Tuy rằng Đường Miên Miên rất xấu hổ, nhưng dù sao bây giờ đang là nửa đêm, hơn nữa cũng không nhìn thấy Sở Trăn, cho nên thoáng lúng túng trong chốc lát, cô lại lần nữa mò lên trên giường.
Khoảng thời gian này thật sự quá mệt mỏi, buổi tối cô lại còn uống rượu, thêm dì cả đến nữa, nên cho dù cô cảm thấy trên người có chút khó chịu, nhưng cô cũng không muốn nửa đêm tắm rửa gội đầu sấy tóc, giày vò quá mức tinh thần của mình.
Vốn cho là sau khi thanh tỉnh mình sẽ cảm thấy giày vò nên đi vào giấc ngủ tương đối chậm, nhưng sau mấy ngày liền làm việc mệt mỏi, Đường Miên Miên vừa buông lỏng cơ thể một cái, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã quét bay đại não của cô, khiến cô không mất bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Thời điểm sáng ngày hôm sau Đường Miên Miên tỉnh lại, nhìn thấy thời gian trên màn hình di động biểu hiện, lúc này đã là buổi sáng chín giờ.
Cô nghĩ, còn may không phải ghi hình nữa, bằng không không đặt đồng hồ báo thức, ngủ thẳng một mạch đến giờ này rồi mới vác mặt đi đoàn phim thì quá không biết xấu hổ.
Đứng dậy đi buồng vệ sinh đi WC xong, Đường Miên Miên rốt cuộc cũng có tinh thần vác mình đi tắm nước ấm.
Chờ đến khi cô lau khô tóc trở về phòng, thời gian đã điểm đến 9 giờ 40 phút sáng.
Đường Miên Miên nhớ lại sự tình xấu hổ tối qua, trong lòng nhịn không được nói thầm:
Đã trễ thế này, nói không chừng Sở Trăn đã rời đi rồi, hắn là một con người bận bộn, cho nên vào thời điểm này, hắn khẳng định là đang ở công ty hoặc là đang đi thị sát ở đâu đó, hay là bận bịu cho một hạng mục nào đó.
Đi ra chỗ tủ để đồ lấy một bộ quần áo sạch thay rồi Đường Miên Miên mới đi đến cửa, hít sâu một chút, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng.
Vốn dĩ Đường Miên Miên còn muốn trước tiên thò đầu ra xem trong phòng khách có thân ảnh của Sở Trăn hay không, nhưng đầu của cô vừa định chui từ bên trong cửa ra liền phát hiện trong tầm mắt đã có một đạo thân ảnh màu trắng đứng chắn trước mặt.
"Ha ha, sớm."
Sau khi Đường Miên Miên thấy rõ người trước mặt, cô lập tức từ tư thế khom lưng tìm hiểu tình huống biến trở về trạng thái đứng thẳng lưng, sau đó cứng nhắc chào hỏi một tiếng với Sở Trăn.
Cái này vừa nhìn đã biết là lúc đầu chưa có việc gì nhưng sau khi nhìn thấy thứ gì đó liền lập tức hốt hoảng.
"Anh...!Trên cổ anh xảy ra chuyện gì vậy?!"
Không phải là do tối hôm qua mình đã làm cái gì gì đó cầm thú rồi đấy chứ, coi Sở Trăn như là chân gà rồi gặm gặm gặm!
"Bị muỗi cắn một cái."
Tuy rằng trước khi đến biệt thự hắn đã gọi dì bảo mẫu đi qua quét tước biệt thự, thông phòng bật máy diệt muỗi, nhưng thời điểm hắn đi từ bên ngoài vào, muỗi có bay vào được một hai con cũng khó nói.
Dù sao ôm Đường Miên Miên, mở cửa đóng cửa không được lưu loát như bình thường.
Nhưng mà Đường Miên Miên nghe được câu trả lời này, trong lòng vẫn không bình tĩnh nổi.
