XUYÊN THÀNH THIÊN KIM CHÂN CHÍNH



Trong nháy mắt khi Sở Trăn mang theo Đường Miên Miên đi ra ngoài, Đường Miên Miên liền nghe được không ít fans nghị luận.
Tuy rằng cô thật sự rất áy náy, nhưng hiện tại lại không thể lộ khuôn mặt ra gặp mặt bọn họ được: "Xin lỗi, lần sau có cơ hội ký tên bù cho mọi người vậy." Nội tâm Đường Miên Miên nỉ non một câu như vậy, tựa vào trong lồng ngực Sở Trăn, theo bước chân Sở Trăn rời đi.
Mặc quần áo thời thượng, được tây trang che kín, liệu có phải là minh tinh không nhỉ, là Miên Miên sao?
Thời điểm Đường Miên Miên được Sở Trăn che chở, lộ diện ra khỏi nhà hàng, quần chúng đang chờ ở bên ngoài nhà hàng hết sức kích động, một đám nóng lòng muốn chạy qua, thử vén tây trang lên xem kia có phải là Đường Miên Miên không, xác nhận ý nghĩ nội tâm.
Nhưng mà Sở Trăn nổi tiếng là tài phiệt toàn quốc, bất luận là đi đến nơi nào, hắn đều dễ dàng bắt gặp đối tượng vâng vâng dạ dạ, nịnh bợ lấy lòng.
Hắn còn chưa cất bước, chủ tiệm ăn đã phái bốn người hầu cao to cường tráng ra bảo hộ Sở Trăn và Đường Miên Miên ở khắp bốn phía, lộ ra hình vuông ở giữa, từng bước bảo đảm an toàn cho Sở Trăn.
Thêm nữa, bản thân Sở Trăn đã có khí tràng thập phần cường đại, cho dù cá biệt có người qua đường tránh thoát được bảo vệ, muốn thò tay lại đây, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Sở Trăn, những người muốn giơ tay thăm dò kia lập tức cảm giác như mình vừa bị một cỗ lãnh khí trấn trụ, ngón tay không thể tiến thêm nữa.
Trong tiềm thức, mọi người đều biết đây là một ông chủ lớn không thể trêu vào, fans ở hiện trường lại phần lớn là người qua đường, không ai dám tò mò đến mức đắc tội với nhân vật lớn, dính phải hậu quả khôn lường.
Vì thế, những người đang giơ tay dưới dục vọng muốn sống mãnh liệt, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thu tay lại.
"Người kia là ai a, giống như đã thấy qua ở đâu rồi ấy."
"A, tôi nhớ ra rồi, người này là Sở Trăn! Sở lão đại ấy! Tôi đã thấy mấy lần trên kênh tài chính kinh tế!"
"Ôi trời, tài phiệt trẻ tuổi nhất cả nước, người cầm quyền Sở thị ư? Tại sao hắn lại ở chỗ này, đến chi nhánh công ty thị sát nhưng cấp dưới không chuẩn bị bữa cơm đón tiếp à?"
"Nữ nhân trong lòng hắn là ai vậy, không phải nói Sở đại lão không gần nữ sắc sao?"
"Chẳng lẽ người ở phía dưới tây trang không phải là nữ cho nên mới che kín mặt như vậy?."
"Ăn mặc kiểu trung tính, thân cao khoảng 1m75, khó mà nói...!Đường Miên Miên hình như cũng cao khoảng tầm này đúng không..."
Sau khi Sở Trăn rời đi, một đám người ở hiện trường đều kích động, tuy không dám chăm chú nhìn, nhưng sự bát quái của mọi người đều theo đó mà dâng lên.
Có người hoài nghi Sở Trăn che chở nam nhân, cũng có người hoài nghi người trong ngực Sở Trăn chính là Đường Miên Miên, có người nghị luận vài câu liền tản ra, dù sao ánh mặt trời tháng 7 vẫn rất nướng người, cũng có người nhịn không được trộm đăng hình ảnh này lên weibo, ý đồ hy vọng được người khác chú ý.
Chẳng qua, tất cả chụp ảnh tại hiện trường được đăng lên weibo, hơn mười phút sau, tất cả đều bị nhân viên weibo ở hậu trường xóa bỏ bài viết.

