XUYÊN THÀNH CRUSH CỦA NAM PHỤ PHẢN DIỆN

Ngày hôm qua Diêu Băng nói muốn ăn bánh mì nướng, sáng sớm Bùi Chân đã dành thời gian nướng một vài miếng bánh mì, phủ lên một lớp socola hạt dẻ, đậu phộng và mứt dâu tây.

Quả nhiên vừa vào lớp học ngồi xuống, Diêu Băng vội quay đầu cười hì hì hỏi cô: “Chân Chân ~”

“Có mang theo có mang theo.” Bùi Chân bất lực, lấy hộp cơm màu hồng ra cho cô ấy xem, “Cậu muốn ăn vị nào?”

“Tớ muốn socola!”

Bùi Chân đưa miếng bánh mì nướng cho Diêu Băng. Bản thân cô cũng chưa ăn bữa sáng, vì vậy thuận tay cầm một miếng bánh mì chét bơ đậu phộng, miệng nhỏ hé ra cắn một cái.

Vừa khéo thiếu niên lấy nước xong tiến vào lớp, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm bình tĩnh, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng có vẻ vô cùng không hợp nhau.

Bùi Chân biết rõ bình thường cậu không ăn bữa sáng, muốn chia cho cậu một miếng. Nhưng thiếu niên từng bảo cô cút xa một chút, cô không thể mặt dày mày dạn hỏi cậu có muốn ăn hay không.

Bùi Chân có hơi rối rắm, cắn bánh mì nướng nhai rộp rộp.

Sau khi vội vàng nuốt xuống bữa sáng, đã vào tiết tiếng Anh buổi sáng. Giáo viên dạy tiếng Anh còn trẻ lại có cá tính, thích làm đủ chiêu trò vùi dập bọn họ. Hôm nay cô giáo lại nghĩ ra một cách chơi mới, yêu cầu mọi người lần lượt đứng lên đọc một đoạn văn. Nếu trong quá trình đọc không đạt tiêu chuẩn, có hơi lắp ba lắp bắp sẽ phải đứng yên tại chỗ, chờ đến khi lượt tiếp theo vượt qua mới có thể ngồi xuống.

Kết quả chính là, bầu không khí trở nên khẩn trương bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Tất cả mọi người nhỏ giọng đọc đoạn văn mà có khả năng đến lượt của mình, có một số bạn học nhíu mày ưu tư hỏi người bạn bên cạnh: “Từ này đọc thế nào?”

Giáo viên dạy tiếng Anh lên tiếng trước: “Bình thường trong tiết học em không chịu nghe giảng! Bây giờ còn phải đi hỏi người ta. Từ này đọc như thế nào hả? Lên đây!”

Lê Khí dựa vào cửa sổ, một mực không lên tiếng, chỉ tùy ý lật sách giáo khoa tiếng Anh. Mỗi môn học của cậu gần như đạt điểm cao nhất, việc kiểm tra ngẫu nhiên như vậy không gây áp lực gì với cậu.

Bùi Chân có chút khẩn trương, thành tích môn tiếng Anh của cô không tệ, trước kia cũng từng xem qua không ít phim nước ngoài, nhưng đọc đoạn văn tiếng Anh trước mặt mọi người về mặt sinh lý vẫn khiến tim cô đập nhanh hơn.

Vạn nhất đọc sai một từ thì sao? Cô không muốn mất hết thể diện đứng ở đó.

Đọc diễn cảm đoạn văn bắt đầu từ tổ bốn, rất nhanh đã đến chỗ Lê Khí.

Thiếu niên bình tĩnh đứng lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cuốn sách, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, mang theo một chút trầm thấp.

Cả lớp im lặng lắng nghe, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng, e sợ quấy nhiễu người trên trời.

Có một vài bạn cùng lớp dường như cả nổi cả da gà: Phát âm và giọng điệu của Lê Khí chuẩn như vậy, chẳng khác gì một phát thanh viên tiếng Anh chuyên nghiệp.

Sau khi thiếu niên đọc xong ngồi xuống, vẫn tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa trong tay.