Dù sao bên trong tất cả các quyển tiểu thuyết hiện nay, phàm là khi nữ chủ bị hỏi điểm đỏ trên cổ là bị gì thế, nữ chủ đều sẽ nói đó là do bị muỗi cắn.
Sở Trăn là lão đại giới tài chính đấy, bị cô đánh lén sẽ ở trước mặt cô nói đây là do bị cô cắn sao? Tất nhiên là sẽ không!
"Tôi đã đi nấu cháo cho em, nghĩ thầm bây giờ em hẳn là nên dậy rồi, liền đến gọi em một tiếng."
Đúng vậy, bây giờ lên gọi là đúng, sắp đến giờ cơm rồi mà.
Nội tâm Đường Miên Miên đáp lại một câu, sau đó lại nói thầm: Không phải...!Bình thường anh ta rất bận rộn nha, vì cái gì lại ở chỗ này, còn nấu cháo cho mình uống?
Chờ đã, Sở Trăn sẽ không phải là kiểu người có tư tưởng đặc biệt bảo thủ, cũng bởi vì đã mua Vệ Vệ cho mình, hoặc là bị chính mình khinh bạc, cho nên tính toán bắt mình phụ trách đấy chứ...
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Cái kia, tôi không nghĩ gì, bụng rất đói, tôi đi uống cháo."
Mặc dù Đường Miên Miên không ghét Sở Trăn, nhưng cũng không thể xác định được rằng liệu mình có thể cùng hắn ở chung cả một đời được hay không, cho nên sau khi bị chính suy nghĩ hoang đường bỗng nhiên nhảy ra trong đầu dọa sợ, cô lắp bắp tránh trái tránh phải mà nói hắn.
"Em quay phim đã lâu không về A thị, ông nội rất nhớ em, hôm nay nếu em không có việc gì cần làm, tôi chở em về nhà cũ, chiều nay em ở lại chơi với ông nội đi."
Sở Trăn biết Đường Miên Miên rất thích ông nội Sở, cho nên đưa ra yêu cầu này cũng không cảm thấy là đang cưỡng ép người.
Đường Miên Miên sau khi nghe được lại nhẹ nhàng thở ra.
Hóa ra là do ông nội nhớ cô, cho nên Sở Trăn mới bất chấp dáng vẻ đi chiếu cố cô, đến cả mấy chuyện như mua băng vệ sinh hộ cũng đều làm giúp.
Không thể không nói, Sở Trăn quả thật là một đứa cháu trai hiếu thuận tiêu chuẩn.
Sau khi Đường Miên Miên nghĩ được điều này, trong lòng không còn gánh nặng nữa, về phần chút xấu hổ nhỏ xíu còn sót lại cũng bị cảm giác đói khát trong bụng đánh bay đi mất, hẳn là đã bị đá lên đến tận chín tầng mây rồi.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Buổi sáng không được ăn điểm tâm, bụng của cô còn muốn gọi chị mồm đến kháng nghị rồi đây này!
...
Lần trước đã nghe Sở Trăn nói hắn biết nấu ăn, hy vọng lần sau có cơ hội sẽ mời cô nhấm nháp.
Vốn dĩ Đường Miên Miên cho rằng tài nấu ăn của Sở Trăn đại khái cũng tầm tầm cô, có thể ra tay, nhưng nhiều nhất cũng chỉ gọi là cho vào miệng cảm thấy ngon chút, không được coi là cấp bậc đại thần.
Nhưng đến khi cầm thìa lên uống một hớp cháo vào miệng, cô mới phát giác được chính mình đã sai quá sai.
Mẹ ơi, Sở Trăn không phải là loại người có vị giác trì độn sao, thế mà vì sao hắn làm cháo rau lại còn ngon hơn của Trương mụ vậy?
Điều này không khoa học.
