XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

Tổng tiến công bắt đầu rồi!

Bên cả hai sườn trái phải, U quân đã khép gọng kìm đem đoàn kỵ binh tinh nhuệ của Hoàng Phủ Hùng tinh vây khốn, bọn họ kéo một cái lưới lớn với mắt xích sắt từ nam đến bắc hướng về những con Vân Gian Thú được trang bị áo giáp hoàn mỹ —— đây đều là vàng nóng hôi hổi nha!

Hoàng Phủ Hùng phát hiện đại sự không ổn, rốt cuộc bắt đầu thử phá vây.

Nhưng làm sao còn kịp nữa?

Đường lui bị hoàn toàn phong toả, trận thế của bộ binh U Châu đầy tâm cơ, đúng là nhằm vào kỵ binh mà đến, nhưng chỉ thấy từng con Vân Gian thú Đông Châu liên tiếp vướng vào trong lưới sắt, ngã trên mặt đất phình phịch giãy giụa, rất nhiều kỵ binh cũng bị mắc vào lưới sắt đến nhúc nhích không được, còn lại toàn chết hoặc xin hàng, nhanh chóng ngã xuống như lúa mạch bị cắt.

Hai tuyến quân U Châu thật dài tựa như hai đường bờ biển đen dài trên mặt biển nhanh chóng vây kín thu lưới về phía trung tâm, đem những giãy giụa cuối cùng tất cả nghiền nát.

Tang Viễn Viễn thở ra một ngụm khí dài, cuối cùng cũng buông trái tim đã treo cao hồi lâu kia.

Chỉ đợi thu hoạch chiến lợi phẩm!

Tâm thần nàng từ từ lãng ra hướng bốn phía.

Bỗng nhiên nghiêng tai ngưng thần —— trong núi rừng ở phía sau xuất hiện một thanh âm cực không tầm thường.

Dường như toàn bộ cây xanh trên núi đều lay động, nàng nghe thấy có một đội người đang hành tẩu trong rừng cây.

Tiếng kèn xô na thấp thấp tấu nhạc buồn, một thanh âm nữ tử trẻ tuổi nức nở truyền đến ——

"Thiếp, Khúc Nha Nhi, hôm nay tại núi hoang này, vì người trong lòng khuynh mộ, lập áo quan chôn di vật. Lang quân hôm nay trên đường tới hoàng tuyền mong rằng nghe được tiếng lòng của thiếp, chờ một chút, chớ có một mình cô độc lên đường. Đợi thiếp an trí xong cha mẹ và đệ đệ nhỏ tuổi, chờ đến tin tức xác thực chàng tử trận, liền sẽ từ biệt nhân thế, cùng lang quân làm bạn, là nô hay là tì cũng chỉ mong làm bạn với lang quân."

Tang Viễn Viễn nghe thấy kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng, nếu nàng ta còn chưa có được tin tức, làm thế nào biết người nàng ta âu yếm hôm nay phải bước chân lên đường đến hoàng tuyền? Không biết người chết hay chưa liền hấp tấp bắt đầu lập mộ cho hắn, còn làm cái mộ chôn quần áo và di vật? Nàng ta thật sự xác định là không thể nhặt xác cho hắn sao?

Thật sự là chỗ nào cũng thấy quỷ dị.

Khác thường tất có yêu. Giờ phút này U Vô Mệnh không ở bên cạnh, Tang Viễn Viễn quyết định chủ động xuất kích. Phải biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, vạn nhất thực sự có vấn đề mới phòng bị tốt được.

Nàng ném ra một đóa hoa mặt bự, bắt nó bện dây linh uẩn nhỏ xíu, liền hướng tới nơi đoàn người đang đào mộ lập bia kia.

Dây linh uẩn mau chóng liền tới được bãi cỏ xanh đó.

Chỉ thấy một nữ tử thân mặc áo tang màu trắng, khuôn mặt tú mỹ, nhìn bộ dáng xác thật là thập phần thương tâm.

Đào mồ tấu nhạc đều là nam nhân tráng niên, biểu tình chết lặng, nhìn có vẻ lấy tiền làm việc cho xong.

Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, thao túng dây linh uẩn bò về phía cái bia mộ đang đặt một bên, chuẩn bị lập kia.

Mộ bia dùng màu trắng vải mịn che lại, cũng không biết là phong tục hay là không muốn để người thấy chữ trên bia.

Dây linh uẩn l lặng lẽ bò vào bên trong lớp vải mịn màu trắng, Tang Viễn Viễn nhìn lại mấy dòng chữ trên bia.

Thường thì cảnh vật nhìn qua linh uẩn giống như là cách một tầng nước thật dày, xem không rõ lắm, Tang Viễn Viễn cố hết sức phân biệt mấy chữ đang lắc lư trên mộ bia ——

Ngày tháng năm sinh thì chữ quá nhỏ, hoàn toàn thấy không rõ lắm, chỉ có tên họ chủ nhân mộ là có thể nhìn được.