Đến lượt Bùi Chân, thiếu nữ đứng lên, cô cảm thấy cổ họng khô khốc không thể chịu được, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô hít thở có chút khó khăn, hoảng loạn tìm kiếm đoạn văn mà cô phải đọc lên, mãi đến khi giọng nói sợ hãi của Diêu Băng vang lên: “Chân Chân, mặt cậu làm sao thế?!”

……..

Mười phút sau, Bùi Chân được đưa đến phòng y tế của trường.

Cô uống thuốc do bác sĩ chỉ định, hít thở khó khăn, tim đập nhanh dần đỡ hơn một chút.

Bùi Chân bất an ngồi trên ghế xem xét bốn phía, đại khái cô ở thế giới thật đã đến bệnh viện rất nhiều lần, cho nên chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng lập tức khẩn trương.

Thiếu niên cao gầy khoanh tay đứng dựa cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Vừa rồi Bùi Chân thở gấp, giáo viên dạy tiếng Anh yêu cầu Lê Khí ngồi cùng bàn đưa cô đến đây.

Bác sĩ trường học nhíu mày nhìn những vết ban đỏ trên khuôn mặt, cổ và cánh tay của cô: “Em bị dị ứng thức ăn à. Vừa rồi đã ăn cái gì?”

Bùi Chân chỉ ăn bánh mì nướng, trung thực trả lời.

“Bánh mì nướng? Còn gì nữa?”

“Còn có?” Bùi Chân nghiêm túc nhớ lại.

Thiếu niên đang đứng ở cửa đột nhiên lên tiếng: “Bơ đậu phộng.”

“Ồ, vậy rất có thể dị ứng đậu phộng.” Trong nháy mắt bác sĩ đã hiểu rõ, một lần nữa ánh mắt rơi trên người Bùi Chân, “Em bị dị ứng đậu phộng nghiêm trọng như vậy, trước kia em không biết sao?”

Ánh mắt bác sĩ nhìn qua, Bùi Chân cảm giác dường như ông ấy nhìn xuyên qua thân thể mình,còn nhìn thấy được kiếp trước mình bị bệnh nặng quấn thân.

Bùi Chân cúi đầu, không nói nên lời: “Em…”

Cô thực sự không ngờ đến, nguyên thân rõ ràng bị dị ứng đậu phộng!

Bác sĩ nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt mang khuôn mặt như lạc vào mộng, dường như căn bản không biết chuyện quan trọng này, thở dài nói: “Được rồi được rồi, lần sau em chú ý một chút, trở về nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Bùi Chân gật đầu như giã tỏi, ngọt ngào nói vài lời cảm ơn.

Bác sĩ chuẩn bị thuốc, đang muốn căn dặn cô uống như thế nào, rồi liếc mắt nhìn qua thiếu niên tuấn tú đứng ở một bên, hướng về phía cậu lên tiếng: “Bạn trai cũng đến đây nghe đi.”

“…?”

Bùi Chân bối rối, điều gì đã khiến cho bác sĩ sinh ra ảo giác “Lê Khí là bạn trai của cô.”

Bọn họ căn bản không quen thân!

Thiếu nữ đỏ mặt hoảng loạn giải thích: “Chúng cháu chỉ là bạn học bình thường.”

Bác sĩ mỉm cười: “Những cặp gà bông khác cũng đều nói với tôi như thế.”

Ông ấy cầm lấy thuốc bắt đầu giải thích. Kỳ lạ là, Lê Khí rõ ràng không phản bác, còn không chút biểu cảm im lặng lắng nghe.

Điều này thực sự đúng là kỳ lạ hiếm thấy.

Sau khi nhận thuốc, Bùi Chân đi theo Lê Khí rời khỏi phòng y tế.

Bởi vì lời nói vừa rồi của bác sĩ, cô có chút áy náy, sợ thiếu niên đối với cô càng thêm phản cảm: “Xin lỗi, vừa rồi đã làm phiền đến cậu.”

Lê Khí rũ mắt, dưới ánh mặt trời những vết ban đỏ trên khuôn mặt thiếu nữ bởi vì dị ứng dần dần biến mất, có thể nhìn thấy những cọng lông tơ nhỏ trên mặt cô. Lúc cô nói chuyện đôi mắt mở to sáng ngời, còn long lanh nữa, thoạt nhìn như một chú chó nhỏ khiến người ta yêu thương.