Đường Miên Miên cũng không biết vì một chén cháo rau này của cô, Sở Trăn nguyên chế biến canh loãng đã dùng hơn mười lần nguyên vật liệu cần chuẩn bị cho một chén cháo bình thường, lại qua bảy bảy bốn chín lần thử mới có thể tạo ra chén cháo rau này, tỉ lệ ra đồ ít đến đáng thương.
Cho nên sau khi cô nhanh chóng uống hết chén cháo rau này xong, ngẩng đầu hướng về phía phòng khách nói chuyện với Sở Trăn:
"Anh nấu cháo cũng quá mỹ vị rồi, quả thực đây chính là bát cháo rau ngon nhất mà tôi từng uống, đây chỉ là một chén cháo rau bình thường thôi sao, anh có bỏ thêm công thức bí mật điều chế gì gì đó không đấy?"
Tuy rằng mất rất nhiều thời gian mới làm ra được một nồi cháo này, nhưng được Đường Miên Miên khen như vậy, Sở Trăn lập tức cảm thấy thời gian hai giờ bỏ ra này, vô cùng đáng giá.
"Tôi còn biết nấu rất nhiều món nữa, em muốn ăn, lần sau tôi làm tiếp cho em ăn."
"Được!"
Làn trước Đường Miên Miên cũng trả lời một câu như vậy, nhưng sau khi uống qua chén cháo này của Sở Trăn, lúc này câu trả lời hiển nhiên đã nhiều hơn vài phần chờ mong.
Sở Trăn quay đầu lại liền bị ánh mắt trong suốt sáng ngời kia của Đường Miên Miên vọt đến, một trái tim có hơi quá sức để áp chế được sự không bình tĩnh cứ cố gắng lao lên.
Vừa lặng lẽ áp chế trái tim kịch liệt nhảy, Sở Trăn vừa cảm thán:
Quả nhiên cơ hội đều để dành cho những người có sự chuẩn bị từ trước, lúc trước hắn ở nước ngoài thể nghiệm sinh hoạt bình dân đã từng thể nghiệm qua công việc làm thêm kiếm sống nên đã lĩnh ngộ được kỹ năng nấu ăn của đầu bếp, nay kỹ năng đó lại có thể ứng dụng cho việc cưa cẩm người trong lòng.
Đều nói nếu muốn bắt lấy nhân tâm, trước tiên phải bắt được dạ dày của người ấy đã.
Xem ra, hắn phải tu luyện bản thân đến trình độ đầu bếp đẳng cấp Michelin mới được!
Khóe miệng Sở Trăn hơi gợi lên một nụ cười tự tin.
Vị giác trì độn thì làm sao chứ, nguyên liệu nấu ăn, gia vị, mức lửa, thời gian nấu...!Tất cả mọi thứ, dưới sự tính toán tinh vi trong não bộ của hắn, mọi thứ đều có thể đạt chuẩn, giống như là sinh vật bị phân tích chuỗi DNA, chúng nó có thứ tự và quy luật sắp xếp của riêng mình.
Chỉ cần hắn tính toán chuẩn xác, tìm được điểm mấu chốt trong đó, những nguyên liệu nấu ăn nào phối hợp lẫn nhau sẽ hiện ra trạng thái hoàn mỹ nhất, loại gia vị gì sẽ thích hợp với loại đồ ăn hắn muốn xây dựng, mức lửa nào có thể kích phát nguyên liệu nấu ăn bộc lộ được cảm giác tuyệt đối của nó, thời gian khống chế phải để bao nhiêu lâu mới có thể khiến món ăn cuối cùng trở thành cực phẩm mỹ vị, tất cả các loại yêu cầu đó, hắn phải tính toán chuẩn xác không sai một phân.
Chẳng qua, về sau khả năng phải an bài thời gian nghỉ ngơi dài một chút, trong công ty có một số việc không quá quan trọng cứ giao cho thủ hạ đắc lực làm đi.