Chỉ thấy chỗ ở giữa, bên trái có khắc: Ký Châu khúc thị nữ, Khúc Nha Nhi.

Khúc Nha Nhi. Mới vừa rồi này l nữ tử áo trắng này hình như tự xưng là Khúc Nha Nhi.

Tang Viễn Viễn nhìn về phía phía bên phải.

Con ngươi nàng trong nháy mắt co chặt.

Chữ bên phải khắc thình lình lại là —— U Châu vương U Vô Mệnh.

Tang Viễn Viễn hít sâu một ngụm khí dài, ổn định tâm thần, lần thứ hai ngưng thần xem lại.

Một chữ một chữ, rành mạch.

U Châu vương, U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh?

Cái nữ tử áo trắng này tự làm mộ chôn quần áo và di vật của U Vô Mệnh—— đợi sau khi nàng ta chết, liền cùng hạ táng với nấm mồ chôn quần áo và di vật của hắn.

Một sự kiện khiếp sợ mà Tang Viễn Viễn nhất thời đều không biết nên nghĩ thế nào.

Cái tên Khúc Nha Nhi này, một lần nàng cũng chưa nghe qua chứ đừng nói là gặp qua.

Nữ nhân này vì cái gì xác định U Vô Mệnh hôm nay sẽ chết?

Tâm Tang Viễn Viễn không khỏi có chút hoảng loạn, sau sống lưng từng trận phát lạnh. Nàng thu hồi tâm thần, quay đầu nhìn về phía chiến trường.

Trận thu hoạch này của U Châu quân đã gần kết thúc, U Vô Mệnh đem chiến trường giao cho bộ hạ. Cách xa quá xa, người tựa như con kiến nho nhỏ, hắn đã thu tay, không hề bộc phát ra ánh sáng linh uẩn màu xanh nữa, Tang Viễn Viễn ngưng thần tìm trong chốc lát, đều không phát hiện thân ảnh hắn.

U Châu quân hành động lại đâu vào đấy, không khí cũng là hoạt bát nhảy nhót, hiển nhiên chủ quân bọn họ cũng không có chuyện gì.

Tất cả đều tốt.

Tang Viễn Viễn định thần một lát, nhưng vẫn là không yên lòng.

Nàng do dự một lát, đánh dấu lên rừng cây trên đường đi rồi tìm về hướng đội ngũ mộ táng kỳ quái kia.

Chỉ một lát sau liền phát hiện bọn họ đang ở giữa sườn núi.

Tang Viễn Viễn cẩn thận ẩn vào trong rừng cây, hướng ra phía ngoài nhìn.

Ngoài nữ tử tên là Khúc Nha Nhi này ra, còn có thêm một đoàn mười ba người, bốn người thổi kèn xô na đã ngừng lại, ngồi nghỉ tạm trên đám cỏ một bên, móc màn thầu trong lòng ngực ra ăn.

Còn tám hán tử khác thì đang đào mồ, bên cạnh còn để một quan tài đang mở chưa đóng, quan trống rỗng không, trong tay nữ tử lại đang nâng niu một khúc vải dệt, luyến tiếc chưa để vào trong quan tài.

Chẳng lẽ đó là xiêm y của U Vô Mệnh?

Tang Viễn Viễn nheo mắt lại, nín thở đánh giá những người này, từng người một tựa hồ đều không có vấn đề gì cả—— nàng quan sát rất nhiều chi tiết, thí dụ như người thổi kèn xô na và người đào mồ thì trong tay thường bị chai ở vị trí nào, giày và vật liệu may mặc mới cũ mài mòn có gì bất thường không, phía sau da tai có dấu vết của linh uẩn hay không.

Nhìn một vòng, nàng ra kết luận, đây đều là người thường.

Bình thường đến mức làm người ta da đầu tê dại.

Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, lặng lẽ ném ra một đoá hoa mặt bự, thả ra linh uẩn như dải lụa, từ trên mặt đất nhanh chóng bò đến giữa sườn núi, mười ba dải lụa linh uẩn lặn xuống đất hướng đến mắt cá chân của mười ba người.

Nàng nhắm mắt, đột nhiên phát tác!

Dây linh uẩn bỗng nhiên quấn lấy mắt cá chân của mười ba người này, lôi kéo bọn họ treo lên cách mặt đất một khúc, xong treo lên cái cây cao lớn bên cạnh thành một chùm, động tác được thực hiện hàng loạt nên trước khi có ai kịp ý thức đã đầu chúc xuống trên lơ lửng trên cành cây.

Không đợi những người này phản ứng lại, Tang Viễn Viễn vung tay lên, một cái hoa ăn thịt người thật lớn xuất hiện ngay phía dưới mọi người, nó ' hô ' một tiếng rồi mở cái miệng khổng lồ ra, làm bộ như muốn cắn nuốt bọn họ.