Thực sự không giống như lúc trước, một Bùi Chân u ám ít nói.

Đáy mắt của Lê Khí âm thầm lướt qua một tia quan tâm —

Chuyện Bùi Chân bị dị ứng đậu phộng, nhà họ Bùi gần như không ai không biết.

Nghe nói hồi nhỏ vì ăn ít đậu phộng mà thiếu nữ lên cơn hen suyễn, suýt chút nữa mất mạng. Sau này, trước mỗi bữa ăn cô sẽ liên tục hỏi những người giúp việc xác định bên trong không có đậu phộng.

Đối với người quan tâm chuyện dị ứng như vậy, tại sao ngày hôm nay lại xuất hiện tình trạng này?

Buổi sáng hôm nay Bùi Chân ăn bánh mì nướng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, như thể hoàn toàn không ý thức được đậu phộng chính là nguyên nhân khiến cô dị ứng.

Cộng thêm việc vừa rồi trong phòng y tế lúc cô bị hỏi đến lại mang khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

Lê Khí cảm thấy cô thực sự không giống như đang diễn.

Con người ta có thể ngụy trang, nhưng rất khó để che giấu những biểu cảm cùng hành động tiềm thức.

Huống hồ, cho dù muốn lừa cậu, cũng không đến nổi lấy bản thân mình ra đùa giỡn như vậy?

Trong nội tâm Lê Khí đột nhiên sinh ra một ý tưởng hoang đường.

Có phải có một loại khả năng – Thiếu nữ trước mắt, không phải là Bùi Chân trước kia?

Nếu như cô căn bản không phải là người nọ, vậy tại sao lại tiếp cận cậu?

Đầu ngón tay của thiếu niên thoáng một phát hơi run lên, cậu phải tìm hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Chân ngụy trang khá tốt, thay đổi thành người khác cũng thế, cậu không thích trạng thái không đoán ra được này.

*

Trường cấp ba An Sơn là trường học trọng điểm ở thành phố H, không chỉ có thành tích tốt, còn rất chú trọng đến việc bồi dưỡng các sở thích cùng đam mê khác của học sinh.

Một trong những điểm sáng chiêu sinh của trường bọn họ, chính là mỗi buổi trưa thứ tư có hai tiết học ngoại khóa theo sở thích.

Nguyên thân đăng ký vào lớp nấu ăn, đại khái là muốn nấu những món ngon cho nam chính Cố Tinh Hải, một mực bắt lấy dạ dày của cậu ta à?

Hôm nay chính là thứ tư.

Bùi Chân cùng một đám người đi qua sân chơi, đi đến một tòa nhà khác để lên lớp. Đẩy cửa ra, nhìn thấy Bùi Giai mặc một váy liền thân màu trắng đứng ở trung tâm, được rất nhiều người vây quanh. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười nhẹ, thoạt nhìn dịu dàng ngọt ngào. Trong trường có rất nhiều nam sinh đăng ký lớp sở thích này vì để có thể tiếp xúc với cô, cho nên tỉ lệ nam sinh trong lớp vượt qua mức bình thường.

Nhìn thấy Bùi Chân đến, trong đó có một nam sinh nói: “Bùi Giai cậu xem kìa, cô ta vẫn –”

Chữ “Xấu” còn chưa bay ra khỏi miệng, nam sinh lập tức ngây người, thiếu nữ đứng ở cánh cửa dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt sáng ngời, cả người trông như phát sáng.

Cậu ta hơi lắp bắp: “Đây, đây là Bùi Chân?”

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của Bùi Giai cứng lại, ngước nhìn thiếu nữ trước mắt, làm sao hai ngày không gặp, cô lại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều?

Cô ta còn nhớ rõ Bùi Chân trước kia u ám, cứng nhắc, không được người khác yêu thích. Mà bây giờ — tất cả mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên sự kinh diễm.

Bùi Giai ho nhẹ một tiếng, cố gắng một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Tiết học sắp bắt đầu rồi, chúng ta chia thành nhóm nhỏ đi.”