Trước kia hắn không có hứng thú gì khác ngoài việc đi làm nên mới đối với mấy việc trong công ty nắm chắc từng li từng tí.
Nhưng nay xem ra, hắn như vậy lại làm giảm bớt rất nhiều cơ hội để phát huy của các nhân viên trong công ty.
Một cái công ty nếu muốn duy trì lâu dài, chỉ dựa nguyên vào một người lãnh đạo trực tiếp là không được, mà chủ yếu vẫn phải xem nhân tài trong công ty phát huy được đến mức nào, công lao là của mọi người nha!
Hắn an vị tại chỗ cao nhất, chỉ huy tổng quan, ngẫu nhiên kiểm tra thí điểm một chút, mỗi tháng kiểm tra công tác một lần cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
Sở Trăn dễ dàng hạ quyết định trọng đại khi đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống trà.
Hắn cũng không suy xét xem liệu thuộc hạ của hắn có thích phải gia tăng lượng công việc hay không, bởi vì theo Sở Trăn, không nghĩ thêm việc cho cấp dưới không phải là tốt với cấp dưới, hắn nguyện ý uỷ quyền là do có sự tín nhiệm đối với bọn họ, cũng là cho bọn họ cơ hội tăng lương.
...
Đường Miên Miên uống cháo xong, đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén.
Cô biết sau khi hai người rời đi sẽ có người giúp việc tới thu thập hết thảy, cho nên không có nỗi lo gì về sau.
"Ở khách sạn tôi còn có hành lý muốn lấy, về A thị hẳn là không kịp đi qua bên ông nội ăn cơm."
Lên trên lầu lấy túi xách, di động cùng với bịch Vệ Vệ xong, Đường Miên Miên xuống lầu nói với Sở Trăn.
"Không có việc gì, em lấy hành lý xong thì chúng ta về A thị, nếu em cảm thấy mệt có thể nghỉ ngơi trước một chút rồi mới qua nhà cũ sau, nói không chừng buổi chiều ông nội còn ngủ trưa nữa kìa."
"Được."
Hai người thương lượng xong xuôi liền lên xe đi về phía khách sạn.
Trên nửa đường, Đường Miên Miên mới nhớ ra việc bật di động lên kiểm tra.
Bởi vì ở đoàn phim cơ hồ không cần dùng đến điện thoại, cho nên tối hôm qua không nạp điện, di động cũng còn có 50% lượng điện.
Đường Miên Miên vừa mở di động ra kiểm tra tin nhắn, vừa hỏi Sở Trăn đang lái xe:
"Tối qua tôi bảo người đại diện tới đón tôi, chẳng qua xe của chị ấy nửa đường chết máy, không thể đến chỗ tôi nhanh được, sau khi anh đến anh có nghe thấy chuông điện thoại di động của tôi không?"
Đường Miên Miên nhìn thấy bên trong điện thoại không có icon biểu hiện cuộc gọi lỡ nào cả, liền cảm thấy mười phần kinh ngạc.
Nghệ nhân nhà mình không thấy đâu, Lệ Lệ tỷ hẳn là rất sốt ruột mới đúng.
Cho nên trong tình huống này có hai trường hợp, một là Hoắc Lệ Lệ biết hướng đi của mình, hai là Sở Trăn đã nhận điện thoại hộ.
Mặc dù Đường Miên Miên hỏi, nhưng ngón tay cũng đang lướt tìm lịch sử cuộc gọi.
Chẳng qua cô không tìm được cuộc gọi nào sau đó nữa cả.
"Ngày hôm qua lúc tôi mang em rời đi đụng phải cô ấy."
Quả nhiên!
"Vậy lúc đấy anh nói như thế nào?"
Đường Miên Miên không nói cho Hoắc Lệ Lệ biết quan hệ hôn nhân giữa cô và Sở Trăn, cho nên cô cảm thấy nếu Hoắc Lệ Lệ nhìn thấy Sở Trăn mang cô đi, khẳng định là sẽ cảm thấy phi thường kinh ngạc.
