*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Khí chạy lên lầu bằng tốc độ nhanh nhất.
Cậu mở cửa ra, nhìn thấy đèn trong nhà đều sáng lên, cả căn phòng treo đầy bóng bay đủ màu sắc trang trí sinh nhật, trên bàn bày các món ăn nóng hổi, chai coca lấy từ trong tủ lạnh ra cũng phủ một tầng hơi nước mỏng, còn có một cái bánh sinh nhật hình chú chó lớn màu trắng….
Tất cả đều ấm áp như thường ngày vậy.
Nhưng không thấy bóng dáng của thiếu nữ đâu cả.
Thiếu niên lại một lần nữa gọi điện thoại cho Bùi Chân, điện thoại bị người ta cúp máy ngay, đầu dây bên kia truyền đến “Xin lỗi, số điện thoại đang gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Cậu tiếp tục gọi điện thoại, bên kia dứt khoát tắt nguồn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trái tim của Lê Khí thẳng tắp rơi xuống, rơi vào trong một hồ nước đóng băng.
Một giây trước Bùi Chân vẫn còn tâm tâm niệm niệm chờ cậu quay về, tuyệt đối sẽ không ngắt điện thoại của mình. Khả năng duy nhất chính là điện thoại của cô đang nằm trong tay người khác.
Nhưng đối phương là ai? Chân Chân có thể gặp nguy hiểm gì không?
Lòng cậu như lửa đốt, vừa đi xuống lầu kiểm tra camera giám sát vừa gọi điện thoại cho Hạng Nam.
Hạng Nam giọng điệu khó chịu: “Thằng nhóc thối làm gì vậy, tôi đang đi xem mắt, nếu –”
“Là Chân Chân. Không thấy cô ấy nữa.”
Giọng nói luyên thuyên ở đầu dây bên kia đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nói: “Tôi có thể làm cái gì?”
“Giúp tôi định vị điện thoại của Chân Chân đang ở đâu.” Thiếu niên đi xuống lầu, “Tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát.”
Cậu phải hành động thật nhanh, không thể để cho Bùi Chân có bất kì khả năng bị thương tổn nào.
“Được.” Hạng Nam cúp điện thoại, hai người chia nhau ra hành động.
……
Bùi Chân không ngờ đến mình sẽ bị đưa tới nơi này, khi nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc, trong lòng cô không khỏi cười lạnh.
Hoang đường.
Bùi Hồng Đạt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách của nhà họ Bùi, nhìn thiếu nữ được mấy tên vệ sĩ cao to dẫn vào.
“Lui xuống đi.” Ông ta phất tay với những người kia, rồi gật đầu với Bùi Chân, “Ngồi đi.”
Bùi Chân lạnh lùng nhìn ông ta, không hề nhúc nhích.
Bùi Hồng Đạt có một tia xấu hổ, nhấp một ngụm trà sâm để thanh giọng nói: “Chân Chân à, ba cũng không còn cách nào mới ra hạ sách này. Ai bảo con không chịu quay về nhà.”
Thiếu nữ nhướng mày cười lạnh: “Có người ba nào sẽ dùng cách này mời con gái về nhà không?”
“Ba là vì toàn bộ người trong nhà họ Bùi mà cân nhắc. Con xem, hiện giờ con thành tích xuất sắc, còn trổ mã duyên dáng yêu kiều như thế, nếu có thể liên hôn với nhà họ Đổng –”
Thiếu nữ cắt ngang lời ông ta: “Tôi còn chưa đủ 18 tuổi.”
“Không sao, đính hôn trước.” Bùi Hồng Đạt tiếp tục nói, “Con nên đồng ý với ba, trước tiên cùng con trai nhà họ Đổng đi ra ngoài dùng một bữa cơm, người ta đã có hảo ý mời con, con cũng không thể để anh ta mất thể diện được.”
“Tôi không đi.”
Bùi Hồng Đạt trở mặt như lật sách, sắc mặt trầm xuống quát: “Con phải đi!”
Ông ta thấy mềm không được, lập tức lộ ra bộ mặt thật: “Việc này không phải do con quyết định!”
“Tôi không muốn đi, ông có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ ông định mời mấy người vừa rồi đến trói tôi đi à?” Thiếu nữ ngồi xuống, giọng điệu kiên định.