Lớp học hôm nay là làm bánh cupcake, một nhóm bốn người. Bùi Giai ở đây lập tức có rất nhiều người vây quanh, nhất là nam sinh, giơ tay hô hào muốn gia nhập, còn Bùi Chân người luôn không tìm được bạn hợp tác, rõ ràng cũng được vây thành một vòng tròn nhỏ.

Nam sinh vừa rồi nhìn thấy Bùi Giai ở đây sẽ có một cuộc cạnh tranh kịch liệt, biết bản thân mình nhất định không thể gia nhập, vội đi đến chỗ Bùi Chân hỏi: “Tớ có thể cùng một nhóm với cậu không?”

Bùi Chân tìm hai nữ sinh biết làm bánh ngọt vào cùng môt nhóm, nghĩ đến nên thêm một nam sinh vào, nhẹ gật đầu cong môi: “Được.”

Nam sinh vui vẻ, bắt đầu tự giới thiệu mình: “Tớ là Chương Tiến, lớp 11-5.”

Bùi Chân lặp lại tên của cậu ta, nghiêm túc nói: “Chào cậu.”

Chương Tiến mặt đỏ bừng, thầm nghĩ Bùi Chân đúng là một cô gái nhỏ dễ thương, tại sao trước kia bản thân mình mắt bị mù như vậy, luôn cảm thấy cô xấu xí?

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên dạy nấu ăn giới thiệu ngắn gọn các dụng cụ trên tay, rồi bắt đầu làm mẫu.

Trước kia trong nhà Bùi Chân có một lò nướng lớn, cô rất thích làm nhiều loại bánh nướng, từ bánh trứng đơn giản nhất đến những phiên bản nâng cao hơn một chút, cô cũng không nhớ hết. Bánh cupcake tương đối cơ bản, Bùi Chân gần như bắt kịp tốc độ của giáo viên trên lớp, còn cẩn thận hướng dẫn các tổ viên khác.

Bùi Giai nhìn cô từ xa, nhìn thấy Bùi Chân đánh lòng trắng trứng dễ dàng như vậy, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Lúc trước Bùi Chân từng nấu ăn vài lần, mỗi lần không thêm gia vị quá tay thì cũng là làm khét, tại sao thoáng một phát từ kẻ nghiệp dư trong nhà bếp biến thành bậc thầy làm bánh ngọt?

Sau khi làm xong các phôi bánh cơ bản, giáo viên làm mẫu trang trí đơn giản, sau đó để mọi người dùng trí tưởng tượng của mình tự tay trang trí bánh cupcake.

Mọi người líu ríu thảo luận, có chút nhịn không được trực tiếp cầm lấy cái bánh thơm ngon cắn một miếng. Bùi Chân cúi đầu, bắt một vài con sò trên mặt bánh, nguyên liệu cô chuẩn bị, có ba loại kem bơ trà xanh và chocolate, cô cẩn thận trang trí bánh ngọt, rồi trang trí thêm một ít kẹo cùng hoa quả. Những chiếc bánh cupcake được trang trí bởi bàn tay khéo léo của cô, màu sắc phối hợp hài hòa, mỗi một cái đều độc nhất vô nhị, ngay cả giáo viên cũng không nhịn được mà khen ngợi cô, lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, vui vẻ đăng lên vòng bạn bè.

Hầu hết mọi người trong lớp nấu ăn đều ngạc nhiên trước những chiếc bánh cupcake của Bùi Chân, Bùi Chân cũng chụp vài bức ảnh đăng lên Weibo:

[Tôi làm bánh cupcake nè ~ trông rất ngon!]

Sau khi đăng lên Weibo được vài phút, trên điện hiện liên thông báo. Lần trước bởi vì bài đăng [Con chó thè lưỡi] trên Weibo, cô đã chú ý hơn một chút, lần này có rất nhiều người bình luận cho cô:

[Woa, cái bánh ngọt này thật xinh đẹp, thực sự là cậu làm sao?]

[A a a a tôi thấy tâm hồn thiếu nữ tăng bạo!]