"Quỷ núi! Là quỷ núi a a a ——"

Sau khi một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, đám người bắt đầu gân cổ lên kêu như quỷ khóc sói gào.

Tang Viễn Viễn ẩn thân giữa cây cối, nhìn bọn họ hoảng sợ mà kêu ầm lên một hồi.

Quan sát hồi lâu, nàng đã xác định những người này đều không phải người tu hành, bởi vì phản ứng bản năng của thân thể là rất khó để kềm chế gạt người, bọn họ thật sự kinh hoảng sợ hãi, giống như ruồi bọ chui vô đầu.

Tang Viễn Viễn chậm rãi tỉ mỉ thao túng dây linh uẩn, trợ giúp bọn họ một người lại một người ' lén lút ' bám lấy nhánh cây, vòng đến sau cây cổ thụ, chạy xuống bụi cỏ dưới tàng cây.

Mỗi người lại một người rơi xuống đất, đều cực lực không phát ra một chút âm thanh nào, thừa dịp hoa ăn thịt người không phát hiện ra bọn họ, thất tha thất thểu dùng cả tay lẫn chân chạy về hướng bên ngoài núi.

Thân ảnh chạy nhanh không khác gì con thỏ.

Tang Viễn Viễn tiếp tục quan sát trong chốc lát, thấy Khúc Nha Nhi kêu đến kiệt lực sắp ngất xỉu, liền thu hoa ăn thịt người, đem Khúc Nha Nhi thả xuống dưới.

Chỉ thấy đôi mắt nữ tử này sưng đỏ, xụi lơ ngã ngồi dưới tàng cây, trong tay vẫn nắm chặt miếng vải kia, run thành như một con chim cút.

"Ngươi tại sao không chạy?" Tang Viễn Viễn từ sau thân cây đi ra, đứng yên ở chỗ cách Khúc Nha Nhi một trượng.

Khúc Nha Nhi run rẩy, nhìn về phía nàng.

Từ đầu nhìn đến chân. Tầm mắt xẹt qua xiêm y sạch sẽ của Tang Viễn Viễn, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ đến không giống phàm nhân của nàng.

Ánh mắt Khúc Nha Nhi lại dần dần sáng lên.

"Ngài...... Ngài là quỷ núi...... hay là Sơn Thần?" Khúc Nha Nhi thật cẩn thận hỏi.

"Có gì khác nhau?" Tang Viễn Viễn bước về phía trước một bước.

"Nếu là quỷ, cầu ngài khoan hẵng ăn ta, để ta làm cho chàng một ngôi mộ tốt. Nếu là thần, cầu ngài hiển hiện thần uy, cứu cứu người ta khuynh mộ!" Khúc Nha Nhi như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, nằm trên mặt đất, dập đầu phanh phanh phanh xuống.

Tang Viễn Viễn giờ khắc này cũng không biết trong lòng mình là cảm tưởng như thế nào. U Vô Mệnh nhất định không thể nghĩ được, trên đời này lại vẫn có một nữ tử như vậy, có thể vì hắn chế phục sợ hãi trong lòng, ngay cả quỷ thần đều không sợ.

Nàng giật giật ngón tay, dùng dây linh uẩn kéo tấm vải mịn màu trắng đang che lại mộ bia ra.

"U Vô Mệnh. Hắn êm đẹp, vì sao phải cứu?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Khúc Nha Nhi: "Ngài...... Là thần tiên?!"

Nàng ta quỳ gối lếch đi mấy bước, đến trước mặt Tang Viễn Viễn, không chút do dự lại khấu đầu thêm mấy cái vang lớn.

"Cầu ngài đại phát thần uy, đến Thiên Đô cứu U Châu vương một mạng! Ta nguyện trả giá hết thảy đổi lấy bình an cho chàng, nguyện đời đời kiếp kiếp vì ngài làm trâu ngựa!"

Tang Viễn Viễn hỏi: "Ai nói cho ngươi hắn ở Thiên Đô?"

Khúc Nha Nhi ngẩng đầu lên, môi run rẩy, ánh mắt sợ hãi: "Ta thấy, ta còn nhìn thấy...hắn bị một người mặc quần áo màu tím...... trảm, chém đầu......"

Trái tim Tang Viễn Viễn đột nhiên đờ ra, da đầu mún nổi hết da gà, chân tay đều lạnh băng, nhất thời quên mất hô hấp.

Nếu là dựa vào cốt truyện trong sách, thời gian này U Vô Mệnh còn không phải là đang toả hết sát khí ra đi châm lửa Thiên Đô, chết trong tay Hoàng Phủ Tuấn sao?

Trong đầu chỉ cảm thấy tiếng ầm ầm vang lên, nhất thời nỗi lòng phân loạn, không nghĩ ra được bất cứ manh mối nào.

Sau một lát, nàng bình tĩnh mà miệng: "Ngươi thấy chỗ nào, như thế nào mà thấy?"

