XUYÊN THÀNH CRUSH CỦA NAM PHỤ PHẢN DIỆN

Sắp đến giao thừa rồi, Bùi Chân dành hai ngày ở nhà ăn uống thư giãn vỗ béo chính mình, mỗi ngày vừa mở mắt ra bữa sáng mà cô yêu thích đã đặt trên bàn ăn, còn thiếu niên đã đi đến công ty.

Thiếu niên bận tối mắt tối mũi, còn cô lại rảnh rỗi muốn chết. Bùi Chân mang lòng đầy áy náy ăn hết bữa sáng không chừa một miếng nào, sau đó hẹn Diêu Băng đi ra ngoài chơi.

Hai người ngồi trong tiệm trà sữa, Bùi Chân khuấy trân châu trong ly, đắn đo suy nghĩ, vẫn quyết định nói thẳng với người bạn tốt nhất của mình: “Băng Băng, tớ và A Khí ở bên nhau rồi.”

Diêu Băng uống một ngụm trà sữa, không dám tin nói: “Cái gì? Hai người mới ở bên nhau thôi sao?! Tớ còn cho rằng hai người đã sớm ở bên nhau rồi.”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Bùi Chân nhiễm một tầng hồng nhạt, “Lúc trước tớ không biết anh ấy thích tớ.”

“Việc này còn có thể không biết à?” Diêu Băng lại sửng sốt rồi, “Cậu nhìn xem ngoại trừ cậu ra cậu ta có cười với nữ sinh nào chưa?”

Thiếu nữ suy nghĩ, cũng đúng há, bình thường Lê Khí là một người lạnh lùng như băng lại cách xa người khác phái, luôn mang một khuôn mặt trắng ngần yêu nghiệt.

Nhìn thấy các học sinh tiểu học ngồi ở bàn bên cạnh đang làm bài tập, Diêu Băng đột nhiên thở dài, trông rất ưu sầu: “Kỳ nghỉ đông của năm lớp 11 sắp kết thúc rồi, hai ngày nay ba mẹ tớ vẫn luôn lo lắng thành tích học tập của tớ, còn tìm lớp phụ đạo cho tớ nữa.”

“Ừ.” Bùi Chân nghe cô ấy nhắc đến chuyện thành tích, cũng chợt nghĩ đến một chuyện khiến mình phiền lòng.

Cuộc thi toán học quốc gia sắp diễn ra vào tháng mười năm nay, chỉ có năm mươi người đứng đầu mới có thể được đề cử vào các trường đại học top 1 trong nước.

Chắc hẳn Lê Khí không có vấn đề gì, nhưng Bùi Chân lại có chút nguy hiểm, dựa vào thành tích mấy lần thi thử của cô, khả năng rất cao cô không thể lọt vào top năm mươi cả nước, chỉ có thể tiến vào trường đại học mà cô mong muốn thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường mà thôi.

Dựa theo thành tích trước mắt của Bùi Chân, muốn thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học để thi vào các trường đại học top 1 quả là có chút khó khăn, sau này cô phải cố gắng chăm chỉ hơn mới được.

Cô thực sự không hy vọng sau khi lên đại học hai người phải tách nhau ra.

Ngày đó thiếu nữ lướt Weibo, nhìn thấy rất nhiều người nói rằng các cặp đôi quen nhau lúc học cấp 3 thường có mối quan hệ rất tốt, nhưng sau khi đậu vào các trường đại học khác nhau bắt đầu yêu xa, dần dần càng ngày càng xa cách nhau, cuối cùng bọn họ trở thành những người xa lạ….

Chẳng lẽ —

Cô và Lê Khí sẽ như vậy sao?

Cô thực sự không dám tưởng tượng đến, cô và Lê Khí gặp nhau hiểu nhau yêu nhau rồi lại chia tay, cuối cùng trở thành người lạ thân quen nhất, tựa như hai đường thẳng giao nhau, hợp lại rồi về sau càng ngày càng cách xa…..

Chỉ cần tưởng tượng đến điều đó sẽ khiến cho cô cảm thấy trái tim ngừng đập đột ngột.