[Xin hỏi, tôi có thể mua những cái bánh tương tự như vậy ở đâu? Muốn tặng cho bạn gái, cô ấy nhất định rất thích.]

[Chủ bài đăng, cậu có thể dùng cái bánh ngọt ngào này gây hảo cảm.]

Sau khi xem hết thông báo trên Weibo, Bùi Chân ngẩng đầu mới phát hiện ra bản thân mình gần như bị nửa lớp vây quanh, cô nhẹ nhàng cười nói: “Nếu các cậu thích, mỗi người có thể lấy một cái.”

“Woa, thật sao?! Cảm ơn!” Chương Tiến nhanh tay nhất, chọn cái bánh cupcake người tuyết dâu tây dễ thương xinh đẹp nhất.

“Này, một đứa con trai như cậu lại chọn dâu tây à, cho tớ đi!”

Những người khác cũng không khách khí, nhận lấy nó còn cảm ơn Bùi Chân người đẹp thiện tâm.

So với chỗ của cô, chỗ của Bùi Giai quanh quẽ hơn nhiều, chỉ có người bạn Triệu Cẩn của cô ta không đến đó.

Triệu Cẩn an ủi Bùi Giai: “Cậu đừng bận tâm, không phải chỉ là bánh cupcake thôi sao? Nếu chúng ta nghiêm túc làm cũng có thể làm tốt mà.”

Bùi Giai nhìn những chiếc cupcake việt quất đơn giản trên tay mình, mỉm cười: “Tớ không có khó chịu, chị của tớ được hoan nghênh là chuyện tốt, chỉ là ….Bình thường thói quen vệ sinh của chị ấy không tốt lắm, cho nên tớ lo lắng những người ăn bánh của chị ấy sẽ…”

Cô ta vừa khéo dừng tại chỗ đó, có mấy nữ sinh đang chuẩn bị cầm lấy bánh ngọt nghe thấy lời này, do dự quay về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn Bùi Chân cũng có hơi phức tạp.

Ngăn cách hơn nửa phòng học, Bùi Chân vẫn nhạy cảm chú ý đến ánh mắt không mấy thiện cảm của các nữ sinh kia, không cần nói cô cũng biết chắc chắn là Bùi Giai đang giở trò quỷ.

Trong truyện Bùi Giai chính là như vậy, khi trò chuyện với người khác luôn rất uyển chuyển nhắc đến một vài khuyết điểm của nguyên thân, hầu hết đều do cô ta biên soạn, nhưng bởi vì Bùi Giai hành động quá tự nhiên, đa số mọi người nghe xong sẽ tin vào nó.

Thanh danh của nguyên thân càng lúc càng tệ, cộng thêm tính tình không tốt, gần như không có bạn bè.

Bùi Chân quyết định trị Bùi Giai, nhỏ giọng nói với đám người đối diện: “Các cậu để ý đến tớ nhiều quá rồi, Bùi Giai rất mẩn cảm, nếu như tớ ở đây làm tốt hơn em ấy, em ấy sẽ khó chịu, về nhà nói với cha của tớ, có khả năng cơm tối tớ cũng không được ăn.”

Nói xong, cô rũ mắt xuống, bất lực nhún vai nở một nụ cười khổ.

Mọi người sững sờ, hóa ra Bùi Giai là loại người như vậy sao? Tranh phong cật thố* với chị gái, vậy mà còn cáo trạng à? Hại chị gái cơm tối không thể ăn?

(Tranh phong cật thố: Tranh đoạt tình nhân, ghen tuông. Nguồn Baidu.)

Chương Tiến giật mình, cậu ta thầm nghĩ dường như thực sự là có chuyện như vậy, bình thường bản thân mình nói Bùi Chân không tốt, bề ngoài Bùi Giai không nói gì, nhưng vẻ mặt rất đắc ý, cho nên cậu ta mới không ngừng nói xấu Bùi Chân để dỗ cô ta vui vẻ.

Xem ra đúng là như vậy, Bùi Chân thực sự nhẫn nại rộng lượng.

Bùi Giai cảm thấy được ánh mắt của mọi người đột nhiên hướng về phía mình, còn không biết đã phát sinh chuyện gì, vẫn mỉm cười như thường lệ. Nhưng mà, những người kia lại lạnh lùng bỏ qua.

