XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

Dưới mặt nạ thế nhưng lại là một người quen, Khương Châu vương, Khương Hư Quân.

Trước khi hắn ta tự đoạn tâm mạch, U Vô Mệnh đã hoàn toàn chế trụ hắn.

Khương Hư Quân sắc mặt trắng bệch.

Lúc trước đang ngóng trông có người tới cứu mạng, ôm may mắn tâm lý không nỡ tự tuyệt, mà giờ phút này rơi vào tay địch thủ lại mất đi cơ hội cuối cùng có thể dứt khoát lưu loát mà chết.

U Vô Mệnh trở tay xuất đao, tay vung lên, sau đó thu đao vào vỏ, ở phía sau hắn, mấy tên Thánh Tử còn lại đang đứng trung tâm Thiên Đàn đồng thời ngã xuống, đầu thân chia lìa.

Nếu muốn theo tội mà xử, những kẻ của Thiên Đàn này giết một trăm lần cũng m không đủ.

Hắn kéo Khương Hư Quân tay chân nhũn ra đi lên tế đàn.

Tang Viễn Viễn yên lặng thở dài —— mới vừa rồi cả nàng đều suýt nữa bị hắn lừa luôn, cho rằng hắn thật sự không muốn lưu lại bất luận người sống nào, cũng chỉ muốn giết chơi mà thôi. Hoá ra hắn vì đi bước công phá tâm lý đề phòng của đối phương, một kích bắt trúng tên thủ lĩnh đang trốn tránh trong đám người.

Nàng bước qua đám quần áo đen trống trơn ngập trong máu đen đầy đất, đi lên tế đàn.

"Đó là thiên diễn kính nha." Nàng khẩn trương nhìn mặt gương đặt trên tế đàn.

Khoảng hai thước vuông, nhìn cũng thường thường vô kỳ.

"Cứ chạm vào đi." U Vô Mệnh cười cười, "Không dẫn một lượng lớn năng lượng bảy màu kia vào sẽ không kích phát cái hiệu quả kỳ kỳ quái quái gì đâu."

Vừa nghe lời này, sắc mặt Khương Hư Quân càng thêm trắng bệch —— U Vô Mệnh thật sự cái gì cũng biết!

Vốn dĩ trong lòng Khương Hư Quân còn hơi do dự, nếu khi U Vô Mệnh hỏi mình bí mật của Thiên Đàn, mình nên khai hay là không khai ? Co nên bịa ra chút lời nói dối lừa gạt hắn? Mà giờ phút này, phòng tuyến tâm lý mỏng manh cuối cùng đã sụp đổ.

Trong lòng vẫn còn cắm rễ một nghi vấn đang dần dần đâm chồi. Vì cái gì, vì cái gì đàn đầu lại muốn Giết. Người. Diệt. Khẩu?!

Khương Hư Quân không dám nói, cũng không dám hỏi. Kinh nghiệm thảm thiết ban nãy nói cho hắn, vô luận là nói ' ta không sợ chết ' hoặc là ' ngươi giết ta đi ' hay là ' ta nói, cái gì ta cũng nói ', đều sẽ bị kẻ điên này mắt cũng không nháy, liền xử lý.

Như vậy xem ra, lời U Vô Mệnh mới vừa nói đều là nói thật, hắn ta căn bản không phải muốn bức cung, hắn thật sự nhận uỷ thác của đàn đầu tới giết người!

Một khi đã như vậy, mình còn bảo cái gì mật chứ!

Vấn đề là, vấn đề là U Vô Mệnh giống như cũng không muốn hỏi cái gì nha?

Khương Hư Quân theo bản năng bắt đầu hy vọng, U Vô Mệnh có chỗ nào khó hiểu muốn hỏi hắn.

Cho dù là hỏi một chút xem hắn vì cái gì ở chỗ này cũng được a!

Kỳ thật hắn thật vô tội! Hắn ngồi trên vị trí phó đàn đầu này đều còn chưa có nóng đít.

Mà giờ phút này, Tang Viễn Viễn cũng bất động thanh sắc đánh giá Khương Hư Quân —— một nhà của Khương Châu vương này, thân hình đều thực đặc biệt, giống như cây gậy trúc, ẩn núp trong đám người thật thành công không hề thu hút, nhưng nếu là đứng ở phía trước dẫn đầu mọi người thi thuật, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Nàng có dùng toái kính xem qua cảnh tượng bọn họ thi thuật, một người là đàn đầu, có ba gã phó đàn đầu, nhưng không có ai như một cây trúc như vậy.

U Vô Mệnh lười biếng híp mắt.

Hắn như là hoàn toàn quên mất bên cạnh còn một nhân vật Khương Hư Quân yếu đuối.

