theo đường đi, Tang Viễn Viễn đều ngồi sửa sang lại cái manh mối trong đầu.

Hiện giờ đã có thể xác định một vài sự tình rồi nha.

Thứ nhất, 6 năm trước, chuyện nàng bị hại cho hồn xuyên dị thế xác thật xuất phát từ bút tích của Thiên Đàn, từ cái này là do Vân Chi Trạc ra tay, hơn nữa chuyện này lúc ấy nàng lại cảm kích, chỉ tiếc hiện giờ đã hoàn toàn quên mất đoạn ký ức kia.

Thứ hai, từ một nhân chứng, cái linh hồn Mary Sue Mộng Vô Ưu này cũng là do Thiên Đàn làm ra, mục đích chính là thay thế Tang Viễn Viễn nàng phụ tá cho Hàn Thiếu Lăng.

Thứ ba, Thiên Đàn có thể thông qua thủ đoạn bí mật không muốn người biết nào đó, ở một trình độ nhất định thao túng cái gọi là ' thiên mệnh lực ', ba đạo sét cùng với đám mây bảy màu lúc ở biên cảnh đều toàn bộ xuất phát từ tay Thiên Đàn, nhưng khi vận dụng cái ' thiên mệnh lực ' này sẽ kích thích Minh ma xao động, không biết giữa hai điểm này đến tột cùng có liên hệ gì.

"Còn có một vấn đề." Tang Viễn Viễn trầm ngâm một lát, "Bọn họ làm sao biết Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu khi nào sẽ xảy ra chuyện?"

Bảo hộ đến chặt chẽ được như vậy thật sự là có chút không thể tưởng tượng.

U Vô Mệnh híp híp mắt.

Bí mật của Thiên Đàn, thật nhiều quá.

"Không quan hệ," hắn cắn cắn hai hàm răng trắng vào nhau đến rung động khanh khách, "Bắt về, chậm rãi thẩm vấn."

Cả đội quân một hàng men theo đường biên giới, lặng lẽ lướt qua Phong Châu, qua Triệu, Khương, đến Vân Châu.

Người Vân Hứa Chu phái tới đã chỉnh chỉnh tề tề đứng đón ở hai bên cửa, chờ đám người Tang Bất Cận đến.

Tới gần chỉ thấy một vị nữ quan địa vị cao nhảy xuống khỏi Vân Gian thú, bước nhanh đến trước mặt chắp tay thi lễ, nói: "Nhiếp Chính Vương hôm nay có chuyện quan trọng trong người, lệnh cho thuộc hạ suất quân đến khuynh lực tương trợ, Tang thế tử có chuyện gì chỉ lo phân phó. À, ta tên là Trương Nhất Kiều."

Chưa gặp được Vân Hứa Chu, bộ dạng Tang Bất Cận rõ ràng có một chút mất mát, nói: "Vậy liền làm phiền Trương tướng quân."

Bởi vì trước đó đã được Vân Hứa Chu dặn dò, cho nên người của Trương Nhất Kiều đều đem khí giới quật băng mang đến.

"Ngày hôm trước Đông Châu vương mua rất nhiều khí giới ở nội thành Vân Châu, Nhiếp Chính Vương đã dặn dò quá, đồ vật bán cho cho Đông Châu vương đều là ' đặc biệt tốt '! Trên cuốc đều phải nạm ngọc mạ vàng." Trương Nhất Kiều thực khiêm tốn nói, "Ta dùng lại là mấy thứ đồ bình dân để quật băng, không đáng giá tiền, chỗ tốt duy nhất đó là rắn chắc và dùng bền, cứ quật gãy luôn thì lấy cái mới, cũng chả sao!"

Vừa nghe lời này, Tang Viễn Viễn liền biết vị tướng quân Trương Nhất Kiều này cũng là người vi diệu nha.

Nàng tiến lên đi sóng vai với vị nữ tướng này.

"Trương tướng quân có thể hé hé cho ta một số việc được không, Nhiếp Chính Vương cố ý tránh mặt huynh trưởng ta?" Nàng lén liếc mắt về hướng Tang Bất Cận một cái, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải vậy." Trương Nhất Kiều cũng không gạt nàng, "Thật ra hôm nay là ngày họp tộc mỗi năm một lần. Ngài cũng biết, vị tổ tông kia tuy tê liệt nhiều năm như vậy, nhưng thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, mỗi năm một ngày này nha, tất cả tiểu bối của vương tộc Vân thị đều sẽ đi chùa tổ gặp lão tổ tông một lần, đã là truyền thống rồi! Chẳng qua ngài cũng biết lão tổ tông rốt cuộc thân phận đặc thù, việc này Vân Châu ta từ trước đến nay đều lặng lẽ làm, cũng không phô trương bốn phía."

"À......" Tang Viễn Viễn bừng tỉnh.

Vị tổ tông mà nàng ta nói đến, đó là vị Vân đế cuối cùng từ 500 năm trước.