Dưa* của lão đại, không phải người thường muốn là có thể ăn được.
*Dưa: Dưa ở đây ý là ăn dưa hóng chuyện bát quái.
Mấy người nhân viên này cũng đều có ý tốt cả thôi, nếu như không xóa bỏ bài đăng, mấy người đăng ảnh lên weibo không khéo lại nhận được thư tố cáo từ văn phòng luật sư dưới trướng Sở thị, lấy tội trạng xâm phạm quyền riêng tư kiện cho mất sạch.
Vốn dĩ trái tim những người phát weibo đều đang hưng trí bừng bừng, nhưng mà sau khi các nội dung liên quan đều bị cắt bỏ, bọn họ mới sinh ra một trận sợ hãi, ý thức được vừa rồi mình đã làm ra một việc ngu ngốc đến mức nào.
...
Trong xe, Đường Miên Miên vén tây trang của Sở Trăn lên, nóng ra một chút mồ hôi.
Cô thuận tay kéo lấy mấy tấm khăn tay, một bên lau mồ hôi, một bên nói chuyện với Sở Trăn:
"Lần trước tôi đi ra ngoài dạo siêu thị còn chưa bị người ta phát hiện, không nghĩ đến lần này sẽ bị vây lại, vừa rồi cám ơn anh."
"Lần trước cô chỉ tham gia có mỗi một gameshow giải trí, nay không chỉ quay quảng cáo mà còn thường xuyên lên TV, [Hồng Nhan Loạn] hiện tại rất nổi, nam nữ già trẻ dù đi làm hay ở nhà thì đề tài thảo luận chung đều là nội dung cốt truyện, cô vừa diễn nữ chính vừa diễn nữ hai, đương nhiên cũng nổi tiếng theo."
Sau một hồi giới thiệu đồ ăn, hình như hắn mở miệng nói chuyện với Đường Miên Miên đã trôi chảy hơn không ít.
Sở Trăn một bên mở điều hòa trong xe ra, một bên chỉnh hướng gió sang bên khác, tránh trực tiếp phả thẳng vào mặt cô, đề phòng cô vì sốc nhiệt mà cảm cúm.
"Quảng cáo của tôi đã phát rồi sao?"
Tuy rằng Đường Miên Miên đã nhận được đoạn quảng cáo chính, nhưng cũng không rõ nó đã được phát lúc nào, phát ở kênh nào.
"Phát rồi, không phát ở đài Nịnh Mông nhưng phát ở APP hợp tác với đài Nịnh Mông, thường chiếu xen kẽ phim [Hồng Nhan Loạn], dù sao vòng tay đuổi muỗi chủ yếu là nhằm vào thế hệ trước, bình thường người mang vòng tay đuổi muỗi đều là người trẻ tuổi, thiếu nhi, trẻ nhỏ."
Sở Trăn không nói là bởi vì muốn ngắm Đường Miên Miên nhiều thêm một chút cho nên hắn mới không nhấp nút bỏ qua quảng cáo mà lúc nào cũng xem hết.
Thật sự là Đường Miên Miên ở trong quảng cáo nhìn quá mức dịu dàng, có đôi khi nhìn một hồi liền không nhịn được mà ảo tưởng, nếu hắn theo đuổi được Đường Miên Miên, hai người trở thành một cặp vợ chồng thực sự, về sau liệu bọn họ có thể sinh ra một cô con gái đáng yêu như ở trong quảng cáo kia hay không.
Sau mỗi lần ảo tưởng như vậy, Sở Trăn đều cố gắng điều chỉnh cảm xúc, mới có thể áp chế bản thân mình không kéo khóe miệng lên.
May mà bình thường nếu có xem phim thì hắn đều chui vào thư phòng, không ai có thể nhìn thấy, bằng không đám cấp dưới khẳng định sẽ cảm thấy gần đây hắn dần mất đi lực uy hiếp.

"Một người diễn cùng một lúc hai vai thực sự quá mức bận rộn, có đôi khi phải quay phim tới tận nửa đêm, trở lại khách sạn liền ngủ, tuy rằng tôi có xem qua [Hồng Nhan Loạn], nhưng mấy lúc đấy đều vội vàng bỏ qua quảng cáo, không phát hiện đấy lại là quảng cáo của chính mình đấy."
Đường Miên Miên nói xong liền lấy di động ra ấn mở APP TX, muốn xem xem quảng cáo đầu tiên bản thân mình quay là như thế nào.
Đang lúc Đường Miên Miên ấn mở APP thì thân trước Sở Trăn đè về phía cô.