"Tiểu Tang Quả, chúng ta thử xem cái gương này đi."

Tang Viễn Viễn nhìn theo hắn ánh mắt vừa thấy, thấy tầm mắt hắn dừng ở giữa thiên diễn kính, chỗ đang thiếu một khối.

Hắn lấy khối thấu kính đã đoạt được từ Mộng Vô Ưu kia ra.

Cái khối kính này có một hình thoi nhỏ bé nhô lên, vừa nhìn liền biết là là trung tâm của thiên diễn kính, là kính hạch.

U Vô Mệnh thần thần bí bí đem khối kính hạch tiến sát đến bên môi, nhéo giọng nói, ỏng a ỏng ẹo kinh hoảng thất thố kêu lên: "Thiên Đạo lão gia gia, mau cứu mạng a! Nhanh lên cứu ta cùng Hàn lang a!"

Tang Viễn Viễn: "......" Không thể không nói, hắn bắt chước ra tinh tuý của Mộng Vô Ưu thật chuẩn xác.

Khương Hư Quân đứng một bên càng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng —— thấy tư thái biến thái của đại ma vương này, hắn ta làm sao có khả năng cho mình con đường sống?

Chết là chết chắc rồi, vấn đề là chết như thế nào, đây là một vấn đề nghiêm túc.

Chỉ thấy U Vô Mệnh sau khi thẩm duyệt âm thanh cái kính xong, 107 khối kính vỡ trên tế đàn bỗng ' ong ' run lên, ánh sáng bảy màu nhàn nhạt lưu chuyển, mặt trên kính, bỗng nhiên liền hiện lên hình ảnh —— tại gian ngầm đại điện, U Vô Mệnh giả vờ hoảng sợ, Tang Viễn Viễn đang mặt không nói nên lời, Khương Hư Quân mặt đầy tang tóc sắp chết, còn có áo đen cùng mặt nạ đầy đất.

Âm thanh kêu cứu quái dị của U Vô Mệnh từ trong vầng sáng bảy màu hơi hơi đong bay ra —— "Thiên Đạo lão gia gia, mau cứu mạng a! Nhanh lên cứu ta cùng Hàn lang a!"

Tang Viễn Viễn cảm thấy công năng của diễn kính hôm nay thật ra có chút giống máy tính siêu cấp —— có thể biểu diễn ' tương lai ', cũng có thể ghi lại những hình ảnh cùng thanh âm. Còn cái lực lượng bảy màu kia chính là ' điện ' của nó.

"À, ra là đồ dỏm kêu cứu kiểu như vậy." U Vô Mệnh sách một tiếng, "Không thú vị."

Thử một lần liền thí ra tới, chỉ cần kêu cứu với kính hạch, thiên diễn kính trên tế đàn liền có thể theo đúng sự thật mà phản ánh tình trạng chung quanh kính hạch, Thiên Đàn có thể kịp thời phản ứng, tiến hành cứu viện.

Tang Viễn Viễn ngẩn ra một lát, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

Sau một lúc lâu, cười đến che bụng lại, cong eo xuống.

"Tang Quả?"

Tang Viễn Viễn vừa cười vừa vẫy vẫy tay: "Ta nói cái này, Mộng Vô Ưu suốt ngày không có việc gì chỉ thích gào to lên cũng có chút đạo lý đó chứ. Hoá ra nàng ta cho rằng những lời kêu gào kêu cứu đó tất có tác dụng, là thần chú để mượn sức ' Thiên Đạo ' đi! Khó trách mỗi lần gặp nguy hiểm, người khác đều suy nghĩ nhanh chóng chạy trốn, còn nàng ta đều sẽ đứng ở tại chỗ eo éo la um sùm."

U Vô Mệnh cảm nhận một lát, đầu đầy hắc tuyến: "......"

Hắn tuy không lên tiếng, nhưng Tang Viễn Viễn rành mạch nhìn ra trong hai con ngươi đen láy của hắn hai chữ —— ngu, ngốc.

Chân Khương Hư Quân càng run lợi hại.

Giờ này hắn càng thêm khẳng định, U Vô Mệnh căn bản không cần giữ lại mạng của hắn để hỏi chuyện.

Tư vị chờ chết đã đủ dày vò, thảm hại hơn chính là, U Vô Mệnh giống như hoàn toàn quên mất một cá nhân như vậy, làm hại Khương Hư Quân trong lòng nửa vời, mạng già cũng lăn qua lộn lại không biết thế nào.

Bỗng nhiên, U Vô Mệnh xoay người tại chỗ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy thẳng lăng lăng nhìn về phía hắn.

U Vô Mệnh mặt thực không sao cả nói: "Tùy tiện chút chuyện của ngươi không? Tốt nhất nói cái gì ta không biết."

