Kỳ nghỉ hè lớp 11 lên lớp 12 không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, rất nhanh đã phải quay về trường học bù, huống hồ giữa tháng 10 còn nghênh đón cuộc thi toán toàn quốc, Bùi Chân không dám thư giãn một ngày.
Nhưng chuyện đã hứa vẫn phải làm.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, cô và thiếu niên đi đến quán cà phê. Ông chủ vừa mừng vừa sợ, đích thân pha cà phê latte đá thơm ngon cùng trà trái cây chiêu đãi bọn họ.
Sau khi rời khỏi quán cà phê Tửu Thần, hai người lại xách túi lớn túi nhỏ đi đến viện dưỡng lão thăm bà Lục.
Lúc trước mỗi cuối tuần Lê Khí đều dành chút thời gian để đi đến đây, nhưng kể từ khi thành lập công ty, mỗi ngày cậu không có thời gian ngủ đủ giấc, thực sự không thể xuất ra thời gian nữa.
Vì vậy mấy tháng qua đều là Bùi Chân thay cậu đi đến viện dưỡng lão chăm sóc bà Lục.
Kể từ lần trước bà Lục té ngã đã nằm liệt trên giường không dậy nổi, hơn nữa lại lớn tuổi, dáng vẻ ngày càng già nua, chỉ khi nhìn đến thiếu nữ đôi mắt mới có một chút ánh sáng.
Bà Lục vốn mắc bệnh Alzheimer rất nghiêm trọng, không còn nhận ra Lê Khí, trong miệng vẫn luôn gọi tên hai đứa con trai của mình.
Lê Khí nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà Lục trong chốc lát, hàng lông mi dài rũ xuống, khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc của cậu.
Sau khi tắm rửa và cho bà Lục ăn xong, hai người đẩy xe lăn đưa bà ra ngoài đi dạo một vòng, ở trong vườn hoa ngắm mặt trời lặn, sau đó đưa bà quay trở về phòng bệnh.
Trên đường trở về nhà, thiếu niên vẫn luôn không nói gì, chỉ nắm tay Bùi Chân chậm rãi đi dưới ánh đèn đường.
Bùi Chân cảm nhận được cậu có tâm sự, vội nhón chân lên đặt cằm lên vai cậu, đôi mắt trong veo nói: “A Khí sao anh lại rầu rĩ không vui vậy.”
Thiếu nữ áp sát vào người cậu, nhiệt độ cơ thể truyền qua qua người thiếu niên. Đôi mắt lạnh lùng của Lê Khí cuối cùng cũng có độ ấm, mỉm cười nói: “Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ —”
“Có lẽ anh nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh em.”
Thiếu nữ chớp mắt: “Sao lại đột nhiên nói như vậy?”
Lê Khí xoa đầu cô: “Đời người như bóng câu qua cửa sổ*, anh sợ chớp mắt chúng ta đều đã già mất rồi.”
(*Đời người như bóng câu qua cửa sổ: chỉ sự trôi qua nhanh của thời gian.)
“Không sợ, anh già rồi nhất định cũng là một ông cụ vô cùng đẹp lão.”
Thiếu niên bật cười, những đầu ngón tay chai sần vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Bùi Chân, rồi dừng lại trên môi cô: “Anh không sợ già đi, nhưng —”
Sợ khi về già sẽ quên mất em.
Sợ giống như bà Lục, rõ ràng người thân thiết nhất đang ở trước mặt, nhưng ký ức lại tựa như cách một lớp màng mờ ảo, làm thế nào cũng không nhận ra được.
Nếu quả thực biến thành như vậy, cậu thà rằng vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này.
Cậu chỉ sợ nói ra lời nói này sẽ khiến thiếu nữ u sầu, cho nên cậu thay đổi cách nói: “Anh sợ chúng ta già rồi, còn rất nhiều nơi chưa đi đến, còn có rất nhiều việc chưa làm được.”