Bùi Hồng Đạt vuốt cái mũi diều hâu*, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Nghe nói hiện giờ mối quan hệ giữa con và thằng súc sinh Lê Khí kia rất tốt à? Nếu như con không chịu đi, ba sẽ tìm người đánh gãy tay chân của thằng súc sinh đó.”
(Mũi diều hâu)
Bùi Chân nắm chặt làn váy của mình, bất lực lại phẫn nộ. Bản thân cô như thế nào cũng được, cô không sợ, cùng lắm thì ngọc nát đá vỡ. Nhưng cô không thể tiếp nhận việc Bùi Hồng Đạt dùng Lê Khí khống chế mình.
Nếu ông ta thực sự tìm người đi làm hại thiếu niên phải làm sao bây giờ?
Lê Khí có lợi hại đến đâu, cũng không thể đề phòng những kẻ có dụng ý xấu xa này. Cô không muốn cậu chịu một chút tổn thương nào.
Thiếu niên không chỉ là áo giáp của cô, mà còn là điểm yếu của cô. Lúc bị ai đó đâm vào điểm yếu, cô chỉ có thể buông bỏ tôn nghiêm ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Bùi Chân cắn môi, không tình nguyện nói: “Chỉ ăn cơm một lần này thôi.”
Bùi Hồng Đạt lộ ra nụ cười hài lòng, nhấp một ngụm trà sâm thấm giọng nói: “Đây mới là con gái ngoan của ba.”
Bùi Hồng Đạt bảo mấy tên vệ sĩ đến, đưa Bùi Chân lên phòng ngủ lầu hai.
……
Bên này, Lê Khí thông qua camera giám sát của tiểu khu đã thấy rõ ngọn nguồn:
Thiếu nữ hưng phấn chạy xuống lầu, vẫy tay chào hỏi với chiếc xe đó, một đám người xa lạ từ trên xe bước xuống, không nói lời nào đã kéo thiếu nữ lên xe lái đi.
Nhìn thấy người đàn ông lạ mặt bắt lấy cánh tay của Bùi Chân, thiếu niên nắm chặt tay thành đấm, muốn một đấm đấm thẳng vào màn hình.
Đám người kia hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mục tiêu chính là Bùi Chân.
Mà bản thân mình lại không kịp thời đuổi đến, chỉ thiếu một chút nữa thôi, suýt chút nữa là có thể ở bên cạnh cô bảo vệ cô rồi.
Tại sao lúc ấy cậu không thể nhanh hơn một chút?
Đầu ngón tay của thiếu niên trở nên bắng bệch, đuôi mắt đỏ bừng.
Tiếng điện thoại như đoạt mạng vang lên, là Hạng Nam gọi đến.
Thiếu niên lập tức bắt máy, nghe đầu dây bên kia nói: “Đã định vị được điện thoại, là ở nhà họ Bùi.”
“Nhà, họ Bùi.”
Thiếu niên im lặng lẩm bẩm ba chữ này, sự lạnh lẽo trong lòng điên cuồng lan ra.
Lại là bọn họ.
Hết lần này đến lần khác, sau khi bắt nạt cậu xong lại vươn ma trảo về phía thiếu nữ.
Cậu không thể nhịn được nữa.
Cậu đã từng nghĩ đi từng bước một, khiến cho bọn họ chậm rãi cảm nhận cái chết đang tiến đến gần giống như lăng trì vậy. Nhưng bây giờ, trong lòng thiếu niên hận ý cuộn trào mãnh liệt khiến cho cậu muốn ngay bây giờ, ngay lập tức tiễn cả nhà họ Bùi xuống mồ.
Các người đi chết hết đi.
Thiếu niên lãnh đạm trước sau như một trong đôi mắt phủ một tầng sương mù dày đặc, giống như gắn kết với một cơn lốc xoáy, vô cơn bão gào thét ùng ùng kéo đến.
Cậu cưỡng ép đè nén vô số ý nghĩ đen tối muốn hủy diệt nhà họ Bùi ở trong nội tâm xuống, quyết định phải hoàn thành việc quan trọng nhất.
……
Bây giờ là nửa đêm, Bùi Hồng Đạt, Tô Lê Ngọc cùng Bùi Giai đều đã đi ngủ, toàn bộ căn biệt thự của nhà họ Bùi giống như một ngôi nhà ma tối đen như mực, bao trùm trong một bầu không khí yên tĩnh.