Khương Hư Quân giật mình một cái, vội vàng trả lời: "Ta bị người dẫn đầu của Khương thị triệu qua đàn, vừa tới không lâu, thay thế vị trí vốn của Tang Thành Minh —— Tang Thành Minh vốn là phó đàn đầu, lần trước hãm hại Tang Thành Ấm thất bại, đàn đầu lo lắng hắn lọt vào tay người khác tiết lộ bí mật của chúng ta, liền đem hắn diệt khẩu, thay thành ta đến."

Thật đúng là như đã nói, tin tức này U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn cũng không biết.

Thì ra là thế.

Vương thúc Tang Thành Minh lại là một trong phó đàn đầu, Tang Viễn Viễn thật ra hoàn toàn không nghĩ tới. Khó trách mãi không tra ra nguyên nhân hắn làm phản, Thiên Đàn hành sự bí ẩn, ngần ấy năm vẫn luôn hành tẩu dưới mặt đất, tra không ra là chuyện bình thường.

Khương Hư Quân nói tiếp: "Người dẫn đầu của Khương thị chính là Khương Nhất, mặt ngoài hắn chỉ là một thái giám kiêm hộ vệ, kỳ thật hắn làm vậy để đích thân nhìn chằm chằm Khương Nhạn Cơ. Tang Thành Minh kỳ thật cũng là người mà Khương thị ta âm thầm bồi dưỡng —— mẹ đẻ của hắn là vương tộc Khương thị ta, từ nhỏ liền dạy hắn, hắn là người của Khương chứ không phải người của Tang."

Tang Viễn Viễn gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, như thế thì cũng hợp lý l, mất đi một người lệ thuộc Khương thị là Tang Thành Minh, Khương Nhất liền nhất định điều người khác có phân lượng trọng yếu từ Khương thị đến thay vào, cũng coi như là thoả thuận hành động với lão Vân đế —— bốn thủ lĩnh, Vân thị hai người, Khương thị hai người.

Khương Hư Quân có chút khẩn trương nói: "Ta không biết đàn đầu vì sao muốn dồn ta vào chỗ chết. Ta vừa tới không bao lâu, người trong đàn cũng biết mấy người......"

U Vô Mệnh xấu xa cười cười: "Vậy ngươi muốn biết sao? Ta nói cho ngươi nha!"

Biểu tình ' để cho ngươi chết minh bạch ' .

Khương Hư Quân càng run: "Không không không không ta không muốn......"

"Như vậy, việc lúc trước hại ta, ngươi cũng biết đúng không?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Khương Hư Quân thấy nàng có chuyện hỏi chính mình, không khỏi thở ra một hơi thật lớn: "Chuyện này ta biết. Là Vân Chi Trạc nói cho ta. Lại nói tiếp, trong số vài người ở đây, ta cũng chỉ nơi chuyện được với Vân Chi Trạc, hắn đối với người khác rất chân thành. Ta vừa tới cái gì cũng không hiểu, đều là hắn giảng giải cho ta, cũng sẽ không mất kiên nhẫn, là người rất tốt."

Điên cuồng kéo dài thời gian.

"Nói trọng điểm!" Tang Viễn Viễn giận.

Khương Hư Quân lau mồ hôi: "Được, được, nhưng ta phải nói từ đầu. Nguyên nhân của việc này là ngay từ ban đầu, hơn hai mươi năm trước, Thiên Đàn dùng đại thiên diễn thuật suy tính vận mệnh thế gian, tính được số mệnh diệt thế —— đại địa mênh mang vô tận, không có một người sống, chỉ có máu tươi, lửa cháy, đất đai khô cằn vô tận, Minh ma cùng với xác Minh ma thôi. Một người cũng không có, toàn bộ nền văn minh đều bị hủy diệt, phía cuối đại thuật thấy được hai ác ma trên người bùng lên ngọn lửa diệt thế, thật sự là làm cho người ta sợ hãi!"

U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn bất động thanh sắc mà liếc nhau.

Hắn nói cũng tương ứng với lời khai lần trước của Tần Ngọc Trì, chẳng qua Tần Ngọc Trì không có nhắc tới cái gọi là ' ác ma diệt thế ', đây hẳn là tuyệt mật mà chỉ có cao tầng mới biết được.

U Vô Mệnh nhướng mày: "Ừ, nói tiếp."

Khương Hư Quân: "Thiên Đàn lặp đi lặp lại việc tiên tri này, tìm đường giải quyết, cuối cùng, đại thiên diễn thuật đã hiện ra duy nhất một đường sinh cơ —— Hàn Châu vương thế tử Hàn Thiếu Lăng, chính là thiên mệnh chi tử, có nữ tử chí thuần chí thiện phụ tá, hơn nữa còn Thiên Đàn toàn lực giúp đỡ, liền có thể đào ra một đường sinh cơ, tránh cho đại họa thế gian buông xuống."

Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh liếc nhau, bất động thanh sắc gật gật đầu.

Đây cũng là một đầu mối giống như bọn họ đã biết.

"Nhưng mà có một người lại không chịu theo con đường của đại thiên diễn thuật biểu diễn ' tương lai ' , chính là Khương Nhạn Cơ. Dựa theo tương lai thể hiện trong thiên diễn thuật, nàng ta hẳn là đăng cơ trở thành nữ đế, làm đá kê chân cho Hàn Thiếu Lăng, nhưng mà Khương Nhạn Cơ này, lại...... Ai, nàng ta tìm một tên nam nhân ở bên ngoài, còn sinh một đứa con riêng, chúng ta tìm mọi cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nàng ta cũng không chịu phối hợp, một lòng chỉ nghĩ muốn ở bên nam nhân kia."

"Việc thiên mệnh, chỉ cần một manh mối sai đường sẽ chấn động toàn đại cuộc, nếu Khương Nhạn Cơ không phải nữ đế, như vậy 'tương lai' sẽ bị rối loạn, Hoàng Phủ Tuấn nhất định sẽ không nguyện ý luôn luôn làm hậu thuẫn cho Khương thị...... Cái đường sinh cơ duy nhất kia sắp bị hủy trong tay Khương Nhạn Cơ."

Trái tim Tang Viễn Viễn nhảy thật mạnh, lặng lẽ vươn tay, nắm lấy U Vô Mệnh.

Tay hắn còn hơi hơi phát run.

"Sau thì sao." Trong hàm răng của U Vô Mệnh bình tĩnh mà nhảy ra ba chữ.

Khương Hư Quân nói: "Sau đó, đàn đầu nghĩ tới một biện pháp —— lừa Khương Nhạn Cơ trở về, sau đó đem những cái 'tương lai' ' chính xác ' đó thông qua kính hạch, dùng thiên mệnh lực cưỡng ép rót vào trong đầu Khương Nhạn Cơ."

Tang Viễn Viễn cảm giác được tay U Vô Mệnh run đến lợi hại hơn, khi thì lạnh như băng, khi thì hơi lửa khó có thể ức chế, truyền đến tay nàng.

"Kết quả lại ai cũng không dự đoán được," Khương Hư Quân nói, "Khương Nhạn Cơ cũng không có thay đổi suy nghĩ, mà là thay đổi linh hồn. Chuyện này thật sự là quá mơ hồ, Vân Chi Trạc cũng chỉ nói sơ không rõ, ước chừng là hồn phách nguyên bản của Khương Nhạn Cơ bị đuổi tới một thế giới khác, mà một hồn phách tàn nhẫn độc ác thực phù hợp với cái ' tương lai ' kia bị đổi lại đây."

"Sau khi ' Khương Nhạn Cơ ' này đến đây, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra chính xác giống như 'tương lai' trong đại thiên diễn thuật thể hiện. Vì thế chúng ta cùng Hoàng Phủ Tuấn tận lực đẩy Khương Nhạn Cơ này thượng vị. Hoàng Phủ Tuấn kia trọng thân tình, Khương Nhạn Cơ liền sinh cho hắn đứa con trai, nhi tử đó chính là Hoàng Phủ Độ của Đông Châu kia, có đứa nhỏ này, Hoàng Phủ Tuấn liền sẽ cam tâm đứng sau lưng duy trì Khương Nhạn Cơ."

"Tóm lại, Hoàng Phủ Tuấn bị Khương Nhạn Cơ lừa chẳng hay biết gì, Khương Nhạn Cơ thật ra cũng bị chúng ta lừa chẳng hay biết gì. Nàng ta căn bản không biết, tất cả những gì nàng ta cùng Hoàng Phủ Tuấn làm, cuối cùng chính là lót đường cho thiên mệnh chi tử Hàn Thiếu Lăng thôi."

U Vô Mệnh rũ đầu, cả khuôn mặt đều chôn trong bóng ma, thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

Khương Hư Quân nói: "' Khương Nhạn Cơ ' này không phụ sự mong đợi của mọi người, giết chết nam nhân bên ngoài cùng đứa con tư sinh kia, thành công lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của Hoàng Phủ Tuấn, thuận lợi đăng cơ trở thành nữ đế. Trải qua chuyện này, Thiên Đàn liền tìm được biện pháp giải quyết vấn đề —— nếu lại có ai có thể ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, làm nhân vật trọng yếu không đi theo đường đã định liền đổi người đó đi."