Trước khi bị liệt, ông ta vốn là người có khả năng phá cảnh nhất thế gian, cường giả tuyệt thế cửu trọng thiên Linh Diệu cảnh. Bất đắc dĩ bị cái gọi là ' nguyền rủa ' kia ám toán, tê liệt ốm đau, con cháu điêu tàn, không thể không nhường ngôi đế vị.

Người có tu vi quá cao, lại làm đế quân nhiều năm, tri thức thật phong phú, đến nay vẫn luôn dùng linh dược dưỡng thân cho nên tới hôm nay vẫn chưa rời khỏi dương thế.

"Lão tổ tông hắn nhất định là tâm tâm niệm niệm ngóng trông Vân thị phục hưng!" Tang Viễn Viễn cảm khái không thôi.

"Tất nhiên là vậy rồi." Trương Nhất Kiều thở dài, "Vương tộc khi thêm một người, lão tổ tông đều cao hứng suốt mấy ngày. Mỗi năm họp tộc, lão tổ tông đều sẽ tốn tiền cho cả bốn phía, để bọn tiểu bối mấy thứ linh dịch —— ngài không biết, lão tổ tông ngày thường là keo kiệt vô cùng!"

Tang Viễn Viễn nói: "Lão tổ tông chắc chắn nhìn được đến lúc Vân thị phục hưng!"

......

Có dân bản xứ Vân Châu dẫn đường, đoàn người thật mau chóng thuận lợi một đường đi vào sườn khác của Băng Vụ Cốc.

Nơi này là Băng Vụ Cốc?

Tang Viễn Viễn cơ hồ không nhận ra.

Vân Hứa Chu không biết đã san bằng như thế nào lại có thể đánh sụp luôn cả một tòa sông băng. Đừng nói đáy cốc, ngay cả cái đường núi duy nhất kia cũng bị chôn vùi không còn bóng dáng.

Hiện giờ đứng giữa hai ngọn núi tuyết, phía trước nhìn lại chỉ có thể thấy khối lớn khối nhỏ vụn băng cùng tuyết đọng, làm cho nơi vốn dĩ mà một đoạn thung lũng cùng khe sông băng kia trở thành một ngọn đồi băng tuyết mới. Người của Hoàng Phủ Tuấn đang đứng ở trên sườn đồi băng tuyết đó mà đào xuống.

Tang Bất Cận mặt len lén đỏ lên. Thầm nghĩ, đừng thấy Vân Hứa Chu không thèm hé răng nói lời nào, nhưng khi hắn đã nhờ đến nàng rồi, nàng sẽ khuynh tẫn toàn lực tương trợ, đây là kiểu tình cảm gì chứ!

Trương Nhất Kiều buông tay, nói: "Cũng không biết như thế nào lại xảy ra như vậy! Ta lúc đó chuẩn bị hoả lực chỉ có thể đánh đổ đoạn đường tầm một dặm thôi, không thể nào nhiều hơn được! Nhưng mà ai có thể nghĩ đến con sông băng này nhìn cứng cỏi như vậy lại bị chấn động vỡ theo đến vỡ một khúc to!"

Tang Bất Cận đang tự mình đa tình: "......"

"Tình huống Đông Châu vương bên kia như thế nào?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Trương Nhất Kiều giơ ngón tay cái lên nói: "Tang vương nữ thông minh, khi ta phái người nhìn chằm chằm đều đoán được! 800 người kia khai quật thật cẩn thận, ước chừng trên đoạn đường mà họ đi qua, mỗi khối băng đều phải đào lên xem thật kỹ, vậy ngược lại còn giúp chúng ta mở đường."

U Vô Mệnh nghiêng nghiêng cưỡi Vân Gian thú, đưa tay túm quá bản đồ, dùng đầu ngón tay bốc lên hắc diễm chỉ vào một dấu vết: "Đánh từ động này đi vào."

Quân lệnh ra, các tướng sĩ lập tức giống như con tê tê, khiêng khí giới quật băng nhào về hướng trước đồi băng khổng lồ ngay trước mặt cự, khí thế ngất trời mà tiến hành.

U Vô Mệnh lại túm thêm một bản đồ khác, chỉ chỉ vào chỗ vốn dĩ trước đây là đường núi đi qua cốc: "Đào nơi này ra."

Một đội tướng sĩ khác hự hự liền đi.

U Vô Mệnh nhìn chằm chằm hai cái bản đồ trong chốc lát, bên môi hiện lên nụ cười đạm mạc.

"Cha con chết cùng một chỗ, thực nhân từ."

Hoàng Phủ Tuấn cùng Khương Nhạn Cơ cấu kết, hại chết Minh tiên sinh, mối thù giết cha không đội trời chung, U Vô Mệnh đối với hắn tuyệt không có khả năng nhân từ nương tay.

Hơn nữa Hoàng Phủ Tuấn đã bại lộ dị năng ' phát hiện nói dối ' kia, càng là không thể lưu tính mạng hắn quá lâu.

Cho nên phải có cái kết thúc.