Thiếu nữ cười rộ lên, giọng nói ngọt ngào: “Vậy chờ chúng ta thi đấu xong, sẽ đi đến nhiều nơi, làm nhiều việc hơn.”
Thiếu niên càng dùng sức nắm chặt tay cô, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: “Không cần chờ, đi ngay bây giờ.”
“Ngay bây giờ? Bây giờ có thể làm cái gì?”
Lê Khí chỉ vào rạp chiếu phim cách đó không xa.
Xem phim? Đôi mắt thiếu nữ sáng lên.
Trước kia hai người đã từng ở nhà cùng nhau xem phim kinh dị, nhưng bọn họ thực sự chưa từng đi đến rạp chiếu phim xem một bộ phim nào.
Quả là một nơi chưa từng đến, việc chưa từng làm.
Thiếu nữ hưng phấn ngay cả bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được sự vui vẻ ấy, cô lôi kéo Lê Khí chạy chậm về phía trước, mái tóc buộc đuôi ngựa tung bay trong không trung: “Này! Anh đẹp trai muốn mời em đi xem phim nhá!”
“Bé ngốc.” Đáy mắt của Lê Khí mang theo ý cười, một tia phiền muộn vừa rồi ở tận sâu trong đáy lòng đều bị sự vui sướng này cuốn bay mất.
Đi đến rạp chiếu phim, hôm nay đang chiếu một bộ phim hành động nước ngoài, người đàn ông cơ bắp rắn rỏi cùng mỹ nhân nóng bỏng đã trở thành bộ phim ăn khách nhất mùa hè năm nay.
“Em muốn xem phim này…” Bùi Chân chỉ vào tấm poster.
Giọng nói của thiếu niên lạnh lẽo: “Ngón tay đang chỉ ở đâu vậy? Lấy ra.”
Bùi Chân cúi đầu, nhìn thấy ngón tay trỏ của mình vừa khéo đang chỉ vào cơ ngực cuồn cuồn của người đàn ông cơ bắp trên tấm poster.
“….” Không phải chứ? Cái này cũng muốn ghen à?
Thiếu niên chỉ vào một bộ phim khác đang chạy trên màn hình: “Xem cái đó, bộ này thích hợp với em hơn.”
Thiếu nữ liếc mắt một cái, bé thỏ trắng lộ ra hai cái răng cửa lớn màu trắng sáng chói gặm củ cà rốt. Cô lập tức nổi giận nói: “Đây là phim hoạt hình mà!”
Cuối cùng Lê Khí cũng không lay chuyển được thiếu nữ, đành chọn xem phim hành động.
Bùi Chân thích thú nhìn máy bán vé tự động xoạt xoạt xuất ra hai tấm vé mỏng, cách đó không xa thiếu niên tuấn tú với đôi chân dài đang cầm hai ly coca lạnh cùng bắp rang bơ đi tới.
Có một cô gái đi ngang qua chợt quay đầu lại, lôi kéo bạn của mình, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn thiếu niên mắt nhìn thẳng đi đến chỗ cô gái nhỏ có mái tóc đen dài, làn da trắng ngần, nhao nhao cảm khái:
Quả nhiên trai đẹp luôn sánh đôi với gái xinh.
Bộ phim đã sắp đến giờ chiếu, thiếu niên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lại mềm mại của người đi ở phía sau, bước vào phòng chiếu tối đen.
Bọn họ chọn ghế tình nhân, ở hàng cuối cùng, hai chiếc ghế hợp lại làm một, vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Thiếu nữ cầm xô bắp rang chăm chú nhìn vào màn hình, nhìn thấy mỹ nữ nóng bỏng với đôi chân dài quấn lấy cái eo cơ bắp kia, hai người đang hôn nhau trong phòng tắm, cô ồ lên một tiếng, nhanh chóng trốn vào trong lòng của thiếu niên che mắt lại không xem tiếp.