Hơi thở nam tính to lớn đập vào mặt, điều này làm cho Đường Miên Miên lại nhớ đến cảm giác mới vừa rồi được Sở Trăn che chở bảo vệ trong lồng ngực.
Lồng ngực Sở Trăn phi thường rắn chắc, khi hai má dán lên liền cảm thấy cực kỳ chắc chắn.
Khi bị tây trang che dấu làm cho tầm mắt trở thành một mảnh tối tăm, từ trên tây trang và trên người Sở Trăn đều tản mùi huân hương tản mát tự nhiên, dưới không gian chật hẹp, mùi hương đó mạnh mẽ xông vào khoang mũi Đường Miên Miên, khiến cô trong lúc nhất thời cảm giác quanh thân đều là hơi thở của Sở Trăn.
Không gian chật hẹp thêm khí trời cực nóng oi bức làm cho hai má Đường Miên Miên đang dán vào trong ngực Sở Trăn lập tức nóng lên, may mà đoạn đường kia cũng chỉ có hơn mười mét, cô liền được hộ tống chui vào trong xe Sở Trăn, rời khỏi cái ôm của Sở Trăn, lại đóng kín cửa xe, Đường Miên Miên mới phát giác được vừa rồi bản thân mình nóng đến mức nào.
Lau mồ hôi xong Đường Miên Miên đã bình phục tâm tư, lúc này, bởi vì Sở Trăn tới gần, tâm trí cô dần trở nên mất bình tĩnh.
Đường Miên Miên muốn hỏi, Sở Trăn, anh làm gì?
Nhưng lời nói kẹt ở trong cổ họng lại nôn không ra, dù sao lúc này mở miệng hỏi có lẽ sẽ lúng túng hơn.
Theo bản năng, Đường Miên Miên ngừng hô hấp của mình, chẳng qua hậu quả của việc làm như vậy chính là cô lại một lần nữa cảm giác được hai má bắt đầu nóng lên.
Nhưng mà rất nhanh, Đường Miên Miên liền biết nguyên nhân Sở Trăn làm như vậy.
Hắn, chẳng qua là thấy cô vội vàng nhìn di động, quên thắt đai an toàn nên mới hảo tâm hỗ trợ.
Đường Miên Miên âm thầm thở ra một hơi, thuận tiện đem tinh thần lần nữa tập trung lên trên màn hình di động, cố gắng phân tán lực chú ý.
Cô lại không biết, sau khi Sở Trăn rút về, lòng bàn tay nắm tay lái lại hơi hơi phủ thêm một tầng mồ hôi, đồng thời trong mắt chợt lóe lên sự vui sướng.
Sở Trăn chưa từng có sở thích giúp người khác thắt đai an toàn, mà ghế phụ của hắn cũng chẳng bao giờ có nữ nhân nào được ngồi vào đó, cho dù có, hắn cũng lười hỗ trợ.
Ở trong ý thức của hắn, loại chuyện này là việc mà mỗi một người trưởng thành đều phải tự hoàn thành, nhắc nhở thì được, chứ thắt hộ thì không cần thiết.

Nhưng mà hôm nay, sau khi nhìn thấy Đường Miên Miên quên thắt đai an toàn, trong đầu Sở Trăn lại linh quang chợt lóe.
Trong mấy quyển sách bí tịch yêu đương mà bạn hắn gửi cho hắn, có một mục thế này, chúng ta có thể dùng việc thắt đai an toàn hộ bạn nữ để xem xét thái độ của bạn nữ đối với mình.