Dưới đáy Băng Vụ Cốc, nếu đào ra một cái thông đạo thông đến nơi ngày đó đánh chết Hoàng Phủ Độ chắc cần khoảng 5 ngày. Chỗ đường núi vòng qua cốc ở phía trên vậy mà được đào ra thật sự mau, buổi tối ngày hôm sau đã đào đến cái hang động mà lúc ấy mai phục đặt cái kiệu liễn giả dùng kế "ly miêu tráo thái tử" —— cái hang động này sau khi dùng xong, bọn họ đã đổ đất vào cửa động để lắp lại rồi.

"Không cần làm giả chút manh mối ở chỗ này sao?" Tang Viễn Viễn nhìn chung quanh hang động sạch sẽ.

Lúc trước sau khi giết Hoàng Phủ Độ, hiện trường vụ án đã cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ, không có lưu lại bất luận dấu vết gì.

"Không cần," U Vô Mệnh nhớ lại rồi nhìn nhìn, "Hoàng Phủ Tuấn nhìn thấy cái động này sẽ tự đoán được."

Hắn cong môi: "Không nói trước cho hắn!"

......

5 ngày sau, thông đạo đã được đào tới hiện trường vụ án.

Mà bên phía Hoàng Phủ Tuấn kia, bởi vì không có manh mối gì, lại sợ để sót manh mối, cho nên còn chậm rì rì san bằng cả ngọn đồi băng tuyết, từng từng chút một như tằm ăn dâu hướng vào phía trong.

5 ngày này U Vô Mệnh đều không hay nói chuyện, thường xuyên nhìn thông đạo xuyên qua đồi tuyết mà sững sờ, sửng sốt, đứng như vậy một hồi có khi mất một hai canh giờ.

Nàng biết hắn suy nghĩ gì.

Hắn suy nghĩ đến cái khe sâu lúc trước hắn cùng phụ thân cùng nhau bị tập kích.

Ngày tháng để chính tay mình đâm vào kẻ thù gần ngay trước mắt, hắn rốt cuộc có thể không kiêng nể gì vui sướng nhớ về người đã mất kia. Hắn phải dùng hồi ức của mình để đem người kia tìm về, ở chỗ này cùng hắn, báo thù lên Hoàng Phủ Tuấn.

Lúc trước mỗi lần gặp mặt Hoàng Phủ Tuấn đều là ngẫu nhiên hoặc ngoài ý muốn, không có bất cứ thời gian nào để tự hỏi, chỉ có thể vội vàng ứng đối tình trạng đột ngột phát sinh.

Mà lúc này, ai cũng có thể cảm giác được, tình huống đã không còn như xưa nữa rồi. Hoàng Phủ Tuấn, đại thế đã mất.

Hoàng Phủ Tuấn cường giả ngay cả thân thể và tình cảm đều bị tổn thương sâu sắc, kế ly gián kế thành công, lại gỡ xuống được mối quan hệ đồng minh vững chắc của hắn và Khương Nhạn Cơ.

Hoàng Phủ Tuấn, đã không còn là Hoàng Phủ Tuấn không chê vào đâu được của trước kia nữa rồi.

Tang Viễn Viễn lẳng lặng trông chừng U Vô Mệnh, không có quấy rầy hắn, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hắn. Hắn phát ngốc, nàng liền cùng hắn cùng nhau phát ngốc. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng liền giơ khuôn mặt nhỏ lên, tặng hắn một nụ cười ngọt thanh.

Nàng tìm được một loại cảm giác huyền diệu nói không rõ.

Một người cũng vậy, một thế lực cũng vậy, một châu quốc cũng chả khác mấy, trước khi diệt vong luôn có dấu hiệu hơi chút rõ ràng như vậy.

Khi ở kinh đô ám sát Hoàng Phủ Tuấn, nếu thật sự có thể giết hắn, đó là ngẫu nhiên, là may mắn, mà đối với Hoàng Phủ Tuấn mà nói, đó là chết non.

Lúc ấy, thực lực của Hoàng Phủ Tuấn cường thịnh, mạng không thể tuyệt, lúc đó chỉ cần hơi có một đường sinh cơ, liền không thể chân chính đặt hắn vào chỗ chết —— thật ra cũng có rất nhiều thời điểm thế sự đều là cái kiểu này, khi thất bại trong gang tấc, thiếu một chút vận khí cũng không thể thành công, chỉ có thể là ' thời thế là như thế '.

Mà tới hiện tại, toàn bộ đại cuộc đã nghịch chuyển. Hoàng Phủ Tuấn đại thế đã mất, lần này cho dù có thể may mắn không chết ở đáy Băng Vụ Cốc, cũng sẽ chết ở ngoài cốc. Chuyện tới hiện tại, Vân Châu đã bị kéo xuống nước, nếu vụ ám sát tại Băng Vụ Cốc thất bại, Vân Hứa Chu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xua quân bao vây tiễu trừ, tuyệt sẽ không để Hoàng Phủ Tuấn còn sống rời đi.

Liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra kết cục đã định, không có khả năng nghịch chuyển.