Khúc Nha Nhi nôn nóng nói: "Thần tiên có thể cứu U Châu vương trước được không? Chỉ sợ muộn quá liền tới không kịp!"

Tang Viễn Viễn giơ mặt lên: "Ta tuyệt sẽ không để hắn xảy ra chuyện. Nói, ngươi và U Châu vương, đến tột cùng có gì sâu xa, ngươi từ chỗ nào biết được sự tình của Thiên Đô?"

Khúc Nha Nhi nghiễm nhiên đem Tang Viễn Viễn thành cọng rơm cứu mạng.

Nàng ta kích động đến khuôn mặt vặn vẹo, nằm dài trên mặt đất vội vàng nói: "Ba năm trước, ta ra ngoài chơi vô ý bị lạc đường, gặp kẻ xấu muốn làm chuyện đồi bại với ta. May mà gặp U Châu vương suất quân đi ngang, vừa lúc đã cứu ta. Lúc đó ta liền biết, chàng căn bản không phải người xấu xa như ở ngoài nói, chàng là một người tốt, là một đại anh hùng!"

Thiên thần anh tuấn nam tử ngay lúc nguy nan nhất cứu nàng ta một mạng, đủ để cho thiếu nữ vì hắn si cuồng.

Ánh mắt Tang Viễn Viễn lạc về hướng miếng vải lụa mà Khúc Nha Nhi vẫn nâng niu trong ngực.

Nàng có thể tưởng tượng được, lúc ấy Khúc Nha Nhi bị kẻ xấu vũ nhục, nhất định là quần áo không chỉnh tề. Nói như vậy, vị anh hùng cứu nàng ta đều sẽ cho nàng ta một ít xiêm y che thân.

Nhưng mà người như U Vô Mệnh sẽ có thể tự lột xiêm y trên người của mình cho một nữ tử xa lạ ở ven đường mặc không?

Khúc Nha Nhi thấy Tang Viễn Viễn nhìn chằm chằm khúc vải lụa trong tay nàng ta, liền nói: "Đây là U Châu vương xé từ trên người thân vệ bên cạnh xuống cho ta mượn che thân......"

Tang Viễn Viễn: "......"

Cho nên đây là lấy xiêm y của A Cổ đem làm di vật quần áo cho U Vô Mệnh?

Tuy rằng Tang Viễn Viễn thực minh bạch cái xiêm y này là cái thứ duy nhất Khúc Nha Nhi có thể tìm được mà có chút ít liên hệ cùng U Vô Mệnh, nhưng thế này cũng có hơi đi quá xa rồi.

Tang Viễn Viễn hít một hơi, nói: "Thôi trước không cần nói lại, chỉ nói ngươi làm thế nào biết được hắn sẽ xảy ra chuyện ở Thiên Đô đi."

Khúc Nha Nhi không dám dấu diếm: "Không dối gạt Sơn Thần, mấy ngày trước đây, Thiên Đàn thánh tử đại nhân về kinh có đi ngang Khúc gia trang của chúng ta, làm rơi xuống một rương vàng bạc tài bảo, bị người trong thôn nhặt được phân chia nhau hết. Nhà của chúng ta không lấy, nhưng trong lúc vô ý, ta nhặt được một miếng kính vỡ bị bọn họ ném xuống. Ta cũng không biết thánh tử đại nhân còn có thể quay lại tìm hay không nên muốn mang về nhà cất giữ cẩn thận. Ai ngờ, cái miếng kính vỡ này lại là một thần vật, chạm vào nó, ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít sự tình còn chưa phát sinh, mà những sự tình đó đều mau chóng thực sự xảy ra!"

Trái tim Tang Viễn Viễn nhảy dựng thật mạnh.

Thiên Đàn thánh tử, mảnh kính vỡ biết trước tương lai. Trực giác nói cho nàng biết, nàng đã sờ đến một manh mối khó lường rồi!

Nàng bình ổn hô hấp, bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

Khúc Nha Nhi gương mặt hiện lên màu đỏ: "Sau đó, ta liền thử, ở trong lòng gọi U Châu vương...... Liền nhìn thấy chàng. Lần đầu tiên, nhìn thấy chàng đứng ở trên đài cao, chỉ huy thiên quân vạn mã, muốn tiến công Thiên Đô. Lần thứ hai, nhìn thấy hắn ở bên ngoài đế đô chà lau đao trong tay, bộ dáng đó thật sự là đẹp đến chết người. Lần thứ ba, liền nhìn thấy hắn chết ở Thiên Đô...... Là đế quân kêu sử quan xem lịch nhớ ghi chép lại ngày hôm đó, ta nghe được ngày đó, chính là hôm nay......"