Trong sách nói, nếu một bạn nam thắt đai an toàn hộ bạn nữ, bạn nữ không có trở mặt, vậy thì có thể chắc rằng, ít nhất là bạn nữ không hề chán ghét đối phương.
Trong cuốn sách đó còn nói, nếu thời điểm bạn nam thắt đai an toàn hộ bạn nữ, bạn nữ đỏ mặt, xấu hổ né tránh ánh mắt, vậy thì rõ ràng là bạn nữ cũng có hảo cảm đối với bạn nam.
Cuốn sách đó còn nói thêm, nếu bạn nữ đỏ mặt né tránh tới mức khẩn trương thẹn thùng hỏi ra một câu "Anh muốn làm gì?" Vậy bạn nam kia có thể giả vờ bình tĩnh nhưng lại dần đưa khuôn mặt về phía bạn nữ, hơi hơi dừng lại ở vị trí gần hai má bạn nữ, chế nhạo ném ra một câu "Tôi không muốn làm gì, hay là em...!hy vọng tôi làm chút cái gì?"
Theo các học giả ở cuốn sách yêu đương đó phân tích, nếu làm như vậy có thể kích thích khiến tình cảm của bạn nữ nảy mầm, không cần bạn nam nhiều lời, có lẽ chính bạn nữ cũng sẽ tự tưởng tượng cảnh tượng phát sinh ở trong đầu, hơn nữa nếu nói như vậy còn khiến bạn nữ mặt đỏ tim đập dồn dập, sẽ sinh ra chất vấn đối với bản thân.
Chẳng hạn như "Vì cái gì mình lại nghĩ đến những thứ này, chẳng lẽ mình đối với hắn..."
Hay ví dụ như "Vừa rồi tim đập thật nhanh, có phải thật ra mình có tình cảm với hắn không?"
Sở Trăn không nhận được câu hỏi kia từ Đường Miên Miên, không cách nào triển khai bước thứ ba, nhưng hắn cảm thấy, có thể hoàn thành được đến bước thứ 1.5, đó đã là thu hoạch khổng lồ.
Bước đầu tiên thuận lợi hoàn thành, nói rõ rằng Đường Miên Miên không hề chán ghét hắn!
Bước thứ hai, tuy ánh mắt của Đường Miên Miên không có né tránh sang chỗ khác, nhưng lúc hắn tiếp cận, đồng tử cô hơi hơi co quắp; trên mặt tuy không thẹn thùng, nhưng mặt cô giống như đang dần dần đỏ lên!
Sở Trăn cảm thấy có thể tiến được đến bước đấy, hắn vẫn có hy vọng thành công.
Cho dù Đường Miên Miên còn chưa nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng khẳng định là đã trên mức hảo cảm với hắn, chỉ cần hắn không ngừng cố gắng, thành công không là vấn đề!
Chính vì làm được như vậy, Sở Trăn vui vẻ đến mức cả người đều muốn bay lên không trung.
Đáng tiếc thời gian ở cùng Đường Miên Miên luôn có lúc kết thúc.
Xe chạy 20 phút đã đến đoàn phim của Đường Miên Miên.
"Miên Miên."
Đây là lần đầu tiên Sở Trăn gọi Đường Miên Miên như vậy, trong lúc nhất thời phân biệt không tha thêm đủ loại cảm xúc thấp thỏm khác nhau công kích trái tim của hắn, khiến tần suất tim đập của hắn không khỏi tăng nhanh hơn chút.
"Ừ?"
Đường Miên Miên lại không biết suy nghĩ của Sở Trăn, một bên cởi dây an toàn, một bên cất giọng trả lời.


Ngữ khí hơi cao thêm một chút, ý muốn hỏi Sở Trăn định nói gì.
"Chiếu cố chính mình thật tốt."
Đường Miên Miên nở nụ cười, bởi vì câu dặn dò này của Sở Trăn có giọng điệu giống Sầm Cầm như đúc.
Sở lão đại cũng sẽ quan tâm người sao?
Chẳng lẽ là ông nội Sở giao phó?
Đường Miên Miên vẫn suy đoán, chợt nhớ tới món quà mình chuẩn bị cho Sở Trăn và ông nội Sở, vì thế tay mở cửa xe ngừng lại, lục lọi ba lô của mình.*
*1000 câu hỏi vì sao trong tiểu thuyết ngôn tình: Ba lô ở đâu ra vậy, đi ăn cơm mang ba lô ¯_ ಥ ‿ ಥ _/¯
"Đây là cho ông nội, còn đây là cho anh, cám ơn lễ phục lần trước anh đưa, cũng cảm ơn anh đã chịu thiệt thòi mà xuất thủ tương trợ Đường gia."
Đường Miên Miên nói, lại "Phốc phốc" bật cười một cái, ít đi một chút ưu nhã, nhiều thêm vài phần hoạt bát,
"Anh bận bịu giúp nhiều như vậy, hình như một phần quà này có chút không đủ...!Ừmm...!Anh có đặc biệt thích cái gì không, lần tới tôi đưa thêm cho anh..."
Sở Trăn chưa từng thấy qua dáng vẻ Đường Miên Miên cười đến rực rỡ như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây ngốc.
Hắn muốn nói, không cần chờ lần tới, bây giờ em cũng có thể cho.
Tôi muốn một cái hôn của em, có thể chứ?
Nhưng hắn biết, hắn không thể thật sự nói yêu cầu như thế ra khỏi miệng, bằng không, lần sau phỏng chừng Đường Miên Miên đến ăn cơm cũng không muốn cùng ăn với hắn nữa.
Cho nên, trong ý cười của Đường Miên Miên, Sở Trăn hơi mím môi, cuối cùng nói ra một câu:
"Tạm thời không nghĩ đến, chờ khi nào nghĩ ra sẽ nói cho em biết."
"Được, vậy hẹn gặp lại, thuận buồm xuôi gió."
Đường Miên Miên đưa món quà xong, lưu loát mở cửa xe ra, sau khi nói xong lời cáo biệt, lại thuận tay đóng cửa xe lại.
Cách cửa kính xe, Sở Trăn nhìn thấy Đường Miên Miên đi thẳng về phía đoàn phim, không hề quay đầu nhìn lại, một khắc kia, tim của hắn tựa hồ như đã rời đi theo Đường Miên Miên, trống một khoảng trống nhỏ giữa lồng ngực..


Bình luận

Truyện đang đọc