"Thì nói cho cô ấy biết là em uống say, tôi mang em về nhà."
Đường Miên Miên che mặt.
Cái câu trả lời này!
Quỷ ở chỗ "Mang em về nhà", thật ra lúc đó Sở Trăn nên giao cô cho Hoắc Lệ Lệ, để Hoắc Lệ Lệ đưa cô về khách sạn, làm bộ như hai người cũng không phải là rất quen thuộc nhau.
Đường Miên Miên nghĩ thầm, uống rượu đầu óc ngu ngơ a, về sau không bao giờ uống nhiều như vậy nữa.
Nhìn mà xem, mới một buổi tối mà đã phát sinh những chuyện gì rồi!
Trước là cô nhờ Sở Trăn mua đồ dùng tư mật, sau là Hoắc Lệ Lệ có khả năng đã hoài nghi liệu cô có phải là một ngôi sao nữ không an phận muốn leo lên người kim chủ rồi hay không.
Mới vừa nghĩ đến, một cuộc gọi qua WeChat đã vang lên.
"Miên Miên, em đã tỉnh chưa?"
Cái giọng điệu thăm dò này!
Hoắc Lệ Lệ sẽ không cho rằng tối hôm qua mình say rượu rồi cùng Sở Trăn như vậy như kia, cho nên mặt trời lên cao rồi mới phát tin tức qua đây hỏi thăm đấy chứ...!Nếu không phải là ý này, không phải là sáng sớm đã có một hàng một dãy tin nhắn gửi qua đây rồi hay sao.
"Lệ Lệ tỷ, ngày hôm qua dì cả của em đến."
Thật ra những lời giải thích này nghe thật sự quá rỗng tuếch rồi, cái câu này phảng phất như đang nói, nếu không phải dì cả đến, cô cùng Sở Trăn có khả năng đã thật sự phát sinh chuyện trẻ em không nên xem rồi.
Người ngoài không rõ ràng quan hệ giữa cô và Sở Trăn, cô lại bỗng nhiên bị ông chủ công ty mang đi, để đề phòng người ta cảm thấy quan hệ giữa hai người thật sự không thể tưởng tượng được, Đường Miên Miên cảm thấy, giải thích gì cũng không sánh bằng một câu "Dì cả đến ".
"A ha ha, em cùng Sở tổng đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Miên Miên thông qua tin tức trong câu "A ha ha" kia tựa hồ như có thể nhìn được ra Hoắc Lệ Lệ ở đầu bên kia đang cười cười xấu hổ vì đã xóa bỏ được hiểu lầm.
Quan hệ thế nào?
Tự nhiên không thể nói thẳng rằng cô và Sở Trăn có quan hệ vợ chồng trên ý nghĩa pháp luật, vì thế Đường Miên Miên tránh nặng tìm nhẹ:
"Hắn chính là người bạn tặng lễ phục cho em mà hồi trước em kể đấy, chị biết mà đúng không? Đường gia và Sở gia là thế giao, mẹ em và mẹ hắn là bạn thân của nhau."
Lời giải thích này quả thực quá hoàn mỹ.
Lời này cũng có thể giải thích cho việc vì cái gì Sở Trăn lại tìm cô ăn cơm, vì cái gì Sở tổng lại ra tay hỗ trợ, vì cái gì Sở Trăn sẽ đến gặp cô khi cô uống say rồi mang cô đi!
Ký ức tối qua của Đường Miên Miên hơi có chút tan vỡ, tuy rằng thông qua hình ảnh đầu óc còn sót lại nhớ được việc bản thân mình đã gọi nhờ Sở Trăn mua Vệ Vệ hộ, nhưng lại không phải là nhớ rất hoàn chỉnh.
Cho nên cô hoàn toàn không biết, Hoắc Lệ Lệ đã bắt gặp hình ảnh cô và Sở Trăn đang ôm lấy nhau ở cửa phòng.