"Ta chỉ là một con gái nhà thương buôn phổ phổ thông thông, cái gì cũng làm không được. Ta nghĩ hết mọi thứ biện pháp, cũng không có cách nào được đứng ở trước mặt U Châu vương, nói cho chàng biết tình huống...... Huống hồ," Khúc Nha Nhi lắc lắc đầu đau khổ mà cười cười, "Người như U Châu vương, việc đã quyết định căn bản sẽ không thay đổi. Ta chỉ có thể làm là bầu bạn cùng chàng trên đường xuống hoàng tuyền, không phải quá cô đơn......Cho dù có là tỳ nữ cũng tốt."

Tinh thần Tang Viễn Viễn trong nháy mắt hoảng hốt.

Nàng nghĩ, nếu như hết thảy đều chạy theo quỹ đạo sớm định ra, sau khi U Vô Mệnh chết, nếu thật sự dưới suối vàng có linh thiêng, hắn sẽ một mình lên đường sao? Hay vẫn hảo tâm chờ nữ nhân si tâm này một chút?

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng không biết là chua, là đau, hay là ngọt.

"Hắn sẽ không cô đơn." Tang Viễn Viễn mỉm cười nói, "Hắn có ta."

Khúc Nha Nhi giật mình ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Tang Viễn Viễn nói: "U Vô Mệnh, hắn là của ta. Cùng trời cuối đất, ta cùng hắn đều sẽ ở bên nhau."

Khúc Nha Nhi ngây người.

Sau một lúc lâu, nàng ta kéo khoé môi cứng đờ, vừa khóc vừa cười: "Ngài cùng U Châu vương thật là trời sinh một đôi, đất dựng một cặp! Ngài mau cứu U Châu vương, ta nguyện phụng dưỡng nhị vị đại nhân, nhất sinh nhất thế!"

Tang Viễn Viễn nói: " Không cần như vậy. Ngươi đem cái kính vỡ kia cho ta là được."

Khúc Nha Nhi nói: "Thần vật giấu ở trong nhà, ta liền dẫn ngài đi lấy. Nhưng mà còn U Châu vương......"

Tang Viễn Viễn mỉm cười: "Chờ hắn đi cùng."

Khúc Nha Nhi: "???"

Cơn gió thổi từ trong núi rừng ra mang theo hơi thở quen thuộc với Tang Viễn Viễn.

Đoản Mệnh thật sự lợi hại, chạy xuyên qua trong rừng lại vô thanh vô tức, tựa như một trận gió, nàng phải ngưng tụ toàn bộ tinh thần mới có thể bắt giữ được động tĩnh rất nhỏ.

Giờ phút này, U Vô Mệnh đã tìm được dấu vết nàng lưu lại và đi tới gần, Tang Viễn Viễn rõ ràng nghe được tiếng lá khô vỡ nát dưới bước dẫm của Đoản Mệnh.

Nàng quay đầu lại, vừa lúc thấy cây trong rừng phân ra làm hai, vị vương giả khí phách hăng hái một tay kéo dây cương từ trong rừng vọt ra, mắt đen từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng nàng.

Nàng cong môi lên muốn cười, trong mắt lại không tự giác mà lăn ra nước mắt.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn về phía hắn, dọa U Vô Mệnh nhảy dựng. Hắn vội vàng từ trên lưng Đoản Mệnh nhảy xuống, mở rộng hai tay, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Một hồi chém giết quay cuồng lâu như vậy, hắn tất nhiên là đổ mồ hôi.

Mùi hoa lại trở nên càng thêm nồng đậm, là mùi hoa thật đặc trưng của nam nhân này. Nàng đem mặt dán vào áo giáp của hắn, cách một lớp chiến giáp còn nghe được tiếng tim hắn đập thật có lực.

Nàng gắt gao ôm hắn, hận không thể ôm đứt luôn cái eo thon chắc của hắn.

"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bật cười, "Nàng sao lại thế này? Rời đi trong chốc lát như vậy đều không được sao? Có phải thật sự phải đến mức đem nàng buộc trên đai lưng ta mới được!"

Nàng từ trong lòng ngực hắn ló mặt ra, lau lau nước mắt, nói: "À, không thể kích động nhiều."

Nàng thối lui một bước, nói: "Có chính sự."

Nàng hất đầu bảo hắn đi xem Khúc Nha Nhi.

Nữ tử đáng thương si tình này sớm đã ngây ra như phỗng, miệng há đến thật lớn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm U Vô Mệnh.

Thấy U Vô Mệnh nhìn lại đây, Khúc Nha Nhi đột nhiên hoàn hồn, gục trên mặt đất, không biết là mừng như điên hay là bi tình hô một tiếng: "U Châu vương ——"

U Vô Mệnh: "......"

Hắn nhíu đôi mắt, trừng trừng nhìn Tang Viễn Viễn.

"Tiểu Tang Quả, lại xảy ra chuyện gì vậy."

Hắn cảnh giác nói.

Tang Viễn Viễn thở dài một tiếng, nói: "Ba năm trước đây, chàng từng cứu tính mạng nàng ta. Nàng ta nguyện vì chàng làm nô làm tì, ta đã cự tuyệt, ta cho rằng nàng ta hẳn phải có cuộc sống của chính mình."