' không biết lúc Hoàng Phủ Tuấn ý thức được không thể xoay chuyển trời đất, có thể cho rằng mấy cái này là thiên mệnh khó trái hay không? ' Tang Viễn Viễn yên lặng nghĩ.

"Báo —— chủ quân, thông đạo đã quật xong, cũng không phát hiện bất cứ cái gì." Một chiến sĩ lông mày dính đầy tuyết tiến đến báo cáo.

Kỳ thật, dưới Băng Vụ Cốc không có lưu lại chứng cứ gì.

U Vô Mệnh chậm rãi phun ra một ngụm trường khí.

"Chia ra đào hai cánh trái phải, xếp quân vào mai phục." Hắn chỉ chỉ vào bản đồ da dê, "Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, đào rỗng."

"Dạ!"

Vân Hứa Chu đã lặng lẽ chạy tới Băng Vụ Cốc.

Nàng ta và Tang Bất Cận đều có thể nhìn ra trạng thái của U Vô Mệnh cùng ngày thường không giống nhau, liền không tiến lên quấy nhiễu hắn, chỉ làm làm bạn với Tang Viễn Viễn an tĩnh đang ở nơi đó một mình.

Lại một đêm qua đi.

Khi ánh mặt trời vẩy đầy trên ngọn đồi băng tuyết, trong thông đạo có tướng sĩ tới báo: "Chủ quân, quân mai phục đã vào vị trí!"

U Vô Mệnh giật giật lông mày, xoay người, không nhanh không chậm đi về hướng Vân Hứa Chu.

"Làm phiền Nhiếp Chính Vương an bài nhân thủ, đem tin tức phát hiện hang động ở sơn đạo cũ truyền đến cho Đông Châu vương." Thanh âm hắn thanh lãnh bình tĩnh, cả người giống một đầm nước sâu, nhìn không ra bất luận dao động gì.

Vân Hứa Chu nghiêm mặt nói: "Ta sẽ làm tốt không để lại dấu vết."

U Vô Mệnh nói: "Cảm tạ. Thỉnh Nhiếp Chính Vương quay trở về, tận lực tạo chứng cứ không ở hiện trường."

Bộ dáng bình bình tĩnh tĩnh lại làm cho Vân Hứa Chu vốn thần kinh sắt đá cũng không khỏi rùng mình, nàng ta hơi nghiêng người, hướng về phía ba người U Vô Mệnh, Tang Bất Cận cùng Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng vái chào: "Bảo trọng."

Nhìn Vân Hứa Chu rời đi xong, U Vô Mệnh dắt tay Tang Viễn Viễn.

"Tức phụ. Đi theo ta nào, báo thù cho cha chồng nàng."

Mũi nàng như lên men, mím môi gật gật đầu: "Ừ!"

U Vô Mệnh hít một hơi thật sâu.

Dưới lớp y phục màu trắng đơn bạc, đường cong ngực rắn chắc phồng lên, chợt, chậm rãi bật hơi, nhướng mày cười, nắm tay nàng tiến nhanh vào thông đạo băng tuyết!

Chỗ lúc trước đánh chết Hoàng Phủ Độ đã bị khoét thành một cái hang động băng trống trải . Tướng sĩ hai châu U, Tang Nhị châu mai phục ở hai bên sườn trái phải khuất sau đám băng bên ngoài cửa động, chỉ đợi 800 người kia của Hoàng Phủ Tuấn tiến vào động, liền có thể chặt đứt đường lui, bắt ba ba trong rọ.

Lúc này, tướng sĩ đang mặc áo giáo của quân Thiên Đô quân.

Dưới đồi băng tuyết, một mảnh đen nhánh yên tĩnh.

Hơi thở của băng tuyết thuần túy tán ra trong không khí, ẩn ẩn có cảm như nghe thấy một mùi tùng hương mờ mịt.

Chậm rãi đợi thật lâu thật lâu sau, âm thanh ' đinh đang ' thanh thuý mở tiếng động vang lên, rốt cuộc từ mặt Bắc đi đến, tốc độ cực nhanh như cá lội qua sông, xuyên đến đáy đồi băng hắc ám yên tĩnh không tiếng động này.

Hoàng Phủ Tuấn, tới.

Phát hiện có cái hang động khả nghi kia trên sơn đạo, Hoàng Phủ Tuấn sẽ không đào theo kiểu san bằng từng tấc từng tấc núi băng như trước đó nữa, mà sẽ giống như U Vô Mệnh, đào một cái thông đạo thẳng đến địa điểm phát hiện này.

Nếu là Hoàng Phủ Tuấn trước đây, hắn nhất định sẽ vô cùng thận trọng nghĩ đủ các đường, nhìn nhiều thêm mấy hướng. Nhưng hắn của hiện giờ, đã không thể so với ngày xưa.

Cảm giác mình là người đại thế đã mất, thông thường chỉ biết bất chấp tất cả, được ăn cả ngã về không, cuối cùng thua trận —— tâm thái kiểu dân cờ bạc như thế này cũng là thái độ thông thường trong chúng sinh.