Bước chân Tang Viễn Viễn hơi lảo đảo: "Người tiếp theo bị đổi, chính là ta."

Khương Hư Quân gật đầu: "Đúng vậy, Thiên Đàn lần thứ hai thi triển thuật nghịch càn khôn, đó là vì Tang vương nữ ngươi. Đại thiên diễn thuật thể hiện, nữ tử cuối cùng làm bạn bên cạnh thiên mệnh chi tử Hàn Thiếu Lăng kia là một nữ tử bình đẳng bác ái, chí thuần chí thiện, vì trợ giúp người khác, không tiếc hy sinh lợi ích của mình cùng người bên cạnh mình. Thực bất hạnh, Thiên Đàn trải qua sự quan sát lâu dài, phát hiện Tang vương nữ ngươi không phải là một người như vậy."

Tang Viễn Viễn hạ giọng nói: "Ta thật đúng là cảm ơn Thiên Đàn đánh giá ta chính xác, ta thật đúng không phải là đồ não tàn."

Nàng muốn làm cho ngữ khí nhẹ nhàng một chút, nhưng tiếng nói lại không tự giác khàn khàn rất nhiều, nhiễm sự tối tăm nặng nề.

"Còn không phải sao," Khương Hư Quân lấy lòng cười cười, "Kỳ thật ngay cả Vân Chi Trạc đều chịu không nổi Mộng Vô Ưu kia, nhưng mà không có biện pháp a, chỉ có nàng ta ở bên cạnh Hàn Thiếu Lăng, chỉ có bọn họ trở thành người thắng cuối cùng, thế gian mới có thể thoát khỏi một kiếp, chuyện này ai cũng không có cách nào đúng không."

Tang Viễn Viễn gật gật đầu: "Nói chuyện 6 năm trước."

Khương Hư Quân vội vàng nói: "6 năm trước, Thiên Đàn lại thi triển nghịch càn khôn đại thuật, đem ' tương lai ' cùng thiên mệnh lực rót vào kính hạch, để Vân Chi Trạc mang theo kính hạch tới tham gia lễ cập kê của ngươi, tính sẽ làm giống như Khương Nhạn Cơ, đổi một hồn phách thích hợp đến đây tiếp nhận hết thảy của ngươi."

"Kết quả lại tạo ra một đường rẽ. Vân Chi Trạc nói, sau khi ngươi bị thiên mệnh lực rót vào trong người, lại nói cho hắn, ngươi cũng không cùng Hàn Thiếu Lăng ở bên nhau được, mà sẽ chết vào 6 năm sau —— bởi vì đại thiên diễn thuật chính là nhìn trộm thiên cơ, chỉ có thể nhìn thấy những chuyện đại thế hoặc mấy đoạn ngắn linh tinh, cho nên lúc trước ai cũng không biết, Tang Viễn Viễn sẽ sớm chết đi, người sẽ ở bên cạnh Hàn Thiếu Lăng kia chỉ là một nữ nhân khác có bề ngoài tương tự với ngươi mà thôi."

"Vân Chi Trạc không nghi ngờ ta nói dối sao?" Tang Viễn Viễn nhịn không được hỏi.

Khương Hư Quân nói: "Bị thiên mệnh rót vào người, ngươi lúc ấy hồn phách đã không được đầy đủ, thần trí không rõ, không có khả năng nói dối. Lúc ấy Vân Chi Trạc nhất thời mềm lòng, tha cho ngươi, trước kính hạch ưng thuận một nguyện vọng —— trước khi chết, lại cho ngươi một lần cuối cùng nhìn lại cái thế giới này."

"Vân Chi Trạc nói, đây là sai lầm duy nhất cả đời hắn phạm phải. Hắn vốn dĩ cho rằng một chút mềm lòng nho nhỏ cùng nhân từ lặt vặt như vậy chẳng là gì, không nghĩ tới trời không tuyệt đường người, trong cục diện thập tử vô sinh, ngươi cư nhiên có thể tìm được đường sống, còn quấy rầy toàn cục. Rất nhiều người vốn nên chết cũng chưa chết, người vốn nên tồn tại lại một người tiếp một người đã chết......"

Tang Viễn Viễn lập tức nhớ tới những lời Vân Chi Trạc nói ở Bạch Châu trước kia, lúc đó nghe cứ như lọt vào trong sương mù.

Cho nên, 6 năm trước, thiếu nữ thiên chân hoạt bát tiếp nhận 'chúc phúc' của Thiên Đàn Thánh Tử đã không nghĩ rằng này phần chúc phúc này lại nghiêm trọng như vậy, làm cho hồn phách nàng từ trong thân thể xé rách ra ngoài.