Đương nhiên, thiếu nữ không nói chuyện phiền não của mình cho Diêu Băng biết, nhất định Diêu Băng sẽ nói cô lại khoe khoang, nhưng đối với thiếu nữ mà nói, đây là chuyện thực sự cần phải lo lắng.

Nếu như không thể vào cùng trường đại học với Lê Khí, thì việc cô thi vào trường đại học nào cũng không có ý nghĩ gì.

Diêu Băng tư duy nhanh nhẹn, cắn ống hút thương lượng với Bùi Chân: “Chuyến đi đến suối nước nóng lần trước thật sự rất vui, qua mấy ngày nữa chúng ta hẹn nhau đi một chuyến nữa nhé.”

“Hẹn một lần nữa? Lại đi suối nước nóng à?”

Diêu Băng đã có chủ ý tốt hơn: “Này Chân Chân, cậu đã bao giờ đi chơi ngôi nhà ma hoặc trốn khỏi mật thất chưa?”

Thiếu nữ lắc đầu, nhưng thực ra cô đã từng nghe qua, chỉ là cho đến bây giờ cô không có cơ hội để thử nó. Cô là người khi xem phim ma luôn la hét từ đầu phim đến cuối phim, nếu đi đến nơi đó trải nghiệm chân thật không phải là đang đi tìm chết sao?

“Nghe nói nơi đáng sợ đó là nơi dễ dàng bồi dưỡng tình cảm của các cặp đôi nhất. Cậu có thể bảo Lê Khí đi cùng, chờ đến lúc con ma lao đến cậu nhanh chóng nhào vào trong lòng của cậu ta, cậu sẽ khóc lóc nói ‘em hơi sợ, muốn ôm một cái ~.”

Bùi Chân làm cái biểu tình ghét bỏ “Eo ôi” nói: “Cậu diễn thật buồn nôn.”

“À đúng rồi, cậu có thể gọi Ngô Thiệu Trạch đi cùng. Nếu không chỉ có ba người chúng ta chơi thật quá xấu hổ rồi, tớ cũng không muốn làm bóng đèn của hai người đâu.”

“Ừ. Tớ sẽ bảo A Khí gọi cho cậu ta.”

Hai người uống trà sữa có hơi no, muốn đi dạo phố cho tiêu thực, cho nên bọn họ đi vào một trung tâm thương mại lớn ở cách đó không xa.

Tầng một đều bày bán các mặt hàng xa xỉ và các thương hiệu thời trang lớn, trang hoàng cao cấp, cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi nào.

“Này Chân Chân, cậu nhìn xem.” Diêu Băng chỉ vào một cửa hàng thời trang cao cấp chuyên bán quần áo nam.

Trước cửa có treo một tấm poster to đùng, người trong tấm poster chính là Cố Tinh Hải, cậu ta mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình thoải mái kết hợp cùng chiếc quần dài, khuôn mặt đẹp trai lại thâm tình nhìn những người đi tới đi lui trong trung tâm thương mại.

Diêu Băng nhớ đến buổi lửa trại ngày hôm đó lúc Ngô Thiệu Trạch mặc quần áo nữ đi ra, nhìn thấy dáng vẻ Cố Tinh Hải cười nắc nẻ, cảm khái nói: “….Nhìn bề ngoài người nọ rất đẹp trai thông minh, ai nào biết lại khờ khạo như vậy.”

“Tớ muốn mua một bộ quần áo mặc vào năm mới cho A Khí.”Lực chú ý của Bùi Chân không nằm trên tấm poster, mà là chiếc áo hoodie có mũ màu xám đậm mặc trên người con ma nơ canh nam kia.

Không biết tại sao, lúc cô nhìn thấy khuôn mặt của ma nơ canh mơ hồ lại hiện ra khuôn mặt của Lê Khí.

Thiếu niên mặc chiếc áo hoodie ấm áp đó lên người, nụ cười tươi sáng sạch sẽ, dần dần nghiêng người về phía trước, trên người mang theo mùi hương nước giặt quần áo thơm ngát dễ ngửi, ôm cô vào trong lòng, vành tai cùng mái tóc chạm vào nhau, gọi tên của cô:

“Chân Chân…”

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch thình thịch.

Bùi Chân bảo vệ trái tim đang nhảy loạn của mình. Có lẽ cô bị si mê đến ngốc nghếch rồi, làm sao cái gì cũng có thể liên tưởng đến cậu?

Nhớ đến cậu cũng thôi đi, tại sao còn có thể nghĩ đến loại chuyện như vậy?

Thiếu nữ mặt đỏ bừng, ảo não gõ vào đầu mình, ép bản thân mình lập tức thu lại tâm tư đó.

Cô nghe thấy Diêu Băng líu lưỡi: “Woa, cái cửa hàng này sao? Cái cửa hàng này trông khá đắt tiền đấy.”

Bùi Chân cũng biết cửa hàng này rất đắt tiền, nhưng cô muốn cho thiếu niên thứ tốt nhất mà cô có thể cung cấp.

Cô khẽ nói: “Băng Băng, chúng ta vào xem một chút đi. Nếu đắt quá thì không mua.”

“Được, tớ sẽ đi cùng cậu vào trong  để mở mang kiến thức.”

Đây là lần đầu tiên Diêu Băng vào cửa hàng kiểu này, tò mò ngó trái nhìn phải.

Thiếu nữ nhìn thấy chiếc áo hoodie được trưng bày trước cửa hàng trên một loạt cái giá áo, sờ vào chất liệu, rồi xem giá niêm yết.

Lúc Diêu Băng nhìn thấy chiếc áo hoodie màu xám bình thường này có giá đến 1988 tệ, hai mắt sắp rớt ra ngoài, tuy cô ấy đã hạ thấp giọng xuống để phàn nàn nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Cái này cũng mắc quá đi! Không phải chỉ là một cái áo hoodie bình thường thôi sao?! Mặc nó vào có thể biến cát thành vàng à! Nhiều tiền như thế, tại sao không ăn cướp luôn đi?!”

“Nhưng tớ cảm thấy A Khí mặc vào sẽ rất đẹp.”

Diêu Băng tức giận bật cười: “Nói nhảm, có thể không đẹp à? Với giá trị nhan sắc và chiều cao đó, dù mặc đồ làm từ bao tải cũng trông rất đẹp.”

Cô ấy nói không sai, A Khí có làn da trắng tướng mạo đẹp, thân cao chân dài, thực sự mặc cái gì đều toát ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần.

Thiếu nữ mỉm cười nói: “Bạn trai của tớ đẹp trai quá. Moa!”

Diêu Băng:…..Ghen tị.

Cô ấy đối với giá tiền của cái áo này vẫn canh cánh trong lòng: “Mắc quá đi! Đây là cửa hàng đen à!”

Vừa dứt lời, một anh chàng nhân viên đẹp trai bưng nước trà cùng bánh quy đến đây mời bọn họ: “Hai vị mỹ nữ cứ từ từ xem nha.”

Bùi Chân nhìn thấy Diêu Băng lật mặt chỉ trong một giây, từ một nhân sĩ chính nghĩa lòng đầy căm phẫn biến thành một thục nữ dịu dàng cô gái nhỏ nói: “Quần áo của cửa hàng các anh… Rất đẹp.”

Thiếu nữ vừa định bật cười, chợi nghe thấy một giọng nói vô cùng quen tai: “Đúng vậy — Nếu không thì làm sao tớ đồng ý làm người phát ngôn cho bọn họ?”

Bùi Chân và Diêu Băng đều quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tinh Hải đội mũ đeo kính râm cùng tai nghe Bluetooth đứng dựa vào giá áo bên cạnh.

Bùi Chân: “….Cậu không cần làm việc à?”

Tại sao ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy cậu ta vậy.

Cố Tinh Hải thở dài, tủi thân nói: “Từ đầu năm đến cuối năm đều bận rộn, chẳng lẽ không cho phép tớ nghỉ đón tết mấy ngày à?”

Cậu ta nhìn chiếc áo hoodie màu xám trên tay Bùi Chân: “Cái này không tồi.”