Kết quả là, trong khi trong đầu Hoắc Lệ Lệ lóe lên suy nghĩ "Trời mẹ, hóa ra Sở tổng lại chính là cái tên công tử phú nhị đại thầm mến Miên Miên nhà ta" thì Đường Miên Miên đã thả lỏng thở ra một hơi.
...
"Đến rồi, cần tôi lên đó xách hành lý giúp em không?"
Nội tâm Sở Trăn đương nhiên là hy vọng có thể đi lên, nhưng bên này là khách sạn đoàn phim thống nhất thuê cho mọi người, hắn sợ vạn nhất có người chưa rời đi, gặp được hai người bọn họ đi cùng nhau thì không biết giải thích thế nào cho phải, hắn cũng sợ gần đây có paparazzi đứng canh, chụp được hình ảnh ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Đường Miên Miên.
Trong đầu hắn nghĩ là, nếu trong lòng Miên Miên có hắn, nguyện ý công khai hắn, đồng ý để hắn hành động mà không phải kiêng nể gì, như vậy cho dù về sau có bất kỳ một bình luận nào không tốt về Miên Miên, hắn đều sẽ ra tay giúp cô tẩy trắng toàn bộ.
"Không cần, anh còn không biết sức lực của tôi lớn như trâu như hổ sao?"
Chẳng qua Đường Miên Miên lại trực tiếp cự tuyệt hắn, cho nên Sở Trăn chỉ có thể yên lặng ngồi nguyên ở đó, làm một người lái xe không có cảm giác tồn tại.
...
"Miên Miên, một mình em trở về?"
Sở tổng cũng quá không thân sĩ rồi, có thể đưa được người ta trở về qua đêm, nhưng ngày hôm sau lại để người ta một mình đi về khách sạn...
"Hắn ở bên dưới chờ em, em sợ ảnh hưởng không tốt, không bảo hắn đi lên."
Hoắc Lệ Lệ mới lặng lẽ phê bình Sở Trăn xong liền nghe thấy Đường Miên Miên thuận miệng giải thích.
"Chị đã dọn đồ hộ em rồi sao?"
Đường Miên Miên giải thích xong, bắt đầu thu thập hành lý của mình, nhưng kịch bản bút kí gì đó đều đã được xếp ngay ngắn thành chồng, quần áo cũng đã gấp xong đặt ở trên giường, cô hướng về phía Hoắc Lệ Lệ lộ ra một nụ cười cảm kích
Tiết kiệm cho cô không ít thời gian.
Hoắc Lệ Lệ tiếp nhận nụ cười vô tâm vô phế của Đường Miên Miên, yên lặng thắp một ngọn nến thay Sở Trăn.
Hiển nhiên, cho dù trai đơn gái chiếc chung sống một đêm, Miên Miên vẫn không có cảm giác gì với Sở Trăn, bằng không thời điểm nhắc tới Sở Trăn, trên mặt trong ánh mắt sẽ không thể không có nửa điểm thẹn thùng thuộc về cô gái nhỏ như thế này.
Hơn nữa, Sở Trăn có hậu trường lớn như vậy, Đường Miên Miên không chỉ không có ý tứ với Sở Trăn, mà còn sợ mối quan hệ giữa mình và Sở Trăn bị phơi bày.
Nếu là ngôi sao nữ bình thường, bọn họ khẳng định đều sẽ ước gì có thể cùng Sở Trăn nhấc lên một chút quan hệ, xào xào nhiệt độ cũng tốt lắm rồi! Dù sao với quan hệ hiện tại giữa hai nhà, Sở tổng lại có ý tứ với Miên Miên, chắc chắn sẽ không để ý chuyện nhỏ này.
Nhưng trong miệng Đường Miên Miên, Sở tổng phảng phất như chỉ là một "Người bạn bình thường" không thể lộ ra ngoài ánh sáng.