Tang Viễn Viễn bỗng nhiên thấy cả người lạnh lùng, tuy không có ký ức nhưng một ít bản năng thống khổ lập tức phản ứng, xâm nhập vào óc làm nàng run rẩy.

Tang Viễn Viễn phảng phất cảm giác được tâm trạng và tình cảnh của mình lúc ấy —— khi giai đoạn tốt đẹp nhất của nữ tử sắp bắt đầu, lại bị vận mệnh ra tay vô tình bóp chết. Nàng hoàn toàn không làm được cái gì, chỉ có thể cố nén thống khổ khi linh hồn bị xé rách, nhìn đao phủ cầu mong một tâm nguyện bé nhỏ không đáng kể, trước khi chết, được xem lại thế giới này một lần cuối cùng.

Châm chọc nhất chính là, khi nàng mới vừa biết được số mệnh của mình nhất định phải chết trên tay tiểu phu nhân của Hàn Thiếu Lăng cũng là lúc hắn hướng nàng cầu thân.

Tang Viễn Viễn rốt cuộc hiểu rõ bản thân mình vì cái gì sẽ bắt một người chỉ gặp mặt một lần chờ đợi 6 năm.

Nếu Hàn Thiếu Lăng nguyện ý chờ nàng, nếu hắn không có cưới U Doanh Nguyệt, như vậy Tang Viễn Viễn sẽ không bị giết chết, hắn, theo lúc ấy nàng có thể thấy, chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mạng nàng giơ tay có thể bắt lấy.

Nếu hắn chờ nàng, chỉ cần hắn chờ nàng.

Nàng có thể sống.

Đáng tiếc hắn không có.

Nàng cũng không oán hận Hàn Thiếu Lăng, hắn lựa chọn cũng không sai, chẳng qua bắt đầu từ lúc ấy, nàng cùng hắn đã bước một bước lên con đường đi tới kết cục ngày hôm nay.

Hắn cho rằng chỉ là chút phụ lòng nho nhỏ không đáng kể, kỳ thật lúc ấy nàng đang đặt cược cả sinh tử của chính mình.

Hắn không chờ nàng, rồi lại cưới nàng, cho nàng vị trí chính thê nhưng lại là phụ bạc mạng của nàng.

Hết thảy những cái này đều là do tính cách cho phép.

Nếu đổi thành một người như U Vô Mệnh, hắn hoặc là không đáp ứng, nếu đáp ứng, hắn liền nhất định sẽ làm được —— không phải hứa hẹn xong rồi đi đường vòng, chỉ cần chừa lại vị trí chính thê là được.

Có lẽ, đây mới là 'ý trời' chân chính.

Ai với ai, chú định phải ở bên nhau.

Hốc mắt khó có thể ức chế mà nóng lên, mũi trướng lên đau xót, nước mắt nóng bỏng lướt qua khuôn mặt.

Một bàn tay to ôm lấy bả vai nàng.

"Quả, đừng sợ." Trong thanh âm của U Vô Mệnh quay cuồng cảm xúc áp lực đến cực điểm.

Nàng rất muốn nhào vào trong lòng ngực hắn, thống thống khoái khoái mà khóc lớn một trận.

Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm.

Nàng nhìn về phía Khương Hư Quân: "Mộng Vô Ưu kia là chuyện như thế nào?"

"Vân Chi Trạc nói, hắn triệu hoán một linh hồn chí thuần chí thiện từ dị thế tới, không biết vì sao không vào được thân thể của ngươi, cứ kẹt trong kính hạch. Hắn chỉ có thể ra lệnh cho người tìm kiếm một nữ tử có tướng mạo tương tự ngươi, thử đem cái hồn phách này bỏ vào. Sau lại tìm được người, đó là Mộng Vô Ưu."

"Vân Chi Trạc để lại kính hạch cho Mộng Vô Ưu, nói cho nàng ta sứ mệnh của nàng ta là phụ tá thiên mệnh chi tử Hàn Thiếu Lăng, dạy Mộng Vô Ưu rất nhiều đạo lý cùng với con đường tương lai nàng ta sửa đi."

Tang Viễn Viễn: "......" Có chút nói không rõ rốt cuộc là ai hố ai.

Nàng im lặng một lát, hít vào một hơi, hỏi: "Thiên diễn kính đúng là bị thuật nghịch càn khôn làm vỡ vụn, đúng không?"

"Đúng," Khương Hư Quân nói, "Vân Chi Trạc nói, thuật này quá mức nghịch thiên, lúc trước khi thi thuật với Khương Nhạn Cơ, thiên diễn kính đã nứt ra, chỉ miễn cưỡng còn có thể dùng. 6 năm trước thi thuật với ngươi, thiên diễn kính hoàn toàn vỡ nát, bị thiên mệnh lực bắn lên trời cao, văng ra tứ phương."