Trong một mảnh bóng đêm, Tang Viễn Viễn không nghe được tiếng các tướng sĩ hít thở, lại có thể nghe được nhịp hô hấp của U Vô Mệnh.

Thậm chí có thể nghe được trái tim hắn đang nhảy, dòng hắn đang cuộn trào.

"Hắn ta sẽ cảm giác được nơi này có phục binh không?" Tang Viễn Viễn nhẹ giọng hỏi.

Hiện giờ chỉ biết Hoàng Phủ Tuấn có thể cảm giác được dao động của chất lỏng xung quanh hắn giống như tốc độ chảy của máu, nhưng lại không biết phạm vi cảm giác của hắn là bao nhiêu, độ nhạy bén như thế nào.

"Cách lớp băng tuyết, không sao đâu." Tiếng nói của U Vô Mệnh khàn khàn có chút hưng phấn ức chế không được.

Âm thanh quật băng đang càng ngày càng gần!

Rốt cuộc, một tiếng phá băng thanh duệ đến cực điểm vang lên!

Người của Hoàng Phủ Tuấn đã đào đến cái động băng lớn mà U Vô Mệnh chuẩn bị tốt cho hắn!

"Chủ quân! Phát hiện một cái động lớn!" Cách vách tường băng, tiếng la của binh lính Đông Châu hưng phấn có phần hơi vặn vẹo.

U Vô Mệnh nắm tay Tang Viễn Viễn đi tới một chỗ cách vách băng.

Người của Hoàng Phủ Tuấn cầm ngọn lửa xanh, bốc lên khói trong suốt, chiếu vào đoàn người như quỷ ảnh. Ánh sáng xuyên thấu vào vách tường băng làm thị giác của Tang Viễn Viễn hơi u ám một chút.

Hoàng Phủ Tuấn hôm nay vẫn ăn mặc áo tím, nhanh chân tiến vào trong động băng lớn, đang định nói chuyện, bỗng nhiên trên ngọc giản trên người sáng lên.

Giọng Hoàng Phủ Hùng phẫn nộ đến cực điểm từ trong ngọc giản truyền ra ——

"Đại ca! Lão tử rốt cuộc chịu không nổi con chó cái đội lốt người Khương Nhạn Cơ kia! Bà ta dám nói lão tử tấn công Khương Thập Tam, còn hỏi có phải ta mang theo 500 người giết 5000 người của bà ta ở Khương Châu hay không! Đại ca! Cái con chó cái này đúng là bệnh tâm thần, muốn trở mặt thì cứ nói thẳng ra luôn đi!"

Hoàng Phủ Tuấn hơi hoảng hốt trong chốc lát, âm nhu mở miệng: "Tiểu đệ tạm thời đừng nóng nảy, ta đã tìm được một chỗ hơi khác thường, có người cố ý làm chuyện này, chỉ sợ đây mới đúng là nơi Độ Nhi xảy ra chuyện......"

"Ta đã hiểu rõ rồi!" Hoàng Phủ Hùng rít gào lên như sư tử, "Con chó cái Khương Nhạn Cơ kia chắc đánh hơi được đại ca sắp bắt được dấu vết của bà ta cho nên luống cuống, định úp cái sọt này lên đầu lão tử trước! Mẹ nó! Lão tử nếu có thể có 500 người giết chết được 5000 người của bà ta, sớm đã mụ nội nó xốc mười tám phần mộ tổ tiên nhà bà ta lên rồi!"

Hoàng Phủ Tuấn bị rống đến đầu ong ong, đưa tay xoa xoa thái dương, cách lớp băng cũng có thể nhìn ra hắn vô cùng mỏi mệt.

Một thế hệ kiêu hùng, đại thế đã mất. Tang Viễn Viễn hoảng hốt nhớ tới lúc ở Thiên Đô gặp Hoàng Phủ Tuấn, khi đó hắn khí thế cường thịnh, xảo trá nhạy bén, căn bản sẽ không giống một lão nhân, phạm phải một sai lầm hồ đồ trí mạng.

Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Tang Viễn Viễn rất rõ ràng, hôm nay, Hoàng Phủ Tuấn ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.

Thanh âm Hoàng Phủ Tuấn nghe thập phần vô lực: "Tiểu đệ, ta nhìn xem trước đã, mộ lát nữa lại liên lạc với đệ."

"Được! Đại ca chú ý cẩn thận!"

Ngọc giản vỡ đi.

"Đây là...... dấu vết rất mới." Hoàng Phủ Tuấn vỗ vỗ vách tường băng, thanh âm ôn nhu, "Cố ý đục ra vì ta sao? Nếu là như thế, ngươi chính là thủ phạm giết hại Độ Nhi......"

Chỉ cách một vách tường, U Vô Mệnh vươn người, chậm rãi nâng một ngón tay đang bùng lên ngọc lửa đen lên, đầu ngón tay thẳng tắp chọc về hướng đôi mắt Hoàng Phủ Tuấn.