"Ừ, không sai. Ta không cần nô tỳ." U Vô Mệnh cảnh giác nhanh chóng nói.

Tang Viễn Viễn lại nói: "Cũng là cơ duyên xảo hợp, nàng ta nhặt được một miếng kính vỡ do Thiên Đàn thánh tử đánh rơi, xuyên qua miếng kính này có thể nhìn được tương lai."

"Phì!" U Vô Mệnh cười lên tiếng, "Vớ vẩn cực điểm rồi."

Hắn hướng về phía Khúc Nha Nhi giơ giơ cằm: "Chẳng lẽ thấy ta xưng bá thiên hạ? A, đó là sự thật ai ai cũng có thể đoán được."

Khúc Nha Nhi ngẩng đầu lên, nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt một lời khó nói hết —— vị nam thần này hình như không giống trong ký ức và tưởng tượng cho lắm.

Tang Viễn Viễn xoa nhẹ giữa mày, hướng về phía mộ bia bên cạnh chu chu môi: "Không nha. Chàng đã chết, còn lập bia cho chàng kìa."

U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu nhìn qua.

Sau đó liền cười, cười đến cả núi đều run.

Ánh sáng xanh chợt lóe, tấm bia đá kia ầm ầm nổ tung, vỡ thành bột phấn. U Vô Mệnh ưu nhã đem hắc đao thu vào trong vỏ, hướng Tang Viễn Viễn gõ gõ cằm: "Nhạ, không chết được. Đi thôi!"

Hắn nghiêng đầu cười, nhìn Đoản Mệnh nói thầm nói: "Ê, ta sẽ chết, ngươi tin không Đoản Mệnh, ta biết ngay cả ngươi là thứ không đầu óc cũng không tin."

Tang Viễn Viễn xoa xoa thái dương, hơi thấy đau đầu.

"U Vô Mệnh," nàng nói, "Ta mặc kệ, ta muốn cái miếng kính của Thiên Đàn thánh tử kia."

Cùng tên này nói mấy chuyện như đại loại thế này, vẫn làm nũng là được việc nhất.

"Được, được, được." Hắn ngưng cười, ôm lấy nàng nhảy lên phía sau lưng Đoản Mệnh.

"Mang theo nàng ta nữa." Tang Viễn Viễn chỉ chỉ Khúc Nha Nhi, "Dẫn đường."

U Vô Mệnh thả dây cương, Đoản Mệnh vòng qua bên cạnh Khúc Nha Nhi, bàn tay to của hắn nắm một cái, bắt lấy xiêm y sau lưng nàng ta, xách toàn bộ người ở trong tay.

Tang Viễn Viễn: "......" Tuỳ tiện đi, Đoản Mệnh hẳn cũng không muốn bị người xa lạ cưỡi.

Hắn cúi người xuống thấp một chút, kề sát bên tai nàng nói: "Ta thả Hoàng Phủ Hùng đi rồi."

"Thu hoạch như thế nào?" Nàng hỏi.

U Vô Mệnh vui vẻ nói: "8000 Vân Gian thú hầu như toàn bộ bắt sống, còn mang giáp nha! Giáp trên người binh lính cũng lột luôn, tù binh đều nhốt lại, đến lúc đó kêu Hoàng Phủ Hùng mang tiền tới chuộc!"

Nghe hắn nói chuyện, cảm nhận được độ ấm nồng nhiệt trên người hắn, Tang Viễn Viễn cảm thấy mình đã hoàn toàn từ trong rừng ác mộng lạnh băng tỉnh lại.

"Được nha !" Tang Viễn Viễn cười ngâm ngâm quay đầu nhìn hắn, "Sao từ trước tới giờ chàng lại không nghĩ đến chuyện cho người ta lấy tiền chuộc mạng vậy?"

U Vô Mệnh chậm rãi động đôi mắt đen: "Từ trước giờ là một người một nhà, ăn no không đói bụng là được. Thấy thế nào sảng khoái cứ sống thế ấy. Hiện giờ có tức phụ, làm sao để nàng đói bụng được chứ?"

Hơi thở củi lửa nhân gian thật nồng đậm ập vào trước mặt, nàng nhịn không được muốn quay lại hôn hôn hắn một ngụm, lại nghĩ đến cái con rối gỗ tà đạo kia liền kiềm chế xuống, chỉ gật gật đầu, nói: "Ừ."

Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Khúc Nha Nhi.