Thiếu niên rũ mắt nhìn xuống: “Không phải rất thích xem trai đẹp cơ bắp à? Tại sao không xem?”
Cô gái nhỏ lắc đầu: “Quá kích thích, chịu không nổi, em sợ học hư.”
Cho nên cô vẫn thích xem trai đẹp à. Thiếu niên đang định bóp mặt cô xem như trừng phạt, đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia lại sờ vào phần bụng của mình, vừa nhẹ nhàng lại lưu luyến.
Cậu nghe thấy thiếu nữ nói: “Người trên màn ảnh quá hung dữ mạnh mẽ, em vẫn thích anh hơn.”
Thiếu niên giống như mèo bị giẫm vào đuôi, lập tức ưỡn người lên, trong bóng tối hai má nóng bừng.
Bùi Chân vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đưa tay chạm vào cơ bụng nhấp nhô của thiếu niên, lại bị cậu dùng sức chế trụ cổ tay.
Bên tai truyền đến hơi thở nóng rực của Lê Khí:
“Anh cũng rất hung dữ mạnh mẽ.”
….
Từ rạp phim đi ra, thiếu nữ buồn tiểu vội vàng đi đến nhà vệ sinh, lúc đi ra trông thấy có một cô gái đang đứng đưa lưng về phía cô còn nói gì đó với Lê Khí.
Những ngày qua cô đã sớm quen với việc thỉnh thoảng có người tiến đến xin phương thức liên lạc của thiếu niên, đa số bọn họ đều bị lạnh lùng từ chối rồi rời đi, còn có đôi lúc nhìn thấy Bùi Chân đứng bên cạnh, tuy có tiếc nuối nhưng không hề tiến đến quấy rầy.
Lần này Bùi Chân cũng có ý định đi qua, cô nghĩ sau khi cô gái kia biết Lê Khí đã có bạn gái nhất định sẽ không dây dưa thêm nữa.
Tuy nhiên, từ nhà vệ sinh đến chỗ của Lê Khí chỉ cách một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng cô nhận ra lần này không giống như những lần trước.
Trên mặt thiếu niên không có biểu cảm lạnh như băng, ngược lại cậu thực sự còn nghiêm túc lắng nghe cô gái kia nói, thậm chí còn đưa điện thoại của mình cho cô ấy.
Sau khi cô gái đó nhận lấy lại nhập cái gì đó vào điện thoại của cậu, tiếp đến vừa trả điện thoại vừa nói:
“Cảm ơn, tôi tên là Chúc Án.”
Lúc nghe thấy tên của cô gái đó sắc mặt của Bùi Chân lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng, khăn giấy trong tay rơi xuống đất.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Lê Khí vẫn nghe thấy được, cậu quay đầu nhìn về phía cô, trong đôi mắt hiện lên sự quan tâm nhìn không sót thứ gì:
“Chân Chân, em làm sao vậy?”
Cô gái vẫn luôn đứng đưa lưng về phía cô đồng thời cũng xoay người lại, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại khó quên.
Bùi Chân rũ ngón tay xuống bên người, giờ phút này cô kiềm chế không được mà run rẩy.
Chúc Án, là tên của nữ chính trong truyện.
Người con gái khiến cho Lê Khí yêu say đắm, biết rõ là nghiệt duyên cũng muốn dây dưa không rõ với cô gái ấy.
Trong truyện lần đầu tiên cô ấy gặp nam phụ phản diện Lê Khí cũng là ở rạp chiếu phim, mà thiếu niên như thể đã yêu người đó ngàn kiếp.
(*Trong raw chỉ ngắn gọn một câu chớp mắt ngàn năm, mình tra baidu có nghĩa là lần đầu tiên nhìn thấy, bạn cảm thấy như thể đã yêu người này vài kiếp, cho nên mình edit như vậy cho mọi người dễ hiểu.)
Bùi Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nên đến, cuối cùng vẫn phải đến.
—————-//—//——-
*Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đoán xem có ngược tâm không.