Duy nhất chỉ có phòng của Bùi Chân còn sáng đèn.
Thiếu nữ nằm trên giường trằn trọc, không cách nào ngủ được. Điện thoại của cô đã bị lấy đi, cửa phòng khóa trái, căn bản không thể liên lạc với bên ngoài.
Lúc này A Khí đã về đến nhà chưa? Cậu phát hiện cô không có ở nhà sẽ nghĩ như thế nào? Cậu sẽ sốt ruột gọi cho mình phải không? Hay là sẽ lo lắng mình đang ở nơi nào?
Bùi Chân ngồi dậy, ôm đầu gối ngẩn người. Cô hy vọng thiếu niên đến tìm mình, lại hy vọng cậu đừng đến.
Lỡ như —
Cậu bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, cửa sổ bang bang vang lên hai tiếng đập nhẹ.
Mị tâm thiếu nữ nhảy lên, cậu đến rồi sao?
Cô vội vàng chạy đến cửa sổ sát đất, trên lan can ban công có một con mèo hoang bị âm thanh bất thình lình này quấy nhiễu, kêu meo một tiếng lập tức chạy đi.
Chỉ là một chú mèo mà thôi —
Thiếu nữ có hơi mất mát, đang định xoay người lại, chợt nhìn thấy một hòn đá nhỏ bay đến, chuẩn xác rơi vào bên cạnh dép lê của cô.
“Chân Chân.”
Không biết thiếu niên từ nơi nào xuất hiện, đứng dưới lầu ngước mắt nhìn cô.
Mấy ngày không gặp dường như cách ba thu.
“A Khí!” Bùi Chân kinh ngạc vui vẻ kêu một tiếng, lập tức che miệng lại sợ những người khác nghe thấy.
Cô ghé vào lan can cúi đầu nhìn thiếu niên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Làm sao cậu biết tớ ở nơi này? Cậu là vì lo lắng cho tớ sao? Cậu vào đây bằng cách nào?
Rõ ràng trong nội tâm của cô có vô số câu hỏi, nhưng trong lúc nhất thời không nói ra được điều gì, chẳng qua là đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn nói với thiếu niên:
“Tớ rất nhớ cậu.”
Thiếu niên nhanh nhẹn vươn tay ra, giống như một cao thủ Parkour* chỉ với hai ba bước men theo vách tường lầu hai, xoay người nhảy vào ban công, rồi đứng trước mặt thiếu nữ.
(*Parkour: kiểu thể thao mạo hiểm với những cú nhảy vượt chướng ngại vật. Nguồn GG.)( Parkour)
Trong đôi mắt đen láy của thiếu nữ ngập tràn nước mắt, nơi khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt. Lê Khí rũ mắt, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Sợ sao?”
Thiếu nữ gật đầu, sau đó nước mắt lại tuôn rơi nhiều hơn, thút tha thút thít nói: “Tớ rất sợ.”
Khi cô bị đưa lên chiếc xe đó, cô thực sự cảm thấy hôm nay mình sẽ bị giam ở nơi này.
Nhưng cô vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt với Lê Khí.
Thiếu niên kéo cô vào phòng, việc đầu tiên chính là dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô tỉ mỉ xem xét một lần: “Có bị thương không?”
Bùi Chân lắc đầu, chỉ vào cánh tay: “Chỗ này có hơi đau.”
Lê Khí vừa liếc mắt nhìn, vừa rồi trong lúc bắt thiếu nữ tên vệ sĩ dùng sức nắm chặt nơi đó, trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết bầm tím.
Đôi mắt của thiếu niên sâu thẳm, sắc mặt rất thối, nhẹ nhàng đỡ cánh tay của thiếu nữ lên, chậm rãi dịu dàng thổi thổi vết bầm tím kia.
“Tớ sẽ báo thù cho cậu.”
“Không sao, tớ không có chuyện gì mà.” Thiếu nữ liên tục an ủi cậu, “Cậu có mệt không? Tới đây ngồi đi.”
Cô vỗ vỗ lên cái giường.
———//——//———
*Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khí: Cái giường này trông cũng to đấy…..
Bùi Chân: Anh muốn đào à.