Khúc Nha Nhi tuy là bị xách theo, nhưng Đoản Mệnh chạy vừa mau lại vừa êm, nhìn cũng không có gì không khoẻ, chỉ là biểu tình có chút hoảng hốt, trong chốc lát một lát liền sẽ ngây ngốc lộ ra cười khổ —— lúc trước bị kinh hồn nên thoáng nhìn thấy U Vô Mệnh như nam thần cao lãnh không dính khói lửa nhân gian làm nàng ta lưu luyến si mê suốt ba năm. Vốn nghĩ rằng hôm nay hắn sắp bước lên anh hùng mạt lộ, không nghĩ tới, hắn vẫn còn tung tăng nhảy nhót như vậy xuất hiện ở trước mặt, lại còn có như vậy...... Một lời khó nói hết.

Khúc Nha Nhi cảm thấy tâm sự của mình hình như đã như biển lặng. Có chút hư không, lại có chút vui sướng.

Xuống núi, U Vô Mệnh bảo Khúc Nha Nhi chỉ đường, mau chóng liền đến bên ngoài một thôn trang u tĩnh.

Mũi U Vô Mệnh khẽ nhúc nhích, bảo Đoản Mệnh ngừng lại.

"Có người chết." Hắn lãnh lãnh đạm đạm mà nói, đem Khúc Nha Nhi đang xách trong tay vứt đến một bên.

"Bẫy rập mai phục?" Tang Viễn Viễn nghi hoặc nhíu mày.

Nếu đây là bẫy rập, vậy kỹ thuật diễn của Khúc Nha Nhi thật sự là nghiền áp ảnh hậu như Tang Viễn Viễn một thế hệ tông sư.

Vẻ mặt Khúc Nha Nhi mờ mịt.

U Vô Mệnh cười lạnh một tiếng, trở tay xuất đao, ép ở bên người, dây cương thả ra, mang theo Tang Viễn Viễn lướt vào thôn trang.

Liếc mắt một cái liền thấy được người chết.

Nơi nơi đều là người hết.

U Vô Mệnh thả chậm tốc độ, từ từ đi theo tuyến đường chính trước mặt.

Cửa từng nhà đều bị phá vỡ, tùy tiện thoáng nhìn liền thấy trong phòng bị lục soát đến lung tung rối loạn, đệm chăn và các vật dụng trong nhà đều bị ném tới trong viện, cả gối cũng bị lưỡi dao sắc bén chọc phá, đầy đất đều là mảnh vỡ ấm sành —— thực rõ ràng, hung thủ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lục soát tìm tòi không kiêng nể gì, không kiên nhẫn kiểm tra những chai lọ vại bình liền dứt khoát đều đập bể.

Nơi nơi đều là thi thể la liệt.

Rất nhiều người còn nằm tại chính trong nhà mình, vẻ mặt mờ mịt mà bị người chém rớt đầu.

Có người trốn ra bên ngoài, chết ở trên đường.

Toàn bộ thôn trang đều bị giết, chó gà không tha.

U Vô Mệnh nheo mắt lại, nhìn khắp nơi đánh giá.

"Nhất định là tới tìm miếng kính kia!" Tang Viễn Viễn hít hà một hơi, quay đầu lại đi tìm Khúc Nha Nhi.

Phía sau, Khúc Nha Nhi đang ngả nghiêng lảo đảo vọt vào một gian đại viện, sau một lát, tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền ra tới ——

"Cha! Nương!"

Đoản Mệnh nhẹ nhàng nhảy lên, dừng ở trước cửa đại viện tử kia.

Trong viện, một đôi nam nữ trung niên chết cực kỳ thê thảm, vừa nhìn liền biết bọn họ trước khi chết đều bị tra tấn dã man.

Tang Viễn Viễn nhìn kia hai xác chết tứ chi vặn vẹo bị tàn phá, một cơn không khoẻ dâng lên tới ngực.

Bỗng nhiên, nàng nghe được cách đó không xa truyền đến âm thanh ' lộc cộc ' kỳ dị.

Nhìn theo tiếng động, liếc mắt một cái liền thấy được giếng nước.

"Trong giếng có người!"

Nàng không cần nghĩ ngợi, ném một đóa hoa mặt bự ra, dây linh uẩn ti giống như rắn, nhanh chóng bò xuống miệng giếng.

Một cái thùng gỗ khó khăn lắm lắm treo ở trên mặt nước, đang ở đong đưa trái phải, trong đó có một thân hình nho nhỏ chìm vào trong nước, xem bộ dáng là kiệt sức.

Tang Viễn Viễn thao túng dây linh uẩn, chặn ngang một cái, đem thân thể đang chìm vào giếng vớt ra tới.

Là một đứa bé trai tầm mười tuổi, khuôn mặt non nớt thanh thanh tú tú, giờ phút này đang run rẩy lẩy bẩy, môi đều đánh ra tiếng, làn da bị ngâm nước đến trắng bệch.

"Tiểu đệ!" Khúc Nha Nhi chạy như bay qua, ôm lấy thằng bé khuôn mặt tái nhợt.

Nam hài ho khan vài tiếng, oa oa khóc ra tới: "Tỷ! Tỷ! Bọn họ bắt cha và nương! Nương giao kính ra rồi mà bọn họ vẫn không buông tha! Bọn họ đánh cha chết! Nương không chịu nói tỷ đang ở nơi nào, cũng bị bọn họ đánh chết!"

Nam hài tuy là sợ đến choáng váng, nhưng cũng câu được câu không đem sự tình đại khái nói rõ ràng.

Khúc Nha Nhi gắt gao ôm hắn, run thành một đoàn.

"Sương tỷ tỷ đem đệ giấu vào giếng, đệ ở dưới đáy giếng trốn đã lâu rất lâu. Vừa rồi, nghe được tiếng của tỷ đệ muốn kêu tỷ nhưng đã không có sức lực, liền rớt vào trong nước hu hu hu......" Thằng bé khóc lóc, quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt nó nhìn qua, liền thấy bên cạnh giếng có một thi thể nha hoàn đang nằm đó, trên cổ là một vét chém khủng bố.

"Sương tỷ tỷ!" Nam hài lớn tiếng khóc lên.

Hoa mặt bự đang nhiệt tình phun sương mù nong nóng về hướng hai tỷ đệ, mang đi hơi nước lạnh băng trên người bọn họ.

"Thủ phạm hành hung là người của Thiên Đàn thánh tử sao?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Thàng bé nhấp môi không nói lời nào.

Khúc Nha Nhi vội vàng đẩy đẩy nó: "Nhanh lên nói đi! Vị này chính là thần tiên tỷ tỷ, chắc chắn thay chúng ta làm chủ!"

Thằng bé lập tức liền khóc lớn lên: "Dạ! Chính là những người đó! Bọn họ tới nhà tìm đồ vật, nói chúng ta trộm đồ của thánh tử đại nhân! Cha mẹ lại không phải không đưa cho bọn họ, cũng không có làm hư cái đồ vật đó! Bọn họ sao lại muốn đánh chết người chứ, tại sao!"

U Vô Mệnh bị tiếng khóc của nó làm cho thập phần đau đầu, thực không kiên nhẫn mà thuận miệng an ủi nói: "Khóc cái gì, người chết cũng đâu phải một mình nhà các ngươi, nhìn ra ngoài xem, có còn ai sống đâu."

Tang Viễn Viễn: "......" Nói ít lại giùm.

Thằng bé còn khóc lớn tiếng hơn nữa.

"Cho nên đồ vật đã bị bọn họ mang đi?" Tang Viễn Viễn hỏi.

Thằng bé khóc lóc gật đầu.

Tang Viễn Viễn nhìn về phía Khúc Nha Nhi: "Bọn họ bị rơi mất đồ vật là khi nào vậy?"

Khúc Nha Nhi cố nén bi thương, nhớ lại một lát: "Hẳn là hôm trước hoặc là hôm kia."

Cho nên hai ba ngày trước, Thiên Đàn thánh tử mang theo đồ vật, đi ngang qua Ký Châu. Sau khi phát hiện đồ vật bị mất, bọn họ cũng không lộ ra mà lặng lẽ dò theo ven đường để tìm —— Ký Châu đã bị U Vô Mệnh chiếm hơn phân nửa, lại không nghe được bất luận tin tức gì.

Mãi đến hôm nay, tra được đồ vật rơi ở Khúc gia trang, liền hung hăng tới cửa lấy đồ vật về, còn đem toàn bộ người Khúc gia trang diệt khẩu.

Thực hiển nhiên không phải vì vàng bạc gì, mà là muốn tìm về miếng kính vỡ kia.

"Đi ra ngoài nhìn xem có thể tìm được tung tích gì không? Nói không chừng còn đuổi kịp." Tang Viễn Viễn nhìn về phía U Vô Mệnh.

Mắt đen của hắn bỗng nhiên ngưng lại, khoé môi tinh xảo hiện lên tươi cười quỷ quyệt.

"Tới rồi." Thanh âm khinh phiêu phiêu.

Một loạt tiếng động của vũ khí vang lên leng keng ở sau người, Tang Viễn Viễn ngạc nhiên quay đầu, thấy một đội binh lính Thiên Đô từ cổng viện dũng mãnh đi vào.

Tướng lãnh cầm đầu mặt đầy nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nhìn tên đạo nhân đội mão cao kế bên, nói: "Thánh tử đại nhân thật thần cơ diệu toán, cố ý làm bộ không biết thằng nhóc này nấp trong trong giếng, quả nhiên đem mấy con cá lọt lưới này dẫn ra! Anh minh, anh minh!"

Tên đạo nhân mão cao được xưng là ' thánh tử đại nhân ' mặc trường bào màu trắng, bộ dáng ra vẻ thanh cao thoát tục, nhàn nhạt gật gật đầu: "Nếu chui đầu vô lưới, vậy đều giết đi."

Tang Viễn Viễn: "......"

Xin hỏi rốt cuộc là ai chui đầu vô lưới?

Bình luận

Truyện đang đọc