"Mấy năm nay vẫn luôn thu thập những mảnh kính vỡ, rốt cuộc cũng có được một cái gần như nguyên lành. Nhưng một lần Mộng Vô Ưu cùng Hàn Thiếu Lăng rớt xuống vực sâu xin giúp đỡ, bất đắc dĩ, chúng ta phải sử dụng cái thiên diễn kính không hoàn chỉnh này, đem thiên mệnh lực cách không mà rót vào kính hạch trên tay Mộng Vô Ưu, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiên diễn kính cơ hồ hỏng mất, Vân Chi Trạc dưới tình thế cấp bách, dùng thân thể mạnh mẽ bảo vệ mặt kính, bất hạnh thân bị nhiễm thiên mệnh lực."

"Hắn nói hắn không còn được bao lâu, cũng thuận lợi vừa lúc mang theo lực lượng Thiên Đạo đi tìm ngươi, bình định thế cuộc. Sau đó thì sao," Khương Hư Quân rũ mắt, "Nghe nói Bạch Châu vương đem l thi thể hắn treo ở trên tường thành phơi một thời gian dài."

"Chết là may." U Vô Mệnh đạm thanh nói.

Khương Hư Quân xấu hổ cười cười: "Kỳ thật, Vân Chi Trạc cũng không phải người xấu...... Đều là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ......"

"Ngọn nguồn của thiên diễn kính, ngươi biết không?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Khương Hư Quân lắc đầu: "Không biết. Ngay cả Vân Chi Trạc cũng không biết."

"Vậy ngươi làm sao biết phải thi thuật như thế nào ?!"

Khương Hư Quân tiếp tục lắc đầu: "Đàn đầu thi thuật, dẫn đường cho linh uẩn cộng hưởng. Chúng ta chỉ cần dốc lòng phối hợp là được."

"Ê ——" Khương Hư Quân đảo một ngụm khí lạnh, hậu tri hậu giác phản ứng lại, "Không đúng, hôm nay thật vất vả gom đủ tất cả mảnh kính vỡ nhỏ ngoại trừ kính hạch, chúng ta ở chỗ này tiêu tốn mấy canh giờ, mỗi người đều mệt đến chết khiếp, đúng là vì lợi dụng thiên diễn kính cùng cảm ứng của kính hạch nhìn trộm U Vô Mệnh. Vậy hắn làm sao có thể là do đàn đầu phái tới! Ta mắc mưu rồi!"

Tang Viễn Viễn gật gật đầu: "Đối với chuyện ngươi bị lừa, ta không có gì muốn hỏi."

Khương Hư Quân lập tức trợn tròn đôi mắt: "Ta nói cho các ngươi hết tất cả rồi, còn muốn giết ta sao?!"

U Vô Mệnh ôn hòa cười cười: "Đều là bất đắc dĩ nha Khương Châu vương, hai tên nhi tử của ngươi đều chết trên tay ta, cho dù ta chịu buông tha ngươi, ngươi cũng sẽ không bỏ qua ta đâu. Khương Cẩn Chân cùng Khương Cẩn Bằng, thật ra đều là ta giết, cả hai luôn."

Khương Hư Quân: "??!!"

Ngốc nửa ngày, hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thảm thiết: "Tại sao ngươi lại phải nói cho ta chứ!"

U Vô Mệnh tùy tay đốt hắn thành tro bụi, nhưng tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền đã chết, không chịu tra tấn gì.

Bộ dáng hắn rất có vài phần nghiêm túc: "Tự giải thích nghi hoặc cho nhau đi, có đi có lại mà."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tang Viễn Viễn.

Vội vã diệt Khương Hư Quân cũng là vì mới vừa rồi hắn cảm giác được Tiểu Tang Quả giống như rất muốn ôm hắn khóc.

Lúc này nàng lại không có ý muốn khóc.

Nàng chống tay lên, cong eo, nhìn kỹ thiên diễn kính.

Trong lòng U Vô Mệnh bỗng nhiên nhói lên một trận —— hắn biết, nàng cũng không phải đã hồi phục tâm thần, chỉ là một mình nuốt thống khổ xuống.

"Tang Quả."

"Hả?" Nàng quay mặt mại đi tới, trên mặt treo một nụ cười.

Hắn nhất thời không biết nên nói cái gì.

Do dự một lát, hắn hỏi: "Nàng suy nghĩ cái gì?"

Tang Viễn Viễn nói: "Ta suy nghĩ, có thể lợi dụng cái gương này đem Khương Nhạn Cơ chân chính tìm trở về!"

U Vô Mệnh: "!!!"

Hô hấp của hắn bỗng nhiên liền cứng lại.

Sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn, mang theo hơi yếu ớt: "Loại chuyện này...... Ai biết bà ta bị ném tới nơi nào, ai biết sống hay chết......"

"Ta có thể biết nga!" Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Cái này chàng chắc chắn không có cách rồi, vẫn phải dựa vào tức phụ của chàng thôi."

U Vô Mệnh: "!!!" Hắn làm sao có thể quên mất, Tiểu Tang Quả của hắn chính là cái quả bảo tàng, lúc nào cũng có thể mang kinh hỉ ngoài dự liệu đến cho hắn chứ!

"Nhưng mà, chúng ta phải nghiên cứu cách sử dụng cái gương này một chút mới được." Tang Viễn Viễn nói, "Ta xem như hiểu rồi, bí mật chân chính về cái gương này chỉ có một mình lão Vân đế biết, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không nói cho chúng ta biết."

"Không sai," Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên đạm cười, "Người thành thật lại ngốc nghếch như Khương Hư Quân, không có người thứ hai."

Tang Viễn Viễn: "......"

Hai người nắm tay đi đến cạnh thiên diễn kính.

Tang Viễn Viễn nhìn chằm chằm mặt gương trong chốc lát, nói: "U Vô Mệnh chàng có phát hiện một vấn đề hay không, kỳ thật ngoại trừ cái gương này, tất cả mọi chuyện khác đều phù hợp lẽ thường —— dùng quy tắc cơ bản cùng logic của thế giới đều có thể giải thích rõ ràng. Nhưng mà cái gương này không giống như vậy, năng lực của nó đã vượt xa phạm trù bình thường, nếu ta không đoán sai, nó nhất định đến từ nền văn minh cang cao cấp hơn...... Ê, chàng suy nghĩ cái gì?"

Chỉ thấy U Vô Mệnh hơi hơi nhăn mày một chút, nhìn kính hạch trong tay, nói: "Ta suy nghĩ một việc. Tiểu Tang Quả, vừa mới nãy Khương Hư Quân nói lão già Vân hôm nay lợi dụng cảm ứng giữa cái gương này cùng kính hạch để nhìn trộm ta, đây là có ý gì...... Nhìn thấy gì mà sau đó lão già họ Vân và Khương Nhất liền rời nơi này đi?"

Trong lòng Tang Viễn Viễn hơi hơi rùng mình.

U Vô Mệnh đưa bàn tay đặt trên mặt kính, rót hắc diễm vào, quái thanh quái khí thì thầm: "Gương a gương, cho ta xem cái kính hạch bị mất nó đang ở nơi nào, đang làm cái gì?"

Khi cộng hưởng phát sinh, trên mặt kính rành mạch mà hiện lên một cảnh tượng. Kỳ quái chính là, nó cũng không phải là tại nơi đây, lúc này, mà là hình ảnh U Vô Mệnh luyện hóa con rùa băng khổng lồ kia.

U Vô Mệnh suy nghĩ một lát, lại lần nữa rót hắc diễm vào. Lần này cảnh tượng xuất hiện chính là lúc hắn nhặt khối kính hạch này lên.

Cũng giống như khi dùng mảnh kính vỡ xem cái ' tương lai ' đó, hình ảnh là tùy cơ xuất hiện, không có quy luật gì.

U Vô Mệnh hít một hơi thật dài.

Sau khi lấy được cái kính hạch này, bản thân mình làm không ít chuyện tốt đâu.

Ví dụ như đêm tập kích Khương Châu Khương Thập Tam, lại ví như giết Hoàng Phủ Tuấn ở trong Băng Vụ Cốc...... Vân đế ở chỗ, cứ liên tục tra xét vài canh giờ, cuối cùng được cái gì?

Chợt có ngọc giản chợt lóe.

Là Vân Hứa Chu truyền tin tức ——

"U Vô Mệnh, ta vừa lấy được tin tức, Khương Nhạn Cơ bắt được một viên Ký Linh Châu, nói là ghi lại cảnh ngươi ở Băng Vụ Cốc giết Hoàng Phủ Tuấn, muốn cho Hoàng Phủ Hùng xem. Hoàng Phủ Hùng hỏi ý kiến ta, ta chỉ có thể nói hắn cẩn trọng xem xét một chút, phòng ngừa bẫy rập. Phỏng chừng kéo dài không được lâu lắm, U Vô Mệnh, ngươi không thật sự để lại cái thứ đồ vật này chứ?!"

Quả thực, một chuyện xấu chỉ cần có khả năng phát sinh, như vậy nó liền nhất định sẽ phát sinh.

U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn, đồng loạt cúi đầu nhìn hình ảnh sinh động như thật trên mặt gương phía dưới......

Dùng Ký Linh Châu ghi lại, nhất định vô cùng rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc