Tuy rằng đã sớm dự đoán được Đường Hân Nguyệt là con gái ruột của Đường Hải Sơn, nhưng sau khi thật sự lấy được báo cáo kết quả xét nghiệm, đôi tay của Đường phu nhân vẫn nhịn không được mà tức giận đến mức phát run.
Thật không có nhân tính, quả thực là một tên súc sinh.
Con gái của chân ái là con gái, vậy con gái của bà không phải là con gái của ông ta hay sao?
Dựa vào hành vi của Đường Hải Sơn, xem ra là hắn đã sớm biết Đường Hân Nguyệt là con gái ruột, bằng không sau khi con gái bà trở về ông ta cũng sẽ không làm ra một loạt hành động quái dị.
Biết rõ con gái của bà bị bắt lưu lạc ở bên ngoài, Đường Hải Sơn lại không hề đưa ra bất cứ hành động nào tỏ thái độ muốn tìm về.
Lấy tài lực của Đường gia, nếu như quả thật có tâm, con gái bà nhất định sẽ không đến mức phải ăn khổ nhiều như vậy.
Đường phu nhân sau khi tìm được con gái về tất nhiên là đã đi điều tra quá khứ của Đường Miên Miên, lúc ấy, khi nhìn tư liệu ghi thời vị thành niên mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, không thể không từ bỏ việc học để đi làm công duy trì sinh hoạt thì bà liền nhịn không được chảy nước mắt.
Tên Đường Hải Sơn này lại đối xử vô tình với Đường Miên Miên như thế...!Đến cả hổ dữ còn không ăn thịt con...!Ông ta đúng là súc sinh cũng không bằng!
...
Sau khi Đường phu nhân lấy được kết quả báo cáo, bà không một mình về nhà, mà là đi công ty chuyên môn thuê bốn gã bảo tiêu, cực kỳ phô trương đi tìm Đường Hải Sơn.
Không có cách nào khác, bà là một nữ nhân, thân không đủ cao, thể chất không đủ khỏe, vạn nhất Đường Hải Sơn thẹn quá hóa giận muốn động thủ, chẳng phải là bà sẽ chịu thiệt?
Bà là một nữ tử có tiền lại bốc đồng, tốt nhất nên đặt an toàn bản thân lên trên hết.
Lại nói, có nhân viên bảo tiêu hỗ trợ, một lát nữa, giáo huấn tên nam cặn bã kia cũng dễ hơn.
...
Ngày này, Đường Hải Sơn phát hiện Đường phu nhân không đi công ty, ông cũng không để ý nhiều, chỉ cho rằng bà hẹn mấy phu nhân hào môn đi spa hoặc là ra bên ngoài nói chuyện làm ăn.
Tuy rằng vợ chồng bọn họ xem như hài hòa về mặt tình cảm, nhưng cũng không can thiệp nhiều đến cuộc sống riêng của đối phương.
Đường phu nhân muốn đi ra ngoài không cần thông báo với hắn, hơn nữa hắn vừa đi công tác về nên cũng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Bận cả một ngày, lúc về đến nhà, Đường Hải Sơn thấy thần sắc của quản gia có vẻ không đúng lắm, nhưng hỏi làm sao thì đều bị ấp úng cho qua, lúc này Đường Hải Sơn mới ý thức được đã có chuyện xảy ra.
Chẳng lẽ chuyện ông điện thoại cho Lưu đạo muốn đổi Đường Miên Miên đi đã bị Đường phu nhân biết rồi?
Trong lúc nhất thời Đường Hải Sơn nghĩ không ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ cho rằng Đường Miên Miên tìm Đường phu nhân cáo trạng, cho nên hôm nay tâm tình của Đường phu nhân mới không tốt, thần sắc của quản gia mới không thích hợp.
Thời điểm đi bộ trên lối vào nhà chính, trong lòng ông còn đang oán giận đứa nhỏ Đường Miên Miên này không hiểu chuyện, cảm thấy nếu không phải Đường Hân Nguyệt không chịu gả cho Sở Trăn, ông thật không nên nhận người về nhà.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, Đường Hải Sơn liền ngây dại.
Bởi vì trong tầm mắt của ông, Đường phu nhân ung dung ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, sau lưng lại xuất hiện vài tên bảo tiêu cao lớn, lưng thẳng tắp, ai nấy đều mặc vest đen và đeo kính râm.
"Đây là thế nào?"
Sau khi Đường Hải Sơn ngu ngơ một lúc, càng thêm buồn bực.
Trong lòng ông nghĩ thầm, sao nhìn như thế nào thì cũng thấy giống Đại tiểu thư xã hội đen chuẩn bị đi báo thù nhỉ?
Nhưng Đường phu nhân này, hai mươi mấy năm qua đều là người văn nhã, coi như trên thương trường có cãi nhau với người ta cũng sẽ chẳng bao giờ buông ra lời lẽ thô tục.
Đây rốt cuộc là gặp phải chuyện gì mới có thể làm bà ta đi đến bước đường này...
Nhìn Đường Hải Sơn mắt mang theo nghi hoặc nhưng vẫn chậm rãi kéo caravat ra, trông một chút cũng không giống như biết nguy cơ đang tới, khóe miệng Đường phu nhân gợi lên một độ cong lạnh lùng:
"Làm sao? Chính ông tới đây xem thì biết!"
Giọng điệu Đường phu nhân trào phúng mỉa mai, trong đó còn ngầm có ý tàn nhẫn, khiến trong lúc nhất thời Đường Hải Sơn lại có loại ảo giác không quen biết người trước mắt, dù sao trước mặt ông, Đường phu nhân luôn luôn mang dáng vẻ đoan trang ưu nhã, khí chất ôn hòa.
Bản năng Đường Hải Sơn mách bảo nhất định là đã xảy ra việc lớn khó lường mới có thể kích thích khiến cho thần kinh của Đường phu nhân trở nên không bình thường.
Ông nhìn hai phần văn kiện Đường phu nhân đặt trên bàn trà trước mặt, liền hoài nghi đi qua, lúc ấy trong lòng ông còn đang suy đoán, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Song khi ông không để ý, thuận tiện cầm hai phần văn kiện trên bàn lên, mở bao bì ra xem, mấy dòng chữ bên trong văn kiện khiến biểu tình Đường Hải Sơn vỡ tan.
Bởi vì nội dung bên trong phần văn kiện có phần in đậm, viết "Kết quả kiểm tra DNA giữa Đường Hải Sơn tiên sinh và Đường Hân Nguyệt tiểu thư biểu hiện: Có cùng huyết thống cha-con với độ tin cậy 99.999999%."
Lúc này, trong đầu Đường Hải Sơn bỗng nhiên thoáng hiện lên cảnh tối qua Đường phu nhân nhổ tóc bạc cho ông, lại nghĩ hóa ra từ tối qua Đường phu nhân đã hoài nghi nhưng vẫn bất động thanh sắc nhổ tóc của ông để mang đi xét nghiệm, tim ông bỗng dưng phát lạnh một trận.
Bà bắt đầu hoài nghi từ khi nào?
Bà làm sao lại phát hiện được chuyện này?
Mấy vấn đề này cứ quay cuồng trong đầu óc Đường Hải Sơn, ông giật giật môi muốn giải thích, nhưng khóe môi lại cứ run rẩy nửa ngày, cổ họng vẫn không thể phát ra được nửa chữ.
Hiển nhiên là ông cũng biết, trước tờ giấy giám định khoa học trước mặt, ngôn ngữ căn bản là không có tác dụng.
"Bà đã biết rồi...!Nếu bà không nuốt trôi chuyện này, chúng ta có thể ly hôn."
Sau một hồi cổ họng khô khốc, đầu óc quay cuồng, rốt cuộc Đường Hải Sơn tìm về lại được một ít thanh âm của mình.
"Ly hôn là đương nhiên, tôi ngay cả giấy thỏa thuận li hôn đều đã chuẩn bị xong, ông xem đi, nếu đồng ý thì ký tên lên trên đó."
Đường phu nhân bị sự vô sỉ của Đường Hải Sơn làm cho kinh hãi.
Bà vốn còn cho rằng tuy ông đến cả súc sinh cũng không bằng, nhưng sau khi phát hiện bà đã biết chân tướng, Đường Hải Sơn hẳn nên nói lời xin lỗi với bà, hoặc là xuất hiện ánh mắt chột dạ gì đó.
Mà giờ khắc này, biểu tình của Đường Hải Sơn hoàn toàn không hề có bất kỳ một tia áy náy nào cả, phảng phất như nói chuyện ly hôn với bà cũng chỉ giống với các cuộc làm ăn thông thường, lúc này, Đường phu nhân mới giật mình vì bản thân đã mù mắt không biết bao nhiêu năm.
Đường Hải Sơn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, Sầm Cầm thật đúng là quá tốt tính, ông đều đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi kinh người rồi mới có thể ly hôn, không nghĩ đến đối phương còn có thể tâm bình khí hòa ly hôn với ông.
Chẳng qua, bọn họ đều có cổ phần công ty, nếu như ly hôn, về sau gặp mặt nhất định sẽ rất xấu hổ...!Vả lại, cổ phiếu Đường thị có thể bởi vì vợ chồng bọn họ ly hôn mà giảm lớn...
Đường Hải Sơn nhíu mày, không nhìn giấy thỏa thuận li hôn mà là nhìn Đường phu nhân nói lo lắng của bản thân mình ra:
"Thật ra chúng ta cũng có thể không ly hôn, tách ra sống riêng là được, Đường Hân Nguyệt tôi sẽ dẫn đi, như vậy đều tốt cho cả hai, cổ phiếu công ty cũng không bị ảnh hưởng..."
"A, ông nghĩ mọi thứ đẹp đẽ quá nhỉ, lừa tôi 22 năm, bây giờ còn muốn nói chuyện công ty với tôi, chẳng lẽ ông nghĩ ông có thể cầm đi một nửa tài sản?"
Mi tâm Đường Hải Sơn nhảy một cái, lúc này ông mới ý thức được Đường phu nhân không hề tính toán sẽ ly hôn hòa bình với ông.
Cúi đầu cầm giấy thỏa thuận li hôn Đường phu nhân ném trên bàn lên đọc, xem từng điều từng điều một, sắc mặt Đường Hải Sơn càng ngày càng đen:
"Bà đây là có ý gì, tốt xấu gì cũng đã là vợ chồng của nhau hai mươi mấy năm, bà lại muốn tôi tịnh thân xuất hộ*?!
*Tịnh thân xuất hộ ở đây có nghĩa là rời khỏi nhà mà không được cầm bất cứ thứ gì theo, ngoại trừ thân thể.
Thanh âm Đường Hải Sơn cao hẳn lên, ông cảm thấy Đường phu nhân có chút không có lý, dù sao một nửa xí nghiệp Đường thị chính là tâm huyết cả đời của ông, ông tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường người khác.
"Đừng vũ nhục hai tiếng vợ chồng này, ông căn bẳn không bằng súc sinh, ông chỉ là loại đồ vật vô tri, không xứng nói chuyện tình cảm với tôi.
Lúc ông cưới tôi không có đồng nào bên người, lúc rời đi tự nhiên cũng phải không có đồng nào bên người.
Đường thị dù có lớn thì nó cũng chỉ là tiền do của hồi môn của tôi đẻ ra, từ thời khắc ông phản bội cuộc hôn nhân này, ông đã không xứng được hưởng tài sản chung của cả hai vợ chồng nữa rồi."
Ngữ khí Đường phu nhân tràn ngập khí phách, đơn phương tuyên bố quyết định của chính mình.
Bởi vì đứng phía sau còn có bốn bảo tiêu, bà khí thế mười phần, căn bản không sợ Đường Hải Sơn chó cùng rứt giậu làm thương tổn bà.
"Vớ vẩn! Loại giấy thỏa thuận li hôn vớ vẩn như vậy tôi sẽ không ký."
Đường Hải Sơn cảm giác mình cần cù chăm chỉ làm việc vì Đường thị chính là một sự cống hiến lớn lao không thể xóa nhòa, đối với hắn mà nói, con gái đâu phải do hắn cố ý đánh tráo, chỉ là trong lúc vô tình hắn phát hiện ra sự thực nhưng hắn giấu đi, không nói ra mà thôi, năm đó chuyện hắn ngoại tình cũng chỉ là sai lầm nhất thời, Đường phu nhân càn quấy, không nói đạo lý như vậy thật sự là đã quá phận.
Nhìn biểu tình Đường Hải Sơn, Đường phu nhân liền biết hắn đang nghĩ thế nào.
Chẳng qua lúc này đã thấy rõ thuộc tính cặn bã của Đường Hải Sơn, Đường phu nhân cũng đã tức giận không nổi nữa:
"A, nếu Đường tiên sinh không muốn nhẹ nhàng ly hôn, tôi đây chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn."
Đường phu nhân nói xong liền vung tay lên, ra hiệu cho bốn bảo tiêu phía sau.
Đường Hải Sơn cho rằng Đường phu nhân đây là muốn buộc ông ký tên, vì vậy sắc mặt trắng nhợt, cả người giật lùi về phía sau, vừa lui vừa mở to hai mắt, trong mắt đều là sự tức giận:
"Ba không thể bức tôi ký tên, nếu không phải tôi tự nguyện ký tên, trong vòng một năm sau khi ly hôn tôi có thể dùng pháp luật để hủy bỏ hiệu lực của đơn ly hôn này!"
Đường phu nhân nhìn bộ dáng Đường Hải Sơn bị dọa đến kinh sợ, bà vẫn nhàn nhã khoanh tay, không hề có ý định dừng lại.
Cặn bã không đáng sợ, chỉ sợ cặn bã có văn hóa.
Chẳng qua, bà gọi người đến không phải để bức ép Đường Hải Sơn ký giấy thỏa thuận ly hôn, mà bà chỉ đơn giản là không muốn nhìn mặt tên tra nam này nữa mà thôi, muốn để mấy tên bảo tiêu này ném Đường Hải Sơn ra khỏi nhà.
Không sai, ném ra.
Tuy rằng làm tổn thương thân thể người khác là phạm pháp, nhưng bà có cách, điều này không ảnh hưởng gì đến việc trừng trị tên nam nhân dám đi ngoại tình này.
Lần đầu tiên trong đời Đường Hải Sơn bị bốn nam nhân to lớn vạm vỡ nâng lên thành hình chữ X, sau đó không lưu tình ném lên bãi cỏ ngoài cửa nhà vừa mới được tưới nước xong.
Không bị thương, nhưng hắn vừa bò dậy thì trên bộ tây trang định chế đã dính đầy cọng cỏ, bùn, vệt nước, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
Đường Hải Sơn không có hàm dưỡng tốt được như Đường phu nhân, lúc này liền nổi giận:
"Bà có quyền gì mà đòi ném tôi ra khỏi biệt thự, chỉ cần chúng ta chưa ly hôn, tôi có quyền sinh sống ở trong căn nhà này!"
Đường phu nhân đứng ở cửa biệt thự, từ trên cao nhìn xuống nhìn dáng vẻ không hề có một tý hình tượng nào của Đường Hải Sơn, rốt cuộc không nhịn được, bật cười:
"A, nhà này từng có một tên nam nhăn cặn bã sống ở đây, mỗi lần nhìn tôi đều thấy ghê tởm, tôi không ở được nữa, cho nên hôm nay tôi đã bán căn nhà này rồi, vừa rồi tôi chỉ mượn người ta thôi.
Đối với loại người xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp như ông, tôi ném ra hộ bọn họ, đó chính là điều cơ bản để duy trì kỷ cương và pháp luật xã hội, tôi là một công dân tốt mà!"
Đường phu nhân hất cằm lên nói, sau đó không nhìn Đường Hải Sơn nữa, mà là quay ra hỏi quản gia;
"Trần bá, đã dọn đồ đạc xong chưa?"
"Đã sớm thu dọn xong, bọn hạ nhân cũng đã rời đi rồi, tiểu thư, chúng ta lúc nào cũng có thể rời khỏi đây."
Trần bá là người làm lâu năm trong nhà, từ nhỏ ông đã nhìn Đường phu nhân lớn lên, cho dù thân là nam nhân, ông đều cảm thấy Đường Hải Sơn không phải con người, lại còn có thể cố ý vứt bỏ con ruột ở bên ngoài, để nó tự sinh tự diệt, không hề quan tâm.
Cho nên bấy lâu nay ông vì kế hoạch của phu nhân mà cố gắng kiềm nén bản thân, lúc này không nhịn được nữa, phun một ngụm nước miếng về phía Đường Hải Sơn:
"Phi phi phi, chưa thấy qua ai có lòng dạ hiểm độc như ngươi, đến có con gái ruột cũng không thèm quan tâm! Loại rẻ rách đến cả heo chó cũng không bằng, mẹ ngươi chỉ đẻ ngươi ra thôi hả, không dạy ngươi làm người à? Kiếp trước chắc ngươi làm cây cọ bồn cầu nhỉ, tâm can tì phổi vừa đen lại vừa thối, rác rưởi như ngươi, ném vào thùng rác chưa chắc thùng rác đã muốn nhận, về sau ngoan ngoãn làm người đi, đừng để Diêm vương nhớ thương."
Trần bá nghẹn một bụng thô tục, rốt cuộc cũng có thể phun ra được, toàn bộ lồng ngực đều cảm thấy khí độc tiêu tan, tinh thần cực kỳ sảng khoái, Đường phu nhân nghe vậy nên khi nhìn ông gần như há hốc mồm, ông ngu ngơ cười một tiếng:
"Mới đây có thấy trên TV."
Đường phu nhân không nghĩ đến Trần bá còn có khả năng như vậy, không chỉ không ghét bỏ ông thô tục mà bà còn rất tán thưởng:
"Mắng rất khá!"
Đường phu nhân khen Trần bá xong liền mang theo bảo tiêu và nhân viên còn sót lại ở biệt thự rời đi hết.
Đường Hải Sơn bò ra từ bãi cỏ mới phát hiện, cổng đã khóa, toàn bộ xe trong gara cũng đều bị lái đi hết.
Đường Hải Sơn tức giận đến nổi trận lôi đình, muốn gọi điện thoại cho người lái xe của công ty, lại phát hiện số của mình lại đã bị tất cả người lái xe ở Đường thị cho vào danh sách đen.
"Mẹ nó."
Sau khi Đường Hải Sơn gọi mấy cuộc điện thoại đều không thấy ai trả lời, dưới cơn tức giận liền ném bụp điện thoại xuống đất.
Đợi ném xong rồi ông mới nghĩ, mình có gọi điện thoại thuê xe mà.
Nhưng lúc này, di động đều đã đen ngỏm, hiển nhiên là đã hỏng rồi, vì vậy đêm nay ông chỉ có thể đi bộ đến khách sạn gần đây ở tạm.
Dọc theo đường đi, Đường Hải Sơn bắt gặp ánh mắt chỉ trỏ của người qua đường, từ bé đến giờ ông chưa bao giờ mất mặt đến thế, nhất là có một người vô tình đến khách sạn nhận ra ông, tri kỷ mà hỏi:
"Đường tổng, ngài không phải là vừa gặp phải cướp đấy chứ, cần tôi giúp ngài báo cảnh sát không?".