Bùi Chân quan sát Cố Tinh Hải, đại khái cũng cao khoảng 1m83, mặc dù cậu ta không cao bằng Lê Khí, nhưng không sai biệt lắm.

“Vậy….Cậu có thể giúp tớ thử cái áo này được không?” Cô hỏi Cố Tinh Hải.

“Làm người mẫu à? Không thành vấn đề, nghề của anh đây mà.” Cố Tinh Hải không nói hai lời lập tức cởi kính râm và áo khoác ra, sau đó cầm chiếc áo hoodie màu xám lên mặc vào, rồi đi vài bước, “Thế nào?”

“Ừ…” Thiếu nữ đánh giá cậu ta, chiều cao và thân hình của cậu ta không sai biệt A Khí là bao, mặc chiếc áo này vào trông rất đẹp.

Bùi Chân đi đến quầy thu ngân: “Làm phiền gói chiếc áo hoodie màu xám này lại giúp tôi.”

Nhân viên cửa hàng không nhận ra Cố Tinh Hải khi đã trang bị kỹ lưỡng, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt trổ mã rất xinh đẹp lại động lòng người, cùng thiếu niên có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời đứng ở phía xa kia thoạt nhìn rất xứng đôi.

Chị nhân viên vừa quẹt thẻ đóng gói chiếc áo vừa hỏi: “Mua áo cho bạn trai à?”

Bùi Chân cười cong cong vành mắt, nhận lấy cái túi giấy trong tay chị nhân viên: “Vâng.”

…..

Vừa ra khỏi cửa hàng thời trang cao cấp chưa được hai bước, Diêu Băng lại ôm bụng nói: “Tớ cảm thấy có chút không thoải mái, tớ đi đến nhà vệ sinh một lúc.”

Bùi Chân:…..

Cô và Cố Tinh Hải thực sự rất lúng túng khi đứng bên cạnh nhau đợi thang máy, đành phải nghĩ mọi cách để tìm ra một chút chủ đề trò chuyện với nhau.

Cố Tinh Hải: “Tớ đã nghe nói chuyện của gia đình cậu, cậu đừng quá đau buồn nhé?”

“?” Bùi Chân thầm nghĩ, cô một chút đau buồn cũng không có, cô đã cố gắng kiềm chế bản thân không đi đốt pháo hoa ăn mừng rồi.

“Thực ra, đừng nhìn bề ngoài mối quan hệ của ba mẹ của tớ dường như rất tốt, nhưng bọn họ đã sớm bằng mặt không bằng lòng rồi.” Cố Tinh Hải muốn thông qua chuyện của mình mà an ủi thiếu nữ, “Có đôi khi tớ cảm thấy bọn họ nên ly hôn sớm một chút sẽ tốt hơn.”

Chuyện này Bùi Chân không biết, lúc cô đọc truyện không để ý đến nam chính nhiều lắm, chỉ cảm thấy cậu ta so với Lê Khí hạnh phúc hơn rất nhiều.

Hiện giờ xem ra, cậu ta cũng có những phiền não của riêng mình.

Thiếu nữ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cùng lúc đó, cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng chụp ảnh rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng.

Sắc mặt Cố Tinh Hải thay đổi, vội vàng nắm lấy tay thiếu nữ bắt đầu chạy như điên, một bên vừa chạy vừa mắng: “Tức chết tôi rồi, tại sao đi dạo phố còn gặp phải đám chó săn vậy?”

Đám….chó……săn…..

Trong nội tâm của Bùi Chân vô cùng tuyệt vọng, chỉ có một ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng hơn:

Tiêu rồi, nếu việc này lên đầu đề tin tức giải trí bị A Khí nhìn thấy. Hiểu lầm này có thể lớn lắm đó….

Cô nên giải thích với cậu như thế nào đây…..

“Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau trong lúc đi mua quần áo mà thôi, lại trùng hợp gặp phải đám chó săn, lại trùng hợp cậu ta nắm tay em chạy như điên thật lâu…”

Chính bản thân cô nói ra còn cảm thấy buồn cười, huống chi là A Khí?

Bình luận

Truyện đang đọc