Tại sao chuyện lại như thế này?

Cô ta nhìn thấy đám người ở phía sau Bùi Chân.

Thiếu nữ là người duy nhất nở nụ cười: “Em gái à, bây giờ em đang giận chị đúng không? Em đừng tức giận, không biết em có nói xấu chị không nhỉ?”

Bùi Giai vội vàng phủ nhận: “Tôi nói xấu chị khi nào?”

“Không nói sao?” Bùi Chân ánh mắt vô tội, “Vậy vừa rồi em đã nói gì với những nữ sinh kia? Sau khi nói xong tại sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào chị vậy?”

Cô quay đầu hỏi những nữ sinh kia: “Có phải Bùi Giai lại nói với các cậu, tớ lôi thôi không quan tâm đến vấn đề vệ sinh, hoặc là lười biếng không chịu cố gắng đúng không?”

Những nữ sinh kia nghe thấy lời nói đó, vừa rồi Bùi Giai không nói rõ ràng, nhưng chính xác là ý tứ này, vội gật đầu.

Ánh mắt của những bạn học khác nhìn về phía Bùi Giai lạnh đi vài phần.

Bùi Chân lã chã – sắp khóc nói: “Bùi Giai, sau này chị không bao giờ cướp hào quang của em nữa, cầu xin em đừng nói chị như vậy, em biết rõ chị không phải như thế mà, tại sao em luôn đổ oan cho chị…”

Bùi Giai thấy Bùi Chân sử dùng thủ đoạn dày công tôi luyện của mình, trong lòng vừa tức vừa lo. Chiêu này sẽ gây ra tổn hại rất lớn, mình càng giải thích càng khiến nhiều người tin vào điều đó. Cho nên cô ta không nói gì cả, kéo Triệu Cẩn rời khỏi phòng học.

……

Hai tiết học sở thích kết thúc, Bùi Chân cầm một hộp bánh cupcake quay về lớp 11-3, xung quanh là ba bốn người bạn học mới mà cô gặp trong lớp dạy nấu ăn. Một đoàn người vừa nói vừa cười đi ngang qua sân bóng rổ.

Chương Tiến cầm lấy bánh cupcake dâu tây nhìn Bùi Chân: “Vậy… Tiết sau tớ có thể tiếp tục chung nhóm với cậu không?”

“Đương nhiên có thể.” Bùi Chân hào phóng đồng ý.

Chương Tiến đỏ mặt, lắp bắp nói: “Được, được.”

Cố Tinh Hải đang chơi bóng trên sân bóng rổ, cậu ấy đã không được buông lỏng như vậy trong gần hai tháng qua, trong lúc trận đấu sắp bắt đầu, trong đội có một người bỗng nhiên hô to: “Ai thế? Là Bùi Chân!”

Cố Tinh Hải dừng động tác, nhìn về phía bên kia.

Thiếu nữ được mọi người vây quanh, nhẹ nhàng mỉm cười, thần sắc tươi đẹp. Ánh mặt trời chiếu lên người cô, tựa như phủ một tầng sáng dịu dàng. Cố Tinh Hải vô thức ngừng thở.

Người trong đội tinh mắt, nhìn thấy trong tay Bùi Chân cầm một hộp bánh ngọt: “Mẹ kiếp, cô ấy lại đến đây đưa đồ ăn cho cậu à!”

“Không được ăn không được ăn, sẽ bị hạ độc chết đó, tớ giúp cậu hù dọa cô ấy.” Người bên cạnh đột nhiên giơ tay ném trái bóng đi, nó bay thẳng đến chỗ của Bùi Chân.

Cố Tinh Hải lo lắng, chạy về phía trước: “Cẩn thận!”

Bùi Chân vốn đang nói chuyện, lờ mờ nghe thấy một tiếng gọi, cô quay đầu lại, nhìn thấy một vật thể không rõ ràng đang nhanh chóng bay về phía mình.

Xong rồi.

Cô bối rối, rõ ràng biết cái thứ gì đó sắp đập vào đầu mình, còn đập rất đau, nhưng cô không thể động đậy được, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc