Editor: Mel*Meow
Sau khi Đường Miên Miên và Sở Trăn rời đi, Lưu phu nhân rốt cuộc cũng tìm được Lưu Đạo đang đứng nói chuyện cùng một vị đạo diễn khác trên ban công tầng hai.
Lưu phu nhân vừa kể chuyện vừa phát sinh trong phòng yến hội, trong lòng vừa không khỏi sợ hãi:
"Ai nha, lúc ấy tôi thật sự bị dọa chết rồi, chỉ sợ Sở tổng trong truyền thuyết thật sự có bệnh ghét nữ nhân, sau đó dưới cơn giận dâng trào liền trực tiếp đóng băng Miên Miên, khiến cô ấy không bao giờ có thể theo đuổi giấc mộng của mình nữa."
Lưu đạo nghe Lưu phu nhân nói, lông mi cũng chỉ khẽ chớp, ung dung đáp lại:
"Đổi một người khác đụng vào hắn, khả năng là không được tốt như vậy đâu."
Hắn có thể nhìn ra, Sở Trăn đối với Đường Miên Miên không phải bình thường. Lúc trước, khi Trần thị lấy việc lui đầu tư uy hiếp phải đổi diễn viên, Sở thị bỗng nhiên lại đầu tư vào, Sở Trăn còn chính miệng giao phó một câu, không cần phải đổi người.
Trong lúc quay chụp [Hồng Nhan Loạn] cũng vậy, Sở Trăn bận rộn như thế, lại có thời gian đến đoàn làm phim tham ban, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra, một bộ phim truyền hình nho nhỏ, mà còn được người cầm quyền tập đoàn Sở thị tự mình đến tuần tra ư, chẳng phải chỉ cần cử một đại biểu của giải trí Tới Đây đến để kiểm tra là được rồi hay sao.
Đặc biệt là cái lần thanh tra đó, hắn đang đi tụ tập ăn uống ở nhà hàng thì bị đau bụng, liền vào một nhà vệ sinh gần đấy giải quyết vấn đề, không nghĩ tới lúc ra cửa liền nhìn thấy một nữ nhân được Sở Trăn che dưới lớp áo khoác tây trang.
Hắn tửu lượng tốt; tuyệt đối không nhìn lầm, tuy rằng đầu người trong ngực Sở Trăn bị áo khoác tây trang che kín, nhưng quần áo, giày lộ ra bên ngoài không phải chính là Đường Miên Miên đấy hay sao?
Chẳng qua sau này, lúc tuyên truyền phim [Hồng Nhan Loạn], hắn thấy lúc lơ đãng nhắc tới Sở Trăn, trong mắt Đường Miên Miên tựa hồ như không có gì khác lạ mà ngược lại thập phần thản nhiên.
Vì vậy Lưu đạo liền suy đoán, Sở Trăn căn bản là chưa đuổi được người đến tay... Mà còn đang trong giai đoạn thầm mến.
Xem ra lúc trước Lưu đạo hắn khen năng lực hành động của Sở Trăn kinh người là quá coi trọng người ta rồi... Cái gia hỏa Sở Trăn này, trên thương thường rõ ràng là uy phong một cõi, thế mà trên phương diện tình trường lại chỉ là một tiểu tử chẳng có tí kinh nghiệm nào, thêm nữa, Miên Miên lại còn chuyên tâm cho sự nghiệp, nếu hai người muốn thành đôi, phỏng chừng còn phải trải qua một trận chiến dài nữa.
Ha ha, nhìn thấu nhưng không phá.
Hắn liền yên lặng xem kịch vui vậy.
Lưu phu nhân nghe, hiểu được ý của hắn, lập tức cực kỳ kinh ngạc. Chẳng qua, sau khi nói xong Lưu đạo lập tức làm một thủ thế im lặng, bà liền hiểu hai người còn chưa thành đôi đâu, vì thế cũng cười cười không nói lời nào.
*Mel thấy mình bị ngu mọi người ạ, dịch từ chương 20 gọi Lưu đạo là hắn rồi, bây giờ lại gọi Lưu phu nhân là bà, nghe kiểu ba chấm thực sự... Nhưng mà mọi người đừng vạch trần tui nhá, để tui tự khai được òi =)))
...
Sau khi cùng Đường Miên Miên về nhà, Sở Trăn liền bắt đầu vào phòng bếp bận rộn.
Bởi vì làm bánh ngọt cần thời gian chờ, Sở Trăn trước bảo cô đi tắm rửa, không cần vội, nếu lát nữa còn dư thời gian có thể xem kịch bản trong lúc chờ.
Đường Miên Miên đương nhiên biết nóng vội không ăn được hết đậu hủ nóng*, cho dù đang cực kỳ mong đợi, cô vẫn nghe lời mà trở về phòng mình.
*Đại khái nó là một câu thành ngữ tục ngữ gì đó, Mel không biết dịch thế nào, mọi người cứ hiểu theo nghĩa ở mặt chữ:>>
Khoảng một giờ sau, bánh ngọt của Sở Trăn rốt cuộc cũng hoàn thành, ở trong phòng, Đường Miên Miên vừa đọc kịch bản được tầm 20 phút, sau khi nhận được điện thoại, lập tức buông kịch bản trong tay, bật người dậy khỏi chiếc ghế sô pha mềm mại, giống như mội con chim nhỏ bay bay xuống dưới lầu.
Sở Trăn làm bánh ngọt không lớn, chỉ tầm bốn tấc.*
*1tấc = 1dm = 10cm.
Nhưng Đường Miên Miên cảm thấy, ăn cái bánh này trước khi đi ngủ thì có chút lớn, vì thế thời điểm Sở Trăn bưng lên, Đường Miên Miên liền chạy đến phòng bếp lấy một con dao, đem một nửa cái bánh chia cho Sở Trăn.
Vốn dĩ sau bữa cơm chiều Sở Trăn không có thói quen ăn uống gì, nhưng Đường Miên Miên lại bày ra một bộ biểu tình không thể một mình độc hưởng mỹ thực, vì vậy trong đầu Sở Trăn bỗng nhiên hiện lên một câu.
Mỗi người một nửa, cảm tình không tan.
Nội tâm chất chứa suy nghĩ này, Sở Trăn liền nhận lấy cái thìa từ trong tay Đường Miên Miên, ngồi ở phía đối diện cô.
"Tôi ăn trước nha!"
Hiển nhiên, Đường Miên Miên cực kỳ mong đợi mỹ thực được làm ra từ đôi tay của Sở Trăn, vừa nói, thìa trong tay đã vươn thẳng về hướng bánh ngọt, đôi mắt càng là sáng đến mức có thể phát ra quang mang.
Trong khi Sở Trăn mới vừa cầm thìa lên thì Đường Miên Miên đã múc một thìa bánh ngọt lớn bỏ thẳng vào trong khoang miệng.
Khi ăn bánh ngọt Đường Miên Miên không thích nhâm nhi từng tí từng tí từ trên xuống mà thích đào thẳng một muỗng lớn xuống tận dưới đáy, như vậy từng lớp từng tầng từng tư vị bánh ngọt khác nhau sẽ được đưa vào trong khoang miệng cùng lúc, khiến vị giác được nếm một cách phong phú đầy đủ các loại hương vị.
Lúc này đây, Sở Trăn làm bánh hoa quả bốn tầng.
Đường Miên Miên cứ như vậy một thìa đâm thẳng qua cả bốn tầng, tầng chót phôi bánh ngọt* mềm mại, trơn mịn vô cùng, tuy rằng tỉ lệ đường ít, nhưng không biết Sở Trăn làm như thế nào mà so với bánh ngọt phổ thông, nó dường như mỹ vị hơn rất nhiều.
*Cho những ai không biết thì phôi bánh ngọt chính là cái nhân bánh không ý.
Tầng thứ hai là quả dâu tây, bơ động vật độ ngọt thấp, vị dâu tây không ngán còn dùng quả thơm nhiều nước, trung hòa với phôi bánh ngọt, khiến hương vị của nó một chút cũng không đơn điệu.
Tầng thứ ba vẫn là phôi bánh ngọt, trên phôi bánh ngọt vẽ loạn một tầng bơ động vật, phía trên nữa là màu hồng của tầng bánh thanh long.
Thanh long độ ngọt cao lại nhiều nước, nhưng nó lại là thực phẩm giảm béo hiệu quả mà mọi người đều biết.
Bên trong đa phần là chất xơ, có thể gia tăng cảm giác chắc bụng, đồng thời còn giúp giảm bớt năng lượng mà các món chính khác hút vào, ăn bánh ngọt không có gánh nặng về cân nặng, thật là không thể tốt hơn được nữa.
Toàn bộ bốn tầng hương vị đều được khoang miệng Đường Miên Miên nhấm nuốt dung hợp, quả thực giống như là một đạo pháo hoa lóe sáng bắn vút lên trời cao, sau đó bỗng nhiên nổ tung ra thành từng đóa hoa đẹp đẽ khác nhau, lại càng thêm phồn hoa hoa mỹ, khiến người ta kinh diễm.
"Mỹ vị!"
Đường Miên Miên ăn nửa cái bánh ngọt của mình xong vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn.
Bởi vì cứ ăn nhiều miếng to như thế cho nên lúc này cái đĩa của cô đã trống không, dưới tình huống dạ dày không mấy hài lòng, Đường Miên Miên định nhìn chằm chằm Sở Trăn ăn, xem người ta ăn cho bớt nghiện.
Trông mơ giải khát.
Nhưng mà cô vừa mới ngẩng đầu, ánh mắt liền đối mặt với ánh mắt nóng rực Sở Trăn phóng tới đây.
Hai cổ ánh mắt tương giao trong không khí, trong phút chốc sinh ra một chút điện lưu, khiến cho Đường Miên Miên cảm giác trái tim mình bỗng nhiên tê rần một hồi.
Cô quên mất chuyện Sở Trăn ăn cái gì cũng có vị giác trì độn, vì vậy mới muốn nhìn cô ăn để tăng chút cảm giác. Ánh mắt Đường Miên Miên rời ra chỗ khác, nội tâm lại có chút nghi hoặc.
Nhìn cô ăn cơm thực sự có thể hấp dẫn như thế sao, như thế nào mà cô lại cảm giác ánh mắt của Sở Trăn quá mức nóng rực, ánh mắt nóng bỏng cứ như là khi nam nhân vật chính thâm tình trên tivi nhìn nhân vật nữ chính.
Làm hại cô trong nháy mắt đều không phản ứng kịp!
Đường Miên Miên định đề nghị Sở Trăn về sau chú ý một chút, nhưng lời nói đến bên miệng lại có chút không nói nên lời. Dù sao Sở Trăn ăn cơm không nếm được tí hương vị nào đã đủ đáng thương rồi, chẳng qua là cho hắn nhìn mà thôi, trên người cô cũng không thiếu khối thịt nào, Sở Trăn giúp mình nhiều lần như vậy, tại sao mình có thể nhỏ mọn như thế được?
Trong lòng xây dựng tư tưởng xong xuôi, Đường Miên Miên vẫn quyết định sẽ dung túng cho Sở Trăn.
Chẳng qua nội tâm của cô cũng nhắc nhở chính mình: Sở Trăn khẳng định là không có tí cảm giác nào với mình đâu, nhìn mình chỉ bởi vì mình có thể giúp hắn khai vị, chớ tự đa tình, bình tĩnh bình tĩnh..
"Tôi ăn xong rồi, cám ơn bánh ngọt của anh, đặc biệt mỹ vị."
Đường Miên Miên tận lực biến thanh âm của mình nghe vào tai thập phần vững vàng, trên thực tế bởi vì dòng điện lưu xẹt qua trong nháy mắt kia khiến cô có chút không thể nhìn thẳng Sở Trăn.
Vì thế không đợi Sở Trăn trả lời, cô liền trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng trở về phòng.
Sở Trăn nhìn thân ảnh Đường Miên Miên rời đi, âm thầm ảo não.
Vừa rồi thời điểm Đường Miên Miên ăn thanh long, kem thanh long đỏ tươi dính trên môi cô, khiến đôi môi vốn thiên về hồng nhạt của Đường Miên Miên như được in nhuộm màu đỏ kiều diễm tựa hoa hồng.
Hắn nhìn một chút, trong lúc nhất thời liền sinh ra một loại xúc động đặc biệt muốn âu yếm, nhưng mà lý trí mạnh mẽ đã lôi kéo loại xúc động này lại, trong đầu hắn vẫn luôn diễn ra trận chiến tranh căng thẳng giữa hai phe.
Thế cho nên lúc Đường Miên Miên ngẩng đầu lên, hắn liền quên thu hồi ánh mắt thoáng có chút làm càn của chính mình.
Nội tâm Sở Trăn thấp thỏm cực kỳ.
Hắn nghĩ, Đường Miên Miên có thể nào đã biết tâm tư của hắn rồi hay không, cô không thể tiếp nhận tình cảm của hắn cho nên mới vội vàng rời đi? Hay hoặc là, Miên Miên chỉ đơn giản là ăn no, vội phải xem kịch bản nên mới đi...
Là một người mới trong môn phái tình trường, Sở Trăn cảm thấy mình thật là không hiểu ra sao, biết làm sao bây giờ.
Bánh ngọt cũng ăn không vô nữa, Sở Trăn vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra, gọi cho một bằng hữu ở nước ngoài có kinh nghiệm phong phú trên phương diện tình cảm.
"Sở tổng? Không phải nói về sau sẽ tinh giản hội nghị video hàng tuần, không cần mỗi tuần đều phải báo cáo mà đổi thành một tháng một lần hay sao? Hôm nay điện thoại lại đây là có dặn dò gì?"
Sở thị có rất nhiều chi nhánh công ty tại các quốc gia khác nhau, cho dù một tháng một lần báo cáo, một tháng kia cũng phải chia thành mấy hội nghị khác nhau mới mời được hết thành phần quan trọng, trước kia một tuần báo cáo một lần, có đôi khi Sở Trăn trong một đêm còn phải gọi dậy tổ chức hai ba cuộc họp video mới hết việc.
Nay vì làm đồ ăn ngon cho Đường Miên Miên, hắn liền giảm bớt lượng công việc của mình.
"Không có chỉ thị gì, tôi hỏi ông một vấn đề."
Sở Trăn có chút nói không nên lời, nhưng tình huống này hắn quả thật không có kinh nghiệm giải quyết, vì thế mới quyết định không ngại học hỏi.
"Vấn đề gì?"
Đầu bên kia, lông mi Thành Bân khẽ chớp, hiển nhiên cảm thấy hết sức hứng thú.
Cũng đã gọi điện thoại rồi, Sở Trăn dứt khoát không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đem tình huống vừa rồi nói qua một lần, đến cả việc che giấu bằng cách nói đây là vấn đề của bạn tôi hắn cũng không thèm nói nữa, dù sao bạn của hắn đều chẳng có dại mà hỏi chuyện tình cảm với một tay mơ như hắn.
Giấu đầu lòi đuôi, Sở Trăn cảm thấy không cần thiết.
Thành Bân ở đầu kia nghe, khóe miệng thiếu chút nữa kéo dài đến tận mang tai, mẹ ơi, sinh thời rốt cuộc hắn cũng chờ đến ngày có vấn đề Sở Trăn phải thỉnh giáo hắn!!
Đấy, hắn biết mà... Nào có người trời sinh cái gì cũng biết hết, kiểu gì cũng phải có thứ Sở Trăn không bằng hắn.
Nhưng cho dù nội tâm hắn giờ này có đang ha ha ha cười ầm lên, miệng vẫn không dám làm càn lên tiếng, dù sao bây giờ Sở Trăn còn đang là người lãnh đạo trực tiếp của hắn đấy.
"Vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết?"
Những lời này là khi nhóm học rõ ràng có thành tích cao hơn người bình thường của bọn hắn mỗi lần gặp đề đặc biệt đặc biệt khó muốn thỉnh giáo Sở Trăn thì bị Sở lão đại nhẹ nhàng toát ra câu hỏi có ngữ điệu không hề khinh thường, mà hơi mang nghi ngờ này hỏi lại.
Tựa hồ theo hắn, những nan đề lớn kia đều rất đơn giản, quả thực không cần phải lãng phí tế bào não, hắn thật sự không rõ vì cái gì những người khác xem không hiểu.
Có thể nói, một đám người bọn họ đối với Sở đại lão quả thật là vừa yêu vừa hận.
Yêu hắn ở chỗ đề dù có khó thế nào hắn cũng có thể giúp bọn hắn tìm ra phương pháp giải quyết dễ dàng nhất, hận hắn ở chỗ mỗi lần đều vô tình bạo kích chỉ số thông minh của bọn họ.
Nhưng mà hôm nay, Thành Bân cảm thấy nông nô như hắn rốt cuộc cũng đã đến lúc phản kích, đem lời nói lúc trước Sở Trăn hay dùng để đả kích bọn hắn, bắn ngược trở lại.
Sở Trăn đương nhiên nghe ra những lời này của Thành Bân có chút quen tai, cũng có chút cố ý, nhưng vì theo đuổi hạnh phúc của đời mình, hắn không hề biểu hiện ra uy áp sếp lớn, ngược lại khiêm tốn thỉnh giáo:
"Không biết, xin được chỉ giáo."
Thái độ khiêm tốn của Sở Trăn đã triệt để thỏa mãn tâm hư vinh to lớn của Thành Bân, vì thế, hắn ho nhẹ một tiếng, đưa ra lời đề nghị của mình:
"Theo lời của ông, cô gái kia sau khi chạm phải ánh mắt nóng rực của ông liền lập tức cúi đầu, tình huống này bình thường có hai khả năng. Khả năng đầu tiên là người ta có cảm tình với ông, ngày mai khi gặp cô ấy, ông cẩn thận quan sát nét mặt của cô ấy xem, nếu trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng, ánh mắt khi nhìn ông có chút lấp lánh, vậy khẳng định là đã xuân tâm nảy mầm*. Ông chỉ cần thừa thắng xông lên là được."
*Xuân tâm nảy mầm: Mùa xuân sắp tới, hay theo nghĩa bóng là bắt đầu có tình cảm.
"Loại tình huống thứ hai là người ta chẳng có tình cảm gì với ông, cúi đầu để lảng tránh tình cảm của ông. Dưới tình huống như vậy, ngày hôm sau cô gái hoặc là sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bảo trì quan hệ trước đó, hoặc là dứt khoát rời xa ông, khiến ông hiểu được đây là cô ấy đang uyển chuyển cự tuyệt."
"Về sau nếu có bất cứ vấn đề gì, ông cũng có thể giống như hôm nay gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ biết gì nói đấy. "
Đầu bên kia, sau khi Thành Bân nói xong, tựa hồ cảm thấy giải đề cho lão đại có cảm giác thành tựu vô cùng, vì thế lại bổ sung câu.
Sở Trăn nhớ kỹ lời đề nghị của hắn, chợt chuyển đổi đề tài:
"Châu Phi mới mở một công ty năng lượng, đặc biệt cần người có năng lực giống như ông, đến lúc đó tôi sẽ ưu tiên suy xét ông."
Nói xong, Sở Trăn cúp điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Bân: Lão đại, tôi sai rồi, công ty hiện tại của tôi rất tốt, thật sự không cần ưu tiên suy xét điều tôi đi công ty mới a...