Khoé môi hắn hiện lên nụ cười tà ác.

Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn hắn.

Nàng cũng không hề lo lắng hắn lại rơi vào vực sâu hắc ám một lần nữa.

Nàng biết, những cái âm u đen tối đó trong lòng hắn dù sao cũng phải có chỗ để phóng thích. Phải để cho hắn cố hết sức phát tiết những cái ác niệm đó đi, sau khi giải quyết xong Hoàng Phủ Tuấn cùng Khương Nhạn Cơ, cõi lòng hắc ám hoang vu đó mới có thể nảy sinh sinh cơ mới mẻ.

Trong lòng Hoàng Phủ Tuấn có linh cảm, đứng ngay phía trước vách tường băng, cũng không nhúc nhích.

U Vô Mệnh chậm rãi bóp một viên ngọc giản, bỏ xuống vạt áo trong, sau đó hướng về phía thông đạo đi dạo dạo từ từ, vừa đi vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ từng nhịp trên vách tường băng.

Đốc, đốc, đốc......

Thân ảnh màu tím nhoáng lên, Hoàng Phủ Tuấn không màng tất cả lập tức đuổi theo!

Phần lớn các thân vệ của hắn đang đứng bên trong thông đạo, một số rất ít đã đi theo hắn vọt vào trong động băng, thấy hắn lướt đi một hướng bên cạnh, nhất thời không phản ứng kịp.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, vang dội.

Đoạn hầm sụt lún an bài trước đó đã xảy ra.

800 thân vệ Đông Châu 800 đều bị chặn bên trong thông đạo và bên trong động băng, còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy hai bên sườn băng trái phải nhanh chóng vỡ ra, vô số binh lính trên người mặc huyền giáp của Thiên Đô như mãnh hổ phi vèo ra tới, gặp người liền chém!

"Có mai phục! Là quân Thiên Đô!"

"Bảo hộ chủ quân!!"

"Mau đưa tin hồi báo! Quân Thiên Đô đánh lén chủ quân! Chủ quân gặp nạn!"

Phía sau hỗn loạn, đã thất trận m lại quấy nhiễu Hoàng Phủ Tuấn cùng U Vô Mệnh.

Hai kẻ địch trong số mệnh này, đã đứng ở hai đoạn thông đạo cách biệt nhau, trong bóng tối nhìn chăm chú vào nhau.

U Vô Mệnh nâng cánh tay lên, đẩy Tang Viễn Viễn ra phía sau hắn.

Nàng biết, chuyện này hắn không muốn bất luận kẻ nào nhúng tay vào.

Trong một mảnh bóng tối, bỗng nhiên có tiếng chân chạy đến!

Hoàng Phủ Tuấn vốn chính là kiêu hùng trong thế hệ của hắn, đối mặt như tình trạng như vậy, trong lòng sớm đã rất sáng như gương —— người thiết lập bố cục này, chắc chắn là hung thủ giết hại Hoàng Phủ Độ!

Sư tử oai hùng một cõi, tuy từ từ già đi nhưng khi bộc phát cũng không gì sánh kịp.

Tuy có U Vô Mệnh che ở trước người, Tang Viễn Viễn vẫn cảm giác được một cơn gió lạnh chứa đầy hơi nước trực diện đánh tới, đánh vào gương mặt muốn ẩn ẩn đau.

U Vô Mệnh cũng động.

Hắn cũng không có nương tay, thân ảnh lướt ra một phát cũng là lúc hắc diễm dán quanh thân hắn bùng cháy lên, lưu loát sạch sẽ lướt người ra một cái, mang theo hình dáng hủy diệt và hơi thở tử vong.

Trong thông đạo tối đen, một ngọn hắc diễm như vậy cũng đủ để chiếu sáng.

Càng hắc ám hơn cả hắc ám, nhưng lại phát ra ánh sáng, chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng, càng giống như Diêm La sát tinh.

Hoàng Phủ Tuấn hiển nhiên kinh hãi.

"U Vô Mệnh?! Sao lại là ngươi!"

Lời còn chưa dứt, hai bóng dáng uy hùng mạnh mẽ như thân ảnh của vạn quân đã va vào nhau thật mạnh 'oanh' một cái!

Hoàng Phủ Tuấn lập tức phun máu, bay ngược về phía sau.

Mắt thấy sắp phải bị một đòn tấn công cường đại này đánh cho văng trở về trong động băng lớn luôn.

Khoé môi U Vô Mệnh cũng tràn ra máu tươi.

Hoàng Phủ Tuấn là cường giả cửu trọng thiên Linh Diệu cảnh, giờ phút này đối diện với kẻ tử thù liền bộc phát ra lực lượng siêu việt hơn hẳn ngày thường.

U Vô Mệnh vốn có thể nhẹ nhàng dựa vào thân pháp quỷ mị mà tránh khỏi một kích khuynh tẫn toàn lực này, nhưng mà hắn lại lựa chọn cứng đối cứng cùng Hoàng Phủ Tuấn, không tiếc đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800! Như vậy là nhanh kết thúc nhất, Hoàng Phủ Tuấn cũng đã không có chút đường sống nào, chỉ có thể gồng người ăn hết một kích toàn lực của U Vô Mệnh.

Dưới một kích này, Hoàng Phủ Tuấn là văng ra bay ngược về sau, nhưng U Vô Mệnh lại ương ngạnh đánh sâu vào lực lượng đó, không lùi mà còn tiến tới!

Ngay lúc Hoàng Phủ Tuấn sắp đập lưng vào mảnh bên dưới, liền thấy thân hình đang bùng cháy lên ngọn lửa đen của U Vô Mệnh đã xuyên qua khoảng cách mấy trượng, nắm lấy vạt áo của hắn giật lại!

Hắc diễm chiếu sáng gương mặt Hoàng Phủ Tuấn.

Sau phi phun ra máu, càng lộ vẻ già nua.

U Vô Mệnh trở tay quăng ngã hắn một cái.

Hoàng Phủ Tuấn lưng va vào mặt đất, khoảnh khắc hắn bị ném một cái thật mạnh lên tầng băng mỏng, hàng loạt khe nứt như tơ nhện lan tràn 'tách tách' về hai hướng trái phải của vách tường băng!

Hoàng Phủ Tuấn hộc máu lần thứ hai, thanh kiếm dài mang theo ánh sáng huyền thủy đen đã bị ' quang lang ' rơi xuống đất.

U Vô Mệnh lập tức xoay hắn ta lại như một cái bao tải rách, cong đầu gối lên chấn thật mạnh xuống.

Tiếng xương sống lưng đứt gãy vang lên răng rắc, Tang Viễn Viễn nghe được có chút răng đau.

Giờ phút này, khoé môi U Vô Mệnh treo nụ cười dữ tợn, xuống tay càng lúc càng nặng hơn, thật sự như ác quỷ Tu La đi tới thế gian.

Đợi khu hắn dừng tay lại, mặt của Hoàng Phủ Tuấn đã không nhìn ra hình dáng nguyên bản.

U Vô Mệnh nhẹ nhàn đẩy một cái, đẩy hắn lên vách trong một khe băng.

Ánh sáng mỏng manh trong mắt Hoàng Phủ Tuấn lập loè, hơi ngừng nôn ra máu, không cam lòng hỏi: "U...... Vô Mệnh...... Ta và ngươi, đến tột cùng...... có thù, oán gì......"

Hoàng Phủ Tuấn là người trọng tình thân, từ thái độ của hắn đối với Hoàng Phủ Hùng, Hoàng Phủ Độ, cùng với động tác hắn nhìn xác chết của U Vô Mệnh gạt lệ trong cốt truyện, đều có thể nhìn ra được.

U Vô Mệnh dù sao cũng là cháu trai ruột của hắn. Nếu là U Vô Mệnh không giết sạch hết cả U thị, hoặc là nói, nếu l U Vô Mệnh thức thời lúc thượng vị chừa lại tính mạng của Hoàng Phủ Lệ, Hoàng Phủ Tuấn chắc cũng không ngần ngại chút nào mà nâng đỡ hắn, ngồi ổn định trên ngai vàng một phương của toàn bộ phía Tây Vân Cảnh.

Hoàng Phủ Tuấn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Mới vừa rồi, hắn còn rất chắc chắn chuyện này là do nữ nhân lòng lang dạ sói Khương Nhạn Cơ kia làm, tại sao lại có thể là U Vô Mệnh chứ?! Hắn vẫn luôn cho rằng, U Vô Mệnh bất quá chỉ là một tên có dã tâm thôi, ở đâu ra cừu hận ác độc sâu sắc như vậy?

Phút giây thấy rõ người trước mặt là U Vô Mệnh kia, Hoàng Phủ Tuấn khiếp sợ thật sự.

Sự ngạc nhiên và khó hiểu trong lòng hắn đã vượt qua sợ hãi cùng không cam lòng trước cái chết.

U Vô Mệnh chậm rãi cúi người, đến gần hắn.

Đôi môi tuấn mỹ đến cực điểm của U Vô Mệnh bỗng nhiên mờ mịt nhẹ nhàng phun ta một câu.

"Hoàng Phủ Độ, là chính tay ta giết."

Hoàng Phủ Tuấn gian nan động đậy môi: "Chúng ta không thù không oán...... làm sao đến nỗi này?"

"Không thù không oán." U Vô Mệnh kề sát đến càng gần, "Bị người ta đánh tới quỳ xuống, là tư vị gì ngươi còn nhớ rõ không?"

Hoàng Phủ Tuấn ngơ ngác nhìn hắn.

Đôi mắt hắn đang bị sưng húp đến chỉ còn thấy một đường kẽ ngang mắt, đột nhiên hoảng sợ đến càng mở to hơn.

Giờ khắc này, khuôn mặt U Vô Mệnh ở trước mắt hắn cùng với một khuôn mặt thanh tuấn khác từ sâu thẳm trong ký ức của hắn dần dần hợp lại. Bọn họ nhìn tuy không giống nhau, nhưng có chút khí chất hay cái đó lại có thể từ trong xương trong cốt, trong huyết mạch tiết lộ lẫn nhau.

Cả cuộc đời này của Hoàng Phủ Tuấn chỉ thua một lần, bị người ta đánh tới ngã quỳ gối trên đất, đó là......

"Thật là không thù không oán?" U Vô Mệnh tươi cười dữ tợn, âm thanh ôn nhu, "Mối thù giết cha, không đội trời chung."

"Không, không có khả năng...... Ngươi sao có thể là Minh tiểu quỷ kia...... Sao có thể!" Hắn lắc lắc đầu, hai mắt trợn lên.

U Vô Mệnh cúi đầu cười cười, nhấc chân đá một cái, làm gãy xương ống chân của Hoàng Phủ Tuấn.

Hoàng Phủ Tuấn cắn chặt hàm răng, không phát ra nửa tiếng rên.

"Nhờ ngươi ban tặng nha." U Vô Mệnh chậm rãi cong eo, trong mắt có những đóm sáng đang chậm rãi xoay tròn, "Ta chiếm khối thân thể này, còn có huyết mạch của Vu tộc cùng Minh tộc —— hiện tại, ta yêu cầu ngươi làm một chuyện cuối cùng, làm tốt ta sẽ để cho ngươi chết không hề thống khổ. Lấy ngọc giản ra, liên lạc Hoàng Phủ Hùng."

"Mơ tưởng." Hoàng Phủ Tuấn sầu thảm cười, "Muốn tra tấn ta, tùy ngươi. Mơ tưởng lợi dụng ta, châm ngòi Đông Châu và Thiên Đô! A, cái thứ huyết mạch Vu tộc hèn hạ, không thể khống chế được người có ý chí kiên định!"

"Vậy à?" U Vô Mệnh đạm cười, luồng lửa đen theo ngón tay thon dài của hắn bò về phía Hoàng Phủ Tuấn.

Động tác chợt dừng lại, hắn nghĩ tới cái gì.

"Tang Quả!" Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Tang Viễn Viễn hô, "Xoay người, đừng nhìn."

Hắn phải làm một ít chuyện tàn nhẫn với Hoàng Phủ Tuấn.

Tang Viễn Viễn không những không lui, ngược lại còn tiến về phía trước vài bước, đến bên cạnh hắn, đặt một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng lên vai hắn: "Ta không sợ. Ta nói rồi, bất kể chàng làm cái gì, ta đều ủng hộ chàng."

Hắn cảm nhận được tiếng nói nàng có hơi run run, không khỏi khe khẽ thở dài.

Hắn thu hồi hắc diễm, từ bỏ tính toán ban nãy, chỉ giơ quyền lên đánh một đòn nghiêm trọng thẳng vào trong ngực Hoàng Phủ Tuấn, đánh tới mức hắn ta gần như chết rồi.

U Vô Mệnh đưa tay kéo cằm Hoàng Phủ Tuấn lên, trong mắt lần thứ hai nổi lên đốm sáng li ti, thanh âm nhẹ nhàng thì thầm: "Ta nói lại lần nữa, cầm lấy ngọc giản, liên lạc Hoàng Phủ Hùng, nói với hắn......"

Vừa nói những lời này, hắn đã đưa một cái tay khác moi ra một viên ngọc giản từ đai lưng Hoàng Phủ Tuấn, bẻ gãy.

Tầm mắt Hoàng Phủ Tuấn đã dần dần tan rã, phun ra một ngụm máu, trả lời: "Hừ! Mơ tưởng, lợi dụng huyết mạch Vu tộc, ép ta lừa tiểu đệ......"

U Vô Mệnh kề sát lỗ tai hắn, thanh âm nhỏ đến mức chỉ một mình Hoàng Phủ Tuấn có thể nghe thấy: "Nói cho hắn, người giết ngươi không phải là Khương Nhạn Cơ."

Tầm mắt Hoàng Phủ Tuấn đang hoàn toàn tan rã trong ngắn ngủi lại ngưng một lát, phảng phất có chút khó hiểu, nhưng đại não trì độn gần chết đã phản ứng không kịp, trong lòng lại đang nôn nóng tình thế cấp bách, gấp không chờ nổi muốn báo cho tiểu đệ biết chân tướng, liền đem câu nói sự thật này phun ra ——

"Người giết ta không phải Khương Nhạn Cơ!"

Dứt lời, Hoàng Phủ Tuấn phảng phất như đã đạt được tâm nguyện, lả ra một cái, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Hắn đã mất hết sức lực để tự hỏi, hai câu này hợp lại với nhau, nghe vào tai Hoàng Phủ Hùng thì biến thành như thế nào ——

"Hừ! Mơ tưởng, lợi dụng huyết mạch Vu tộc, ép ta lừa tiểu đệ, người giết ta không phải Khương Nhạn Cơ."

Bình luận

Truyện đang đọc